Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1150 - Chương 1150: Tòa Lầu Thứ Hai Trong Thành Trường An

Chương 1150: Tòa lầu thứ hai trong thành Trường An Chương 1150: Tòa lầu thứ hai trong thành Trường An

Hùng tâm tráng chí của đám người Hạo Hải Bang còn chưa kịp thi triển đã bị nghiền áp, dù bọn họ không sợ chết đến mức nào thì cũng không phải là đối thủ của giáp sĩ Tuần thành binh mã ti. Huống hồ cái gọi là tâm huyết của bọn họ đứng trước sự sắc bén của binh giáp cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ép xuống.

Ở đối diện nhà tửu lâu này, cách một con đường còn có một tửu lâu, tửu lâu vẫn chưa treo biển hành nghề, cũng không có buôn bán, một đám thợ đứng ở cửa nhìn sang bên này, dường như cũng đang tò mò đã xảy ra chuyện gì, nhiều binh giáp như vậy đến bắt người, hiển nhiên là vụ án nghiêm trọng.

Kiểu hóng hớt thế này, kệ nó là chuyện gì, hóng là được.

Đám thợ nhỏ giọng bàn tán, kiễng chân nhìn ra bên ngoài, sợ bỏ lỡ cảnh phấn khích gì đó. Bọn họ là thợ tu sửa tửu lâu mới này, dựa theo yêu cầu của đông chủ, căn lầu gỗ đã cũ kỹ này đều phải sửa lại từ trong ra ngoài, công trình cũng không nhỏ.

Bọn họ dừng công việc đang lại xem náo nhiệt ở bên ngoài, cũng không lo lắng đông gia sẽ tức giận bởi vì làm trễ nải công việc. Trên thực tế, đến tận bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy vị đông gia kia cái trông như thế nào.

Thật ra đông gia ở ngay trong tửu lâu này, chỉ là đám thợ đều không phát hiện ông ta đến đây lúc nào.

Một nam nhân trung niên mặc áo xanh bưng một chén trà đứng ở cửa sổ nhìn sang phía đối diện. Đám thợ ở dưới lầu đã làm việc hơn nửa ngày cũng không biết trên lầu có người. Sau khi giáp sĩ của Tuần thành binh mã ti xông vào tửu lâu phía đối diện, ông ta xoay người trở về phòng, trong phòng vẫn trống rỗng, tuy rằng dọn dẹp nhưng rất đơn sơ. Ông ta đi đến bên tường, tiện tay đẩy một cái, tường lại bất ngờ dịch chuyển, là một cánh cửa ngầm.

Từ lầu hai đi vào phòng sát vách. Phòng sát vách là lầu hai của một tiệm phấn son, mấy người ngồi trong phòng sau khi nhìn thấy ông ta trở về đều cười, thoạt nhìn đều rất thoải mái, thậm chí còn có một chút thích chí.

"Thoáng chốc đã khiến cho Hạo Hải Bang tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, thậm chí có thể là tám phần, chỉ một Tiểu Thanh Y Lục là đủ rồi."

Tiên sinh trướng phòng ngồi ở đó nhìn bàn tính trong tay: "Cầm bạc của Hạo Hải Bang thì cuối cùng chúng ta cũng không cần trừ trừ bớt bớt như vậy nữa. Có khi nào sống túng quẫn như vậy đâu, ngay cả mua đồ cũng phải tính toán đến mấy đồng tiền. Ta tưởng là đến Trường An sống cuộc sống thoải mái, đâu ngờ..."

Ông ta quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên áo xanh kia: "Ngươi lừa ta."

Nam nhân trung niên lạnh nhạt dửng dưng nhìn ông ta một cái, bộ dạng giống như vĩnh viễn cũng sẽ không cười: "Oan có đầu nợ có chủ."

Tiên sinh trướng phòng lập tức thở dài: "Ta cũng không thể trêu chọc người đó, chỉ có thể động đến ngươi, người như ta không nên làm chuyện như thế này."

Nam nhân trung niên ngồi xuống nói: "Đâu có cái gì nên hay không nên, nếu đã đến Trường An thì làm cho ra dáng. Huống hồ ngươi chẳng qua là gài bẫy một nhân vật nhỏ như Hạo Hải Bang thôi, cũng đáng để vui vẻ?"

