"Điểm khác nhau lớn nhất giữa dùng đao ở trên chiến thuyền và trên lục địa ở chỗ..."
Thẩm Lãnh đứng ở trên đài cao, nhìn đội ngũ chiến binh chỉnh tề ở phía dưới lớn tiếng nói: "Khác nhau về mượn lực, trên đất liền, bất kể là thế núi hay đồng bằng, bất kể là sườn núi cao hay đất trũng, hai chân ngươi mượn sức mạnh từ mặt đất là bất động, thứ cần dựa vào là sức mạnh hai chân của ngươi, lực từ người phát ra. Ngươi nói là mượn lực của mặt đất, thực ra vẫn là lực của bản thân ngươi, mà ở trên thuyền thì khác. Thuyền chuyển động, thuyền chuyển động là sức nước, cho nên sức mạnh mà các ngươi mượn dùng để vận đao ở trên thuyền cũng là sức nước."
Thẩm Lãnh xoay người đi đến giữa đài cao, trên đài cao có một cái cầu bập bênh rất lớn, hắn và Mạnh Trường An liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Lãnh đi đến một đầu cầu bập bênh chạm xuống đất, nhẹ nhàng đẩy lên trên. Khi cầu bập bênh ngang bằng với đài cao hắn và Mạnh Trường An nhẹ nhàng nhảy lên, hai người đứng lên đồng thời đều có chút điều chỉnh rất nhỏ, chỉ trong chốc lát, cầu bập bênh đã ở trong trạng thái cân bằng khiến người ta hết sức ngạc nhiên.
Bọn họ không phải diễn viên chuyên nghiệp luyện tập quanh năm, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thể hiện sức mạnh cân bằng trên thứ này. Hai người có thể dựa vào cảm giác nhạy bén đối với sức mạnh để cân bằng được trong nháy mắt, điều này cũng không dễ dàng, và còn cân bằng được nhanh như vậy lại càng không dễ dàng.
Cầu bập bênh rất lớn, nhưng ván cầu lại không rộng, chỉ là rất dài.
"Đây là lúc biển gió êm sóng lặng."
Thẩm Lãnh nói xong câu này thì chân dồn lực giẫm xuống, vì thế bên hắn liền nghiêng xuống dưới, bên Mạnh Trường An thì nâng lên trên.
Đúng thời khắc này, Mạnh Trường tấn công sang.
"Nhìn!"
Mộc đao trong tay Mạnh Trường An chém xuống: "Đây là mượn thế sóng lên."
Sóng lên chính là đắc thế, đắc thế tự nhiên là từ trên cao nhìn xuống, tự nhiên mượn lực áp lực. Nếu lúc sóng lên lại lựa chọn lùi bước thì sẽ mất đi tiên cơ một chiêu giết địch. Đối với mỗi một người mà nói biển cả đều công bằng, nhất là đến thời khắc đã cận chiến.
Mạnh Trường An mượn độ cao của cầu bập bênh nâng lên để chém một đao xuống, mà Thẩm Lãnh thì ngay lập tức ngồi xổm xuống, dùng mộc đao trong tay đỡ đao của Mạnh Trường An.
Đúng lúc này thân binh bắt đầu nhấn ván cầu bên Mạnh Trường An xuống, vì thế lại trở thành bên Thẩm Lãnh tương đối cao.
"Sóng biển không phải cầu bập bênh, đi xuống sẽ không dễ đi lên, nước nhấp nhô cho nên mượn lực phải linh hoạt."
Sau khi lên cao Thẩm Lãnh mượn sức mạnh của cầu bập bênh nâng lên để đứng lên. Hắn vốn đang ngồi xổm đôi chân tụ lực, khoảnh khắc nâng lên hai chân liền bộc phát ra sức mạnh, nhảy lên cao chém một đao xuống. Mạnh Trường An lui nhanh về phía sau né tránh một đao kia.
Các binh sĩ ở phía tây đài cao nhìn không dời mắt. Bọn họ đều là quan quân cấp bậc đoàn suất trở lên trong đội ngũ chiến binh thủy sư, thứ bọn họ nhìn thấy và học được đều sẽ được bọn họ truyền thụ lại cho binh lính thủ hạ.
