Ngày hôm sau, gần buổi trưa.
Phương Bạch Lộc từ bên ngoài phủ Đình Úy đi nhanh vào, vừa vào cửa đi không bao xa đã nhìn thấy Phương Bạch Kính đang đi tới đi lui ở trong sân. Gã đi nhanh hơn qua đó, vừa đi vừa nói: "Vừa mới tra được một vài chuyện, tra ra người khả nghi ở mấy khách điếm nhưng người một cũng không bắt được. Theo như tin tức tra được thì có ít nhất hơn một trăm người gần như đồng thời lần lượt trả phòng ở khách điếm rồi đi. Đơn độc một khách điếm xuất hiện tình huống như vậy không tính là gì, nhưng mấy khách điếm đều có chuyện như vậy thì không thể không coi trọng."
Gã đi đến bên cạnh Phương Bạch Kính: "Nhưng kỳ lạ là đệ điều động tất cả mọi người có thể điều động tra xét một lượt nữa, các khách điếm khác cũng không có tung tích của những người này."
"Nếu bọn họ chuyển ra khỏi khách điếm thì sẽ không sẽ tìm khách điếm nữa."
Phương Bạch Kính liếc mắt nhìn Phương Bạch Lộc một cái: "Nếu không ở trong khách điếm, trong thành có chỗ nào có thể ẩn thân?"
"Đại khái..." Phương Bạch Lộc nhíu mày suy nghĩ một lát: "Nhà bách tính bình thường không dám tùy ý giữ người thân phận bất minh ngủ lại, cho dù những người này có chứng nhận thân phận thì cũng sẽ không tùy ý giữ lại. Hơn nữa những người đó cũng không dám, một khi các bách tính nhìn ra điều gì không ổn mà đến quan phủ báo quan thì bọn họ tiêu rồi, cho nên trong thành Trường An chỗ còn có thể giữ người ở lại chính là đạo quán rồi. Trong thành có mười sáu đạo quán, nếu tra xét từng nơi cũng sẽ không quá lâu."
Phương Bạch Lộc nhìn nhìn bóng mặt trời trong sân: "Còn có thời gian, đệ dẫn người đi điều tra."
"Được." Phương Bạch Kính gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Phương Bạch Lộc cười cười nói: "Không cần lo lắng cho đệ, lo lắng cho những kẻ kia đi."
Gã vừa mới về đã lại ra ngoài. Khi gã ra ngoài không bao lâu thì thiên bạn Nhiếp Dã từ bên ngoài đi vào, sắc mặt thoạt nhìn không được tốt lắm.
"Bên ngõ Bát Bộ không có tình huống gì cả, người của chúng ta đã mở rộng phạm vi canh phòng ra không ít, bên thị vệ đại nội cũng phái thêm nhân thủ, nhưng nửa ngày trôi qua mà cũng không có động tĩnh gì cả."
Phương Bạch Kính lắc đầu: "Bọn họ sẽ không có động tĩnh nhanh như vậy, có động tĩnh cũng phải là ngày mai lúc bệ hạ ra khỏi thành. Ngươi nên ở bên ngõ Bát Bộ theo dõi, không nên bây giờ trở về."
"Ta trở lại là vì nghĩ đến vài chuyện."
Nhiếp Dã nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Nếu mục tiêu của bọn họ căn bản không phải là cứu Già Lạc Khắc Lược ra thì sao?"
Phương Bạch Kính lắc đầu: "Mặc kệ mục đích cuối cùng nhất của bọn họ có phải là cứu Già Lạc Khắc Lược hay không, nhưng cứu Già Lạc Khắc Lược nhất định là một phần kế hoạch của bọn họ. Nếu bọn họ muốn động thủ với bệ hạ thì nhất định phải dựa vào hành động bên ngõ Bát Bộ để thu hút sự chú ý của chúng ta. Mà nếu chúng ta dồn hết tinh lực để phòng bị ở bên phía bệ hạ, ngõ Bát Bộ sẽ có khả năng xảy ra vấn đề."
