Một vò rượu đối với ba người bọn họ mà nói tất nhiên là hơi ít, thế nhưng cũng không uống hết, bởi vì bất tri bất giác lại nhắc tới những chuyện thú vị ở trong thôn hồi còn nhỏ, càng nói càng hứng trí, sau đó liền quên cả uống rượu.
Có lẽ rượu cũng là một loại thuốc, người vui vẻ càng uống càng vui vẻ, người ưu sầu càng uống càng ưu sầu, nó là một loại thuốc tăng cường cảm xúc, chứ không phải thuốc điều trị cảm xúc. Nếu ai muốn gửi gắm việc điều trị cảm xúc vào việc uống rượu, vậy thì nhất định sẽ khiến cảm xúc càng gay go hơn, cho dù say mèm thì sau khi tỉnh lại vẫn như vậy.
Nói đến chỗ vui vẻ, ba người ngồi ở trên đài cao cười ngặt nghẽo, sau đó Mạnh Trường An xuất thân nhà giàu đột nhiên phát hiện tuổi thơ của mình quả nhiên thiếu một chút lạc thú, ví dụ như đi tiểu trộn bùn, đánh rắm sụp hố.
Tính cách không phải là thứ tuyệt đối bất biến, thứ mà gia cảnh có thể tác động cũng tuyệt đối không phải lời nói cử chỉ.
"Tại sao cửa tiệm trang sức ở thành Đông Thổ không tới đại doanh đông cương Đao Binh đòi tiền?" Mạnh Trường An hỏi.
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi quả nhiên là một kẻ ngốc."
Trần Nhiễm cũng cười: "Lãnh Tử sẽ thật sự bảo bọn họ đến đại doanh ngươi đòi tiền?"
Mạnh Trường An giơ tay lên gãi đầu, lần đầu tiên cười cười có chút khờ khạo ở trước mặt người khác: "Phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, hắn nói gì ta tin đó là được."
Trần Nhiễm gật đầu: "Tin thì phải tin, nhưng lúc hắn không biết xẩu hổ thì ngươi đừng tin vẫn tốt hơn."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tuy rằng ngươi bảo ta đi mua đồ không có ở hiện trường, nhưng những thứ ngươi mua cộng lại cũng chỉ mấy trăm lượng bạc. Với thân phận tiền nhiều như nước của chúng ta bây giờ, mấy trăm lượng bạc mà ngươi còn viết phiếu nợ thì thật mất mặt, huống chi viết tên của Mạnh Trường An càng mất mặt hơn."
Thẩm Lãnh: "Người mất mặt cũng không phải ta... Nhưng ngươi nói đúng, cũng không đúng."
"Có ý gì?"
Trần Nhiễm nói: "Đúng lại không đúng."
Thẩm Lãnh duỗi lưng một cái: "Về ngủ thôi, sáng sớm ngày mai tiếp tục luyện binh, Mạnh đại gia chỉ ở chỗ chúng ta năm ngày, năm ngày nhất định phải soạn được đao phổ."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Vậy thì đi ngủ thôi."
Mạnh Trường An khoát tay: "Các ngươi về ngủ trước đi, ta tỉnh táo một chút rồi đi."
Thẩm Lãnh đứng dậy, vỗ vai Mạnh Trường An: "Nhớ vợ con thì đón hết qua đi."
Mạnh Trường An ngẩn ra, nghĩ sao tiểu tử thối này lại có thể nhìn thấu tâm sự của mình?
"Đợi chút đã."
Mạnh Trường An không nói gì thêm.
Có những lời gã không muốn nói với Thẩm Lãnh, cũng không muốn nói cùng ai. Hoàng đế vốn dĩ đã không yên tâm về gã, mà nguyên nhân không yên tâm về gã là bởi vì thân phận của Thẩm Lãnh. Gã biết Thẩm Lãnh còn lâu mới đi tranh giành ngôi vị hoàng đế gì đó với nhị hoàng tử, chắc hẳn hoàng đế cũng không tin Thẩm Lãnh sẽ làm như vậy, nhưng ông ta là hoàng đế, có những việc ông ta nhất định phải làm, nhất định phải sắp xếp. Ông ta không thể bởi vì một mình Thẩm Lãnh mà làm ra chuyện khiến cho Đại Ninh có khả năng xuất hiện cục diện không ổn định. Không hề nghi ngờ bất kể là tuổi hay nhân phẩm, nhị hoàng tử đều thích hợp lên ngôi hơn đại hoàng tử nhiều, mà điều này tất nhiên sẽ có vẻ hơi vô tình... Đó chính là ai cũng biết Thẩm Lãnh không thể nào có ý tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng vẫn phải có đề phòng.