Một canh giờ sau.
Mạnh Trường An đưa cho Thẩm Lãnh một cái khăn mặt, Thẩm Lãnh nhận lấy lau mặt: "Còn có rất nhiều chi tiết chưa dạy xong, nhưng kiểu đao pháp chém giết trên chiến thuyền này xét đến cùng không quá bốn chữ, phản ứng nhanh nhẹn."
Mạnh Trường An nhìn hắn một cái: "Tám chữ, phản ứng nhanh nhẹn, mượn lực đánh lực."
Gã ném mộc đao cho thân binh bên cạnh: "Trên thuyền phát lực dựa vào hai chân nhiều hơn, trên đất liền bàn chân là trụ, cho dù là đang di động thì bàn chân cũng là trụ, lực từ lòng bàn chân lên, rồi lên chân, eo, vai, cánh tay... Nhưng ở trên thuyền bàn chân không còn là trụ nữa, mà là kết nối. So sánh với đất liền, ngược lại nước cho chúng ta sức mạnh lớn hơn, chèo thuyền xuôi dòng là giảm lực, chèo đi ngược dòng là mượn lực."
"Tiểu địch, lực cổ tay có thể giết. Trung địch, lực cánh tay có thể giết. Đại địch, lực eo và chân giết."
Mạnh Trường An nói: "Nhưng muốn giải thích rõ ràng những điều này với các binh sĩ không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên ta luyện binh cũng chỉ nói với bọn họ nên làm như thế nào, chứ chưa từng giải thích."
Gã chỉ cái cầu bập bênh lớn kia: "Chưa bao giờ phiền phức như vậy."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy làm cầu bập bênh rất thú vị?"
Mạnh Trường An: "Ấu trĩ!"
Sau khi trời tối, trên đài cao.
Hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ngồi trên cầu bập bênh, mỗi người một đầu bập bênh lên xuống.
Thẩm Lãnh khá lười, ngồi xếp bằng ở đó: "Ngươi nhanh lên."
Mạnh Trường An: "Ngươi không nhiệt tình, còn muốn ta nhanh?"
Đúng lúc này Trần Nhiễm từ bên dưới đài cao nhảy lên, xách một vò rượu và một hộp cơm: "Đại ca ta bảo ta mang đến cho các ngươi, nói là đại ca không đến, nếu đến nhìn thấy bộ dạng thanh mai trúc mã của hai người các ngươi sẽ tức."
Mạnh Trường An bĩu môi, Thẩm Lãnh cười hì hì ngây ngô.
Sau đó Mạnh Trường An đột nhiên nhảy xuống khỏi ván cầu bập bênh, đầu bên Thẩm Lãnh lập tức nhanh chóng hạ xuống, hắn còn đang ngồi xếp bằng ở đó, cho nên lúc cầu bập bênh đập xuống mặt đất đã va vào xương cụt của hắn.
"Đau..."
Thẩm Lãnh xoa mông đi xuống, Trần Nhiễm thở dài: "Ta tổng kết lời các ngươi nói lúc nãy cho các ngươi... Thẩm Lãnh nói ngươi nhanh lên, Mạnh Trường An nói bản thân ngươi không nhiệt tình mà còn bảo ta nhanh lên, sau đó Mạnh Trường An quả nhiên đã mau chóng xuống, sau đó nữa Thẩm Lãnh xoa mông nói đau."
Mạnh Trường An thở dài, yên lặng lấy vỏ dao săn nhỏ ra: "Ngươi có tin ta dùng vỏ dao của ta chà xát mặt ngươi không?"
Thẩm Lãnh: "Của ta."
Có lúc thời gian sẽ khiến người ta lơ là một vài thứ, người ngoài lơ là, nhưng bản thân người trong cuộc lại sẽ không quên... Ví dụ như rất nhiều người đều không để ý đến Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An và Trần Nhiễm là người một thôn, hơn nữa từ nhỏ đã thân quen.
