Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1146 - Chương 1146: Chờ Ngày Kia

Chương 1146: Chờ ngày kia Chương 1146: Chờ ngày kia

Tửu lâu bên ngoài ngõ Bát Bộ đã tồn tại hơn một trăm năm, nếu một nơi quan trọng như vậy mà phủ Đình Úy không chú ý đến, phủ Đình Úy không khống chế, vậy thì đủ để chứng tỏ phủ Đình Úy bất tài.

Đông gia của tửu lâu là một nam nhân trung niên hơi béo, sau khi căn dặn thủ hạ theo dõi hai gã phiên bang khả nghi kia thì trở lại trong tửu lâu, trầm mặc một lúc rồi chợt nhớ tới tin tức do phủ Đình Úy truyền tới trước, vì thế trong lòng hơi căng thẳng.

"Sắp đến rồi sao?"

Ông ta vẫy tay gọi một gã tiểu nhị đến: "Lập tức đi phủ Đình Úy, nói với đô đình úy đại nhân là người khả nghi đã xuất hiện. Lúc nãy bận rộn hơi lơ là, lại quên mấy lời dặn của đô đình úy đại nhân."

Tiểu nhị gật đầu hạ giọng trả lời một câu: "Biết rồi, bách bạn đại nhân."

Nam nhân béo tên là Dư Hoài, bất kể nhìn thế nào người này cũng không nên có quan hệ với phủ Đình Úy, liếc mắt nhìn ông ta thì có thể đoán được tới đây là một thương nhân điển hình. Có người nói ánh mắt của thương nhân rất tốt, nhưng nếu bảo hắn nói ra tốt như thế nào thì cũng sẽ không dễ nói chi tiết.

Dư Hoài càng nghĩ càng cảm thấy hai người kia khả nghi, người của mình phái đi thân thủ bản lĩnh đều bình thường, nếu làm lỡ việc lớn thì không tốt. Trên người ông ta có chức quan bách bạn phủ Đình Úy, nhưng trên thực tế trước giờ cũng chưa từng thật sự tham gia làm vụ án gì. Chức bách bạn này là ông ta kế thừa từ phụ thân mình, là phủ Đình Úy thưởng cho nhà bọn họ vì đã cung cấp lượng lớn tin tức tình báo cho phủ Đình Úy suốt nhiều năm qua. Kiểu bách này bạn không có thực quyền gì, nhưng bách bạn chính là bách bạn, vẫn có cấp bậc.

Ông ta lo lắng làm lỡ việc, cho nên căn dặn chưởng quầy ở phía sau quầy trông coi cửa tiệm, sau đó vội vã đi ra từ cửa trước, đuổi theo hướng một gã phiên bang trong số đó vừa rời đi.

Đi thẳng theo đường cái, sau khi đi khoảng một khắc thì nhìn thấy người giúp việc của mình phái đi đang đứng ở góc tường. Ông ta đi qua vỗ một cái: "Sao vậy?"

Tiểu nhị giật mình, sau đó len lén chỉ vào trà lâu đối diện: "Người đang bên trong."

"Mấy người?"

"Chỉ có một."

"Ngươi xác định chỉ có một người đi vào?"

"Xác định, vẫn luôn theo dõi đấy thôi."

Dư Hoài hít sau một hơi, nghĩ như thế nào cũng phải xác nhận một chút, vì thế căn dặn một tiếng: "Ngươi đi tìm người của phủ Đình Úy đến đây, ta ở đây nhìn, nhanh lên một chút, khẳng định người này có vấn đề."

Tiểu nhị lên tiếng, vội vàng xoay người chạy đi.

Dư Hoài chỉnh lại y phục của mình một chút, đi nhanh vào trà lâu kia. Ông ta nhất định phải xác nhận thử có phải hai người khả nghi lúc nãy hay không, kết quả là vừa vào trà lâu đã nhìn thấy Đại Dã Kiên ngồi ở đó nghe bình sách, vắt chéo chân, tựa như nghe rất say sưa. Trong đại sảnh trà lâu có không ít người, Đại Dã Kiên ngồi ở vị trí cuối cùng sát gần cửa nhưng không đối diện với cửa, cho nên Dư Hoài ở bên ngoài không phát hiện thấy, lúc ông ta vừa vào cửa thì hai người đã rất gần nhau.

