Phương Bạch Lộc ngồi trên mặt ghế đá Già Lạc Khắc Lược ở trước mặt. Đây là lần đầu tiên gã nhìn một hoàng đế của địch quốc ở khoảng cách gần như vậy, còn là một hoàng đế đặc biệt nhất trong ngõ Bát Bộ. Ngoại trừ Già Lạc Khắc Lược ra thì hoàng đế trong ngõ Bát Bộ này đều giống nhau, đều là vua mất nước. Đối với bọn họ mà nói mất nước là quá khứ, hiện tại bọn họ ngay cả tâm cũng đã chết rồi.
Già Lạc Khắc Lược ngồi ở đó im lặng đọc sách, không để ý đến sợi dây xích trên người. Gông xiềng của y vốn dĩ không ở trên người, mà ở trong lòng, có gông xiềng trên người hay không cũng không quan trọng, dù sao y cũng đã ở ngõ Bát Bộ này. Gông xiềng trong lòng chưa loại bỏ thì y sẽ không có cách nào khiến mình thoải mái, y coi việc bị nhốt ở đây là học tập, y phải ở Đại Ninh học tập.
Đáng tiếc là hoàng đế Lý Thừa Đường của Đại Ninh chỉ ghé qua một lần, hơn nữa chỉ có nửa canh giờ, điều này làm cho Già Lạc Khắc Lược vô cùng tiếc nuối, từ đầu đến cuối đều tiếc nuối.
"Thật ra ngươi biết có người đến cứu ngươi đúng không?"
Phương Bạch Lộc nghiêm túc hỏi một câu.
Già Lạc Khắc Lược không ngẩng đầu lên: "Ta vẫn chưa chết, người của ta cũng biết ta ở đây. An Tức vẫn chưa bị hủy diệt, cho nên chẳng lẽ có người đến cứu ta là không bình thường sao? Có lẽ cũng có người đến giết ta, dù sao chỉ cần ta không chết thì An Tức sẽ không có người nào dám xưng đế."
Phương Bạch Lộc phát hiện Già Lạc Khắc Lược nói rất đúng. Đế quốc như An Tức, đế vương như Già Lạc Khắc Lược, nếu y không chết thì ai dám tranh giành đế vị? An Tức không phải Thổ Phiên, cũng không phải Hậu Khuyết, đó là một đế quốc cường đại cực kỳ sùng bái Già Lạc Khắc Lược, chỉ có Già Lạc Khắc Lược chết thì trong An Tức mới có người dám đứng ra. Y không chết, cho dù bị nhốt ở Đại Ninh thì bọn họ cũng không dám lỗ mãng.
Phương Bạch Lộc lại hỏi: "Vậy ngươi nghĩ người sắp đến là giết ngươi hay cứu ngươi?"
"Cứu ta."
Già Lạc Khắc Lược trả lời rất nhanh, cũng rất đơn giản, càng rất chắc chắn.
"Tại sao?"
Phương Bạch Lộc tò mò: "Lúc nãy ngươi nói có người muốn cứu ngươi, có người muốn giết ngươi, mà giết ngươi dường như lại dễ hơn cứu ngươi một chút. Vậy thì tại sao ngươi lại chắc chắc cho rằng sắp có người đến cứu ngươi?"
"Mặc dù ta không ở An Tức."
Già Lạc Khắc Lược liếc mắt nhìn Phương Bạch Lộc một cái: "Nhưng ta vẫn là hoàng đế của đế quốc An Tức. Ở đây ta không xưng trẫm là vì ở đây nhắc tới chữ này là sỉ nhục An Tức, một mình ta có thể chịu nhục, nhưng An Tức ta không thể chịu nhục, cho nên xưng ta mà không xưng trẫm... Chỉ cần ta còn sống, người c muốn giết ta ngay cả An Tức cũng không rời khỏi được, người của ta sẽ diệt trừ tất cả những người có ý nghĩ này ở An Tức."
"Tự tin đến vậy?"
