"Độ rộng của chiến thuyền Long Quy rất lớn, nhìn từ bề ngoài, độ rộng còn lớn hơn Vạn Quân của chúng ta một chút, chiều dài lại chỉ bằng một nửa Vạn Quân, loại thuyền va chạm có hình dạng này nhìn giống như một con lật đật."
Râu Xồm nói: "Ta không có nghiên cứu gì về việc tạo thuyền, không hiểu, nhưng đám thợ cả của xưởng thuyền An Dương nói chiến thuyền như vậy gần như là không có khả năng lật nghiêng. Nói cách khác mặc kệ thuyền va chạm của chúng ta đụng nó như thế nào cũng vô dụng."
Râu Xồm nói: "Nhưng nếu đã là thuyền va chạm, chẳng lẽ bọn họ còn đợi đến khi hỗn chiến mới dùng? Tất nhiên là sẽ xung phong ở phía trước, chỉ cần chiến thuyền Long Quy ở phía trước thì chúng ta sẽ có biện pháp ứng phó."
Thẩm Lãnh cười cười: "Biết ngay là các ngươi có thể làm."
Râu Xồm im lặng một chút, sau đó có chút tiếc nuối nói: "Nhưng lắp đặt hỏa khí ở trên chiến thuyền cũng không quá dễ dàng. Thời gian trước ta cũng luôn chạy đến xưởng rèn, vẫn luôn thí nghiệm có thể đúc ra thứ gì có uy lực lớn hơn nữa hay không, chính là nỗ trận xa loại lớn, chỉ cần nâng uy lực lên, đừng nói dùng nhiều ống nỏ như nỗ trận xa, chỉ cần một ống là đủ dùng, nhưng mà..."
Râu Xồm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nòng pháo đúc ra căn bản không thể dùng, nổ nòng rất nghiêm trọng."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Dục tốc tắc bất đạt, chuyện thế này không vội được."
"Nếu..." Râu Xồm khua tay một chút: "Nếu chúng ta có thể móc ra vài lỗ ở hai bên chiến thuyền, lắp đặt pháo một nòng mà ta và đám thợ cả của Võ Công Phường cùng nghĩ ra được ở hai bên thuyền, bề ngang chiến thuyền chịu lực rất mạnh, sẽ không lật nghiêng vì sức mạnh của hỏa dược, hơn nữa hai bên đều có thể đánh, nhưng như vậy thì cấu tạo chỉnh thể của chiến thuyền đều phải thay đổi, cho nên Võ Công Phường và xưởng thuyền An Dương hội hợp rất nhiều cao thủ lại thương lượng biện pháp. Nếu đại tướng quân ngươi không triệu ta đến, ta cảm thấy cùng với bọn họ thiết kế một loại vũ khí mới rất thú vị."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì ngươi đi đê."
Râu Xồm: "Không đi."
Thẩm Lãnh nói: "Gọi ngươi về là vì ta cũng có một ý tưởng, thử xem có thể sửa thứ hiện có hay không."
Thẩm Lãnh chỉ sang đại doanh thủy sư: "Chiến thuyền Vạn Quân của chúng ta có thể dài hai mươi mấy trượng, gần ba mươi trượng, thuyền lớn như vậy hoàn toàn có thể lắp đặt nỗ trận xa ở trên thuyền. Mà kỳ hạm Thần Uy của ta sau khi cải tạo có thể dài hơn ba mươi trượng, chúng ta không thể lắp đặt loại pháo một nòng mà ngươi nói, nhưng chúng ta có thể lắp đặt nỗ trận xa. Lúc đi qua địch thuyền, dựa vào nỗ trận xa hoàn toàn có thể chèn ép cung tiễn thủ kẻ thù xuống."
"Ta từng suy nghĩ rồi."
Râu Xồm nói: "Nhưng thuỷ chiến không giống lục chiến. Lục chiến dùng nỗ trận xa, tốc độ thay tên mới nhanh hơn ở trên nước, hai chiếc thuyền tới gần vốn dĩ khoảng cách đã ngắn, sau một lượt bắn là không thể nào bắn lượt thứ hai. Hơn nữa mức tự hao tổn của nỗ trận xa thật sự quá nghiêm trọng..."
