Ngõ Bát Bộ thật ra cũng không phải một con ngõ quá dài, ngõ này từ đầu này đi đến đầu kia cũng chỉ mấy trăm bước mà thôi, còn có một số nhà ở hai bên để trống. Chiếc hộp trữ đồ này đại khái cũng không dễ chứa đầy lắm, dù sao cũng đều là cất đồ cao cấp.
Cách đầu ngõ Bát Bộ không bao xa, góc đối diện là một tửu lâu, thông thường mà nói mặc kệ có biết phong thuỷ thì hay không đều sẽ cảm thấy con đường đối diện không tốt lắm, cho nên ngay cả tiền thuê cửa tiệm hai bên đường cũng sẽ rẻ hơn một ít.
Góc xéo đối diện tửu lâu này là một cửa hiệu lâu đời, đã buôn bán ở thành Trường An hơn một trăm năm, nghe nói dã truyền mấy đời, nhưng các bách tính thành Trường An cũng sẽ không thường xuyên đến chỗ này, có điều người ở ngoài Trường An đến thì cảm thấy ngõ Bát Bộ chính là nơi bọn họ tất phải đến. Từ đây cũng sẽ dẫn đến việc buôn bán của tửu lâu này cực kỳ tốt, nhất là vị trí gần cửa sổ lầu hai, tuy rằng đồ ăn không đắt, nhưng vị trí đắt, càng là vị trí có thể nhìn rõ ngõ Bát Bộ càng đắt.
Nhưng cho dù có thể nhìn thấy ngõ Bát Bộ thì cũng không thể nhìn thấy các hoàng đế bị giam cầm ở đây ra ngoài.
Đương nhiên người ở trong ngõ Bát Bộ cũng đều biết mỗi ngày có không biết bao nhiêu người ở đầu ngõ lưu luyến quên về, chỉ muốn thử thời vận, xem thử có thể gặp một vị hoàng đế bị giam cầm hay không. Đối với bọn họ mà nói kiểu náo nhiệt này là một sự giày vò.
Căn phòng riêng có vị trí tốt nhất của tửu lâu, một canh giờ có thể có giá mười lượng bạc. Ở quốc gia giàu có như Đại Ninh, trên thực tế trong nhà một hộ bách tính bình thường thì một lượng bạc có thể duy trì cuộc sống khoảng một tháng, cũng sẽ không có vẻ quá túng quẫn. Mười lượng bạc một canh giờ đã là mức giá trên trời, cho nên phần lớn những người bằng lòng bỏ ra mươi lượng bạc ngồi ở đây một canh giờ đều không là người Ninh. Người Ninh sẽ cảm thấy tiêu mười lượng bạc ở đây là hơi ngốc.
Chỉ có người từ ngoại bang tới mới thể hiện sự nhiệt tình lớn hơn đối với ngõ Bát Bộ, giống như những người ở trong ngõ Bát Bộ kia là gì trân cầm mãnh thú bị nhốt ở trong lồng vậy.
Đại Dã Kiên ngồi ở đây, không lo lắng mình bị nhận ra, lúc trước đến Trường An có chút khác biệt với dáng vẻ hiện tại. Một nam nhân sau khi để râu kín mặt giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Y nghiêng đầu nhìn bên ngõ Bát Bộ, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Hoàng đế bị nhốt, giống như những dã thú trong ngự thú viên, tốt xấu gì thì dã thú còn có thể nhìn thấy, nhưng cho dù người Ninh đồng ý thả bọn họ ra ngoài đi lại thì bản thân bọn họ cũng sẽ không ra ngoài, không chịu nổi mất mặt."
Người ngồi đối diện y thoạt nhìn là một người trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, có dung mạo gần như không phân biệt được điểm khác nhau với người Ninh, hắn ta không nhìn ngõ Bát Bộ mà nhìn Đại Dã Kiên.
"Nếu ta nhớ không lầm, hoàng đế của Lâu Nhiên các ngươi cũng ở trong đó."
