Trước đây trong thành Trường An có một nhân vật khổng lồ tên là Lưu Vân Hội, áo trắng ở trên đường là không người nào dám gây chuyện, không người nào dám hỗn xược, nếu như nói giang hồ ám đạo thành Trường An ngưu quỷ xà thần, Lưu Vân Hội một chân đạp xuống đã phong ấn, ai có thể lộn xộn? Ai dám lộn xộn?
Lưu Vân Hội không còn, giang hồ vẫn còn, chỉ là giang hồ không có Lưu Vân Hội thì trở nên càng giống dáng vẻ mà giang hồ nên có, phân tranh, đoạt lợi, mệnh đấu, ám sát. Nước của giang hồ trong suốt thấy đáy thì không tính là giang hồ, nước của giang hồ vẩn đen một vùng mới thể hiện được sự thảm liệt của giang hồ.
Hạo Hải Bang có một nửa số người không biết tại sao Hạo Hải Bang tồn tại, một nửa người này là người Ninh, là giang hồ tán khách không đắc chí. Bọn họ vốn không có quen biết gì, nhưng lại tụ tập với nhau vì lợi ích chung, lợi ích này chính là Nghiêu Thiên Tưởng nói với bọn họ, bọn họ sẽ trở thành Lưu Vân Hội mới, nhân vật khổng lồ mới.
Bọn họ dựa vào tàn nhẫn, cũng dựa vào đoàn kết mà thật sự giết ra một vùng địa bàn trong giang hồ thành Trường An. Giang hồ như thế lộn xộn, bị bọn họ nắm giữ một miếng trong tay, chết cũng không buông.
Giang hồ thành Trường An hiện giờ, thế lực lớn nhất được công nhận là Hồng Liên Bang, bọn họ dường như có tài lực vô cùng vô tận, tài lực chính là thực lực. Bọn họ thu mua tiếp nhận lượng lớn cửa tiệm và sản nghiệp của Lưu Vân Hội, ngoại trừ kinh doanh bến thuyền bị Thanh Y Khách cướp đi, đại bộ phận đều nằm trong tay bọn họ khống chế.
Cho nên Hạo Hải Bang muốn gây rối cũng không dám trêu chọc Hồng Liên Bang, bọn họ không nắm rõ chi tiết về Hồng Liên Bang, nhưng lại biết đại khái sau lưng Hồng Liên Bang không chỉ một danh môn. Những đại gia tộc này ẩn chứa sức mạnh lớn đến mức đáng sợ, bất cứ một nhà nào cũng có thể hô phong hoán vũ, huống chi không chỉ là một nhà?
Cho nên sau khi Cái Hạo hạ lệnh cho Hạo Hải Bang gây nên một ít sóng gió ở trong thành Trường An, là người chủ sự có vị trí rất cao trong mật điệp Hắc Vũ, cũng là người quản lý thực tế của Hạo Hải Bang, sau khi suy đi tính lại Nghiêu Thiên Tưởng quyết định động thủ với Thanh Y Khách.
Thanh Y Khách là khách giang hồ, khách giang hồ thuần túy, ít nhất thì cho đến bây giờ gộp tất cả lực lượng mật điệp Hắc Vũ ở trong Trường An lại cũng không tra ra Thanh Y Khách có quan hệ gì với triều đình, có quan hệ gì với đại gia tộc. Đây chính là kẻ trôi nổi trên giang hồ, cho nên không cần cố kỵ quá nhiều.
Đại khái thì người trong giang hồ có thể chia làm mấy loại, một loại có thể gọi là hành tẩu. Người hành tẩu giang hồ chỉ là muốn đi lại nhìn ngắm trong giang hồ, không có mục tiêu trực tiếp, có điều cảm ngộ được là có thu hoạch, cho nên liền cảm thấy viên mãn.
Một loại có thể gọi là lăn lộn. Người lăn lộn giang hồ nịnh nọt dựa thế nhãn quan lục lộ, ở đâu có thể được lợi thì chạy đến đó, ở đâu có thể phát đạt thì đến đó. Những người này đều là hạng lão luyện trong đám khách giang hồ, tâm nhãn nhiều giống như tổ ong vò vẽ, cũng là một đám cỏ đầu tường gió chiều nào che chiều đó.
