Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1151 - Chương 1151: Quá Khứ Và Ngày Mai

Chương 1151: Quá khứ và ngày mai Chương 1151: Quá khứ và ngày mai

Hạo Hải Bang không được tính là gì ở giang hồ thành Trường An, nếu ở giang hồ của Đại Ninh lại càng là muối bỏ biển. Mà với sự tự phụ của bốn vị đại thanh y kia, mượn sức mạnh của Tuần thành binh mã ti để diệt trừ gần như tám phần thực lực của Hạo Hải Bang quả thật cũng không đáng kiêu ngạo gì. Dù sao bốn người bọn họ liên thủ thì đừng nói giang hồ thành Trường An, dù là giang hồ Đại Ninh cũng có thể quấy đảo long trời lở đất.

Số người của Thanh Y Khách quả thật không nhiều, nhưng quả thật giỏi võ. Tiểu Thanh Y Lục một người một đao đã có thể giết xuyên cả Hạo Hải Bang, còn có thể nhẹ nhàng bỏ đi, điều này đủ để chứng tỏ người của Thanh Y Khách giỏi võ cỡ nào. Mà sở dĩ Tiểu Thanh Y Lục gọi là Tiểu Thanh Y Lục là vì dựa theo võ nghệ mà nói, quả thật hắn ta xếp hạng thứ sáu trong tám tiểu thanh y.

Nửa canh giờ sau, một trà lâu tên là Tiếu Tiếu Khách, trong đại đường thường xuyên truyền ra từng tàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vị tiên sinh kể chuyện đó quả thật rất có chút tài học, hơn nữa giảng rất thú vị, cứ cách một khoảng thời gian là người nghe sẽ bị khơi gợi lên một lần.

Lầu hai có hơn phân nửa là phòng riêng. Phòng riêng của trà lâu cũng hướng về phía đài cao nơi người kể chuyện ngồi. Khác với cùng phòng riêng của tửu lâu, phòng riêng của trà lâu không có cửa, chỉ có một lớp rèm.

Trong một phòng riêng, Đại Thanh Y Giáp ngồi ở đó nhìn nhìn điểm tâm trước mặt, vẻ mặt chán ghét.

"Tại sao lại gọi loại điểm tâm rẻ tiền, loại trà rẻ tiền này?" Ông ta hỏi.

Tiên sinh trướng phòng trợn mắt lườm ông ta: "Tiền là ta giữ, tổng cộng chỉ cho ta có chừng đó, mỗi một đồng tiền đều phải tính toán trước rồi mới tiêu. Nếu ngươi muốn ăn ngon hơn, uống ngon hơn, ngươi tự móc bạc ra mua. Ta đã xem qua, trà ngon, điểm tâm ngon vừa phải, hai lượng bạc là đủ."

Đại Thanh Y Ất ngồi ở đó lật xem sách trong tay, sau khi nghe được câu này liền nghiêng đầu nhìn nhìn ông ta: "Không phải bây giờ chúng ta giàu có hơn rồi sao? Tiền của Hạo Hải Bang dường như không ít."

"Ồ." Tiên sinh trướng phòng lắc đầu: "Ta đã ghi vào sổ rồi, cho nên không dám động đến lung tung, sổ sách là phải báo lên trên."

Đại Thanh Y Giáp hừ một tiếng: "Ngươi thì cũng nhanh tay nhanh chân rồi, vừa mới cướp được ngươi đã ghi vào sổ sách."

Tiên sinh trướng phòng nhìn về phía ông ta: "Điểm tâm ngươi thích ăn thì ăn, rẻ thì cũng là điểm tâm, tiền phòng riêng đã đắt như vậy rồi, ta phải tiết kiệm. Thật không biết rõ ràng có thể ngồi ở trong nhà của mình nói chuyện, tại sao nhất quyết phải đến trà lâu, bày ra việc này có ý gì?"

Đại Thanh Y Giáp nói: "Bây giờ ta không tin là ngươi ở bắc cương sống rất tốt, ngươi chẳng hiểu thế nào là hưởng thụ gì cả."

Tiên sinh trướng phòng hơi nheo mắt: "Những chuyện này đều để xuống trước đã, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, rất tò mò."

Đại Thanh Y Giáp thò tay ra: "Năm lượng bạc."

Tiên sinh trướng phòng im lặng một lát, nghiêm túc trả giá: "Một lượng."

Đại Thanh Y Giáp lắc đầu, tiên sinh trướng phòng lại tăng thêm chút: "Một lượng rưỡi."

Đại Thanh Y Giáp nhìn ông ta, vẻ mặt khinh thường, tiên sinh trướng phòng thở dài nói: "Ta không nên nói mấy chữ ta rất tò mò này... Hai lượng, không thể nhiều hơn nữa."

