Sau khi trời tối Cái Hạo từ tiệm tơ lụa đi ra, nhìn phía đối diện có một cửa tiệm quy mô rất lớn vẫn luôn đóng cửa. Lúc ban ngày hắn ta đã đặc biệt chú ý đến, vì thế có chút tò mò: "Trong thành Trường An để trống cửa tiệm lớn như vậy, chuyện là thế nào?"
Cửa tiệm ở nơi như thế này mà để trống, đương nhiên là không bình thường.
"Việc này có liên quan đến Thẩm Lãnh."
Chưởng quầy của tiệm tơ lụa nhỏ giọng giải thích: "Cửa tiệm đối diện này vốn là một tiền trang, tên là phiếu hào Thiên Cơ, đây là một trong các phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ. Trong thành Trường An có tổng cộng sáu phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ, cửa tiệm chính cách đây khoảng ba bốn dặm, cũng đóng cửa rồi. Phiếu hào Thiên Cơ là sản nghiệp bí mật của Thẩm Lãnh. Lúc trước hắn bị Ninh đế chèn ép, không những hạ tước vị từ quốc công xuống làm hầu tước, còn giáng quân chức từ chính nhị phẩm xuống chính tam phẩm, sản nghiệp bí mật của hắn cũng đều bị niêm phong."
Cái Hạo thở dài: "Ninh đế làm như vậy cũng không người ta thất vọng. Ta nghe nói Thẩm Lãnh đó chiến công hiển hách, nhất là trong trận chiến với đế quốc Hắc Vũ chúng ta lại càng nổi bật hơn người. Là kẻ thù, ta cũng không thể không có chút kính nể hắn, nhưng Ninh đế lại phế một đại tướng như hắn."
Chưởng quầy nói: "Vẫn chưa tra rõ rốt cuộc là vì sao, nhưng Thẩm Lãnh thất thế đã rất rõ ràng."
Cái Hạo bỗng nhiên cười cười: "Rết trăm chân chết mà không cứng, nếu như có thể hoàn toàn xử lý Thẩm Lãnh thì đối với đế quốc Hắc Vũ mà nói cũng là một tin tốt, tin tốt thiên đại, chỉ sau giết Ninh đế."
Chưởng quầy ngẩn ra: "Đại nhân, ý của ngài là...?"
"Đúng là Trời cũng đang giúp ta, Nguyệt Thần thương xót."
Cái Hạo cảm khái một câu giống như một người Hắc Vũ thật sự, nhìn cửa tiệm đối diện cười: "Lúc nãy ta nói gì với ngươi? Ta nói phải kéo những người của Đại Dã Kiên vào, giao chuyện giết Ninh đế cho hắn, muốn cái gì có cái đó. Vốn dĩ ta còn cảm thấy chỉ có thời gian một ngày nên không thể hoàn thành ý tưởng và bố trí, nhưng vừa ra khỏi cửa lại phát hiện cơ hội đã ở ngay trước mặt ta, hiện tại không những có thể kéo Đại Dã Kiên vào mà còn có thể thuận tay diệt trừ Thẩm Lãnh, thật là khiến người ta vui mừng."
Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía chưởng quầy: "Bây giờ ngươi phái người đi xem thử, có phải sáu cửa tiệm của phiếu hào Thiên Cơ ở trong thành vẫn đều đang niêm phong hay không."
"Đều đang niêm phong, không cần đi xem, người của chúng ta mỗi ngày đều sẽ có tin tình báo hội tụ đến chỗ ta. Hôm qua mới nghe người ta nhắc tới, bao gồm cửa tiệm chính là bảy cửa tiệm đều đang bị niêm phong."
"Tốt!"
Cái Hạo cười ha hả, có chút ngông cuồng.
quyển sách đều nhắc tới, trong đó có một bộ sách nói là... Quân tử kiến kỷ nhi tác, bất sĩ chung nhật, trời cho mà không lấy, ắt gặp bị trời, ngươi biết là có ý gì chứ? Còn có một bộ sách viết là trời cho không lấy ngược lại sẽ phải chịu tội. Nếu đã là trời cho thì ta phải nhận, trời cho ta cũng không lấy thì chẳng phải là ngu ngốc?"
