Ngõ Bát Bộ.
Phương Bạch Lộc đứng ở đầu đường nhìn đám người qua lại, muốn tìm được chỗ nào đó không ổn trên khuôn mặt của những người này. Làm việc ở phủ Đình Úy nhiều năm như vậy nhưng gã cũng chưa từng căng thẳng như thế, bởi vì nhân thủ của phủ Đình Úy quả thật không đủ dùng mà gã bị điều khẩn cấp từ thảo nguyên về. Nếu gã không thể giải quyết phiền phức của ngõ Bát Bộ thì làm sao đối mặt với sự tín nhiệm của mọi người?
Cho nên Phương Bạch Lộc định dùng biện pháp ngốc nhất, cũng là biện pháp trực tiếp nhất, vì thế gã xoay người đi vào trong ngõ Bát Bộ, đến ngoài cửa tiểu viện mà Già Lạc Khắc Lược ở, quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Cho ta một sợi dây xích... Hai sợi."
Đình úy ở bên ngoài lập tức lấy hai sợi dây xích sắt đến, cùng Phương Bạch Lộc đi vào tiểu viện kia.
Trong viện, Già Lạc Khắc Lược ngồi xổm ở đó đun nước giống như một người chồng nội trợ bình thường. Trên người y không phải mặc áo tù nhân nhưng cũng không phải cẩm y, một bộ y phục vải bông làm cho y thoạt nhìn không có một chút tôn quý nào. Nếu không phải sự khác biệt trên khuôn mặt quả thật không dễ thay đổi, bây giờ y đi ra khỏi cửa viện này hẳn là cũng sẽ không có ai nhìn ra y từng là một vị hoàng đế.
Già Lạc Khắc Lược thấy có người vào cũng không có phản ứng gì, ngồi xổm ở đó nhìn củi đang cháy, im lặng một lát sau đó hỏi một câu: "Có người muốn cứu ta?"
Phương Bạch Lộc gật đầu, đi qua nắm áo của Già Lạc Khắc Lược kéo y lên, sau đó lấy hai sợi xích buộc một đầu vào người Già Lạc Khắc Lược, một đầu khác thì buộc vào người gã. Một sợi dây xích nối liền hông của hai người, một sợi dây xích khác nối cánh tay của hai người.
"Xem ra ngươi không tự tin."
Già Lạc Khắc Lược nhìn Phương Bạch Lộc với vẻ mặt bình tĩnh: "Trong ánh mắt của ngươi có chút bối rối, chứng tỏ ngươi phải đối mặt với kẻ thù rất mạnh, ít nhất là ngươi không nắm chắc phần thắng, cho nên ngươi mới lựa chọn biện pháp như vậy. Có chút buồn cười, ta cảm thấy đây không phải phản ứng mà người Ninh thường có, cũng không phải phản ứng mà người Ninh nên có."
Phương Bạch Lộc cười nói: "Ngươi không cần giả vờ bình tĩnh như vậy, tất nhiên là ta căng thẳng, nhưng không phải sợ. Ta vốn đã được điều đến thảo nguyên làm việc, nhưng ta lại bị điều về khẩn cấp để phụ trách ngươi, ngươi nghĩ nếu ta để mất ngươi thì liệu ta có rất khó coi không?"
Già Lạc Khắc Lược hỏi: "Là sống hay chết? Ồ... Nếu để mất ta, đại khái ngươi sẽ chết rất khó coi."
Phương Bạch Lộc nói: "Cho nên từ giờ trở đi, bất kể là ăn uống vệ sinh hay là ngủ, ta đều ở cùng với ngươi. Ngươi nói không sai, ta không phủ nhận là đến bây giờ ta cũng chưa nhìn ra kẻ thù sẽ động thủ như thế nào, cho nên ta chỉ có thể chọn biện pháp ngốc nhất."
Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Vậy ta có thể tiếp tục đun nước uống trà không?"