Đại Thanh Y Giáp gật đầu: "Hai lượng thì hai lượng."

Tiên sinh trướng phòng lấy hai lượng bạc đặt vào tay Đại Thanh Y Giáp. Đại Thanh Y Giáp lập tức gọi người giúp việc ở ngoài cửa, đưa hai lượng bạc cho hắn ta: "Đổi điểm tâm khác, cũng đổi trà khác."

Chỉ nói về uống trà, hai lượng bạc quả thật đã nhiều rồi, người giúp việc lúc nãy còn nghĩ bọn họ keo kiệt giờ lập tức cười, nhận bạc rồi đi chuẩn bị đồ mới.

Tiên sinh trướng phòng nhìn Đại Thanh Y Giáp với vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Tại sao ngươi cứ nhất quyết phải xa hoa lãng phí như thế?"

"Đây là xa hoa lãng phí? Chỉ là làm cho bản thân mình sống thoải mái một chút, với lại hai lượng bạc đó là ta tự kiếm được, ngươi quản cái gì. Ngươi rời khỏi Trường An quá lâu cho nên ngươi không biết thế nào mới gọi xa hoa lãng phí. Hai lượng bạc, mời tiểu hoa khôi trong một thanh lâu cùng hát một khúc nhạc cũng không đủ, huống hồ còn có tiền rượu nước. Nếu ngươi mang nhiều hơn, còn phải xem là một lần hay là bao trọn đêm."

Tiên sinh trướng phòng có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi lợi hại, coi như ta lắm miệng. Bây giờ nói chính sự, người tên là Tịnh Nhai tiên sinh đó thật sự rất mạnh?"

Đại Thanh Y Giáp gật đầu: "Rất mạnh."

Tiên sinh trướng phòng hỏi: "Mạnh cỡ nào?"

Đại Thanh Y Giáp không trả lời, tiên sinh trướng phòng đợi một lát cũng không thấy ông ta mở miệng, có chút nóng ruột: "Ngươi đột nhiên câm điếc rồi à?"

Đại Thanh Y Giáp thản nhiên nói: "Hai lượng bạc một câu hỏi, đây là câu hỏi thứ hai."

Tiên sinh trướng phòng dần dần há miệng lớn, sau đó phun ra một câu thơm tho.

"Nể tình ngươi là lão hữu quen biết, ta ưu đãi giảm giá cho ngươi. Ta nói cho ngươi nghe chi tiết chuyện năm đó, ngươi cho ta thêm hai lượng bạc, ta tất sẽ không giấu không giếm điều gì. Chỉ cần hai lượng, không hạn chế số lần hỏi."

Tiên sinh trướng phòng nhìn về phía Đại Thanh Y Ất: "Ngươi cũng biết chuyện năm đó, lúc ấy ngươi cũng ở Trường An, ngươi bằng lòng nói cho ta biết không?"

Đại Thanh Y Ất: "Ba lượng bạc, giảm giá cho ngươi."

"Hắn hai lượng, ngươi ba lượng, dựa vào cái gì mà còn nói là giảm giá cho ta?"

"Bởi vì lúc nãy ngươi đã đưa cho hắn hai lượng bạc, thêm hai lượng nữa là bốn lượng, ta chỉ lấy ba lượng, chẳng lẽ không phải là đã giảm giá cho ngươi?"

Đại Thanh Y Ất nghiêm túc nói: "Huống hồ ngươi tìm hắn làm ăn trước, cảm thấy hắn ra giá cao ngươi lại tới tìm ta, nếu ta nhận vụ làm ăn này của ngươi thì có vẻ như ta rất không có đạo đức thương nghiệp. Hơn nữa ta còn hạ giá, việc này sẽ trở thành ân oán của ta và hắn, hắn sẽ bất mãn với ta, bất mãn với ta thì sẽ nghĩ cách trả thù ta. Trước nay hắn là một người có thù tất báo."

Tiên sinh trướng phòng suy nghĩ, cảm thấy Đại Thanh Y Ất nói rất có lý, vì thế lại lấy ra hai miếng bạc vụn, một miếng đại khái khoảng một lượng. Ông ta đưa bạc vụn cho Đại Thanh Y Giáp: "Hay là tìm ngươi vậy."

Đại Thanh Y Giáp chia cho Đại Thanh Y Ất một miếng bạc vụn: "Cảm ơn."

Đại Thanh Y Ất nhận một miếng vụn giơ lên nhìn, vẻ mặt thỏa mãn: "Đừng khách khí, sau này chuyện nâng giá thế này vẫn có thể tìm ta, ta rất am hiểu."