"Tự tin đến vậy, bởi vì ta là Già Lạc Khắc Lược."
Già Lạc Khắc Lược hơi nhếch khóe miệng lên: "Người cứu ta sẽ người trước ngã xuống người sau tiến lên, người giết ta không ra khỏi An Tức, cho nên ngươi căng thẳng thì nhất định là người cứu ta."
Phương Bạch Lộc bỗng nhiên cũng cười, bỗng dưng cười.
Già Lạc Khắc Lược nhìn nụ cười của gã liền hiểu được, vì thế hỏi một câu: "Cho nên khi ngươi cho rằng ta sẽ được người khác cứu ra ngoài, ngươi sẽ giết ta?"
Phương Bạch Lộc gật đầu: "Dù sao ngươi chết cũng tốt hơn."
"Tối nay ăn lẩu chứ."
Già Lạc Khắc Lược chuyển chủ đề rất nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Phương Bạch Lộc trở tay không kịp, thậm chí cảm thấy có chút khó hiểu.
"Có thể ngày mai ta được cứu đi, cũng có thể ngày mai chết. Ta còn chưa ăn lẩu của Ninh quốc, không biết đó là mùi vị gì, cho nên nếu ngươi cảm thấy có thể, làm phiền chuẩn bị nồi lẩu."
"Được."
Phương Bạch Lộc quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Hãy đi chuẩn bị một bữa lẩu. Đúng rồi, ngươi muốn ăn nồi đồng miền bắc hay là nồi canh miền nam?"
Già Lạc Khắc Lược hỏi: "Ninh đế thích ăn loại nào?"
"Nồi đồng."
"Vậy thì nồi đồng."
Trời tối rất nhanh, nồi lẩu cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong, Già Lạc Khắc Lược nhìn nước lẩu sôi ùng ục ùng ục nổi bọt, chỉ chỉ: "Chính là bỏ những thứ này vào nhúng?"
Phương Bạch Lộc gật đầu: "Đúng."
Già Lạc Khắc Lược hỏi: "Vậy tại sao lại ngon?"
Phương Bạch Lộc thở dài: "Tại sao ngươi không tự nếm thử?"
Cùng lúc đó, thành Trường An, đường Cẩm Tú.
Đại Dã Kiên tùy ý đi vào một tiệm lẩu. Tiệm lẩu trong thành Trường An chia làm hai trường phái, một kiểu ăn là lẩu miền bắc, lấy nồi đồng là chính, gia vị lấy tương vừng là chính. Một kiểu khác là lẩu bên Tây Thục đạo, lấy vị cay là chính, nước lẩu cay sôi sùng sục, gia vị lấy nước chấm là chính.
Đại Dã Kiên không thích ăn lẩu cay, quá cay, y không biết tại sao người Ninh lại thích thứ có khẩu vị này, cho dù lúc y đến Đại Ninh lần đầu tiên nghèo rớt mùng tơi, ăn được một bữa lẩu thật sự là chuyện xa xỉ. Nếu không phải lão bản tiệm bánh bao mời y ăn thì có thể đến bây giờ y cũng chưa từng nếm thử. Hôm đó lúc ngồi xuống, lão bản tiệm bánh bao nói với y, lẩu cay này đẹp nhất, chỉ là ăn xong sẽ không thoải mái lắm. Y hỏi không thoải mái chỗ nào. Lúc ấy lão bản tiệm bánh bao do dự một chút, dùng ngữ khí khá trầm thấp trả lời: "Ăn lẩu cay quá nhiều, sẽ sôi trào đến tâm can."
Thật ra đến bây giờ Đại Dã Kiên cũng không biết tại sao ăn quá nhiều lẩu cay lại sôi trào đến tâm can, y cũng không muốn biết, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, nhưng hiện tại y rất muốn ăn một bữa lẩu. Y nghĩ một loại thức ăn có thể đại diện cho người Ninh chính là lẩu, tuy rằng lần đó y không ăn, bởi vì y cảm thấy thứ nhúng qua nước này không ngon bằng bánh bao thịt, cho nên y vẫn ăn bánh bao thịt.