Hắn ta nhìn về phía chưởng quầy căn dặn: "Bây giờ lập tức phái người đi liên lạc với người của Đại Dã Kiên, nói với bọn họ là ta đã biết chuyện bọn họ suýt nữa bị lộ, để bảo đảm có thể cứu được Già Lạc Khắc Lược ra, nếu bọn họ bằng lòng thì ta sẽ cung cấp một ít trợ giúp. Ví dụ như cung cấp chỗ ở an toàn, chứ không phải nơ có thể bị tra ra bất cứ lúc nào như khách điếm."
Ánh mắt của chưởng quầy sáng lên: "Ý của đại nhân là bảo người của Đại Dã Kiên vào những phiếu hào bỏ trống bị niêm phong này, một khi tương lai người Ninh tra cái gì thì có thể tra đến đây. Khi đó Ninh đế đã chết, mà người giết Ninh đế ở tạm trong cửa tiệm bỏ trống của Thẩm Lãnh, cho dù không có chứng cớ trực tiếp chứng minh người giết Ninh đế có liên quan tới Thẩm Lãnh thì hắn nhất định cũng sẽ bị điều tra. Mà người hy vọng hắn chết nhất định cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Cái Hạo nói: "Ngươi nghĩ quá nông cạn."
Hắn ta vừa đi vừa nói: "Nếu ngươi là trọng thần triều đình Ninh quốc, hoặc là ngươi là người kế vị của Ninh đế, vậy thì ta hỏi ngươi một câu hỏi, Ninh đế bị giết, đối với ngươi mà nói, ngươi muốn khiến cho bách tính Ninh quốc tin rằng Ninh đế bị người Hắc Vũ giết chết, bị người Lâu Nhiên giết chết, hay là bị chính người Ninh các ngươi mưu nghịch giết chết?"
Chưởng quầy ngây người ra, đương nhiên trước giờ y cũng không nghĩ tới vấn đề này, đây có tính là câu hỏi gì?
Ninh đế chết, là chết bởi sự ám sát của kẻ thù hạ đỡ hơn, hay là chết bởi sự mưu nghịch của chính người Ninh thì đỡ hơn?
Đối với người Ninh mà nói, đương nhiên là cái nào cũng không tốt.
Nhưng y suy nghĩ lại thì bỗng nhiên hiểu được tại sao Cái Hạo đại nhân lại hỏi như vậy. Y sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là chết trong tay chính người Ninh bọn họ tốt hơn, cho dù không có chứng cứ Thẩm Lãnh phái người ám sát Ninh đế, Ninh đế mới cũng sẽ lựa chọn tin rằng Thẩm Lãnh là đầu sỏ. Tân đế vừa mới đăng cơ, cần ổn định triều cục, nếu hắn tuyên bố là Lý Thừa Đường bị người Hắc Vũ chúng ta giết, như vậy thì một trận chiến mới chắc chắn sẽ mở ra, bách tính Ninh quốc sẽ ép buộc tân đế khai chiến với Hắc Vũ. Các bách tính phẫn nộ bất bình, tân đế không muốn đánh cũng không được. Mà Ninh quốc hiện giờ cần khôi phục quốc lực, bọn họ vừa mới đánh một trận chiến ở Tây Vực, còn đang chuẩn bị vượt biển đông chinh, giờ khắc này phát động chiến tranh với Hắc Vũ là chuyện cực kỳ không lý trí, có khả năng hoàn toàn kéo quốc lực của Ninh quốc sụp đổ."
"Nếu như tin là người Lâu Nhiên giết Lý Thừa Đường, nếu lựa chọn như vậy thì không có lợi ích gì đạt được. Tuy rằng Lâu Nhiên vẫn chưa bị diệt quốc, nhưng đại quân tây chinh của Ninh quốc chắc hẳn là cách Lâu Nhiên không xa, cho dù diệt Lâu Nhiên thì có ích lợi gì? Chẳng có lợi ích gì để lấy, hơn nữa còn mất mặt. Đường đường là hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường mà lại bị người Lâu Nhiên ám sát, trên sử sách của chính bọn họ cũng không dám viết như vậy, nhưng nếu như gán tội danh cho Thẩm Lãnh thì sẽ khác. Thẩm Lãnh gánh tội danh, tân đế có thể nhân cơ hội mà bố cục lại, sắp xếp người của hắn vào trong quân, thậm chí không chỉ là tiếp quản thủy sư của Thẩm Lãnh. Tất nhiên không ít người của Thẩm Lãnh bị liên lụy, tân đế có thể nắm chắc quân quyền trong tay."