Một loại có thể gọi là xông pha giang hồ. Những người này lòng mang nhiệt huyết, cũng có ý chí chiến đấu, bọn họ muốn dựa vào bản lĩnh của mình để làm nên trò trống trong giang hồ, khiến cho vạn người kính ngưỡng. Quy về căn bản thì hoặc là lập chí làm kiêu hùng, hoặc là lập chí làm đại hiệp.
Còn có một loại có thể gọi là chiến. Người chiến giang hồ không phải một người hai người mà là chỉ một thế lực, Hồng Liên Bang, Hạo Hải Bang và Thanh Y Khách đều có thể gọi là người chiến giang hồ.
Nhưng trên thực tế thì đám người Thanh Y Khách kia mới thật sự được tính là chiến giang hồ. Cho đến bây giờ Hạo Hải Bang cũng không thật sự nắm rõ rốt cuộc Thanh Y Khách có bao nhiêu người, có lúc cảm thấy bọn họ ít nhất cũng phải có mấy trăm người mới đúng, nếu không thì làm sao dám đấu đá lung tung ở trong giang hồ thành Trường An. Có người nói Thanh Y Khách tổng cộng chỉ có mười mấy người, nhưng mười mấy người này ai ai cũng giỏi võ, giỏi võ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Thanh y khách xuất hiện ở trước mặt Nghiêu Thiên Tưởng lúc này là người mà Hạo Hải Bang quen thuộc nhất, trên giang hồ gọi người này là Tiểu Thanh Y Lục. Người của Thanh Y Khách không có tên, chỉ có biệt hiệu. Nghe đồn bọn họ có mười hai người lợi hại nhất, bốn đại thanh y, sáu tiểu thanh y.
Tiểu Thanh Y Lục là người lộ diện trên giang hồ nhiều nhất, cũng là người đánh nhau nhiều nhất. Trong trận chiến bến thuyền đó, Hạo Hải Bang đã chọn lựa ba mươi sáu cao thủ đột kích cửa tiệm bến thuyền của Thanh Y Khách. Ngày hôm đó tổng cộng chỉ có ba người ở trong cửa tiệm, một người là tiên sinh trướng phòng của Thanh Y Khách, lúc người của Hạo Hải Bang xông vào thì người đó đang gõ bàn tính, âm thanh lách cách lách cách lanh lảnh dễ nghe. Còn có một người là chủ sự của bến thuyền, hẳn là một trong các đại thanh y, nhưng không người nào hiểu được, còn có một người chính là hắn... Tiểu Thanh Y Lục dùng một thanh trường đao.
Đao của hắn ta thật sự là hơi dài. Đao kiếm bình thường chỉ dài ba thước mà thôi, hoành đao chế thức của Đại Ninh dài hơn ba thước một chút, mà đao của người này cũng không kém chiều cao của hắn ta bao nhiêu. Đao của hắn ta dựng đứng, mũi đao chống xuống mặt đất, chuôi đao có thể vượt qua vai.
Thật ra đao như vậy rất không thuận tiện, rút đao cũng không thuận tiện. Cánh tay của con người chỉ dài như vậy, đao quá dài thì khi rút đao sẽ biến thành trò cười, cho nên trường đao của Tiểu Thanh Y Lục không có vỏ đao, chỉ bọc bằng vải xanh.
Trên trường đao của hắn ta có một dãy chữ thật dài, từ lớn đến nhỏ, từ chuôi đao đến mũi đao, giống như một chuỗi ký hiệu thần bí gì đó. Nếu là người có thể nhận biết được chữ Tiểu Triện thì nhìn kỹ sẽ phân biệt được, thật ra chuỗi chữ dài đó là bốn câu nói.
Tà ma quỷ mị luôn dựa vào quỷ quái yêu tinh ẩn náu, biến hung thành cát, chúc phúc trừ họa thành nhỏ nhất trong nháy mắt.
Tiểu Thanh Y Lục cởi vải xanh bọc trường đao ra, chữ trên thân đao liền xuất hiện dưới ánh mặt trời, đao sáng như tuyết, chữ đỏ như máu.
Hắn ta nhìn về phía những người của Hạo Hải Bang, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười, lẩm bẩm nói: "Chúng sinh nếu có thể ngộ được hư không, vượt qua vạn vật, lập tức được giải thoát khỏi sinh tử, tránh phải chịu khổ ải luân hồi."