Nếu Mạnh Trường An mang theo gia quyến bên người chứ không phải là để lại Trường An, như vậy thì hoàng đế làm sao yên tâm về gã? Chỉ cần người nhà của gã còn ở Trường An, đây chính là một thái độ mà gã cho bệ hạ.
Gã cũng không phải thật sự vô tình, làm sao có thể không nhớ nhà người?
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Nghĩ cho bản thân nhiều một chút, nghĩ nhiều cho bản thân không vất vả như vậy đâu, nghĩ nhiều cho người khác sẽ vất vả."
Mạnh Trường An nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi đang nói ai?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi."
Mạnh Trường An cười cười: "Câu nói này trả lại cho ngươi."
Thẩm Lãnh lắc đầu không nói gì thêm, cùng Trần Nhiễm rời khỏi đài cao. Mạnh Trường An nằm dang tay dang chân hình chữ đại ở trên đài cao nhìn bầu trời đêm, nghĩ Lãnh Tử ngốc à, ngươi và ta kể từ khi đó đã là một cái mạng rồi, ta tốt hay không cũng chẳng sao cả, ngươi tốt là được.
Ngày đó sau khi gã bị thủy phỉ trói tống vào nhà kho, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần bảo Lãnh Tử ngốc chạy đi, nhưng tiểu tử ngốc kia lại chạy đi thu hút thủy phỉ vào lúc nguy hiểm nhất, muốn để cho gã đi.
Số mệnh không phải trời chú định, là người chú định.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Nhiễm đang cùng thân binh doanh thao luyện, có binh sĩ đang canh gác chạy tới tìm gã, nói là bên ngoài có người tìm. Trần Nhiễm vẻ mặt nghi hoặc đến bên ngoài đại doanh, nhìn thấy có một nam nhân trung niên đang đứng chờ. Binh lính canh gác nói đây là Trần tướng quân mà ngươi muốn tìm, người nọ lập tức cúi đầu khom lưng chào hỏi.
"Ta không biết ngươi."
"Vâng vâng vâng, tướng quân chưa từng gặp ta, nhưng mà..."
Nam nhân trung niên lấy một tờ giấy từ trong cổ tay áo ra đưa cho Trần Nhiễm: "Mấy ngày hôm trước tướng quân phái người chọn mua một lô đồ trang sức ở tiểu điếm rồi để lại giấy nợ, nói ta qua mấy ngày nữa đến đại doanh thủy sư lấy, sợ là tướng quân đã quên rồi chứ."
Trần Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn, cắn chặt răng.
"Thẩm Lãnh ông nội ngươi..."
Nam nhân trung niên ngẩn ra: "Tướng quân nói gì?"
"Không có gì, không có gì."
Trần Nhiễm hít sâu: "Bao nhiêu tiền, ta đưa cho ngươi, có mấy trăm lượng, ta quên mất, nếu không thì đã sắp xếp người đưa đến cho ngươi rồi."
Nam nhân trung niên kia vội vàng nói: "Cảm ơn tướng quân, cảm ơn tướng quân, tổng cộng chín trăm chín mươi chín lượng."
Trần Nhiễm: "Ta đệch, mẹ nó đây chỉ là mấy trăm lượng? Hắn đã mua cái gì ở chỗ ngươi?"
Nam nhân trung niên nói: "Hàng thì còn một ít, cũng không nhiều, ngày hôm đó mang đi số đồ giá mấy trăm lượng bạc, số còn lại vẫn ở trong điếm, người của tướng quân phái đi nói không lấy những thứ khác..."
Ông ta lấy từ trong tay nải ra một vài thứ: "Đây là khế đất của cửa tiệm."
Trần Nhiễm ngẩn ra: "Hắn cũng mua cả nhà của ngươi?!"
Lúc này nam nhân trung niên mới phản ứng lại: "Vâng vâng vâng. Vốn dĩ ngày hôm đó không phải Trần tướng quân đích thân đến, trong nhà ta xảy ra chuyện, vội bán cửa tiệm đi, nhưng không dễ bán. Hôm đó người đến xem cửa tiệm chỉ thuận miệng hỏi một câu, ta cũng không nghĩ lúc tính tiền hắn lại nói mua cả cửa tiệm nữa, còn để lại một ít hàng, còn nói ta qua mấy ngày đem khế đất và hóa đơn đến đại doanh thủy sư tìm Trần tướng quân. Đã đi báo cáo bên quan phủ thành Đông Thổ rồi, ta tin tướng quân của đại doanh thủy sư sẽ không lừa gạt người khác, cho nên liền đích thân chạy thêm vài chuyến sắp xếp mọi việc."
Trần Nhiễm hỏi: "Vậy thì hắn có nói với ngươi mua cửa tiệm này làm gì không?"
"Không nói."
