Sau khi rẽ ngang rẽ dọc Đại Dã Kiên về tới cửa tiệm chính của phiếu hào Thiên Cơ, xác định không có ai đi theo thì y mới thở phào nhẹ nhõm. Nhảy vào từ hậu viện, khoát tay ra hiệu cho người đang canh phòng lui về, một mình y trở lại trong phòng, trong đầu cứ luôn nghĩ đến đao khách áo xanh mới gặp lúc nãy.
Người, không có ấn tượng, lục tìm trong đầu không ra một chút ký ức nào, chắc là không có quen biết mới đúng. Người thì không có ấn tượng, nhưng hình như lại có chút ấn tượng về võ nghệ của người này. Hai người cũng không trực tiếp giao thủ, y chỉ nhìn thấy động tác của đao khách áo xanh kia, cho nên dựa vào điểm này để nhớ lại đã từng gặp khi nào, đã giao thủ khi nào thì hơi khó.
Người có thể được gọi là đối thủ chắc hẳn sẽ không quên, người không gọi là đối thủ thì hôm nay cũng sẽ không bị một đao kia làm chấn động, cho nên đây là một nghịch lý.
Thật sự không nghĩ được gì, Đại Dã Kiên lắc đầu ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa. Thân thủ động tác của người đó đều rất nhanh, rất dứt khoát, rất quả quyết, thoạt nhìn tuyệt đối là cao thủ giết người không tính toán, trải qua vô số lần rèn luyện chém giết, khác với khách giang hồ bình thường. Nhưng nếu đã không có ấn tượng thì nghĩ nữa cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng cẩn thận suy nghĩ một chút về chuyện ngày mai.
Dựa theo tin tức đã biết hiện tại, sáng sớm mai sau khi hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường lên triều thì sẽ lên đường rời khỏi Trường An, lộ tuyến là đã xác định từ sớm, điểm này không cần phải lo lắng gì. Điều y lo lắng vẫn là người Hắc Vũ, y không tin Cái Hạo được.
Người đó, dã vọng trong mắt quá nặng.
Hôm đó lần đầu gặp Cái Hạo, Đại Dã Kiên đã châm chọc hắn ta, thật ra đó chính là lời Đại Dã Kiên muốn nói, cũng không tính là cố ý chọc giận gì. Một người có thân phận đặc thù như Cái Hạo muốn đứng vững ở đế quốc Hắc Vũ, dã vọng lại lớn, cho nên người như vậy sẽ có ít giới hạn thấp nhất.
"Ninh đế sao?"
Đại Dã Kiên ngồi ở đó nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư một lát, thở dài một hơi.
"Các ngươi thật sự tưởng là, các ngươi có thể giết Ninh đế sao?"
Y nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không nhịn được nhếch môi nở một nụ cười khinh miệt.
"Nếu Ninh đế dễ giết như vậy, Hắc Vũ sẽ bị mất ba ngàn dặm đất?"
Đại Dã Kiên đứng dậy đi ra khỏi phòng, trong viện đều là người của y, bất kể là người An Tức hay người Lâu Nhiên, giờ khắc này đều là tử sĩ của y. Những người này sẽ trở thành hòn đá kê chân trên bước ngoặt vận mệnh của y.
Nhìn những người này, trong lòng Đại Dã Kiên có một chút xíu không đành lòng. Có thể những người này đều sẽ chết, hơn nữa là chết vì cái gọi là trung thành trong lòng bọn họ, người như Đại Dã Kiên cũng cảm thấy mình lợi dụng những người này liệu có một ngày bị trời phạt hay không?
Trách thì trách, bọn họ đều là tiểu nhân vật, lịch sử là sẽ không nhớ tiểu nhân vật, cho dù người đời sau đọc được đoạn lịch sử này cũng chỉ có một câu miêu tả đại khái về những người này mà thôi... Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó trong thành Trường An, có tặc nhân làm loạn.