Tiên sinh trướng phòng có chút mờ mịt: "Hai người các ngươi sao có thể vô liêm sỉ như thế? Đây là hai người ta quen biết năm đó?"

Đại Thanh Y Giáp nói: "Có nghe không? Nếu nghe thì đừng nói nhảm nhiều như vậy. Nếu ngươi không nghe thì cũng không có gì, dù sao ta cũng không trả lại bạc."

"Nghe!" Tiên sinh trướng phòng nói: "Nếu ta không nghe thì chẳng phải là càng thiệt hơn à, nói đi."

Đúng lúc này tiểu nhị bưng một cái khay đi lên, đổi lại trà và điểm tâm trước đó đi. Tiên sinh trướng phòng kéo tay tiểu nhị: "Đừng mang về, những thứ này cũng là ta bỏ bạc ra mua, gói hết lại cho ta, lát nữa ta sẽ mang đi."

Tiểu nhị thầm nghĩ các ngươi là những người giàu có ngồi ở trong phòng riêng nghe kể chuyện, sao có thể keo kiệt như vậy?

Chờ sau khi tiểu nhị đi rồi, Đại Thanh Y Giáp hắng giọng một cái rồi mở miệng nói: "Năm đó khi Tịnh Nhai tiên sinh vào Trường An mới mười bảy tuổi, mà lúc đó trên giang hồ vẫn chưa có câu chuyện liên quan đến hắn."

Tiên sinh trướng phòng nói: "Lúc ấy trong thành Trường An có Thương Cửu Tuế, có Ngu Bạch Phát, đây là những người trên giang hồ nhắc tới tên có thể hù dọa bao nhiêu người. Tịnh Nhai tiên sinh vào cung Vị Ương ám sát hoàng đế, tại sao các cao thủ chân chính như Thương Cửu Tuế và Ngu Bạch Phát không ra tay cản trở?"

Đại Thanh Y Giáp nói: "Thứ nhất, theo ta được biết thì đó là bệ hạ muốn kiểm nghiệm khả năng của thị vệ cung Vị Ương một chút, cho nên tất nhiên sẽ không gọi những người Thương Cửu Tuế Ngu Bạch Phát đi ngăn chặn. Nếu tìm hai người đó ngăn chặn chắn thì chẳng phải là làm hỏng chuyện? Thứ hai, lúc ấy Thương Cửu Tuế đã chết rồi."

Tiên sinh trướng phòng nhíu mày: "Vậy ngươi cứ nói thẳng là đã chết không phải được rồi à?"

"Nhưng không phải hắn chết thật, mà là bị nhốt bởi vì phạm tội. Về phần Ngu Bạch Phát... lúc đó hẳn là hắn đã vào Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường, cho nên Ngu Bạch Phát cũng không tiện ra tay. Nếu Thương Cửu Tuế ở đó, Tịnh Nhai tiên sinh sẽ không cảm thấy giang hồ vô vị, đại khái hắn sẽ cảm thấy giang hồ hiểm ác. Hắn vào cung Vị Ương ám sát hoàng đế thành công đương nhiên chỉ là về hình thức, cho nên hắn danh khí đại chấn, ít nhất là thanh danh đại chấn trong giới quan to triều đình. Cũng không biết có bao nhiêu người muốn mời hắn đi, kết quả là hắn cảm thấy khó chịu, trực tiếp đi luôn."

Tiên sinh trướng phòng: "Chỉ như vậy? Mẹ nó chứ cái này trị giá bốn lượng bạc?"

Đại Thanh Y Giáp nói: "Chỉ cần ngươi cảm thấy mình đã hiểu rõ thì bất kể bao nhiêu tiền cũng không tính là không đáng giá."

"Hiện tại thì sao?"

Tiên sinh trướng phòng hỏi: "Giang hồ trước kia có Thương Cửu Tuế, có Ngu Bạch Phát, còn có các cao thủ khác, trong chốn giang hồ thành Trường An hiện tại còn có ai là đối thủ của Tịnh Nhai tiên sinh không? Ta nghe nói ngay cả bệ hạ cũng nói hắn là thiên hạ đệ nhất khoái kiếm."

"Ồ." Đại Thanh Y Giáp hừ một tiếng: "Trước kia hắn không phải, hiện tại hắn cũng không phải. Nếu vẫn còn Thương Cửu Tuế, nhiều nhất thì Tịnh Nhai có thể sắp xếp vào năm người đứng đầu thiên hạ, Thương Cửu Tuế không còn, nhiều nhất hắn cũng được tính là trong năm người đứng đầu thiên hạ. Bệ hạ nói hắn là thiên hạ đệ nhất khoái kiếm, đại khái là bởi vì sư tỷ của hắn có thân phận đặc biệt, cho nên khen hơi quá mức một chút. Nhưng nhắc tới nhanh thì Phá Hư Không của Ngu Bạch Phát nhanh hơn hắn, có thể đánh cho hắn phải gọi là bố."