Người trẻ tuổi tỉ mỉ nhìn Đại Dã Kiên, dường như muốn nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm gì đó trên mặt người này. Hoàng đế của quốc gia mình bị người ta giam cầm giống như động vật, vậy mà y còn có thể thoải mái, khí định thần nhàn ngồi ở đây nói chuyện phiếm, giống như hoàn toàn không liên quan gì đến y vậy.
"Đúng vậy."
Đại Dã Kiên gật đầu: "Sau trận chiến Vương Đình Thổ Phiên, Lâu Nhiên vương cũng bị bắt, còn có quốc vương Kim Tước quốc, quốc vương của Đại Chi quốc, quốc vương của Nguyệt Luân quốc, có chừng bảy tám người như vậy, trong một lúc đã khiến cho cái hộp trữ đồ này của hoàng đế Đại Ninh nhiều gấp đôi đồ cất trữ."
"Ngươi không cảm thấy khuất nhục?"
Người trẻ tuổi lại hỏi một câu.
Đại Dã Kiên nhún vai: "Tại sao cảm thấy khuất nhục? Lâu Nhiên đã nên thay trời đổi đất từ lâu rồi, cho dù người Ninh không bắt Lâu Nhiên vương, sớm muộn gì ta cũng sẽ tự tay làm thịt hắn. Lâu Nhiên đã bị hắn gây họa đến mức dân chúng lầm than, hoàng đế như vậy bị bắt thành tù binh, ngươi đoán, các bách tính Lâu Nhiên chúng ta có đau thương không?"
Đại Dã Kiên nhìn về phía người trẻ tuổi: "Nhưng chẳng lẽ Bột Hải các ngươi không phải là đã bị diệt?"
Người trẻ tuổi không có bất kỳ thay đổi biểu cảm nào, vẫn mỉm cười: "Ta không phải người Bột Hải."
Đại Dã Kiên chỉ vào mặt hắn: "Ngươi muốn nói với ta ngươi là một người Hắc Vũ chính gốc?"
Lần này người trẻ tuổi hơi thay đổi vẻ mặt, trên trán hiện ra chút sát khí.
"Ngươi đang cố ý chọc giận ta?"
Người trẻ tuổi hỏi: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết một lý do ngươi muốn chọc giận ta không?"
Đại Dã Kiên cười nói: "Bởi vì ở trước mặt ta ngươi cố ý muốn thể hiện mình cao quý hơn ta, mà khổ nỗ trong xương tủy ngươi lại có cảm giác tự ti cao hơn người khác nhiều. Ngươi nhìn những người Ninh bên ngoài kia xem, tùy tiện tìm một bách tính thấp cổ bé họng hẳn là cũng sẽ cảm thấy cao quý hơn ngươi, cho dù ngươi đã là tướng quân của Hắc Vũ. Cái Hạo, chớ thể hiện cảm giác ưu việt của người Hắc Vũ ở trước mặt ta. Ta nghe nói phản đồ sẽ hung tàn hơn kẻ thù. Vậy thì nói cách khác, người Hắc Vũ giả như ngươi cũng càng muốn thể hiện ra cảm giác cao ngạo hơn người Hắc Vũ thật. Đáng tiếc, nơi này là Ninh quốc. Ở Ninh quốc sự kiêu ngạo của người Hắc Vũ các ngươi không đáng một đồng."
Sắc mặt của Cái Hạo đã hơi trắng bệch, thân thế là nghịch lân của hắn ta, ai đụng tới nghịch lân này là hắn ta liền muốn giết kẻ đó.
"Để ta tổng kết đại khái một chút."
Đại Dã Kiên hoàn toàn không quan tâm đến sự thay đổi trên mặt Cái Hạo: "Nếu phụ thân của ngươi là người Bột Hải, mẫu thân là người Hắc Vũ, vậy thì địa vị của ngươi sẽ cao hơn một chút xíu, mặc dù không có một nữ nhân Hắc Vũ nào sẽ lấy người Bột Hải, đây chỉ là khả năng trên lý luận. Nếu mẫu thân ngươi là người Bột Hải, phụ thân là người Hắc Vũ, ồ... Thật xin lỗi, đừng nói ở Hắc Vũ, ở Bột Hải các ngươi, người như ngươi cũng sẽ bị gọi là tạp chủng."