Dư Hoài xoay người muốn đi, nhưng Đại Dã Kiên lại bỗng nhiên quay đầu lại: "Ủa? Đây không phải đông gia của tửu lâu lúc nãy ta ăn cơm sao?"

Y đứng dậy: "Ngươi cũng tới nghe sách?"

Dư Hoài vội vàng cười cười: "Hóa ra ở đây à, ta đây không phải đuổi theo các ngươi đó sao. Lúc nãy tính tiền các ngươi đưa thừa bạc, ta đuổi theo nãy giờ muốn trả lại cho ngươi."

Đại Dã Kiên cười nói: "Đông gia buôn bán thật sự khiến người ta kính nể, dù sao cũng đến đây rồi, ta mời ngươi uống chén trà?"

Dư Hoài vội vàng xua tay: "Không cần, không cần. Ta còn phải về tiệm."

Đại Dã Kiên: "Ồ, thật ra lúc nãy ta cũng tính thử, chắc hẳn là đưa thừa cho ngươi một trăm năm mươi đồng, nếu ngươi trả lại cho ta, vừa hay đủ cho ta uống trà nghe sách ở đây."

Dư Hoài vội vàng tháo túi tiền xuống: "Ta không mang nhiều tiền như vậy, chúng ta đã coi như là bằng hữu, ta trả lại bạc vụn cho ngươi, đại khái có thể tính bằng hai trăm đồng, ngươi nhận lấy đi."

Đại Dã Kiên kéo Dư Hoài một cái: "Ngồi xuống nói, đứng mãi làm gì, ta còn có việc thỉnh giáo ngươi nữa."

Y vẫy tay gọi tiểu nhị: "Cho bằng hữu của ta thêm một cái chén."

Tiểu nhị của trà lâu vội vàng đi đến, lấy thêm một cái chén trà cho Dư Hoài, Đại Dã Kiên bưng ấm trà lên rót chén trà cho Dư Hoài: "Nói thật, cũng chỉ có ở Đại Ninh mới có thể có thương nhân như ngươi, đưa thừa bạc còn đuổi theo xa như vậy để trả lại."

Dư Hoài cười cười nói: "Đây đều là chuyện nên làm, buôn bán thì phải công khai ghi giá, già trẻ không gạt."

Ông ta vội đi cho nên hỏi một câu: "Ngươi nói có chuyện muốn hỏi ta, là chuyện gì? Trong tiệm ta nhiều việc, ngươi hỏi xong rồi ta còn phải về."

Đại Dã Kiên giơ tay lên rất nhiệt tình ôm vai Dư Hoài, ghé sát vào bên tai Dư Hoài nói nhỏ: "Đông gia, tiền là ngươi thu sao? Sao ta lại nhớ là chưởng quầy, còn nữa là... không phải ta thanh toán, ta làm sao biết được đã thanh toán bao nhiêu tiền, ngươi đã thu thừa bao nhiêu tiền? Ngươi không hề nghĩ ngợi gì đã trả lại bạc cho ta, cho nên... thương nhân của Ninh quốc đều ngu xuẩn như vậy?"

Dư Hoài thay đổi sắc mặt, vừa muốn nói thì Đại Dã Kiên dùng một tay bịt miệng của ông ta một tay cầm chủy thủ đâm vào ngực Dư Hoài. Chủy thủ xoay qua xoay lại ở trong tim Dư Hoài vài cái, không bao lâu sau Dư Hoài đã nằm bất động trên bàn.

Đại Dã Kiên đứng dậy nhìn chung quanh, vỗ vỗ lưng Dư Hoài: "Ngươi không nên đuổi theo, ngươi sẽ nhớ dáng vẻ của ta."

Y còn cởi áo của mình ra đắp lên cho Dư Hoài, không ai ngờ bên trong trường sam của y vẫn là một bộ trường sam. Sau khi ra khỏi trà lâu y đi thẳng về phía trước, cố ý đi vòng vèo mới trở lại khách điếm mà y thuê ở, vào trong lấy đồ thanh toán tiền phòng. Y ra ngoài tìm đại một chỗ không người rồi dùng chủy thủ cạo sạch râu quai nón ở hai bên má, sau đó cắt ngắn râu cằm đi một nửa, xoay người đi vào một khách điếm khác chỉ cách khách điếm lúc nãy hai cửa tiệm.