Hai chữ tặc nhân này đã che khuất đi tất cả.
Cùng lúc đó, trong tiệm tơ lụa, Cái Hạo nhìn bản đồ trước mặt nhíu mày trầm tư, tờ bản đồ này là bản đồ địa hình của thành Trường An Đại Ninh, là mật điệp Hắc Vũ đo đặc ra từng chút một trong suốt nhiều năm như vậy, chắp vá lại từng chút một. Nhưng cho dù người Hắc Vũ có được bản đồ của thành Trường An thì có thể như thế nào, bọn họ cần đánh được bắc cương trước.
Bắc cương có trường thành, trường thành này tên là biên quân Đại Ninh.
"Sáng sớm ngày mai."
Cái Hạo trầm ngâm một lát rồi bắt đầu ra lệnh: "Bố trí một đội người ở đây, không cần vội động thủ, để tiền đội của Ninh đế đi trước, các ngươi đều mai phục sẵn ở trong đám người, sau khi thấy tín hiệu rồi hãy động thủ. Nếu ai lâm trận bỏ chạy hoặc là động thủ sớm, ta nhất định sẽ giết kẻ đó. Ai làm hỏng kế hoạch của ta, ta bảo đảm sẽ khiến kẻ đó chết cũng không thể vào luân hồi."
Một đám người quay sang nhìn nhau, không một ai dám trả lời.
Cái Hạo liếc nhìn mọi người rồi tiếp tục nói: "Đội thứ hai mai phục ở... Đây là con đường bên ngoài thư viện Nhạn Tháp. Một khi phía trước động thủ, xa giá của Ninh đế nhất định sẽ dừng lại, mà lúc này để bảo vệ Ninh đế, chỗ gần nhất cũng là an toàn nhất chính là thư viện Nhạn Tháp, bọn họ nhất định sẽ hộ tống Ninh đế vào thư viện tạm lánh. Ta đã sớm sắp xếp người trốn vào Nhạn Tháp, chỉ chờ Ninh đế vào, người của ta sắp xếp là thần tiễn thủ bách phát bách trúng, nếu hắn bắn một mũi tên không thể giết chết Ninh đế cũng không sao, bởi vì ta còn có hậu chiêu."
Cái Hạo tiếp tục nói: "Ta chia các ngươi làm tổng cộng năm đội, nhưng trên thực tế là có sáu đội, còn có một đội nhân mã ta không nói cũng không có ai biết, hiện tại ta cũng có thể nói cho các ngươi biết... Còn có một đội người ở ngay trong thư viện. Trong Tứ Hải Các có người của đế quốc Hắc Vũ ta sắp xếp vào, bọn họ vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Nếu hoàng đế không chết cũng sẽ đại loạn, một bộ phận mọi người sẽ lao đến Nhạn Tháp bắt thần tiễn thủ của chúng ta, nhưng lúc này Ninh đế nhất định ở vị trí cạnh hồ, người của chúng ta ở trong Tứ Hải Các sẽ sớm ẩn nấp trong hồ, chỉ cần Ninh đế ở đó, bên cạnh hồ không có người bố trí phòng vệ, sẽ không một ai dự đoán được trong hồ nước có người, bọn họ ám sát, Ninh đế chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Hắn ta thở mạnh một hơi rồi tiếp tục nói: "Cho dù Ninh đế mạng lớn hay là không chết thì cũng không có quan hệ, ta còn sắp xếp sát chiêu cuối cùng."
Hắn ta nhìn về phía Dương Hữu Vi: "Tìm được đồ ta bảo ngươi tìm chưa?"
"Tìm được rồi, nhưng số lượng không nhiều."
"Có là được."