Tiên sinh trướng phòng lại hỏi: "Ta nói đến dùng kiếm, ai nhanh hơn hắn?"

"Sở Kiếm Liên."

Đại Thanh Y Giáp thở dài: "Đệ nhất thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng. Ta nghĩ không được có ai còn có thể uy hiếp được vị trí đệ nhất thiên hạ của Sở Kiếm Liên. Cho dù là quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Sở Kiếm Liên. Có người đoán nếu Sở Kiếm Liên và Tâm Phụng Nguyệt giao thủ, khái Sở Kiếm Liên đại sẽ trọng thương, nhưng Tâm Phụng Nguyệt chắc chắn phải chết. Ngoại trừ Sở Kiếm Liên ra, nếu so độ nhanh... Tịnh Nhai tiên sinh cũng không được, có một tiểu cô nương kiếm còn nhanh hơn hắn."

"Ai?" Tiên sinh trướng phòng tò mò: "Một tiểu cô nương, kiếm còn nhanh hơn hắn?"

"Ngươi chưa thấy thấy."

Đại Thanh Y Giáp hơi nheo mắt lại, dường như nhớ lại còn vẫn có chút sợ hãi: "Ta đã thấy. Khoảnh khắc nàng ta rút kiếm ra ta đã cảm nhận được cái chết, đại khái nàng ta sẽ không cho ta cơ hội rút kiếm."

Cho nên tiên sinh trướng phòng đã sợ. Ông ta biết rõ kiếm của Đại Thanh Y Giáp đáng sợ cỡ nào, ngay cả kiếm cũng không rút ra được, rốt cuộc kiếm của tiểu cô nương kia nhanh cỡ nào?

"Tịnh Nhai tiên sinh quen biết chúng ta, ít nhất là đã từng gặp chúng ta, cho nên một khi để cho hắn nhìn thấy chúng ta thì chuyện sẽ trở nên phiền phức, hơn nữa còn không phải phiền phức nhỏ. Ít nhất trong vòng hai năm chúng ta không thể để hắn nhận ra, mà tránh né hắn quả thật cũng là chuyện rất phiền toái."

Đại Thanh Y Giáp nói: "Cho nên ta đi không phải là chạy trốn, mà là chiến lược rút lui, lựa chọn giữa phiền phức nhỏ và phiền phức lớn, đương nhiên là chọn cái nhỏ hơn."

Tiên sinh trướng phòng nhổ phì một tiếng: "Thể diện đâu?"

Đại Thanh Y Giáp nhún vai: "Sau này tránh hắn, để hắn phá hủy kế hoạch của chúng ta thì tổn thất quá lớn, lớn đến mức không thể cứu vãn."

Đại Thanh Y Đinh bỗng nhiên thêm vào một câu: "Nếu không thì xử hắn?"

Đại Thanh Y Giáp và Đại Thanh Y Ất đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía ông ta, đồng thời mở miệng nói: "Ngươi đi."

Đại Thanh Y Đinh vẫn có bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng hơi kiêu ngạo.

"Ta không đi, không phải ta sợ phiền phức, phiền phức lớn hay phiền phức nhỏ ta cũng không sợ, ta chỉ sợ chết."

Ông ta nghiêng đầu nhìn lên trần nhà: "Với lại ta cũng không phải là người phụ trách đánh nhau."

"Vậy thì thôi đi."

Đại Thanh Y Ất nói: "Tránh thì tránh, ta không ngại mất mặt."

Tiên sinh trướng phòng nói: "Hai người các ngươi đều không ngại mất mặt thì ta sợ cái gì? Ta một người từ bên ngoài đến."

Bốn người bọn họ nhìn nhau, đại khái đều cảm thấy mất mặt cũng không phảilà chuyện mất mặt gì, để ý nhiều như vậy làm gì.

"Bước tiếp theo thì sao?"

Đại Thanh Y Giáp nhìn về phía tiên sinh trướng phòng: "Là nhân vật thứ ba của Thanh Y Khách, ngươi tự xưng là người nhiều mưu trí, có thể nói xem bước tiếp theo làm gì không?"

Tiên sinh trướng phòng nói: "Bước tiếp theo... là ngày mai."

Ông ta nhìn ra bên ngoài: "Ngày mai bệ hạ sẽ rời kinh."

Bình Luận (0)
Comment