Ngồi xuống, tiểu nhị đi lên hỏi một câu: "Khách quan, ăn lẩu gì?"
Đại Dã Kiên suy nghĩ: "Lẩu cay."
Tiểu nhị ngây người ra: "Khách quan, nhìn ngươi không giống người Ninh, sợ là chưa ăn lẩu cay bao giờ chỉ là nghe người ta nhắc đến, cho nên ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu trước kia chưa từng ăn, chi bằng ăn lẩu không cay?"
Đại Dã Kiên lấy ra một miếng bạc nhỏ đặt lên bàn: "Lẩu cay."
Tiểu nhị nhìn miếng bạc kia, lại nhìn sang Đại Dã Kiên, nghĩ vẫn nên khuyên một chút, nhưng Đại Dã Kiên cũng đang nhìn hắn ta, trong ánh mắt ngập tràn vẻ kiên quyết. Cho nên tiểu nhị thầm nghĩ thôi vậy, cũng không phải là chuyện mất mạng gì, cùng lắm là sôi trào đến tâm can.
Lẩu cay nhanh chóng được mang lên, thịt ăn kèm cũng được mang lên, còn có một chút rau, nhưng lấy các loại như cải củ, khoai tây là chính, rau chỉ có cải thảo và rau chân vịt.
Đại Dã Kiên đợi một lát, nhìn thấy canh sôi lên, gắp một miếng thịt bỏ vào rồi chờ. Đợi sau khi thịt chín y gắp lên ngửi ngửi, mùi vị hơi nồng, không khỏi muốn buông xuống, sau đó lại không nhịn được mà bỏ vào miệng, sau khi nhai nuốt thì mùi vị này lập tức phóng xuất ra ở trong miệng, nhanh chóng lan tràn, đầu tiên là thơm, sau đó là cay. Trong khoảnh khắc đó ánh mắt của Đại Dã Kiên sáng lên.
Cảm giác này, nhũ đầu cũng nở hoa.
Từ miếng thứ nhất y đã không dừng lại được, nhanh chóng ăn hết hai đĩa thịt, sau đó y gắp một miếng cải thảo bỏ vào trong nước lẩu, nghĩ hẳn là mùi vị của rau cũng sẽ không tệ. Sau khi ăn hết miếng cải thảo này thì y ngây người, sau đó liền há miệng ra, độ cay này cao hơn ăn thịt không chỉ gấp đôi.
Tiểu nhị nhìn phản ứng của hắn thì hừ một tiếng, thầm nghĩ thế này đã là gì, buổi tối lúc ngủ xem dạ dày ngươi có đau hay không.
Bên ngoài lại có một vị khách vào, một người rất kỳ lạ, trên vai vác một cuộn vải thật dài, gần như dài bằng một người. Hắn ta mặc một bộ áo xanh, dáng người dong dỏng, sau khi vào cửa thì nhìn chung quanh, không biết liếc mắt thế nào đã nhìn thấy Đại Dã Kiên. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy là tầm mắt của hắn ta đã không dời đi nữa.
Đại Dã Kiên cũng chú ý tới người này. Y nhìn thấy sát ý trong ánh mắt của vị khách áo xanh này, nhưng y không hiểu tại sao người này lại có sát ý với mình. Cẩn thận suy nghĩ cũng không có nghĩ được tại sao người này lại có phản ứng như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là cảm giác thù hận nhỏ gì, giống như kiểu thâm cừu đại hận, không chết không ngừng.
Đại Dã Kiên trầm tư một lát, trong trí nhớ không có người Ninh nào sẽ tràn ngập thù hằn, không chết không ngừng đối với mình.