Cái Hạo chỉ chỉ trên bản đồ: "Ta đã ghi nhớ địa hình trong thư viện, nếu Ninh đế không chết ở bên cạnh hồ, con đường duy nhất của bọn họ chính là tiếp tục đi vào trong thư viện. Ở bên đó sẽ có một cây cầu đá, cầu đá chính là nơi cho sát chiêu cuối cùng. Dương Hữu Vi, giao đồ của ngươi cho người của ta, đêm nay người của ta sẽ đưa vào Tứ Hải Các, bọn họ sẽ lắp đặt trước."
Hắn ta dừng lại một chút rồi lớn tiếng nói: "Ta và các ngươi sẽ cùng tồn tại. Ta ở ngay trong thư viện, sau khi giết Ninh đế ta sẽ tiếp ứng các ngươi ở cửa sau thư viện. Ta đã sớm sắp xếp xe ngựa cửa sau thư viện, nhưng các ngươi cũng đừng lên xe, xe ngựa sẽ chạy như điên ra ngoài, truy binh sẽ đuổi theo xe ngựa. Các ngươi nhân cơ hội vào cửa tiệm cách cửa sau thư viện không xa, trong cửa tiệm là người của chúng ta."
Hắn ta nói xong rồi hỏi một câu: "Đều rõ rồi sao?"
"Rõ!"
Mọi người mau chóng đáp lại.
Cái Hạo nói: "Ta sẽ phái một đội người đến bên ngõ Bát Bộ giả vờ làm mang tính tượng trưng, để cho người của Đại Dã Kiên động thủ, vừa hay giúp chúng ta chia sẻ một chút áp lực."
Dương Hữu Vi nói: "Tất cả lực lượng đều dùng để ám sát Ninh đế, vậy Già Lạc Khắc Lược phải làm sao?"
Cái Hạo cười nói: "Nếu Ninh đế chết, ngươi đoán liệu quốc sư đại nhân có để ý đến việc có Già Lạc Khắc Lược cứu ra hay không?"
Dương Hữu Vi gật đầu: "Hiểu rồi."
Cái Hạo nói: "Hơn nữa, ta cho Đại Dã Kiên lộ tuyến rút đi, vừa hay chính là con đường phía sau thư viện, một khi truy binh quân Ninh đến đây, có thể vừa đúng lúc để cho bọn họ ngăn cản một chút thay chúng ta. Mọi người đều là đồng minh, chết thay chúng ta cũng coi như là dùng hết khả năng của người ta."
Ngõ Bát Bộ.
Phương Bạch Lộc ngồi ở bên giường, Già Lạc Khắc Lược nằm ở trên giường nhắm mắt nhưng thật ra cũng không ngủ. Bị buộc chung với người khác như vậy, bất kể như thế nào cũng khó có thể dễ dàng ngủ được.
"Có chút mong đợi sao?"
Phương Bạch Lộc đột nhiên hỏi một câu.
Già Lạc Khắc Lược khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Nếu cả đêm ngươi không ngủ, cũng sẽ ảnh hưởng đến thể lực và tinh lực một ít. Ứng phó với cục diện ngày mai sẽ xuất hiện, thể lực tinh lực có một chút vấn đề thôi cũng có thể khiến người Ninh các ngươi mất hết tất cả."
"Ngươi xem thường ta rồi, cũng xem thường người Ninh rồi."
Phương Bạch Lộc cười cười: "Chúng ta có cần đánh cược không? Nếu ngày mai ngươi sẽ không được người khác cứu đi, vậy thì ngươi tích lũy bạc mời lại ta ăn một bữa lẩu, dù sao một tháng ngươi cũng có một ít tiền được phát. Nếu ngươi được người khác cứu đi... Có lẽ ta cũng đã chết trận, cho nên cũng sẽ không phải trả tiền cược."
Già Lạc Khắc Lược cũng cười, không trả lời, cũng không nói gì.
Một lát sau Phương Bạch Lộc đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy Đại Ninh như thế nào?"