"Niệm xong rồi."
Hắn ta nhìn về phía Nghiêu Thiên Tưởng nói: "Các ngươi có thể đi thuận lợi một chút, trên đường không có quỷ thần gây trở ngại, có thể tới địa ngục."
Nghiêu Thiên Tưởng giận dữ, thò tay ra chỉ vào Tiểu Thanh Y Lục: "Giết hắn!"
Mấy trăm người trong viện lập tức lao về phía Tiểu Thanh Y Lục. Viện này không quá lớn, mấy trăm người ở đây cũng có vẻ hơi chật chội, mà Tiểu Thanh Y Lục đứng ở phía trước cửa sau của tửu lâu, trước mặt hắn ta là bậc thềm, phía sau là cửa, đây chính là một người giữ quan ải.
Đao rất dài, cho nên người không thể đến gần.
Một người, hai người, ba người... Phàm là người đến gần đều chết dưới đao, bậc một bậc hai bậc ba, nhanh chóng có không ít thi thể nằm trêm trên bậc thềm. Đao pháp của Tiểu Thanh Y Lục rất kỳ lạ, thoạt nhìn càng giống như đang dùng một cây thương lớn rất dài rất dài hơn. Tay cầm đao của hắn ta dường như luôn ở cùng một độ cao không nhúc nhích, nhưng mũi đao lại lên xuống giống như sóng biển dập dềnh, không, là du long trong sóng biển dập dềnh.
Từng người từng người xông lên ngã xuống, máu từ bậc thềm chảy xuống giống như một thác nước nhỏ. Đao của hắn ta rất dài cho nên phạm vi khống chế rất lớn, nhưng mỗi một đao đều thẳng đến cổ họng, đây là đao pháp chuyên môn luyện để giết người.
"Đó không giống như là đao pháp."
Có người nhíu mày nói thầm một câu.
Nghiêu Thiên Tưởng cũng nhìn ra đó không giống như là đao pháp. Đao đâu có dùng như vậy, đao đại khai đại hợp, mà đao của người này giống như đang dùng thương hơn, nhưng lại ác hơn, bá đạo hơn so với dùng thương.
Người của Hạo Hải Bang không ngừng tiến lên phía trước, Tiểu Thanh Y Lục bắt đầu vừa đánh vừa lui, trường đao của hắn ta vẫn ổn định và hung ác, mỗi một bước hắn ta lùi, trước mặt ít nhất có hai người ngã xuống. Sau đó hắn ta lui vào trong tửu lâu, người ở bên trong cửa sau, cửa sau liền thành một quỷ môn. Một người một đao đứng ở cửa, người sống không thể vào, người chết càng không thể vào.
"Tránh ra!"
Nghiêu Thiên Tưởng xông đến trong cơn giận dữ, thiết chùy trong tay bay thẳng đến mặt Tiểu Thanh Y Lục. Đao của Tiểu Thanh Y Lục kéo ngang một cái, một cánh cửa đóng lại che ở trước mặt hắn ta, thiết chùy đập vỡ cánh cửa nhưng vẫn không giảm tốc độ, trong màn gỗ vụn bay tán loạn hình như có âm thanh nặng nề phát ra.
Nghiêu Thiên Tưởng một cước đá văng cửa phòng, thiết chùy của y rơi trên mặt đất, trong lầu ở phía trước đâu có người?
Đâu có người sống?
Bảy tám cỗ thi thể nằm trong đại đường của tửu lâu ở phía trước, giống y hệt người chết ở hậu viện, đều là yết hầu trúng đao, một đòn mất mạng.
Tiểu Thanh Y Lục giống như là bốc hơi, trong khoảnh khắc cửa đóng lại đã không có tung tích, không một ai nhìn thấy hắn ta đi từ chỗ nào, hoặc giả người vừa mới xuất hiện ở trước mặt bọn họ chỉ là một quỷ mị.
Trên mặt đất toàn là thi thể, máu chảy thành sông.
Chữ Tiểu Triện khắc trên đao của hắn ta là Đạo Tông Thái Thượng cứu khổ, siêu độ vong linh.