Cùng lúc đó, thành Trường An, bảy cửa tiệm của phiếu hào Thiên Cơ bao gồm cả cửa tiệm chính, trong mỗi một cửa tiệm đều có người, hơn nữa số người còn không ít. Những người này đều là thủ hạ của Đại Dã Kiên, trong đó có một bộ phận là cao thủ trong quân An Tức, một bộ phận là người của Đại Dã Kiên huấn luyện lúc trước, còn có một bộ phận là khách giang hồ dùng số tiền lớn để mua chuộc.
Đại Dã Kiên ở ngay trong cửa tiệm chính của phiếu hào Thiên Cơ, ngồi trên cái ghế đại chưởng quầy mà Cao Tiểu Dạng từng ngồi. Đại Dã Kiên nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, tất cả mọi người ở trong phòng đều rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng cố ý khống chế.
"Chỗ này cách ngõ Bát Bộ rất gần."
Đại Dã Kiên bỗng nhiên mở miệng nói, mắt vẫn nhắm: "Dựa theo chỗ ẩn thân, ta chia đội ngũ làm bảy đội, ở đây chính là đội 1... Đội 1 là chủ lực tiếp ứng, nhiệm vụ của chúng ta là tiếp ứng cho mật điệp người Hắc Vũ sau khi bọn họ tấn công ngõ Bát Bộ. Bọn họ sẽ cố hết sức cứu hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược ra, sau khi cứu người ra liền giao cho chúng ta."
"Ngoại trừ chúng ta ra, sáu đội khác đều là chi viện của chúng ta. Sau khi chúng ta đón Già Lạc Khắc Lược ra, mặc kệ sẽ phải hy sinh lớn cỡ nào thì sáu đội khác đều phải ngăn cản truy binh và người chặn đường của người Ninh. Sáu đội này, ba đội ở phía trước, ba đội ở phía sau, mỗi đội có khoảng năm mươi người, phía trước có chặn đường, ba đội ở phía trước giải quyết, không giải quyết được thì đánh đến chết. Truy binh ở phía sau đuổi quá gắt gao, ba đội phía sau giải quyết, không giải quyết được thì cũng phải đánh đến chết."
Đại Dã Kiên trầm mặc một lúc rồi nói: "Một trăm hai mươi người ở đây, cũng không quá một nửa người có thể còn sống rời đi, thậm chí có thể ít hơn, nhưng bất kể cuối cùng còn lại mấy người thì Già Lạc Khắc Lược nhất định phải ở trong tay ta. Nếu tất cả mọi người đều phải chết, ta và Già Lạc Khắc Lược là hai người cuối cùng chết."
Tất cả thủ hạ đều nhìn về phía y, không ai nói chuyện, không khí có chút căng thẳng, cũng có chút ngưng trọng.
Đại Dã Kiên đi tới cửa nhìn sắc trời bên ngoài một chút: "Cơ hội của chúng ta rất lớn. Tám vạn cấm quân có phần lớn đã ra ngoài thành cắm trại chờ từ trước, ngày mai cấm quân theo hoàng đế Đại Ninh xuất hành sẽ không quá năm ngàn người. Nếu đội ngũ quá dài thì ngày mai bọn họ không đi được bao xa. Tthậm chí ta nghi ngờ nhiều nhất chỉ có hai ngàn người đi theo, đi ngang qua để cho các bách tính nhìn mà thôi."
"Cho nên ngày mai lực lượng chủ yếu bảo vệ hoàng đế là giáp sĩ của Tuần thành binh mã ti, đại khái mấy vạn giáp sĩ đều sẽ sắp xếp ra ngoài. Tuyến đường hoàng đế ra ngoài thành cách ngõ Bát Bộ không gần, cho dù bọn họ có thể chi viện đến thì nhanh nhất cũng phải hơn nửa canh giờ, chúng ta lại loại trừ thời gian không an toàn, tính ra chúng ta có chừng khắc."