Y nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chúng ta không làm ra được ống sắt nhỏ như vậy, cho nên thứ dùng để kích phát tên nỏ đều là làm bằng gỗ hoặc ống trúc, rất dễ bị tổn hại, một khi nổ tung, người trên đất liền có thể chạy, nhưng ở trên thuyền thì muốn chạy cũng không chạy được. Hỏa dược nổ là có thể hất bay sàn thuyền, rất hung hiểm."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta đã nghĩ đến, cho nên bảo ngươi đến là muốn thương lượng một chút, làm như thế nào mới có thể đảm bảo lỡ như nỗ trận xa tự hủy, mức thương vong của chúng ta không lớn như vậy, thậm chí có thể cố hết sức không có thương vong."
Râu Xồm nhíu mày: "Không dễ nói... Trừ phi."
Y nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Thêm một cái lồng cho nỗ trận xa?"
Đúng lúc này có thân binh từ bên ngoài đi nhanh vào, đưa cho Thẩm Lãnh một phong thư: "Từ Tang quốc gửi về."
Thẩm Lãnh thò tay nhận thư mở ra xem, là thư do Cổ Lạc tự tay viết.
"Cảnh San đã đến kinh đô Tang quốc, chuẩn bị tiếp xúc với những triều thần Tang quốc."
Thẩm Lãnh đưa thư cho Tân Tật Công đang đứng ở một bên, Tân Tật Công nhận lấy xem rồi nói: "Thường thường cắt một nhát ở sau lưng kẻ thù còn đau hơn đâm một đao ở trước mặt kẻ thù, trước mặt kẻ thù có vũ khí, có tấm chắn nhưng sau lưng lại không có cái gì. Nếu như có thể mua chuộc một vài quan viên cầm quyền Tang quốc, đối với việc đông chinh Tang quốc mà nói là làm ít công to."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ngươi phụ trách, sau này mặc kệ Cổ Lạc bọn họ cần gì, tiền, người, vật, cố hết sức nghĩ cách đưa qua trong thời gian ngắn nhất."
"Vâng."
Tân Tật Công lên tiếng.
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Đi, đến thủy sư xem thử, chỉ có ở trên thuyền mới có thể thấy rõ rốt cuộc làm sao mới được. Râu Xồm, ta đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi."
Râu Xồm cũng không ngờ thứ Thẩm Lãnh chuẩn bị là một chiếc Vạn Quân. Giá trị chế tạo của một chiếc chiến thuyền Vạn Quân rất đắt đỏ. Loại thuyền biển lớn dài đến hơn hai mươi trượng này từ chọn vật liệu đến trình tự chế tạo đều phức tạp, hơn nữa yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Thẩm Lãnh lại chuẩn bị cho y một chiếc thuyền Vạn Quân như vậy, còn nói với y một câu.
"Dùng thuyền này để làm thí nghiệm, thuyền hỏng, ta cho ngươi thêm một chiếc thuyền nữa, hỏng tiếp, ta lại cho ngươi thêm một chiếc thuyền."
Râu Xồm ngạc nhiên: "Chuyện này..."
Trần Nhiễm giật mình: "Đại tướng quân, nếu thật sự phá hủy mấy chiếc Vạn Quân, trong triều đình tấu chương sâm tấu ngươi sẽ bay đến trước mặt bệ hạ giống như tuyết rơi. Giá trị chế tạo một chiếc thuyền này thật sự quá đắt, hay là đổi khác thuyền thử xem."
"Lấy Vạn Quân."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Râu Xồm ngươi cứ việc thử, không thông qua thí nghiệm đã ép người ta đảm bảo trăm phần trăm đó là giở trò lưu manh. Tuy rằng thi thoảng ta cũng giở trò lưu manh nhưng tốt xấu gì cũng biết xấu hổ, nếu chiếc Vạn Quân này bị phá hủy vì thí nghiệm nỗ trận xa trên thuyền thì không lỗ, cho dù phá hủy thêm mấy chiếc mà cuối cùng cũng không thành công vẫn không lỗ. Không có người đi trước nào nói cho chúng ta biết làm như thế nào là đúng, vậy thì tự chúng ta làm, người đời sau có thể đứng ở trên vai chúng ta mà cải tiến. Không ai nói cho chúng ta biết cần làm như thế nào, chúng ta sẽ nói cho người đời sau cần làm như thế nào, không thể nói với bọn họ làm như thế nào là đúng, vậy thì nói với bọn họ làm như thế nào là sai."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu bởi vì hỏng mấy chiếc Vạn Quân mà triều đình trách phạt ta, ta gánh vác."