Nam nhân trung niên nói: "Tướng quân ngài xem..."
Trần Nhiễm thở dài: "Ngươi đợi chút, ta đi lấy bạc."
Nửa canh giờ sau, Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh đang ở trên đài cao xem luyện đao, hạ giọng nói: "Ngươi mua một cửa tiệm cho ta làm gì?"
"Mua cho Cao Tiểu Dạng, ngươi mua, không phải ta mua, cũng không phải ta tiêu tiền."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Vợ của mình mà ngươi không nhìn ra? Sau khi đến đông cương nàng ấy không biết nên làm gì, cả ngày nhìn thì hi hi ha ha nhưng trong ánh mắt lại có chút lạc lõng. Ngươi đúng là vô tư, nàng ấy quanh năm có việc làm, nhưng đột nhiên không có gì để làm, sao lại không thấy hụt hẫng được. Cửa tiệm tuy nhỏ, để nàng ấy kinh doanh cho vui đi."
Thẩm Lãnh lấy một cái bình ngọc nhỏ từ trong ngực ra đưa cho Trần Nhiễm: "Cửa tiệm là ngươi tặng cho Cao Tiểu Dạng, cái này là ta tặng cho ngươi."
Trần Nhiễm nhận lấy: "Thứ gì?"
Thẩm Lãnh hạ giọng nói: "Xin từ Thẩm tiên sinh, thuốc đại bổ đại lực. Ngươi tặng khế đất cửa tiệm này cho Cao Tiểu Dạng, nàng ấy vui vẻ, ngươi sẽ phải vất vả, nàng ấy đặc biệt vui vẻ, ngươi sẽ phải đặc biệt vất vả, cho nên bồi bổ đi."
Trần Nhiễm: "Ông nội ngươi!"
Thẩm Lãnh: "Trần đại bá sao rồi?"
Trần Nhiễm: "Không sao..."
Một tay cầm lấy lọ thuốc, xoay người đi.
Mạnh Trường An nghiêng đầu cười cười nói: "Ngay cả chuyện của vợ chồng người khác mà ngươi cũng quản, ngươi có mệt không?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Nói thật, cô nương nhà người ta bằng lòng đi theo người làm binh như chúng ta đã rất không dễ dàng. Ta ở bên ngoài chinh chiến, quanh năm suốt tháng không gặp Trà gia rất bình thường. Trần Nhiễm và ta một tấc cũng không rời, ta không gặp Trà gia bao lâu thì hắn không gặp Cao Tiểu Dạng bấy lâu, cô nương nhà người ta không chê, còn không dỗ dành? Nói thật, mỗi một nữ nhân lấy binh lính đều không dễ dàng, người ta không nói, ngươi không thể giả ngốc. Trần Nhiễm ngây ngô không nhìn ra sự cô đơn của Cao Tiểu Dạng sau khi đến đông cương nhưng ta nhìn ra được, giống như ta cũng nhìn ra được sự cô đơn trong ánh mắt ngươi."
Mạnh Trường An hừ một tiếng, quay đầu đi: "Vậy thì ngươi nhìn lầm rồi."
Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh, trên cơ bản đã hoàn thiện đao phổ, Mạnh Trường An vội về đại doanh Đao Binh, sáng sớm ngày thứ sáu đã mang theo thân binh doanh của gã rời đi. Đoàn ngựa chạy nhanh ra khỏi doanh địa thủy sư, Thẩm Lãnh đứng ở chỗ cao vẫy tay tiễn.
Trà gia đứng ở bên cạnh hắn cười cười: "Nhìn thế nào chàng cũng giống như cô vợ nhỏ tiễng tình lang vậy, quả nhiên tình cảm giữa nam nhân và nam nhân mới chân thành tha thiết nhất nhỉ?"
Thẩm Lãnh nhéo mũi Trà gia một cái: "Đọc sách giải trí ít thôi!"
Đại doanh đông cương Đao Binh.
Mạnh Trường An mang theo thân binh doanh chạy về, tất cả mọi thứ trong doanh vẫn bình thường. Bắt đầu từ một năm trước Đao Binh đã lấy việc chuẩn bị chiến tranh làm mục đích luyện binh, bởi vì Mạnh Trường An biết rất rõ một khi khai chiến với Tang quốc thì Đao Binh tất nhiên sẽ lên chiến trường.
Sau khi tuần tra quân vụ trong doanh một chút Mạnh Trường An thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi đại doanh một mình trở về phủ đại tướng quân. Lúc đi đến cửa nhà, người canh gác ngoài cửa thấy Mạnh Trường An lập tức chạy lại: "Đại tướng quân ngài đã về rồi."