Nhưng nếu không phải quan hệ của Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm tốt như vậy, có lẽ Mạnh Trường An và Trần Nhiễm sẽ không có quan hệ gì. Dù sao với tính cách lạnh nhạt dửng dưng của Mạnh Trường An, ngoại trừ Thẩm Lãnh là gã thật sự quan tâm ra, ngay cả vợ con gã cũng có thể đặt ở vị thứ hai. Khi đó ở trấn Ngư Lân, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm là người cùng một giai cấp, một người dựa vào chính mình bán sức lực đổi cơm ăn, một người được nuôi sống nhờ phụ thân bán sức. Mà Mạnh Trường An thì khác, hồi nhỏ gã chưa từng trải qua gian khổ gì, Thẩm Lãnh sẽ rầu rĩ vì một bữa cơm ăn cái gì, gã sẽ rầu rĩ vì một bữa cơm ăn cái gì, không giống nhau.
Nếu nhìn từ góc độ khác, Mạnh Trường An không phải kiểu người tốt điển hình, gã tính tình lãnh khốc, làm việc thẳng thừng. Từ lúc ban đầu lãnh binh gã không cần thân binh đã có thể nhìn ra sự lãnh khốc của gã, có thân binh sẽ có sự không nỡ, vì thắng, có thể bỏ qua một vài thứ gì đó.
Ba người ngồi khoanh chân ở trên đài cao, Trần Nhiễm bỗng nhiên cảm khái một câu: "Nên về thôn thăm một chút."
Mạnh Trường An im lặng, Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng mỉm cười, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Trường An im lặng hắn cũng trở nên im lặng.
Sau đó Trần Nhiễm phản ứng lại, chắc hẳn là mẫu thân của Mạnh Trường An vẫn còn ở trấn Ngư Lân, gã có thể trở về, Thẩm Lãnh cũng có thể trở về, nhưng Mạnh Trường An không muốn trở về... Trần Nhiễm đã từng hỏi Thẩm Lãnh, bây giờ ngươi còn hận mẹ của Mạnh Trường An không? Thẩm Lãnh suy nghĩ, trả lời là hận, không dễ dàng buông bỏ như vậy, ta cũng không phải một thánh nhân, nhưng hận thì hận, lúc gặp lại hẳn là vẫn có thể đối mặt bình thường.
Hắn có thể nhưng Mạnh Trường An không thể, bởi vì đó là mẹ của Mạnh Trường An. Chữ "mẹ" này không chỉ là một chữ, còn là thứ tình cảm khó dứt bỏ nhất trên thế giới này, còn nằm trên cả chữ "cha".
"Cũng tốt."
Mạnh Trường An bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người bọn họ: "Chờ đánh Tang quốc xong, tìm một cơ hội ba người chúng ta cùng trở về một chuyến. Mọi người nói áo gấm phải về quê, nghĩ đại khái chắc chính là trở về khoe khoang. Chúng ta đều là tướng quân rồi, khoe khoang một chút cũng không phải là không được."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Để vài năm nữa đi."
Mạnh Trường An lại trầm mặc.
Một lúc lâu sau, có lẽ là để làm dịu đi bầu không khí, Mạnh Trường An nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ta nghe nói những người phát đạt trở về thôn cũ đều sẽ trùng tu nhà tổ thật cao to, giống như hạc trong bầy gà, sau khi trở về ngươi muốn sửa lại không?"
Trần Nhiễm: "Không, ta muốn sửa thì sẽ xây mới cho mỗi nhà mỗi hộ trong thôn một tòa nhà cao tầng."
Mạnh Trường An ngẩn ra, hỏi: "Tại sao?"
"Ta đã lợi hại như vậy, chẳng lẽ ta còn không thể làm tấm gương cho các hậu sinh vãn bối trong thôn?"
