Thành Trường An vừa đến đầu thu, bầu không khí trong khắp Trường An giống như liền thay đổi, khi ngươi nhìn thấy tường cung lá đỏ trong lòng sẽ bỗng dưng có vài phần túc mục, tuy rằng lá đỏ lúc này chỉ thưa thớt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy môi trường dường như thay đổi hoàn toàn.
Ngày bệ hạ đi Thái Sơn đã sớm được quyết định, tất cả xe ngựa nghi thức cũng đã chuẩn bị xong, hai ngày sau là có thể xuất phát. Bệ hạ chọn ngày leo lên Thái Sơn vào mồng chín tháng chín, ngày Đại Ninh khai quốc, ý nghĩa thì tất nhiên không cần nói cũng biết.
Trên đường phải đi đại khái gần một tháng, dự tính sẽ tới chân núi Thái Sơn ngay đầu tháng chín. Tuy rằng bệ hạ ở bên này vẫn chưa xuất phát, nhưng những chỗ đi dọc đường đều đã bố trí phòng vệ ổn thỏa.
Vì chuyện này ngay cả hai vợ chồng già lão đương gia mã bang luôn vân du ở bên ngoài cũng đã trở về. Vốn dĩ gia quyến của các quý nhân trong cung thăm hỏi, nữ quyến có thể ngủ lại trong cung, nhưng nam nhân thì tuyệt đối không được, nhưng đó là phụ thân của Trân phi, bệ hạ sớm đã căn dặn không ai được quấy nhiễu.
Trong cung Trân phi.
Lão đương gia thức dậy vẫn đánh quyền như trước kia, ở độ tuổi hiện tại, đánh quyền đã không có sự cương mãnh bá đạo thời trẻ nữa, nói như lão đương gia thì đây là dưỡng sinh quyền, trước kia từng quyền từng quyền uy vũ sinh gió, hiện tại từng quyền từng quyền như rùa đi đường.
Lão đương gia thích uống trà, mỗi sáng sớm sau khi luyện công xong nhất định phải uống, hơn nữa điểm khác với phần lớn các trà khách phía nam Đại Ninh là ở chỗ lão nhân gia không có hứng thú nhiều với những trà ngon nhiều chủng loại và còn cực kỳ quý giá. Với thân phận địa vị của lão thì có loại trà nào chưa từng uống qua, lượng trà hàng năm hoàng đế phái người đưa đến cho lão cũng đủ uống, nhưng lão nhân gia vẫn cứ thích trà ướp hoa của quê nhà lão hơn.
Trà ướp hoa này thường thường đều sẽ bị cho là không ngồi mâm trên được, lão nhân gia đi dạo ở trong thành Trường An, phát hiện thứ trà trong quán cơm nhỏ chuẩn bị cho khách hàng chính là trà ướp hoa, còn là loại trà ướp hoa rất khiêm nhường, lão bách tính gọi là trà phôi, trà đất, trà vụn, những người có học một chút còn gọi bằng một cái văn nhã hơn là cao toái.
Thế nhưng lão đương gia lại cảm thấy mùi vị của cao toái rẻ tiền nhất này không tệ, vào miệng là đắng, nhưng hậu ngọt và đậm mùi vị.
Chén trà bốc hơi nóng, trán của lão đương gia cũng hơi toát hơi nóng, đánh quyền xong, ngồi ở trong viện uống trà, có vẻ hết sức sảng khoái.
Trân phi đích thân xuống bếp làm cơm sáng, lúc nhìn con gái bưng cơm sáng tới lão đương gia cười ha hả trông có chút đáng yêu. Mặc kệ con gái lớn cỡ nào, trong mắt lão vẫn luôn là cô nhóc có chút nhỏ bốc đồng đó.
Lão đương gia thích uống trà, lão phu nhân thích uống rượu, sáng sớm cũng sẽ uống một chén, bị lão đương gia nói đã nhiều năm như vậy nhưng cũng không thay đổi, nhưng cũng may sáng sớm không phải uống i rượu mạnh gì, mà là rượu hoa nhẹ nhàng.