Cái Hạo cười gật đầu: "Quả nhiên ngươi rất thông minh, ta sẽ cố gắng điều ngươi về Hắc Vũ đi theo ta làm việc."
Chưởng quầy ở Đại Ninh tên là Dương Hữu Vi, y vội vàng cúi đầu nói: "Thuộc hạ không thông minh, nếu không phải đại nhân chỉ điểm thì sao có thể nghĩ tới những điều này."
Cái Hạo tiếp tục nói: "Nếu gán chuyện này cho Thẩm Lãnh cũng sẽ khiến người ta khá tin tưởng. Khắp cả Ninh quốc hiện tại đều biết Thẩm Lãnh bị chèn ép, cho nên Thẩm Lãnh ghi hận trong lòng chẳng lẽ không bình thường sao?"
Dương Hữu Vi gật đầu: "Không có gì bình thường hơn."
Cái Hạo dừng bước chân lại: "Trước đêm nay cho người của Đại Dã Kiên ẩn nấp trong cửa tiệm của phiếu hào Thiên Cơ. Buổi sáng ngày kia Ninh đế sẽ rời Trường An, đến lúc đó tất nhiên có không ít bách tính ở hai bên đường cái, người của chúng ta trà trộn trong đó cũng không khó. Nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là đồ ta bảo ngươi đi chuẩn bị, ngươi có chắc chắn không?"
"Có!" Dương Hữu Vi nói: "Sau khi nhận được mệnh lệnh của đại tướng quân Liêu Sát Lang, chúng ta đã chuẩn bị ba năm. Ba năm qua thuộc hạ vắt hết óc để có được những thứ đó, nhưng cũng may là có tiến triển, đêm nay ta sẽ mang đồ đến trước mặt đại nhân."
Cái Hạo lên tiếng: "Việc thành công hay không thành công đều dựa vào ngươi, đồ tới tay coi như là mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Ninh đế tự ra ngoài."
Phủ Đình Úy.
Phương Bạch Kính ngồi ở đó cau mày trầm tư, lúc này đột nhiên có người xuất hiện hiển nhiên là vì Già Lạc Khắc Lược, hiển nhiên là cũng đã tìm hiểu rõ bệ hạ sẽ rời Trường An. Bệ hạ đi Thái Sơn thì cấm quân đi theo, mà người của Tuần thành binh mã ti gần như đều điều đi toàn bộ để sắp xếp dọc đường bệ hạ xuất kinh. Mỗi một con đường lớn, mỗi một giao lộ, thậm chí sau khi ra khỏi thành một đoạn cũng đều là người của Tuần thành binh mã ti phụ trách, mà phủ Đình Úy cũng gần như sẽ điều động toàn bộ nhân viên phối hợp với Tuần thành binh mã ti điều lục soát nghiêm tra. Còn có phủ Trường An, Hình bộ, Binh bộ, những người có thể điều động thì đều sẽ điều động.
Đây đúng là cơ hội tốt nhất để cứu Già Lạc Khắc Lược ra, sau này cũng sẽ không có cơ hội nào tốt hơn nữa. Nhưng mà Phương Bạch Kính lại cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
"Trong viện còn có bao nhiêu người?"
Phương Bạch Kính hỏi một câu.
Thủ hạ trả lời: "Ngày kia bệ hạ sẽ rời Trường An, gần như tất cả mọi người trong viện đều đã phân công ra ngoài tra xét những nơi đi qua dọc đường. Ngoại trừ người nhất định phải lưu thủ ra thì tất cả đều đã điều đi, hiện tại cho dù tập trung tất cả mọi người trong viện lại cũng không đến trăm người, còn phần nhiều là văn chức."