Tiên sinh trướng phòng bĩu môi: "Chẳng lẽ không đáng để vui vẻ?"

Nam nhân trung niên lắc đầu: "Đương nhiên không đáng."

Tiên sinh trướng phòng hừ một tiếng: "Có phải ngươi khinh thường thành quả này không? Cho nên ta vẫn luôn nói con người ngươi tâm tư quá lớn, đối với ngươi mà nói thắng lợi nhỏ chính là không thắng, đối với ngươi mà nói thắng lợi lớn chính là thắng lợi nhỏ. Cả đời ngươi cho đến bây giờ có từng vui vẻ chưa?"

Nam nhân trung niên nhìn về phía ông ta: "Sự vui vẻ của ta, ngươi sẽ không hiểu."

Tiên sinh trướng phòng đứng dậy: "Ngươi vui vẻ cái rắm."

Nam nhân trung niên hừ một tiếng: "Sao ngươi lại có mặt mũi mà nói ta?"

Tiên sinh trướng phòng vốn muốn đi nhưng dừng chân lại: "Tại sao ta không thể nói ngươi? Ngươi nói ta không vui?"

Nam nhân trung niên nói: "Ngươi không nên vui mới đúng."

"Ồ." Tiên sinh trướng phòng nhún vai: "Khiến ngươi thất vọng rồi, ta rất vui vẻ, tiêu từng khoản tiền lớn một, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cô nương, người thích ta như cá diếc sang sông, nếu ta bằng lòng thì bây giờ đừng nói đến con cái, có thể ngay cả cháu trai cũng đã có rồi."

Nam nhân trung niên cười: "Nhưng ngươi không có."

Tiên sinh trướng phòng hừ một tiếng: "Không thể nói chuyện được, loại người này thì ai có thể nói chuyện với hắn?"

Ông ta nhìn về phía một nam nhân trung niên luôn ngồi vị trí ngoài rìa: "Đại thanh y mấy?"

Nam nhân trung niên nhìn dáng vẻ rất thư sinh kia cười cười: "Tùy ý, ngươi nghĩ là mấy thì chính là mấy."

Bốn người ngồi trong phòng, bốn người chính là bốn đại nhân vật của Thanh Y Khách, bốn vị đại thanh y.

Bốn người này, nam nhân trung niên đang bưng chén trà thoạt nhìn hơi lạnh lùng, luôn có dáng vẻ chuyện gì cũng không đáng để vui vẻ, hơn nữa ông ta còn kiên trì nghĩ là mình đúng kia là Đại Thanh Y Giáp. Nam nhân trung niên dáng vẻ thư sinh là Đại Thanh Y Ất. Tiên sinh trướng phòng là Đại Thanh Y Bính. Người ba người bọn họ ra còn có một người trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, trên người có một khí chất loại rất lạnh rất cứng, lúc đứng ở đó giống như đao sắp ra khỏi vỏ, y là Đại Thanh Y Đinh.

"Chuyện bé xé ra to."

Đại Thanh Y Giáp nhìn trà trong chén: "Loại tiểu nhân vật như Hạo Hải Bang này cũng đáng để bốn người chúng ta ngồi ở đây nhìn?"

Đại Thanh Y Đinh nghiêm túc nói: "Ta đang đứng."

"Tại sao ngươi không già?"

Tiên sinh trướng phòng hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao ta nhớ chắc hẳn ít cũng bốn mươi tuổi rồi mới đúng, nhìn vẫn là hai mươi mấy tuổi. Có phải mấy năm nay ngươi vẫn luôn luyện đan, còn luyện đan thành công không?"

Đại Thanh Y Đinh lắc đầu: "Bởi vì ta không tham cho nên không già, hơn nữa ta chỉ có ba mươi hai tuổi."

Tiên sinh trướng phòng nhìn về phía Đại Thanh Y Giáp: "Chẳng trách ngươi già như vậy."

Đại Thanh Y Giáp đứng dậy: "Ngươi đã muốn đi được một lúc rồi, ngươi không đi, ta đi."

Đúng lúc này giáp sĩ trên đường cái ở bên ngoài đã rút đi, những người của Hạo Hải Bang không chết đều bị bắt giữ. Không bao lâu sau trên đường cái liền trở lại vẻ trống trải, Tuần thành binh mã ti chỉ để lại vài người trông coi tửu lâu, dù sao bên trong cũng còn có nhiều thi thể như vậy.