Mặc kệ người ta có được siêu độ hay không, chết chính là chết, linh hồn có đến hay không thì có thể người sống không thể nào biết được. Tiểu Thanh Y Lục vô tung vô tích, giống như là sứ giả dẫn đường, sau khi đưa người cần chết đi liền trở về địa ngục.
"Người đâu?"
Nghiêu Thiên Tưởng nổi giận gầm lên một tiếng.
Y là người đầu tiên đuổi vào, y hỏi người đâu, ai có thể trả lời?
"Đuổi theo!"
Nghiêu Thiên Tưởng gào thét lao về phía trước, một đám người lao tới cửa lầu trước, kéo cửa chạy ra ngoài đuổi theo. Giây phút cửa phòng mở ra, có ba luồng sóng sáng đập vào mắt của bọn họ, nhìn kỹ thì đâu là gì ba luồng sóng sáng gì, đó là sự sắc bén của vũ khí, là uy phong của quân trận.
Trên đường cái bên ngoài lầu đều là giáp sĩ của Tuần thành binh mã ti. Bọn họ cũng vừa mới đến đây và dừng lại, vẫn chưa nhận được quân lệnh, sau đó đã nhìn thấy một đám khách giang hồ cầm binh khí trong tay lao ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, các binh sĩ của Tuần thành binh mã ti hơi ngây người, mà người lao ra ngoài càng mờ mịt. Tất cả mọi người giống như lập tức dừng lại, người ở phía sau lại va vào, thế nên có người bị đụng ngã từ trên bậc thềm lăn xuống, lăn đến bên chân các giáp sĩ.
"Lại dám dùng binh khí đánh nhau ở trong thành, bắt lại!"
Một vị tướng quân của Tuần thành binh mã ti lớn tiếng hạ lệnh, giáp sĩ trên đường cái chỉnh tề di chuyển lên, tấm chắn ở phía trước, trường mâu ở phía sau, nhưng mũi thương lại chĩa vào đám người của Hạo Hải Bang. Quân trận đồng thời sải bước đi về phía trước, từng bước từng bước giống như tiếng sấm, người của Hạo Hải Bang sợ tới mức không ngừng lui về phía sau. Ai dám động thủ với đám chiến binh Đại Ninh được trang bị như thế, khí thế như thế?
"Người kia đâu?"
Tướng quân của Tuần thành binh mã ti hỏi một câu. Lúc nãy có một thanh y khách lao ra từ cửa sổ, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, tốc độ nhanh kinh người.
"Đã đuổi theo rồi, nhưng không đuổi kịp."
Tướng quân này khẽ nhíu mày: "Vừa mới nhận được tin tức của phủ Đình Úy đưa tới, ngay sau đó đã có người bắn một mũi tên vào Binh mã ti. Trên mũi tên buộc thư, nói người của Hạo Hải Bang có ý đồ mưu nghịch, đang tụ tập ở đây định ngày mai ám sát bệ hạ. Người truyền tin này tuyệt đối không phải người của phủ Đình Úy, rốt cuộc hắn là ai?"
Tướng quân quay đầu nhìn về phương hướng thanh y khách kia chạy thoát, lông mày nhíu lại rất chặt.
Thanh đao đó, thật sự dài.
Ngày hôm đó, ba mươi sáu cao thủ Hạo Hải Bang được tuyển chọn kỹ lưỡng xông vào bến thuyền, chỉ có ba người ở trong cửa tiệm của Thanh Y Khách, tiên sinh trướng phòng gảy bàn tính, nam nhân trung niên ngồi ở đó tự chơi cờ một mình, còn có Tiểu Thanh Y Lục vác trường đao.
Ba mươi sáu người xông vào cửa tiệm, thế mà Tiểu Thanh Y Lục lại vác đao nhanh chóng đi qua đóng cửa lại. Chỉ không đến một khắc là cửa lại mở ra, mơ hồ có thể thấy được thi thể trên sàn trong phòng, mùi máu tanh tràn ra từ lúc cánh cửa đang mở.
Mà lúc này, tiên sinh trướng phòng vừa mới tính sổ sách xong, bàn tính không còn phát ra động tĩnh nữa. Cũng là giờ khắc này, nam nhân trung niên chơi cờ một mình chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn bàn cờ, lẩm bẩm hai chữ.
"Vô vị."