Phương Bạch Kính ừ một tiếng: "Bên chúng ta như thế này, các nha môn khác như phủ Trường An, Hình bộ, Binh bộ, Tuần thành binh mã ti đại khái cũng như thế."
Thủ hạ hỏi: "Đại nhân đang lo lắng sẽ có bất ngờ? Hẳn là không đến mức vậy chứ, tám vạn cấm quân đi theo, giống như tường đồng vách sắt."
"Có bao nhiêu nhân thủ ở bên ngõ Bát Bộ?"
"Nhiếp thiên bạn vừa mới trở lại kinh thành mang theo hai bách bạn đại nhân cùng khoảng hơn một trăm đình úy."
Thủ hạ suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Ngoại trừ Nhiếp thiên bạn ra, còn có một nhóm người của thị vệ đại nội cũng ở bên đó."
Phương Bạch Kính đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng: "Hiện giờ chúng ta không chỉ cần phải giả thiết bọn họ muốn nhân cơ hội cứu Già Lạc Khắc Lược đi, còn nhất định phải giả thiết những khả năng khác. Thẩm Lãnh phái người truyền tin về nhắc nhở mật điệp Hắc Vũ và người nhập quan từ Tây Vực. Trong thành Trường An có ít nhất năm vạn phiên bang, người buôn bán, người làm thuê, người vì ngưỡng mộ Trường An mà không đi, tra xét những người này thì hơi quá khó khăn, trong đó chỉ riêng người từ Tây Vực tới đã có ít nhất hơn ba vạn, những người này cũng có thể bị lợi dụng."
"Nếu bọn họ không chỉ muốn cứu Già Lạc Khắc Lược, còn có thể làm gì nữa?"
Đúng lúc này bên ngoài có người đi nhanh vào, lúc Phương Bạch Kính nhìn thấy gã ta thì lông mày cũng giãn ra chút, cuối cùng cũng có thêm một trợ thủ.
Phương Bạch Lộc bước nhanh vào, có một chút phong trần mệt mỏi.
"Đã xảy ra chuyện lớn?"
Vừa vào cửa Phương Bạch Lộc liền hỏi một câu.
"Ừ." Phương Bạch Kính nói: "Trước mắt điều có thể xác định là có khả năng mật điệp của người Hắc Vũ sẽ liên hợp với người Tây Vực cứu Già Lạc Khắc Lược ra. Ngày kia sẽ rất loạn, cho nên khó tránh khỏi có sơ suất, nhưng ta lại cứ cảm thấy có những chuyện lớn hơn nữa sẽ phát sinh."
Phương Bạch Lộc nói: "Có thể lớn cỡ nào?"
Phương Bạch Kính lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ là ta có cảm giác sẽ rất lớn."
Phương Bạch Lộc im lặng một lát rồi nói: "Vậy thì suy nghĩ đến khả năng lớn nhất, phòng bị ở mức lớn nhất."
"Lớn nhất?"
Phương Bạch Kính chấn động trong lòng.
Còn có chuyện gì lớn hơn ám sát hoàng đế bệ hạ nữa?
Nhưng chỉ dựa vào những mật điệp Hắc Vũ đó, dựa vào những kẻ Tây Vực mọi rợ đó, cho dù bọn họ có mấy ngàn người cùng động thủ thì căn bản cũng không thể nào làm bệ hạ bị thương. Ngay cả lớp phòng ngự bên ngoài của Tuần thành binh mã ti bọn họ cũng không qua được, huống chi còn có tám vạn cấm quân đi theo... Hơn nữa Phương Bạch Kính còn lâu mới tin trong thành sẽ có mấy ngàn kẻ thù chờ thời cơ hành động, nhiều nhất là vài trăm người, nếu nói nhiều hơn nữa thì cũng chỉ ngàn người.
Nhưng quy mô ngàn người đã không nhỏ rồi, có những chuyện không ngờ đến thì sẽ khó lòng phòng bị.
Gã nhìn về phía Phương Bạch Lộc: "Cho nên bây giờ nên suy nghĩ cẩn thận, nếu chúng ta là mật điệp của người Hắc Vũ và người Tây Vực, chúng ta nên làm như thế nào?"