Già Lạc Khắc Lược mở mắt ra, không nhìn Phương Bạch Lộc, nhìn chằm chằm lên nóc nhà cẩn thận nghĩ một lát rồi nói: "Nếu trẫm có thể trở về, có thể dùng mười năm đuổi kịp Ninh quốc. Nếu trẫm không thể trở về, có thể dùng hai mươi năm đuổi kịp Ninh quốc. Nếu so với hiện tại, An Tức không bằng Ninh quốc, thua kém rất xa."
Ánh mắt Phương Bạch Lộc hơi lạnh đi.
Già Lạc Khắc Lược nhắm mắt lại: "Ngủ đi, ta khuyên ngươi tốt nhất là cũng ngủ một lát. Ngươi còn trẻ, ngủ một lát có thể bảo đảm ngươi còn sống, còn sống thì không sợ thua."
Phương Bạch Lộc nói: "Ngươi xác định ta sẽ thua?"
Già Lạc Khắc Lược từ chối cho ý kiến, hơi thở càng lúc càng đều đặn, cũng không biết là đang ngủ hay cố ý làm vậy.
Bên ngoài cung Vị Ương.
Đêm đã khuya nhưng đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật vẫn chưa ngủ, thậm chí chưa trở về doanh. Ông ta dẫn theo một đội người dừng lại ở bên ngoài cửa cung, dựa vào ánh đuốc nhìn bản đồ tuyến đường.
"Đi lại một lần nữa, xem thử có chỗ sơ hở nào không."
Một gã chiến tướng trong số đó nói: "Đại tướng quân, đã đi ba lần rồi."
"Lần này không đi đường nên đi nữa, lúc đi thì đi bên trái tuyến đường, lúc trở lại đi bên phải, xem cả hai con đường bên cạnh nữa."
"Vâng!"
Một đám giáp sĩ lên tiếng, lại theo Đạm Đài Viên Thuật đi về phía trước.
Đại tướng quân ngồi trên lưng ngựa nhíu mày rất sâu. Phương Bạch Kính phủ Đình Úy phái người đưa tin tức đến mời ông ta phân công cấm quân giúp đỡ, bản thân ông ta không yên tâm nên đã dẫn người đi ở trong thành ba chuyến rồi. Tất cả những nơi có thể sẽ xảy ra vấn đề thì phủ Đình Úy đều sắp xếp người, còn có người của Tuần thành binh mã ti, thoạt nhìn không có sơ hở, nhưng Đạm Đài Viên Thuật chưa từng tin trên thế giới này có chuyện không có sơ hở, chỉ có thể là dốc hết khả năng để phòng bị.
Lúc đi đến nửa đường thì Đạm Đài Viên Thuật gặp Phương Bạch Kính, hai người liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời cười cười. Phương Bạch Kính đi qua cúi người thi lễ, Đạm Đài Viên Thuật nhảy xuống ngựa nói: "Biết ngay là ngươi cũng sẽ không ngủ được mà."
Phương Bạch Kính cười nói: "Giống như đại tướng quân thì có thể ngủ được vậy."
Đạm Đài Viên Thuật khẽ thở dài: "Càng lớn tuổi càng không giữ bình tĩnh được."
Phương Bạch Kính nói: "Cái này không liên quan đến tuổi, ta cũng thiếu kiên nhẫn."
Đạm Đài Viên Thuật thở dài: "Ngươi cũng là một người không biết nói chuyện."
Phương Bạch Kính suy nghĩ, đúng là vậy.
Trong khắp thành Trường An hình như chỉ có một người thật sự có thể bình tĩnh, đó chính là hoàng đế bệ hạ. Ông ta đi ngủ sớm hơn bình thường một chút, còn ngủ rất say. Trân phi còn đi qua nhìn một cái, hoàng đế nằm ngủ ở trên giường, cũng không biết có phải mơ thấy chuyện vui gì hay không mà khóe miệng còn hơi mỉm cười.
Hoàng đế ngủ được, ngủ rất kiên định, cho nên trong lòng Trân phi cũng kiên định hơn.