Một nam nhân mặc trường sam vải đi đến đứng lại dưới lầu, cũng không biết có phải đã cảm ứng được gì đó hay không, ông ta ngẩng đầu nhìn lên trên, bốn vị đại thanh y trên lầu đồng thời lui lại một bước.

Nam tử bố y cúi đầu nhìn tay trái, chỉ còn lại hai ngón tay, cho nên quả thật nhìn rất xấu. Cũng may là ông ta không cần tay trái để cầm kiếm, cho nên ông ta nghĩ mình có thể đi lên lầu xem thử mấy người kia rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.

Chỉ cần tay phải của ông ta còn có thể cầm kiếm, ông ta không nghĩ trên đời này còn có cái chỗ nào không thể đến.

Năm đó khi ông ta đến Trường An lần đầu tiên đã làm một chuyện lớn kinh thiên động địa. Khi đó tuy rằng bệ hạ đã nhập chủ Trường An mấy năm, hơn nữa triều cục cũng ổn định trở lại, nhưng cũng có không ít người muốn giết bệ hạ, vì thế lúc ấy Diệp Lưu Vân vừa mới đến Lưu Vân Hội đã mời ông ta đến, là Bạch Nha tiếp đãi dọc đường. Sau khi đến Trường An, Diệp Lưu Vân mời ông ta làm giúp một việc, bảo ông ta thử xem phòng vệ trong cung Vị Ương rốt cuộc có được không. Năm đó ông ta mới mười bảy tuổi.

Vì thế ông ta đeo một thanh kiếm gỗ vào Trường An, đeo một thanh kiếm gỗ vào cung Vị Ương, thậm chí ông ta cũng không có suy nghĩ làm sao để tránh né tất cả các trạm gác cả ngầm và công khai đã đặt thanh kiếm gỗ này ở trên vai bệ hạ. Khi đó thị vệ của cung Vị Ương vừa mới thay đổi lại, ai nấy đều nghĩ mình giống như vô địch thiên hạ, cũng cảm thấy phòng vệ của cung Vị Ương không chê vào đâu được, nhưng mà lại bị một mình ông chọc ra một lổ thủng.

Điều khiến người cảm thấy không biết nên khóc hay cười là, ông ta là một người chỉ cần đã đồng ý thì sẽ nghiêm túc làm việc, không ai có thể khiến ông ta làm việc hời hợt, ông ta cũng vĩnh viễn sẽ không chỉ ứng phó cho xong là thôi. Cho nên trận náo nhiệt trong cung Vị Ương ngày hôm đó quá lớn.

Để kiểm nghiệm phòng vệ của cung Vị Ương, ông ta đã tự tay làm thẻ tre nhỏ, trên thẻ tre có khắc chữ, làm tổng cộng hơn trăm mảnh, mang kiếm gỗ của ông ta, đeo hơn trăm thẻ tre nhỏ này vào cung. Trước đó không nói với bất cứ người nào, người khác còn đang chờ trò chơi bắt đầu thì ông ta đã bắt đầu, bởi vì ông ta nghĩ nếu nói cho người khác biết đã bắt đầu rồi, vậy là không tôn trọng chuyện ám sát hoàng đế. Đâu có ai ám sát hoàng đế còn nói cho người khác biết ta sắp bắt đầu rồi chứ.

Đến ngày hôm sau, hoàng đế không thể lên triều, tất cả mọi người đều luống cuống, bởi vì hoàng đế chưa bao giờ không tham dự triều sáng. Các triều thần ở trên đại điện đợi mãi cũng không thấy đến, vì thế phái người vào trong cung xem thử tình hình như thế nào, kết quả là người đi xem thử đã trở lại rất nhanh, cực kỳ hoảng hốt, nói lại điều mình nhìn thấy một lượt, cả triều văn võ đều hoảng lên, kéo nhau chạy đến Đông Noãn Các.