Nhưng Đại Dã Kiên không định động thủ giết người, y đứng dậy nhìn thẳng vào vị khách áo xanh kia, một giây sau ngón tay của y móc lên, nồi lẩu cay sôi sục kia liền hắt về phía vị khách áo xanh. Trong khoảnh khắc đó Tiểu Thanh Y Lục mở vải bọc trường đao ra, vừa khéo chặn được cả nồi lẩu cay đó. Vải xanh bị nước lẩu cay hắt rơi xuống đất, vải rơi xuống, giống như tia sét lóe lên, trường đao đã ở trước mặt Đại Dã Kiên.
Đại Dã Kiên nhìn mũi đao kia đâm thẳng đến cổ họng của mình, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là cảm giác này hơi mờ nhạt, nghĩ không ra mình từng cảm nhận được khi nào.
Lúc này y không muốn giết người, giết người khá phiền phức, y nhất định phải đi, nếu lúc này bị quấn chân thì chuyện lớn ngày mai phải làm sao.
Y lui về phía sau, hai tay không ngừng túm người ném về phía Tiểu Thanh Y Lục, từng người từng người một. Tiểu Thanh Y Lục ở trong đám người không ngừng né tránh và tìm cơ hội xuất đao, nhưng tốc độ rút lui của Đại Dã Kiên quá nhanh, một lát sau đã phá vỡ cửa sổ bay ra ngoài. Tiểu Thanh Y Lục lao ra ngoài cửa sổ, trước mặt có một người bị ném đến. Tiểu Thanh Y Lục vốn đã muốn xuất đao theo bản năng, sau khi nhìn rõ người bị ném đến là một đứa bé thì hắn ta tránh trường đao đi, tay kia đỡ lấy đứa trẻ rồi đặt đứa trẻ xuống an ủi một câu, khi nhìn lại thì đâu còn có bóng dáng của Đại Dã Kiên nữa.
Tiểu Thanh Y Lục quay lại liếc nhìn đứa bé kia, là một bé trai đã bị sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, đứng ở đó quên cả khóc, chỉ bất lực và sợ hãi nhìn hắn ta. Tiểu Thanh Y Lục ngồi xổm xuống, mở túi da hươu đeo trên đai lưng của mình ra, lấy mấy viên kẹo đặt vào tay bé trai, giơ tay lên xoa đầu thằng bé: "Không sợ, người xấu đã bị đánh chạy rồi."
Bé trai nhìn thanh trường đao trong tay hắn ta rồi òa khóc.
Tiểu Thanh Y Lục cởi trường sam ra bọc đao lại, cười tươi với đứa trẻ: "Mỗi người đều sẽ có nỗi sợ, ta cũng từng rất sợ, nhưng nếu chúng ta chỉ biết sợ thì sẽ bị người khác chiến thắng, cất nỗi sợ lại, giống như một nam tử hán."
Bé trai nước mắt lưng tròng nhìn hắn ta, nó còn nhỏ như vậy, nghe đâu hiểu được.
"Tin ta đi."
Tiểu Thanh Y Lục vỗ vai bé trai: "Sau này ngươi sẽ gặp nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa, ví dụ như tâm ma."
Hắn ta hít sâu một hơi, sau đó bước đi nhanh.
Đại Dã Kiên bỏ chạy như điên, sau khi vòng qua một con đường liền nhảy vào một tiểu viện rồi trèo qua tường vây, một bước đã lên đến nóc nhà, nằm sấp ở đó nhìn bốn phía, đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiểu Thanh Y Lục đuổi theo thì mới thở phào nhẹ nhõm. Y vẫn chưa nhớ ra mình đã gặp người này khi nào, mình cũng hoàn toàn không có ấn tượng với thanh đao đó.
Cũng may là đã thoát thân, may là trời đã tối.
Đại Dã Kiên thở dài một hơi, chờ trời sáng vậy, trời sáng mới là đại chiến, về phần một người bỗng dưng xuất hiện thì để ý nhiều như vậy làm gì.
Trên đường lớn, Tiểu Thanh Y Lục cau mày nhìn bốn phía, gió thổi bay áo xanh hắn ta đang bọc trường đao, giống như đao đang bắn ra sát ý.