"Người của phủ Đình Úy?"

Y ngồi cạnh cửa sổ lẩm bẩm một câu, sau đó thở dài: "Phủ Đình Úy đáng sợ."

Nửa canh giờ sau, phủ Đình Úy.

Tiểu nhị sắc mặt trắng bệch nhìn đông gia nằm trên mặt đất, vết máu trên ngực đông gia còn chưa khô, hiển nhiên quá sợ hãi và cũng quá bi thương thì con người ta sẽ rời vào trạng thái có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Phương Bạch Kính ngồi xổm bên cạnh thi thể nhìn nhìn, nhíu mày: "Không phải người thường xuyên giết người thì không có đao pháp chuẩn như vậy, ác như vậy."

Gã quay đầu lại hỏi tiểu nhị: "Bây giờ bảo ngươi miêu tả ra dáng vẻ của người đó, ngươi làm được không?"

"Được!"

Tiểu nhị đỏ mắt gật đầu: "Ta vẫn luôn theo dõi hắn, cho dù có hóa thành tro cũng có thể nhận ra."

"Gọi họa sĩ đến."

Phương Bạch Kính dùng vải trắng phủ kín thi thể: "Phái một người đến tửu lâu, thông báo với người nhà của ông ta."

Không bao lâu sau họa sĩ đã đến, vẽ đi vẽ lại dựa theo lời tiểu nhị nói, nhưng trên thực tế thì bút vẽ quả thật khó có thể vẽ ra dung mạo của một người một cách cực kỳ chân thật, giống là được rồi. Gần một canh giờ sau thì mới vẽ xong bức chân dung này, tiểu nhị chỉ vào chân dung nói: "Giống tám chín phần."

Phương Bạch Kính im lặng một lát, quay đầu lại căn dặn một câu: "Vẽ thêm một tờ nữa, đưa một tờ đến phủ Trường An, bảo phủ Trường An tìm người trong toàn thành dựa theo chân dung."

Thủ hạ của gã ngây người ra: "Đại nhân, giao cho phủ Trường An? Phủ Đình Úy chúng ta không tiếp nhận vụ án này?"

"Nhận."

Phương Bạch Kính nói: "Nhưng phải khiến những người đó biết hiện tại vụ án ở phủ Trường An."

Cùng lúc đó.

Cách phủ Đình Úy khoảng một con đường, bên ngoài một cửa tiệm bán tơ lụa, Cái Hạo nhìn chung quanh, sau đó cất bước đi vào trong, chưởng quầy vừa thấy hắn ta vào liền vội vàng nghênh đón, trực tiếp dẫn người vào buồng trong.

"Tên ngu ngốc Đại Dã Kiên này."

Cái Hạo ngồi xuống rồi nói: "Thế mà hắn lại trực tiếp giết người... Có một vạn cách để tránh bị truy tìm, hắn lại chọn cách ngu xuẩn nhất."

Chưởng quầy của cửa tiệm cúi đầu nói: "Đại nhân, cần dứt khoát diệt trừ Đại Dã Kiên cho xong không, người này có lẽ sẽ làm lỡ đại sự. Lực lượng mà ba năm nay chúng ta khó khăn lắm mới xây dựng được ở thành Trường An, có khả năng bị hắn làm liên lụy."

"Chúng ta có bao nhiêu người ở Trường An?"

"Không ít, dù sao bên Bột Hải cũng dễ tìm người."

Chưởng quầy cũng là người Bột Hải, nhưng lúc nói chuyện giống như đã quên y cũng là người Bột Hải vậy.

"Bên Bột Hải quá nhiều người nghèo, người đồng ý bán mạng vì tiền lại càng nhiều hơn, đưa bọn họ ra khỏi Bột Hải tìm chỗ huấn luyện một thời gian, khiến bọn họ có thể ăn no bụng, có thể được ăn thịt thì cái gì bọn họ cũng chịu làm. Ba năm gần đây, sách lược của chúng ta ở bên Trường An đã thay đổi, không còn là kiểu bố cục trước kia nữa. Trước kia mật điệp của Hắc Vũ chúng ta đều lấy thân phận thương nhân để che giấu, nhưng từ sau khi chiến bại, phủ Đình Úy điều tra đối với thương nhân càng ngày càng nghiêm, ít nhất hai phần ba mật điệp bại lộ bị giết."