Nhiếp Dã ừm một tiếng: "Cho nên bây giờ chúng ta rất bị động, sợ rằng lực lượng của chúng ta nhiều hơn bọn họ gấp mười lần, gấp trăm lần thì cũng là bị động."
Phương Bạch Kính nói: "Phương Bạch Lộc đã đi tra xét đạo quán, tất cả các khách điếm đều đã tra xét không có gì để tra nữa. Ngoài ra... Ta đã thông báo với Tuần thành binh mã ti, hai ngày nay chú ý nhiều đến động tĩnh của bang hội ám đạo trong thành. Ta cho người đưa một bản danh sách qua cho Tuần thành binh mã ti, bọn họ sẽ theo dõi chặt chẽ, chỉ cần chúng ta theo dõi chặt chẽ nơi nên theo dõi chặt chẽ, vậy thì chỉ cần chờ kẻ thù mất kiên nhẫn."
Nhiếp Dã nói: "Ta trở lại cũng là vì nghĩ tới thế lực ám đạo, phái người về thì ta sợ nói không rõ ràng. Hiện tại có ba bang hội cần theo dõi chặt nhất, ta cứ cảm thấy ba bang hội này không bình thường."
Phương Bạch Kính nói: "Hạo Hải Bang, Hồng Liên Bang, còn có Thanh Y Khách thần bí nhất nữa."
Nhiếp Dã nói: "Hiện tại đại khái có thể điều tra được là trong Hạo Hải Bang có một bộ phận lớn là tản binh du dũng trên giang hồ, phần lớn những người này đều là độc hành khách, lúc trước không có thân phận bang phái tông môn, lại không thể đều quen biết lẫn nhau. Người tán loạn như vậy, không có điểm chung, không có bối cảnh giống nhau, thậm chí không phải người đến từ cùng một địa phương, bỗng nhiên tụ tập trong một bang hội, bản thân điều này đã quá khả nghi."
"Hồng Liên Bang, nếu không ngoài dự liệu thì là mấy gia tộc lớn làm ra, tiếp nhận một bộ phận cửa tiệm, cũng tiếp nhận một bộ phận việc kinh doanh của Lưu Vân Hội. Mục đích của bọn họ hết sức rõ ràng, lợi dụng sức mạnh giang hồ để mưu đồ việc lớn hơn nữa, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không có liên quan với Già Lạc Khắc Lược, bọn họ lại càng không dám có ý gì với bệ hạ. Cho nên hiện tại Hồng Liên Bang tuy rằng có vẻ là thế lực lớn nhất, nhưng quả thật không nên bị nghi ngờ nhất."
Nhiếp Dã nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Một bang hội khác là Thanh Y Khách, tốc độ quật khởi quá nhanh, lai lịch quá thần bí, còn khó tưởng tượng hơn cả Hạo Hải Bang. Một đám người hoàn toàn không biết từ đâu đến, cũng không biết vì sao lại đến đã nhanh chóng tụ tập lại với nhau. Mấu chốt hơn chính là những Thanh Y Khách này còn đều rất giỏi đánh nhau, với lực lượng của phủ Đình Úy chúng ta cũng chưa có thể điều tra ra chi tiết về Thanh Y Khách, chẳng lẽ như vậy không đáng sợ? Có thể làm cho chúng ta cảm thấy thần bí, đại khái cũng có liên quan với mật điệp của địch quốc."
Phương Bạch Kính gật đầu: "Bây giờ ta sẽ nghĩ cách, phủ Đình Úy đã không còn người để điều đi rồi, một bộ phận ở ngõ Bát Bộ, một bộ phận đang điều tra, một bộ phận đang phụ trách chuyện ngày mai bệ hạ rời thành, nhân thủ không đủ dùng..."
Nhiếp Dã nói: "Để ta đi, ta đi cầu kiến đại tướng quân."
Trong thành Trường An chỉ có một đại tướng quân có thể giúp được, Đạm Đài Viên Thuật.
Phương Bạch Kính im lặng một lát, gật đầu: "Cũng được, sau khi ngươi đi cầu kiến đại tướng quân thì lập tức trở về ngõ Bát Bộ."
"Vâng!"