Trần Nhiễm nhún vai rồi nói: "Dựa theo quân chức của ta hiện tại, sau khi trở về đương nhiên ta có thể tùy ý sỉ nhục những người từng sỉ nhục ta hồi nhỏ, nhưng nếu làm như vậy để người trong thôn nhìn thấy thì có gì tốt? Nên để cho bọn trẻ có một tấm gương tốt hơn, phú quý về quê rất nông cạn, để cho người ta nhìn thấy ngươi phú quý cỡ nào, bề ngoài nói một câu gã này cũng thật lợi hại, sau lưng lại chửi là một kẻ nhà giàu mới nổi, vậy thì có ý nghĩa gì... Đảo ngược phú quý về quê lại, về quê phú quý, để người trong thôn đều sống tốt nhờ ngươi, rồi nghe được người khác nói một câu gã này cũng thật lợi hại, đó mới thật sự có ý nghĩa, đó mới là lợi hại thật sự."
Trần Nhiễm cười như một kẻ ngốc: "Nghĩ thôi đã thấy lợi hại vãi."
Mạnh Trường An suy nghĩ, gật đầu: "Nhưng thế đạo này chưa chắc ngươi giúp đỡ sẽ có người cảm ơn ngươi."
Trần Nhiễm nhún vai: "Ta giúp người ta vui, người khác không cảm ơn ta, ta sẽ không giúp hắn mà giúp người khác, ta cũng không có một trái tim thánh nhân. Trước kia ta từng nghe một câu nói là người đời phỉ báng ta, nhục mạ ta, ức hiếp ta, xem thường ta, khinh bỉ ta gì đó, trừng trị như thế nào? Trả lời là ngươi vẫn nhịn hắn, nhường hắn, kính hắn, mặc kệ hắn, qua mấy năm nữa ngươi lại nhìn hắn... Lão tử còn lâu mới lịch sự tao nhã như vậy. Ta giúp ngươi, ngươi phải nói cảm ơn, ngươi không nói cảm ơn thì ta dựa vào đâu mà giúp ngươi? Ngươi mắng ta, bây giờ ta không đánh lại ngươi thì ta nhẫn nhịn một chút, tương lai đánh được ngươi thì vẫn phải đánh. Qua mấy năm nữa ngươi lại nhìn hắn? Mẹ nó chứ lỡ như hắn sống tốt hơn thì ta nhìn cái gì?"
Trần Nhiễm nói: "Lãnh Tử từng nói làm việc tốt trong khả năng, vượt quá khả năng của mình mà vẫn giúp thì hại nhân hại mình, đó không phải giúp người nữa. Lãnh Tử cũng từng nói đối với người xấu, ngươi nhịn hắn, nhường hắn, còn trông mong hắn tự giác ngộ hoặc là ông trời trừng phạt hắn? Đó là hoàn toàn vô nghĩa. Nếu bảo ta nói, người đời phỉ báng ta, nhục mạ ta, ức hiếp ta, xem thường ta, khinh bỉ ta gì đó, trừng trị như thế nào? Tất nhiên là ngày đó có thể đánh thì đánh ngay, ngày đó không đánh được thì sau này đánh."
Mạnh Trường An không nhịn cười được: "Bây giờ nói câu này, ta thích nghe."
Gã bưng chén rượu lên nhìn về phía Trần Nhiễm: "Kính khát vọng của ngươi."
Trần Nhiễm cười ngượng: "Ta cũng không có khát vọng gì, con người ta chỉ có một mục tiêu."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đi theo hắn, ăn của hắn, uống của hắn, mặc của hắn, ở nhà hắn!"
Mạnh Trường An suy nghĩ: "Là đạo lý như vậy."
Thẩm Lãnh thở dài: "Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ."
"Sau này ba người chúng ta rảnh rỗi, làm một việc lớn đi."
Trần Nhiễm giơ chén rượu lên: "Chúng ta cũng học vị giang hồ đệ nhất nhàn nhân gì đó thời Sở, chúng ta cũng mở trường tư thục hoặc võ quán dạy người, nhưng chúng ta không thể mở một trường, chúng ta mở một trăm, hai trăm trường trên khắp Đại Ninh..."
Thế mà Mạnh Trường An lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hắn định đoạt, dù sao cũng ăn của hắn, uống của hắn."