Đại Dã Kiên nói: "Ba khắc. Khắc thứ nhất mật điệp của Hắc Vũ phụ trách tấn công ngõ Bát Bộ. Bọn họ đã bảo đảm, bọn họ đều sẽ giải quyết tất cả những người được bố trí ở ngõ Bát Bộ, nếu không thể giải quyết thì cũng sẽ bám trụ. Lúc này chúng ta sẽ phải tách đội 1 ra, ta mang ba mươi người vào ngõ Bát Bộ đón Già Lạc Khắc Lược ra, những người khác bất chấp mọi giá bảo vệ chúng ta."
Y nhìn về phía những thủ hạ kia: "Đều nhớ rồi chứ?"
"Nhớ rồi!"
Đại Dã Kiên nói: "Ngày mai người Hắc Vũ cũng sẽ chia làm hai đội, đội thứ nhất đi tấn công ngõ Bát Bộ, đội thứ hai động thủ trước, đã hẹn trước thời gian rồi, động thủ sớm hơn ở ngõ Bát Bộ một khắc, bọn họ sẽ tập kích xa giá của hoàng đế Đại Ninh. Với năng lực của bọn họ mà muốn giết chết hoàng đế Đại Ninh là đương nhiên không thể nào, nhưng đối với chúng ta mà nói thì cơ hội sẽ trở nên lớn hơn, xác suất thành công cũng cao hơn. Một khi bên kia động thủ, người Ninh sẽ không còn lòng dạ nào để chú ý đến ngõ Bát Bộ nữa, có lẽ chi viện của người Ninh cũng sẽ không đến, mà là toàn thành đuổi theo người ám sát hoàng đế. Những người đó là tử sĩ, bọn họ không biết gì cả, điều bọn họ duy nhất biết chính là phải giết hoàng đế, cho nên cũng sẽ không có người nào bị liên lụy bởi bọn họ."
Đại Dã Kiên thở mạnh một hơi: "Tất cả mọi chuyện nhất định phải hoàn thành trong vòng ba khắc. Bây giờ ta nói lại một lần nữa, mỗi người đều phải ghi nhớ, một chút cũng không được sai."
"Khắc thứ nhất, người Hắc Vũ động thủ, chúng ta tùy cơ mà động, nhưng thời gian không được quá một khắc. Khắc thứ hai chúng ta nhất định phải chạy đến đây!"
Y chỉ vào bản đồ thành Trường An được trải ra trên nền đất, chỗ đó đã được đánh dấu: "Ở đây sẽ có mười hai chiếc xe ngựa tiếp ứng, mười hai chiếc xe ngựa rút đi theo các phương hướng khác nhau. Lúc đến đây là bắt đầu khắc thứ ba, nội trong khắc thứ ba, mười hai chiếc xe ngựa mỗi chiếc nhất định đều phải chạy được hai dặm trở lên, làm cho thành Trường An hoàn toàn hỗn loạn, nhưng trên thực tế, Già Lạc Khắc Lược sẽ lên bất cứ một chiếc xe ngựa nào."
"Đây." Đại Dã Kiên lại chỉ vào chỗ thứ hai: "Chỗ này, ta sẽ dẫn Già Lạc Khắc Lược vào cửa tiệm này. Ở đây Già Lạc Khắc Lược sẽ bị cạo râu cắt tóc, đây là một cứ điểm của Hạo Hải Bang, người của Hạo Hải Bang sắp xếp đưa hắn ra ngoài, điều chúng ta cần là đi ngược đường. Tất cả mọi người đều sẽ nghĩ cứu được Già Lạc Khắc Lược là chúng ta sẽ lập tức chạy khỏi Trường An, nhân lúc cổng thành Trường An chưa đóng mà bỏ trốn, dù chúng ta nhanh đến mấy nhưng có thể nhanh hơn kỵ binh của Tuần thành binh mã ti?"