"Ma men già!"
Lão đương gia hừ một tiếng.
Lão phu nhân liếc mắt lườm lão: "Kẻ nghiện thuốc già."
Lão đương gia châm tẩu thuốc, hút xoạch xoạch hai hơi: "Xem lát nữa ta xử lý bà!"
Lão phu nhân bĩu môi: "Khoác lác hơn nửa đời người, có xử lý được một lần?"
Trân phi cười nói: "Hai người không thể không cãi nhau à?"
Lão phu nhân nói: "Vậy thì rất không thú vị."
Lão đương gia gật đầu: "Không cãi nhau, cuộc sống vô vị."
Lão đặt cái tẩu xuống, dường như ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bưng bát cháo lên húp, không nói gì.
Lão phu nhân uống một chén rượu vào bụng, đậy nắp bình rượu lại, đặt chén rượu sang một bên, bà thích uống rượu nhưng bữa sáng chỉ uống một chén nhỏ, bữa trưa một chén nhỏ, lúc ăn cơm tối sẽ uống nhiều hơn một chút.
"Ông không nói, ta nói."
Lão phu nhân khoát tay: "Các ngươi đều lui xuống hết đi, ta có vài lời cần nói với Trân phi nương nương của các ngươi."
Tất cả người hầu hầu hạ trong viện đều lui xuống, trong viện chỉ còn lại ba người bọn họ. Lão phu nhân để tay trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trầm mặc một lúc có lẽ là đang sắp xếp từ ngữ.
"Lẩm ba lẩm bẩm."
Lão đương gia đặt bát cháo xuống, nhìn khuê nữ của mình hỏi một câu: "Con làm sao vậy?"
Trân phi ngẩn ra: "Con không sao cả."
Lão đương gia thở dài: "Ngày kia sẽ theo bệ hạ đi Thái Sơn. Đến Thái Sơn, bệ hạ nhất định sẽ phong con làm hậu. Trước kia con luôn từ chối, hoặc là né tránh, nhưng lần này sau khi bệ hạ nói với con, con không có bất kỳ biểu thị gì. Ta đã nghe nói rồi, con nói... được."
Lão đương gia hỏi: "Có phải trong lòng con có chuyện gì hay không?"
"Không có."
Trân phi cười cười, chỉ là nụ cười có chút không quá thoải mái.
"Đâu có tâm sự gì, chỉ là không muốn khiến bệ hạ quá khó xử. Nếu người chỉ là trượng phu của con thì con có thể tùy hứng, nhưng người còn là bệ hạ, con không thể tùy hứng mãi được, Đại Ninh mãi không có hoàng hậu, các bách tính cũng cảm thấy không thỏa đáng, quốc vô hậu, là quốc bất toàn."
"Con đó, nói dối cũng không biết."
Lão phu nhân thở dài: "Từ nhỏ đã không biết."
Bà lão nhìn Trân phi nói: "Khi đó ta hỏi con có phải để ý Lưu Vương điện hạ rồi hay không, con nói làm sao có thể, hắn già như vậy, kết quả thì sao? Mẹ con liếc mắt đã nhìn thấu đó là nói dối... Ngày đó lúc con nói dối, ánh mắt gần như giống y hệt hiện tại, điểm khác là ngày đó trên mặt con là ý cười, hiện tại trên mặt con cũng là cười nhưng đều là lo lắng."
Trân phi ngồi ở đó, thở ra một hơi thật dài.
"Trước kia con không muốn làm hoàng hậu là cảm thấy thân phận mình không xứng, cũng không có khả năng làm hoàng hậu, con không thể để cho người ta nói hoàng hậu của Đại Ninh không tốt được. Thân phận không xứng với hoàng hậu, đó là sự sỉ nhục đối với bệ hạ... Hơn nữa, chuyện năm đó vẫn luôn là khúc mắc trong lòng con, ngay cả danh phận của đứa trẻ mà con cũng không thể cho, ta dựa vào cái gì mà làm hoàng hậu của Đại Ninh? Có mặt mũi làm hoàng hậu của Đại Ninh."