Chưởng quầy thở dài một hơi: "Sau đó, đại tướng quân Liêu Sát Lang phái người tìm cách liên lạc với ta, bảo ta liên hệ lại với mật điệp trong thành Trường An. Ta căn cứ theo hiện trạng của thành Trường An mà sắp xếp lại nhân thủ. Hẳn là đại nhân ngài vẫn chưa biết lúc trước trong thành Trường An đã xảy ra hai chuyện lớn, đầu tiên là đại tướng quân Thẩm Lãnh bị phạt, thứ nhai là thế lực giang hồ lớn nhất thành Trường An, Lưu Vân Hội bị triều đình hủy bỏ."

"Lưu Vân Hội không còn nữa, cho nên các thế lực ám đạo trong thành Trường An lại ngóc đầu lên, nhân cơ hội này, ta sắp xếp mật điệp của chúng ta xây dựng một bang hội, đặt tên là Hạo Hải Bang, dù sao cũng đều là từ người Bột Hải đến. Nhờ bọn họ không sợ chết, đánh nhau thì liều mạng, cho nên đã tranh đoạt được một ít địa bàn, dùng bang hội để che giấu thân phận mật điệp tốt hơn so với dùng thân phận thương nhân. Ngay cả người của phủ Đình Úy cũng sẽ không nghĩ đến, mật điệp của Hắc Vũ chúng ta lại dám ngang nhiên xây dựng bang hội ở trong thành Trường An."

Cái Hạo gật đầu: "Chuyện lần này ngươi làm cực kỳ tốt, chờ sau khi ta trở lại Hắc Vũ sẽ nghĩ cách điều ngươi về, làm việc ở bên cạnh ta... Còn việc nữa là ngươi vừa mới nói gì, diệt trừ Đại Dã Kiên?"

Cái Hạo cẩn thận suy nghĩ: "Nếu chúng ta nghĩ cách khiến Đại Dã Kiên bại lộ, làm cho hắn bị người của phủ Đình Úy bắt đi, đương nhiên chết luôn là tốt nhất. Nếu như vậy thì chúng ta làm việc càng bí ẩn hơn đúng không?"

Chưởng quầy lập tức gật đầu: "Đúng!"

"Hắn chết, người của phủ Đình Úy sẽ buông lỏng cảnh giác."

Cái Hạo đứng dậy, đi tới đi lui ở trong phòng.

"Cũng không được, thời cơ chưa đến."

Cái Hạo dừng lại: "Cho dù lấy cái chết của hắn để đảm bảo việc mà chúng ta cần làm được tiến hành thuận lợi thì cũng không phải bây giờ. Chờ sau khi hoàng đế của Ninh quốc chết rồi hãy nói, đẩy chuyện giết Ninh đế lên người hắn."

Hắn ta nhìn về phía chưởng quầy: "Có bao nhiêu người của nang hội có thể dùng được?"

"Có vài trăm người, một nửa là mật điệp của chúng ta, một nửa là người Ninh, khách giang hồ không đắc ý. Bọn họ căn bản là không biết đang làm việc cho chúng ta, còn tưởng là thật sự đang tranh giành địa bàn lăn lộn giang hồ, những người này chết cũng không cần thương tiếc."

Cái Hạo nhíu mày trầm tư: "Vẫn phải sửa lại kế hoạch một chút, phải kéo người của Đại Dã Kiên vào."

Hắn ta nhìn ra bên ngoài: "Theo dõi nhất cử nhất động của phủ Đình Úy. Ngoài ra, cho người của bang hội đi gây chuyện, đừng dùng người của chúng ta, dùng những khách giang hồ người Ninh không đắc ý mà ngươi nói, dùng bọn họ để phân tán sự chú ý của phủ Đình Úy và các nha môn khác. Chuẩn bị tốt đồ ta cần, ngày kia ta sẽ dùng đến."

"Vâng!"

Chưởng quầy lên tiếng: "Chỉ chờ ngày kia."

Bình Luận (0)
Comment