Mạnh Trường An cảm thấy không ổn, bước nhanh vào cửa nhà, sau đó liếc mắt liền thấy hai nữ nhân đứng trong viện, thê tử của hắn, hai người đứng ở đó ôm con nhìn hắn. Trong khoảnh khắc đó, mắt của hai người Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ đều đỏ lên.
Mạnh Trường An đứng ở đó có vẻ luống cuống, một đại tướng quân ở trên chiến trường khiến bất cứ kẻ thù nào cũng có thể nghe tin đã sợ mất mật, trong thời khắc này lại trở nên hoàn toàn không biết nên làm gì. Bầu không khí đọng lại mấy hơi như vậy, sau đó gã bỗng nhiên bước nhanh hơn đi về phía trước, sau đó nữa là chạy, lao đến, hai cánh cánh tay dang ra ôm lấy Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ.
"Sao các nàng lại đột nhiên đến đây?"
"Thẩm Lãnh phái người về Trường An đón chúng ta đến. Huynh ấy không cho chúng ta viết thư nói cho chàng biết, còn nói đừng quan tâm Mạnh Trường An nghĩ gì nói gì, đến đó rồi nói."
Nguyệt Châu Minh Đài lau nước mắt trên vai Mạnh Trường An, tủi thân giống như trẻ con: "Chàng... chàng thật sự không nhớ chúng ta sao?"
Tịnh Hồ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không để Mạnh Trường An nhìn thấy mình rơi lệ.
Mạnh Trường An ôm chặt vai hai người.
"Ta... nhớ!"
Đại doanh thủy sư, Thẩm Lãnh và Trà gia vai kề vai đi dạo dưới ánh nắng chiều, Trà gia vừa đi vừa nói: "Chàng phái người âm thầm đón hết vợ con Mạnh Trường An đến, không sợ bệ hạ biết sẽ có suy nghĩ về chàng à? Chàng còn lừa hắn là cùng nghĩ đao phổ, chính là muốn để hắn trở về có một sự bất ngờ."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta nghĩ đại khái bệ hạ sẽ có một vài suy nghĩ."
Trà gia dừng bước chân lại, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Vậy phải làm sao?"
Thẩm Lãnh giơ tay lên xoa tóc Trà gia: "Làm đã làm rồi, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì."
Hắn quay lại liếc nhìn mặt trời sắp lặn xuống, im lặng một lát rồi nói: "Nàng từng nói với ta, con cái quanh năm không được gặp cha sẽ cảm thấy mình không bằng con nhà người khác. Hắn là Mạnh Trường An, con của hắn sao có thể không bằng con nhà người khác? Hắn không đón gia quyến đến là vì ta, ta đã nghĩ đến quá muộn."
Trà gia hỏi: "Vậy chàng nói bệ hạ sẽ phạt chàng như thế nào?"
Thẩm Lãnh suy nghĩ: "Đại khái là phạt bổng thôi."
Hắn lấy một tờ khế đất cửa tiệm từ trong ngực ra: "Cái này là tặng cho nàng, ở thành Đông Thổ, đi về cũng chỉ nửa ngày, nếu nàng cảm thấy rảnh rỗi thì đi bố trí cửa tiệm. Sợ là cửa tiệm trong kinh thành không có cách nào tiếp tục mở nữa, sau này cũng không biết như thế nào. Hàng trong cửa tiệm của nàng và người của nàng đều cùng đến với gia quyến của Mạnh Trường An, hẳn là đã đến thành Đông Thổ chờ nàng rồi."
Trà gia ngẩn người, sau đó khoác tay Thẩm Lãnh: "Chàng sợ là người trong cửa tiệm sẽ cảm thấy ta không cần họ nữa phải không? Chàng không muốn để ta bị người khác oán giận."
Thẩm Lãnh lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: "Không phải, chủ yếu là có tiền, chỉ muốn tiêu tiền."
Thành Trường An.
Sau khi nghe Vệ Lam nói xong, bệ hạ ngây người ra, sau đó nhìn giống như là rất tức giận, nói: "Thẩm Lãnh này, tự ý đón gia quyến của Mạnh Trường An đi, nên phạt!"
Lại Thành hỏi: "Phạt, nên phạt. Bệ hạ, phạt như thế nào? Nhưng phạt cũng phải có một cái cớ chứ, gia quyến của Mạnh Trường An đi đông cương, việc này cũng không vi phạm quy chế."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Thì... Đã mấy tháng rồi hắn không dâng tấu chương lên, cứ nói hắn lơ là quân vụ, phạt bổng ba năm!"
quyển sổ sách không?"
Hoàng đế ngẩn ra: "Sổ sách gì?"
Lại Thành nói: "Nếu bệ hạ không có thì thần đi hỏi thử, rốt cuộc hắn đã bị phạt bổng bao nhiêu năm rồi..."