Bà nhìn sang lão đương gia và lão phu nhân: "Nhưng mà bây giờ thì khác, con thành hoàng hậu thì có thể bảo vệ họ tốt hơn."
Lão đương gia lại thở dài: "Ta biết ngay mà."
Lão phu nhân gật đầu: "Nghĩ như vậy cũng đúng, con làm hoàng hậu cũng có lực lượng để bảo vệ Lãnh Tử và Trà Nhi."
"Hai người bọn họ chưa từng bao giờ ức hiếp ai, sau này con cũng không thể để hai người bọn họ bị ức hiếp nữa."
Trân phi cười cười, tuy rằng rất miễn cưỡng nhưng sau khi nói ra những lời này nhìn tâm trạng cũng đã đỡ hơn một chút.
"Ăn cơm đi, ngày kia là phải ra ngoài, còn có một chút đồ vẫn chưa sắp xếp xong."
Trân phi cúi đầu ăn cơm, không dám để cha mẹ nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt.
"Con à."
Lão đương gia thò tay ra xoa đầu Trân phi: "Con là Trân phi cũng được, con là hoàng hậu cũng vậy, hay con là tiểu đương gia mã bang năm đó cũng tốt, thân phận gì đó, ở trong mắt cha mẹ đều không quan trọng, quan trọng là con là khuê nữ của cha mẹ. Mặc kệ con đưa ra quyết định gì, làm chuyện gì, cha mẹ đều ở bên con, cha con cả đời luôn nói lý, nhưng dính dáng đến hai người thì ta không cần phải nói lý, một người là con, một người là mẹ con. Bởi vì chuyện của hai người mà ta còn đi nói lý với người khác đó không phải là ngu ngốc sao? Lúc cha con không nói lý, hiệu suất làm việc cao hơn lúc nói lý một chút."
Lão cười cười: "Ăn cơm thôi."
Cùng lúc đó, trong cung Ý quý phi.
Nhị hoàng tử ngồi ở đó ngẩn người nhìn cơm sáng trước mặt, Ý phi múc cho gã một bát cháo đặt ở trước mặt: "Sao vậy?"
Nhị hoàng tử ngẩng đầu nhìn nhìn mẹ ruột của mình, có chút thương cảm lắc đầu:
"Con nghe nói hôm qua phụ hoàng lại hạ chỉ xử phạt Thẩm Lãnh, phạt bổng ba năm... Mẫu thân, rốt cuộc Thẩm Lãnh đã làm gì sai mà phải chịu bất công như thế? Chính bởi vì con? Chính bởi vì con sắp trở thành thái tử cho nên phụ hoàng nhất định phải ép huynh ấy xuống?"
"Đứa trẻ ngốc."
Ý quý phi giật mình, vội vàng xua tay cho tất cả người hầu đều lui xuống.
"Trường Diệp, phụ hoàng con làm như vậy không chỉ là vì con, cũng là vì tốt cho Thẩm Lãnh. Con thật sự cho rằng phụ hoàng con thật lòng muốn chèn ép Thẩm Lãnh? Con chỉ cần biết, phụ hoàng con suy nghĩ nhất định toàn diện hơn con, sâu khắc hơn con."
Ý quý phi vừa gắp đồ ăn cho nhị hoàng tử vừa nói: "Phụ hoàng con là muốn để việc thi ân lại cho con."
"Con không cần."
Nhị hoàng tử đứng lên: "Dựa vào cái gì, phạt người không sai, tương lai lại ban thưởng, chẳng lẽ làm đế vương có thể đùa bỡn lòng người?"
"Con câm miệng!"
Ý quý phi bị câu nói này dọa tới mức mặt không có chút huyết sắc: "Con mau câm miệng, sao câu nào cũng dám nói lung tung vậy."