Trong Đông Noãn Các, hoàng đế giơ cánh tay bị trói dây thừng ra. Bởi vì hoàng đế muốn lên triều, mà Tịnh Nhai tiên sinh kiên trì cho rằng lúc này hoàng đế nên chết rồi mới đúng, đương nhiên không thể lên triều. Cả triều văn võ đến bên ngoài Đông Noãn Các, nhìn thấy một hàng thị vệ đại nội đứng bên ngoài, ai nấy đều có vẻ mặt xấu hổ, dường như hận không thể chui vào kẽ đất. Bọn họ đứng ở đó, trên cổ mỗi người đều đeo một thẻ tre nhỏ, bên trên đều có khắc chữ giống nhau... Đã chết.

Mười mấy gã thị vệ đại nội huyết khí phương cương, đeo thẻ tre đứng ở đó xấu hổ cỡ nào, lúng túng cỡ nào?

Tịnh Nhai tiên sinh ngồi ở trước mặt hoàng đế, dùng kiếm gỗ chỉ những triều thần kia nói: "Bọn họ nên khóc rồi."

Hoàng đế cũng hơi mờ mịt, hỏi: "Tại sao?"

Tịnh Nhai tiên sinh nói: "Bởi vì lúc này bọn họ nên nhìn thấy người đã chết."

Lời này, ai dám nói lung tung, lại còn nói về bệ hạ.

Ông ta dám. Ông ta cảm thấy điều này là chính xác, làbình thường nên ông ta dám.

Kết quả là bắt đầu từ ngày đó cung Vị Ương bắt đầu điều chỉnh phòng vệ, bắt đầu có Ngũ Sắc Lộc.

Giờ khắc này, Tịnh Nhai tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên lầu, cảm thấy mình có thể đi lên xem thử, vì thế ông ta thật sự bắt đầu đi lên lầu. Bốn người ở trên lầu hai nhìn nhau, đồng thời thở dài.

"Đi thôi."

Đại Thanh Y Giáp xoay người đi trước.

Tiên sinh trướng phòng lắc đầu: "Bốn người bị một người dọa sợ ."

"Không phải bốn người chúng ta không đánh lại một mình hắn, hắn mạnh đến mấy cũng chỉ có một thanh kiếm, mà là gã này là một kẻ điên. Ai muốn giao tiếp với kẻ điên."

Đại Thanh Y Ất đi thứ hai.

Hai người còn lại nhìn nhau, cũng xoay người bỏ đi, đều đi rất nhanh. Đại Thanh Y Giáp trước đó còn có vẻ rất phong độ cũng chuồn mất.

Tịnh Nhai tiên sinh lên lầu hai, nhìn thấy đã không có một bóng người, cho nên cũng thở dài.

"Vô vị."

Sau khi nói xong hai chữ này ông ta xoay người đi xuống dưới, nghĩ với ông ta mà nói người tập võ trên đời này thật sự đều rất vô vị, người duy nhất thú vị là sư tỷ của ông ta, Trân phi nương nương hiện giờ đã là quý phi, tương lai sẽ là hoàng hậu, cũng cũng chỉ có kiếm của sư tỷ ông ta còn có một chút thú vị.

"Giang hồ vô vị."

Sau khi xuống dưới Tịnh Nhai tiên sinh nhìn vào trong lầu đối diện, mùi máu tươi dường như kích thích ông ta. Ông ta cất bước đi vào trong tửu lâu, mấy giáp sĩ lưu thủ đều ngây người. Kẻ này cứ đi thẳng qua như vậy, giống như coi bọn họ không tồn tại vậy.

"Có phải là ta nên giả vờ sợ bị các ngươi phát hiện không? Nếu cứ đi vào từ cửa chính như vậy có vẻ không tôn trọng cho lắm."

Tịnh Nhai tiên sinh hỏi một câu, mấy gã binh lính lại càng ngây người.

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn vẻ mặt của bọn họ lập tức hiểu được, gật đầu: "Được rồi."

Vì thế ông ta đi, nửa khắc sau ông ta từ hậu viện lao vào, liếc mắt một cái đã bị vết thương trên những thi thể kia thu hút.

"Giáo rất nhanh."

Tiểu Thanh Y Lục giết người rõ ràng là dùng đao, nhưng ông ta lại nói một câu giáo rất nhanh.

Tịnh Nhai tiên sinh quay lại liếc nhìn tòa lầu gỗ phía đối diện ngoài cửa, im lặng một lát rồi lẩm bẩm một câu: "Thành Trường An sắp có tòa lầu thứ hai rồi sao?"

Bình Luận (0)
Comment