Cái Hạo đứng bật dậy: "Ngươi muốn chết ở đây?"
"Ta không muốn."
Đại Dã Kiên cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Cái Hạo: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi đừng tỏ ra rất cao quý ở trước mặt ta. Ta không phải người Hắc Vũ, cũng không phải người An Tức. Nếu là người An Tức còn có thể sẽ cho ngươi một chút thể diện để cứu hoàng đế của bọn họ ra, tại sao ta phải cho ngươi thể diện? Không cứu được Già Lạc Khắc Lược thì ta tổn thất gì?"
Tuy rằng nhìn bọn họ đã giương cung bạt kiếm nhưng tiếng nói cũng không quá lớn, hơn nữa còn là dùng tiếng của người Lâu Nhiên để nói, không phải Hắc Vũ, cũng không phải An Tức, lại càng không là Bột Hải. Ngay cả Đại Dã Kiên cũng không nghĩ tiếng Lâu Nhiên của Cái Hạo lại tốt như vậy.
Sau đó y mới kịp phản ứng lại, người như Cái Hạo muốn đứng vững ở Hắc Vũ và leo lên giới quý tộc của Hắc Vũ thì hắn ta nhất định phải cố gắng hơn người Hắc Vũ gấp mười lần, có lẽ cố gắng gấp mười lần cũng không được, còn cần vận may nghịch thiên nữa. Dù sao theo người Hắc Vũ thấy người Bột Hải là một người đẳng cấp thấp, mà con cái của người Bột Hải và người Hắc Vũ thì ngay cả người đẳng cấp thấp cũng không bằng.
Người Hắc Vũ cho rằng kẻ điên mới nghiêm túc đi sinh con dưỡng cái với một người Bột Hải.
Sau khi nói xong Đại Dã Kiên xoay người bỏ đi, trước khi đi còn nói thêm một câu: "Lâu Nhiên chúng ta rất nghèo, cho nên lát nữa phiền ngươi thanh toán tiền."
Sau khi ra ngoài Đại Dã Kiên lại liếc mắt nhìn vào trong ngõ Bát Bộ, sau đó bước nhanh rời đi.
Đầu đường, thủ hạ của đang chờ ở đó, nhìn thấy Đại Dã Kiên đi đến lập tức rút lui trong tình huống vẫn duy trì khoảng cách.
"Đại nhân, bàn bạc như thế nào?"
Một gã thủ hạ tới gần sau đó hỏi Đại Dã Kiên.
Đại Dã Kiên cười cười: "Không bàn bạc, cũng không có gì để bàn bạc, ta chỉ cần nhìn rõ địa hình của ngõ Bát Bộ là đủ rồi, ta còn cãi nhau với Cái Hạo một trận."
Thủ hạ giật mình: "Đại nhân, cãi nhau một trận ở ngoài ngõ Bát Bộ? Gần đây đều người trong quan phủ Ninh quốc, phủ Đình Úy, cấm quân, Tuần thành binh mã ti, Hình bộ..."
Đại Dã Kiên cười càng vui vẻ hơn: "Ngươi nghĩ người Ninh sẽ cho rằng người có thể cãi nhau ở bên ngoài ngõ Bát Bộ là mật điệp sao?"
Ở một bên khác, Cái Hạo từ trong tửu lâu đi ra, cũng cười cười, nhìn đâu giống như là tức giận.
Thủ hạ của hắn ta lúc nãy còn lo lắng, lúc này nhìn thấy Cái Hạo cười cười nên không hiểu, không nhịn được liền hỏi một câu: "Đại nhân, ngài giả vờ tức giận?"
"Không phải, thật sự tức giận, nhắc đến thân thế của ta đều sẽ khiến ta phẫn nộ. Hiện tại ta không tức giận mà còn rất vui, là vì sau khi gặp Đại Dã Kiên ta cảm thấy người này có thể lợi dụng được. Hắn rất thông minh, cố ý chọc giận cãi nhau một trận. Ở bên ngoài chỗ này không biết có bao nhiêu mật điệp thường phục của phủ Đình Úy, bọn họ sẽ cho rằng người cãi nhau trong trường hợp này chính là gian tế của địch quốc sao? Huống chi vốn dĩ chính là ta cố ý muốn chọc giận hắn trước, cho nên cuối cùng bất kể là hắn chọc giận ta hay là ta chọc giận hắn, cãi nhau một trận, đây chính là đã đạt được mục đích."