Hắn nhìn về phía Râu Xồm: "Trước khi ta đến đã nhờ Binh bộ chở hai mươi cỗ nỗ trận xa đến đây, nhóm thứ hai chắc hẳn là đã đang trên đường đi. Ta không có ý định dùng hai mươi cỗ nỗ trận xa này để giết người Tang, ngươi hãy dùng để thử xem có thể lắp đặt được hay không."
Râu Xồm nhếch miệng: "Giá trị chế tạo của nỗ trận xa cũng rất cao."
Thẩm Lãnh nhìn y một cái: "Đó không phải là chuyện ngươi nên suy nghĩ."
Ba ngày sau.
Đại doanh đông cương Đao Binh.
Một đội kỵ binh dừng lại ở ngoài cửa đại doanh đông cương, đao binh canh gác ở ngoài cửa lập tức tiến lên ngăn lại. Giáo úy dẫn đầu cẩn thận nhìn Thẩm Lãnh, người tới không mặc chiến giáp cho nên không dễ phân biệt ra quân chức cao thấp, nhưng từ khí độ gã ta cảm thấy người này hẳn là có lai lịch lớn mới đúng. Dáng vẻ nhìn cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, kiểu khí chất này thậm chí có vài phần giống với đại tướng quân Mạnh Trường An của bọn họ.
"Làm phiền thông báo một tiếng, thủy sư Thẩm Lãnh cầu kiến đông cương đại tướng quân."
Nghe thấy cái tên Thẩm Lãnh này, sắc mặt của giáo úy cũng hơi thay đổi. Thẩm Lãnh à... trong thế hệ tướng quân Đại Ninh này, là ai khiến người trẻ tuổi sùng bái? Một người là đại tướng quân Mạnh Trường An của Đao Binh bọn họ, một người chính là Thẩm Lãnh. Hơn nữa nói thật thì địa vị của Thẩm Lãnh trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi còn cao hơn Mạnh Trường An một chút.
"Ti chức đi ngay!"
Giáo úy quay người chạy đi.
Không bao lâu sau Mạnh Trường An từ trong đại doanh phóng ngựa ra, đại doanh Đao Binh thật sự quá lớn, còn lâu gã mới đi bộ ra, vậy thì rất mất thời gian.
Cưỡi ngựa đến cửa liền nhảy xuống, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, thấy Thẩm Lãnh không có gì khác thường thì Mạnh Trường An mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại đến lúc này?"
Mạnh Trường An hỏi một câu.
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn mặt trời: "Ồ, cố ý tính thời gian, đến giờ ăn cơm vừa hay có thể đến nơi."
Mạnh Trường An: "Bản lĩnh! Ta nói trước cho ngươi biết, mỗi một binh sĩ trong doanh ta đều xem ngươi là nhân vật giống như thần tiên, ngươi cũng đừng làm mất thân phận ở trước mặt bọn họ."
Thẩm Lãnh đi đến vòng qua phía sau Mạnh Trường An nhảy bật: "Đi vào sau đê, như vậy có vẻ thân phận của ta cao."
Mạnh Trường An túm lấy Thẩm Lãnh ném đi, Thẩm Lãnh lăng không xoay người vững vàng đáp xuống đất, hừ một tiếng: "Đồ nhỏ mọn."
Hai người sóng vai nhau đi vào đại doanh, Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Từ đây đi đến chỗ ăn cơm mất bao lâu?"
"Khoảng chừng hai khắc."
"Vậy thì vừa đi vừa nói, lát nữa ăn cơm luôn, không cần trễ nải thời gian ăn cơm."
Mạnh Trường An: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Ta đến mượn người của ngươi."
"Mượn người?"
Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Mượn ai?"
Thẩm Lãnh nói: "Đông cương thủy sư có hơn phân nửa binh sĩ đều là tân binh, hiện tại phần lớn thời gian thao luyện là để cho bọn họ thích ứng với biển, nhưng kỹ thuật cận chiến của bọn họ vẫn hơi kém, cho nên ta muốn mượn ngươi một ít lão binh trong Đao Binh, dạy đao pháp Đao Binh cho bọn họ."
"Không cho mượn."
Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đao pháp của Đao Binh là chiến trận đao lục địa, không có tác dụng lớn ở trên thuyền... Nhưng mà ta có thể cho ngươi mượn cả sáu thương tướng, còn có lão binh thương binh do bọn họ huấn luyện ra."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được, tốt xấu gì Đao Binh cũng cho một chút, cũng không thể một người cũng không cho ta."
Mạnh Trường An bĩu môi nói: "Cũng không phải đao pháp của ngươi không được, còn muốn chạy đến chỗ ta mượn người?"
Thẩm Lãnh: "Một mình ta làm sao dạy nhiều người như vậy luyện đao. Nói thật, đến bây giờ đấu pháp của chiến binh thủy sư dùng cũng là đấu pháp của chiến binh lục địa, chiến lực trên lục địa của bọn họ tuyệt đối cao hơn ở trên nước. Mấy năm nay ta đều bớt thời gian nghĩ làm sao tổng kết ra một bộ đao pháp thích hợp để chém giết ở trên thuyền, cho nên... Ta cũng vẫn phải mượn cả ngươi, ngươi theo ta trở về mười ngày. Mười ngày, ngươi giúp ta bộ hoàn thiện đao pháp này."
Mạnh Trường An: "Mười ngày không được, ta không thể rời khỏi đại doanh suốt mười ngày như vậy, nhiều nhất là hai ngày."
Thẩm Lãnh: "Năm ngày."
Mạnh Trường An: "Nhiều nhất là ba ngày."
Thẩm Lãnh: "Bảy ngày."
Mạnh Trường An: "Sao ngươi còn tăng lên?"
Thẩm Lãnh: "Giảm xuống thì phải rất biết xấu hổ."
Mạnh Trường An suy nghĩ, gật đầu: "Ngươi nói đúng, chuyện biết xấu hổ thì ngươi làm không được... Vậy thì năm ngày."
Thẩm Lãnh cười: "Được rồi, không còn chuyện khác nữa, hiện tại có thể nghiêm túc đối mặt ngươi với bữa cơm trưa của đại doanh Đao Binh các ngươi một chút rồi."
"Ăn chung?"
Mạnh Trường An ngẩn ra, có chút khó tin hỏi lại một câu: "Ngươi định ăn chung?"
Thẩm Lãnh không giống các tướng quân lãnh binh khác cho lắm, chỉ cần có điều kiện thì Thẩm Lãnh sẽ để mình ăn ngon một chút.
Thẩm Lãnh nhún vai: "Đương nhiên, với tài lực của ngươi, ăn khẩu phần riêng ngươi có tiền mời sao?"
Mạnh Trường An cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: "Quả thật không có tiền."
Thẩm Lãnh thở dài: "Có khi nào ngươi có tiền?"
Mạnh Trường An: "Mỗi lần sau khi mượn tiền của ngươi mấy ngày đều còn được, qua mấy ngày thì không được."
Thẩm Lãnh: "Biết xấu hổ?"
Mạnh Trường An: "Biết xấu hổ có thể làm huynh đệ với ngươi?"
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Vậy cũng đúng."
Hắn quay đầu lại: "Lấy lễ vật tới."
Thân binh lập tức bưng một cái hộp lên, Mạnh Trường An nhận lấy rồi mở ra xem, phát hiện trong hộp đều là những trang sức châu báu.
"Đây là làm gì?"
"Tặng cho đệ muội và bọn trẻ."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa thản nhiên nói: "Từ thủy sư đến đây đi qua thành Đông Thổ, thật phồn hoa, chỉ cách đại doanh đông cương Đao Binh các ngươi không bao xa cả, hai mươi mấy dặm mà thôi. Trong thành toàn là cửa tiệm, ta nghĩ cũng không thể đến tay không, cho nên vào thành đi lòng vòng. Trang sức châu báu trong này cửa tiệm đều là hàng hải ngoại, cũng được, giá cả tuy hơi cao một chút nhưng là đồ tốt."
"Ngươi lại tiêu tiền lung tung!"
Mạnh Trường An trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng vui thích.
Thẩm Lãnh nói: "Không sao, ta viết phiếu nợ, chính là viết tên ngươi."
Hắn chắp tay sau mông đi về phía trước: "Ta bảo hắn ngày mai phái người đến đại doanh Đao Binh lấy."
Mạnh Trường An: "..."