Nhiếp Dã lên tiếng đáp lại rồi bước nhanh ra ngoài.
Giữa trưa.
Đông Thành, đường Cẩm Tú.
Đây là con đường chỉ đứng sau đường Thừa Thiên Môn Ngoại, nói chỉ đứng sau chính là chỉ sự phồn hoa. Hai bên đường Cẩm Tú còn nhiều cửa tiệm lâu đời trăm năm, trên con đường này gần như có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu tiêu dùng của một người. Hai bên đường Cẩm Tú cộng lại có mấy chục tửu lâu, ba sòng bạc, sáu bảy khách điếm, hơn mười trà lâu, còn có hí viện và các cửa tiệm. Tuy rằng trên đường Cẩm Tú chẳng qua cũng chỉ có mấy thanh lâu, không so được với sông Tiểu Hoài nhưng rất náo nhiệt.
Trước đây trong thành Trường An không phải như thế, Đại Ninh mới lập quốc, thành Trường An có một trăm lẻ tám phường giống như một trăm lẻ tám miếng miếng ngăn đậu hũ vuông vức, chợ lần lượt ở phía đông thành và phía tây thành.
Sau đó dỡ bỏ tường vây, cửa tiệm mới càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng phồn hoa hơn. Việc buôn bán ở đường Cẩm Tú không phải một nhà nào đó tốt hơn, mà là mọi nhà đều tốt, cho nên tiền thuê cửa tiệm trên đường Cẩm Tú đều tương đối cao.
Có một tửu lâu tên là Hiến Tửu Lâu, cũng là một cửa tiệm lâu đời đã có lịch sử khoảng một trăm năm, tửu lâu này buôn bán là món ăn Đông Bắc, nổi tiếng lượng nhiều vị ngon. Lão chưởng quầy xây dựng tửu lâu này là người Liêu Bắc đạo Đại Ninh, nơi đã sắp tiếp giáp với Bột Hải đạo, cho nên được gọi là đông bắc Đại Ninh cũng rất thích hợp. Đặc điểm lớn nhất của món ăn Đông Bắc chính là lượng thức ăn nhiều, hết sức nhiều.
Hậu viện Hiến Tửu Lâu, một nam nhân trung niên thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng ở giữa nói chuyện, râu quai nón, mắt như chuông đồng, tai to một cách thần kỳ, trên mặt có một vết sẹo dài từ trán đến má bên trái, nhưng rất bất ngờ là không vào mắt, xương mũi có một đoạn hẳn là bị gãy, nhìn rất không được tự nhiên.
"Hạo Hải Bang chúng ta từ khi thành lập đến bây giờ đã mấy tháng rồi, mấy tháng nay các huynh đệ đồng tâm hiệp lực đã đánh chiếm được một vùng địa bàn thuộc về chúng ta. Ta biết mọi người đều không phải người Trường An, đến từ ngũ hồ tứ hải. Người xứ khác như chúng ta muốn đứng vững ở Trường An nơi này phải khó khăn cỡ nào? Chúng ta trời sinh không có số mệnh tốt như vậy, không phải sinh ra ở Trường An, nhưng chúng ta nên tranh giành vận mệnh tốt như vậy cho con của chúng ta. Chúng ta đứng vững ở Trường An, con của chúng ta chính là đứa trẻ sinh ra ở Trường An, đợi khi bọn chúng lớn, không cần đi giành, đi liều, đi nộp mạng giống như chúng ta."
"Nếu chúng ta không liều, chúng ta tới Trường An làm gì? Làm khách qua đường?"
Nam nhân trung niên giơ tay lên chỉ vào mình: "Nghiêu Thiên Tưởng ta không phải khách qua đường, không phải khách qua đường của Trường An. Lão tử chính là muốn có một mảnh đất ở Trường An này, chính là muốn làm cho con cháu của lão tử có thể yên tâm tiếp tục sống ở thành Trường An. Trên giang hồ có Hạo Hải Bang, có Nghiêu Thiên Tưởng, có các ngươi! Lưu Vân Hội không còn nữa, vậy thì làm một Lưu Vân Hội kế tiếp!"