"Cho nên sáng sớm ngày mai chúng ta đi, Già Lạc Khắc Lược sẽ ẩn nấp trong đội xe đổ chất thải. Sau khi ra khỏi thành, bên ngoài có người tiếp ứng, ra khỏi thành từ phía nam đi về phía tây mười hai dặm có một cái thôn, bên đó đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, chúng ta đi thẳng về hướng tây, không hướng bắc."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía y: "Không đi hướng bắc? Đại nhân, không phải chúng ta đã hẹn trước với người Hắc Vũ rồi sao? Người Hắc Vũ phụ trách hộ tống bệ hạ đến bắc cương Ninh quốc xuất quan, sau đó quân đội của đế quốc Hắc Vũ sẽ hộ tống bệ hạ đến Tây Vực, hội hợp với quân đội của chúng ta ở Tây Vực."
Một người khác nói: "Đúng vậy, lúc trước không phải đại nhân cũng sắp xếp như vậy sao?"
"Giao vận mệnh cho người Hắc Vũ quyết định?"
Đại Dã Kiên hừ một tiếng: "Nếu phải lựa chọn thì ta có thể tin lời hứa của người Ninh, nhưng tuyệt đối sẽ không tin lời hứa của người Hắc Vũ. Cho dù người Hắc Vũ cứu Già Lạc Khắc Lược ra thì cũng chưa chắc sẽ thật sự giao hắn cho chúng ta. Huống hồ ta luôn cảm thấy người Hắc Vũ không chỉ là đến để cứu hắn, một khi chúng ta trở thành quân cờ mà người Hắc Vũ có thể lợi dụng, như vậy thì đừng nói cứu được Già Lạc Khắc Lược bệ hạ, chúng ta cũng sẽ chết."
Đại Dã Kiên nói: "Kế hoạch đến bước này bắt đầu xuất hiện biến cố, cho nên các ngươi đều ghi nhớ, sau khi đội ngũ đổ chất thải ra khỏi thành, ta sắp xếp một nhóm người mai phục ở đó, tất cả người Hắc Vũ đều phải chết. Chúng ta đưa Già Lạc Khắc Lược bệ hạ đi thẳng về hướng tây, đến phía tây ta sẽ nghĩ cách đưa hắn ra ngoài. Ta không tin người Hắc Vũ, vĩnh viễn cũng không tin."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía y, bởi vì sự thay đổi của kế hoạch mà mỗi người đều thấy hơi lo sợ.
"Người Hắc Vũ nhất định sẽ có động tác khác, người Ninh cũng biết người Hắc Vũ nhất định sẽ có động tác, cho nên nếu chúng ta chạy về hướng bắc, đại khái sẽ bị kỵ binh của người Ninh giẫm thành thịt nát, có lẽ không đi đến bước đó được. Người Hắc Vũ sẽ bán đứng chúng ta. Cho dù làm bất cứ chuyện gì ta cũng hy vọng quyền chủ đạo ở trong tay bản thân ta, chứ không phải ở trong tay người khác, bất kể là đồng minh hay kẻ thù."
Y quét mắt nhìn một vòng: "Một đội tổng cộng có một trăm hai mươi người, một trăm hai mươi người này lại chia làm ba đội, nhân viên cũng đã sắp xếp xong rồi. Các ngươi đều phải nhớ, đội 1 ba mươi người nhất định phải theo sát ta, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì không được rời khỏi ta. Cho dù các ngươi nhìn thấy người của hai đội khác đã bị vây công, các ngươi cũng không được qua chi viện."
"Vâng!"
Người của đội 1 đứng thẳng người lên tiếng đáp lời.
"Đội 2, các ngươi phụ trách bên trái ngõ Bát Bộ, đội 3 phụ trách ngõ bên phải Bát Bộ."
Đại Dã Kiên thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Nếu người Hắc Vũ không lợi dụng ta, ta đâm đầu chết. Nếu ta không lợi dụng người Hắc Vũ, ta cũng sẽ đâm đầu chết."
Nhưng y thật sự tin tưởng những người trước mặt này sao? Một trăm hai mươi người trước mặt chia làm ba đội, đội 1 và đội 2 đều là người An Tức, chỉ có đội 3 là người của y mang đến. Y không tin người Hắc Vũ, y cũng không tin người An Tức, y chỉ tin bản thân mình.