Cái Hạo nói: "Lợi dụng được Đại Dã Kiên thì sẽ làm chuyện lớn hơn nữa, đừng quên Liêu Sát Lang đại nhân không chỉ bảo chúng ta đến đón Già Lạc Khắc Lược ra ngoài. Qua một ngày nữa là hoàng đế của Ninh quốc sẽ đi Thái Sơn, đến lúc đó cấm quân trong thành Trường An gần như sẽ bị điều đi toàn bộ, hơn nữa văn võ bách quan trong triều đình bọn họ đều sẽ đi theo, đó là cơ hội tốt nhất để cứu Già Lạc Khắc Lược ra, cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta làm đại sự."
Thủ hạ lên tiếng: "Đại nhân chỉ cần phân phó."
Cái Hạo vừa đi vừa nói: "Ngày kia hoàng đế của Ninh quốc rời khỏi hoàng thành, đã nắm rõ ràng tuyến đường rồi, ven đường đều có trọng binh cấm quân Ninh quốc canh gác, nhưng không phải là chúng ta không có cơ hội. Nếu lúc này Ninh đế chết, thái tử của bọn họ bị phế bỏ, nhị hoàng tử chỉ mới mười mấy tuổi, Ninh quốc lập tức sẽ rơi vào nội loạn. Trận chiến bắc cương của bọn họ quả thật đã đánh bại chúng ta, làm cho quốc lực của Hắc Vũ bị hao tổn nặng nề, nhưng nếu Ninh đế chết, quốc lực của Ninh quốc tổn thất không thể đo lường, Hắc Vũ có thể quật khởi sớm mấy chục năm, thậm chí còn có thể sớm đánh bại Ninh quốc."
Cái Hạo thở dài một hơi: "Nếu ta làm tốt chuyện này, trở lại Hắc Vũ ta sẽ trở thành anh hùng được cả nước ngưỡng mộ."
Nếu như có thể giết Ninh đế, hắn ta đâu chỉ là anh hùng?
Cái Hạo biết rất rõ ràng ở quốc nội Hắc Vũ, nếu hắn ta muốn thật sự dấn thân vào xã hội thượng lưu thì chỉ có cơ hội lần này, hất cằm cao ngạo, nheo mắt nhìn người giống như những quý tộc Hắc Vũ thật sự.
Tửu lâu.
Chưởng quầy nhìn mấy người vừa mới ra ngoài, dường như cũng không để ý nhiều. Lúc nãy bọn họ cãi nhau, hơn nữa còn dùng loại ngôn ngữ mà ông ta nghe không hiểu, bởi vì cho đến bây giờ Lâu Nhiên thật sự là một nơi không quan trọng, xa xôi và còn nghèo khổ, ai sẽ học tiếng Lâu Nhiên?
Nam nhân trung niên thoạt nhìn hòa nhã này tinh thông ngôn ngữ của ít nhất mười mấy tiểu quốc, cho nên những phiên bang đó ở trong tửu lâu nói những gì là cơ bản ông ta đều nghe hiểu được.
"Sắp xếp người đi theo mấy người kia."
Chưởng quầy trung niên đi trở về: "Chắc hẳn bản thân bọn họ cảm thấy không có sơ hở gì, nhưng nếu người của hai quốc gia khác nhau lại có thể nói cùng một loại ngôn ngữ mà ta cũng không nghe hiểu, bản thân điều đó chính là sơ hở."
Trên đường cái, Đại Dã Kiên đang đi dạo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng bước chân lại, sau đó căn dặn thân tín bên cạnh: "Lập tức phân tán tất cả mọi người mau chóng trở về, thay đổi tất cả khách điếm, không thể ở đó nữa, là ta đã sơ suất rồi."
Y thở mạnh một hơi: "Không cần ai đi theo ta, ta sẽ tự trở về."