"Bang chủ uy vũ!"
Cả đám người bị khơi gợi nhiệt huyết, khàn giọng hô.
Nghiêu Thiên Tưởng vừa đi vừa nói trước mặt đám người này: "Chúng ta bằng lòng liều nhưng chưa chắc sẽ có tương lai, nhưng chúng ta không liều thì nhất định không có tương lai. Trong thành Trường An có người không muốn nhường đường cho chúng ta, con đường này phải dựa vào chúng ta tự đi đánh chiếm, người nào cản trở trước mặt chúng ta cũng không được. Nghiêu Thiên Tưởng ta bằng lòng lấy cái mạng này để đánh cược một tương lai, các ngươi có đồng ý không?!"
"Đồng ý!"
"Tốt!" Nghiêu Thiên Tưởng giơ tay lên chỉ ra bên ngoài: "Hiện tại đã có một đám người ở ngay trước mặt chúng ta. Ta vừa mới nhận được tin tức, Thanh Y Khách đang tụ tập nhân thủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ nhân ngày mai lúc bệ hạ rời Trường An mà khiêu chiến với chúng ta. Chúng ta đang tranh giành kinh doanh bến thuyền, Thanh Y Khách một bước cũng không nhường, chuyện kinh doanh ở phía nam thành cũng gần như đều bị Thanh Y Khách chiếm đoạt. Chúng ta muốn mạng sống, bọn họ không cho chúng ta sống, vậy thì xử mẹ nó đi!"
Y lớn tiếng nói: "Không phải người của Thanh Y Khách muốn động thủ vào ngày mai sao? Vậy thì chúng ta động thủ ngay hôm nay. Ta đã chuẩn bị rượu xong, lát nữa ta cùng các huynh đệ uống một bát rượu, sau đó chúng ta đi đánh một trận đàng hoàng với người của Thanh Y Khách. Đánh thắng trận này thì chuyện kinh doanh ở phía nam thành đều là của chúng ta, kinh doanh bến thuyền đều là của chúng ta, sau này mọi người cùng nhau ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu lớn!"
"Đánh!"
"Đánh!"
Cả đám người càng ngày càng kích động, sắc mặt mỗi người đều đỏ lên. Giống như Nghiêu Thiên Tưởng tiêm một liều thuốc kích thích vào người bọn họ, làm cho máu của bọn họ bắt đầu sôi trào, bọn họ bắt đầu bức thiết muốn phóng thích sự sôi sục này ra ngoài.
"Mang rượu tới!"
Nghiêu Thiên Tưởng hô to một tiếng: "Uống bát rượu này, chúng ta chém gục Thanh Y Khách!"
Không bao lâu sau, từng vò từng vò rượu mạnh được đưa lên, mỗi người đều được chia một bát rượu, có người xách vò rượu rót rượu cho bọn họ. Mùi rượu nhanh chóng tràn ngập khắp trong hậu viện, cũng làm cho những người đã sục sôi này càng sục sôi hơn, rượu lạnh đến mấy cũng không dập tắt được ý chí chiến đấu của bọn họ lúc này.
Nghiêu Thiên Tưởng giơ bát rượu lên: "Cùng uống!"
"Cùng uống!"
Mọi người giơ bát rượu lên, nhưng đúng lúc này một người từ phía trước đi nhanh ra ngoài, mặc trên người một bộ trường sam màu xanh. Hắn ta từ bên tửu lâu đi tới, đủ để chứng tỏ người trong tửu lâu không thể ngăn được hắn ta.
Người này đi đến hậu viện nhìn trận thế, sau đó cười, lúc hắn ta cười khá rạng rỡ, cũng có chút khinh miệt, dường như trong mắt hắn ta đám người đông nghịt trước mặt này cũng chẳng là gì vậy.
"Muốn mời ta uống một bát không?"
Thanh y khách hơi nhếch khóe miệng lên: "Xem ra rượu của các ngươi hẳn là không thiếu một bát này của ta."
Lúc Nghiêu Thiên Tưởng nhìn thấy thanh y khách này liền trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.