Nhị hoàng tử thở dài: "Chỉ là con nghĩ mãi không hiểu, phụ hoàng cho rằng làm như vậy là đúng, mẫu thân người cũng cho là đúng, nhưng kiểu đúng này là xây dựng trên sự biết điều của Thẩm Lãnh, nói trắng ra chính là ức hiếp người hiểu quy định làm đúng quy định. Người không tuân thủ quy định thì đi trấn an, người tuân thủ quy định thì ức hiếp, vậy có khác gì và đứa trẻ nghe lời thì không khen thưởng, đứa trẻ không nghe lời thì có kẹo ăn?"
Ý quý phi thở dài: "Chuyện trong triều đình đâu có nông cạn như con nghĩ."
"Cũng không có phức tạp đến như vậy."
Nhị hoàng tử nhìn thức ăn trên bàn: "Đều là bởi vì con mới khiến Thẩm Lãnh bị phạt, cho dù tương lai con bồi thường cho Thẩm Lãnh tất cả những thứ đã mất đi, trong lòng con cũng vẫn sẽ cảm thấy mắc nợ."
Ý quý phi thở dài, có câu nàng muốn nói nhưng không thể nói, cũng không dám nói. Nếu nàng nói ra câu nói này mà để bệ hạ biết, sợ là sau này bệ hạ cũng sẽ không bao giờ có sắc mặt tốt gì với nàng nữa.
Một canh giờ sau, nhị hoàng tử đã đi được một lát, mỗi ngày gã có quá nhiều bài tập, gần như không có lúc nào nhàn rỗi. Mà Ý phi mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian rảnh, cho nên nàng thường xuyên ngồi ngẩn người ở trong viện, nhìn hoa cỏ cây cối trước mặt, nhưng thực ra trong mắt lại không có gì cả.
Hoa hoa cỏ cỏ rực rỡ sắc màu nhưng không giống như trong lòng nàng, không phải là nàng cảm thấy không công bằng, cũng không phải tâm trạng u ám. Nàng chính là một người cẩn thận dè dặt như vậy, một người cẩn trọng đến tận xương tủy, cho nên nàng cũng thật sự chưa từng suy nghĩ mình có nên tranh giành hoàng hậu vị một chút hay không, bởi vì nàng cảm thấy mình căn bản là không xứng làm hoàng hậu.
Hoàng hậu của Đại Ninh à, phải đại khí, phải ung dung, phải có tấm lòng của mẫu nghi thiên hạ.
"Con à..."
Ý quý phi nhìn cửa lẩm bẩm một câu.
Nàng không phải một người xấu, trước giờ đều không phải, nàng cũng không phải là người có tâm cơ, chỉ là nàng có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, thời gian suy nghĩ nhiều thì cũng sẽ hiểu ra một vài vấn đề, sau khi hiểu rồi sẽ độ lượng hơn người khác một chút, nhưng nàng chỉ có thể cất giấu những điều đã hiểu ra trong lòng mình. Cho dù tương lai con trai Trường Diệp của nàng kế thừa ngôi vị hoàng đế, nàng cũng không thể nói, cả đời không thể nói.
Nhị hoàng tử tưởng là bệ hạ đang chèn ép Thẩm Lãnh vì gã, vậy là không công bằng, Hiện tại trong ngoài triều đình mỗi một người đều nghĩ như vậy, đều cảm thấy Thẩm Lãnh vô tội, nhưng đây chính là cục diện mà bệ hạ muốn nhìn thấy.
Nàng muốn nói: "Đứa trẻ ngốc à... phụ hoàng của con chính là muốn khiến trong lòng con cảm thấy mắc nợ Thẩm Lãnh, như vậy thì tương lai con mới không mắc nợ hắn nữa. Phụ hoàng của con không chỉ là đang suy nghĩ cho con, cũng là đang suy nghĩ cho Thẩm Lãnh nữa."
Lời này thật sự không thể tùy tiện nói.