Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1155 - Chương 1155: Vũ Khí Quân Đội

Chương 1155: Vũ khí quân đội Chương 1155: Vũ khí quân đội

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đối với thế giới cố định này mà nói đều sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Người chết đi, người sinh ra, ảnh hưởng đối với thế giới này thua xa mặt trời mọc và mặt trời lặn. Thi thể vùi xuống đất chẳng qua cũng chỉ là thêm một chút chất dinh dưỡng mà thôi.

Nhưng con người chính là loài kỳ lạ, nhất là ở thời đại Đại Ninh này, rất nhiều người đều cảm thấy sự sống chết của con người có mức ảnh hưởng đối với thế giới này lớn hơn nhiều mặt trời lên mặt trời lặn, trăng tròn trăng khuyết.

Lúc trời còn tờ mờ sáng hoàng đế đã rửa mặt xong, thay một bộ y phục, còn bớt thời giờ đánh chuyến ở khu đất trống bên ngoài Đông Noãn Các, theo như lời lão đương gia mã bang nói chính là dưỡng sinh quyền. Bởi vì hôm nay sẽ rời kinh đi Thái Sơn nên đêm hôm qua bệ hạ không ở Tứ Mao Trai. Đại Phóng Chu nói cho ông ta biết là đêm qua Trân phi nương nương đã đến thăm, hoàng đế lập tức cười, nhìn mặt trời vẫn chưa ló đầu ra, nghĩ hôm nay nhất định là một ngày nắng rực rỡ.

Cũng là lúc trời còn chưa sáng, hai bên đường cái đã toàn là bách tính. Để có thể chiếm tốt vị trí nhìn xem bệ hạ như thế nào, có rất nhiều người đều không ngủ cả đêm, có người dọn ghế xếp ngồi cả đêm trên đường cái. Khi giáp sĩ của Tuần thành binh mã ti bắt đầu xếp hàng giới nghiêm, hai bên đường cái đã nhiều người đến mức không đếm xuể, người chen người đứng ở đó nhưng rất có trật tự.

"Khi nào bệ hạ đến?"

Có người xì xào nói.

"Không biết, chờ đi, nhất định sẽ đến."

"Ngươi đây là vẫn chưa từng thấy bệ hạ phải không, nhìn ngươi kích động đến mức nào kìa."

"Nói giống như ngươi đã từng thấy vậy."

"Ta cũng thật sự đã từng thấy, và còn không chỉ một lần."

"Đừng khoác lác!"

"Đương nhiên ta không khoác lác. Lần trước lúc bệ hạ nói chuyện ở trên Thừa Thiên Môn ta đã thấy rồi, sau đó lúc bệ hạ bắc chinh ta cũng đã thấy."

Người nói lời này có vẻ mặt kiêu ngạo.

Trong đám người, Đại Dã Kiên nghe những lời nói chuyện này bên tai, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng... Khi bách tính của một quốc gia yêu quý hoàng đế của bọn họ như thế thì quốc gia này sẽ đáng sợ gấp bội. Y hoàn toàn nhìn ra được tình cảm của các bách tính Đại Ninh đối với Ninh đế Lý Thừa Đường tuyệt đối không chỉ là kính sợ. Nếu chỉ là hoàng đế có thể làm cho bách tính kính sợ thì cũng không đáng sợ, bởi vì bản thân hoàng đế đã có ánh hào quang làm cho người ta kính sợ, yêu quý đáng sợ kính sợ. Bọn họ yêu quý Lý Thừa Đường, ủng hộ Lý Thừa Đường, sức thống trị này không phải được thành lập ở trên cơ sở đáng sợ trấn áp, mà là thành lập trên cơ sở các bách tính tự phát tự nguyện.

Cho nên chỉ trong nháy mắt Đại Dã Kiên đã nảy sinh một chút cảm giác vô lực, còn có nản lòng.

Đại Ninh như vậy, bất kể là bây giờ hay tương lai, thật sự có thể đánh bại sao?

"Lâu Nhiên..." Đại Dã Kiên lẩm bẩm một câu rất khẽ: "Ta sẽ khiến ngươi quật khởi."

Làm để tăng thực lực của một tiểu quốc tích bần tích nhược lâu ngày như Lâu Nhiên, làm sao để khiến Lâu Nhiên trước đứng lên sau đó lại trở thành bá chủ Tây Vực, cuối cùng trở thành cường quốc đối kháng với Đại Ninh, quá trình này cần bao lâu?

"Bắt đầu từ chính mình."

Đại Dã Kiên ngẩng đầu lên rồi xoay người rời đi.

Trong trà lâu tửu lâu, các loại cửa tiệm ở hai bên đường cái toàn là người, nhất là trà lâu và tửu lâu sớm đã mở cửa. Ngay khi những cửa tiệm này mở cửa đã chật kín người, nhất là vị trí gần cửa sổ lầu hai lại càng đắt khách.

Thế nhưng tiệm bán tơ lụa, tiệm son phấn, cùng với một số cửa tiệm đồ ngọc và vật phẩm quý giá lại gần như đều không mở cửa, nhưng trong người cửa tiệm cũng đều đứng ở lầu hai hoặc là cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cho dù chỉ là liếc mắt nhìn thấy bệ hạ một cái từ rất xa, đối với bọn họ mà nói cũng là một sự thỏa mãn cực lớn.

Lầu hai tiệm tơ lụa, Cái Hạo mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, người của hắn ta đã lục tục rời đi trước khi trời sáng, nhập vào đàn người trên đường cái. Hắn ta là một người việc gì cũng đều theo đuổi sự hoàn mỹ, dục vọng khống chế cũng rất mạnh, cho nên mỗi người ở vị trí nào hắn ta đều đã yêu cầu nghiêm ngặt. Giờ khắc này đứng ở cửa sổ lầu hai, nhìn thấy vị trí mà hắn ta quy định đều có người của mình cho nên trong lòng có chút đắc ý nhỏ, cũng có chút thỏa mãn.

Để dễ dàng phát hiện, người của hắn ta dùng dây buộc tóc màu sắc thống nhất, nhìn có vẻ hơi chói một chút, đương nhiên người bình thường sẽ không chú ý những điểm này. Cái Hạo đứng ở chỗ cao nhìn sang đường lớn, những màu sắc lốm đốm kia chính là bố cục của hắn ta.

"Đã phái người sang bên ngõ Bát Bộ chưa?" Cái Hạo hỏi.

Dương Hữu Vi trả lời: "Phái rồi, tính theo thời gian thì hẳn là hiện tại đã đến vị trí."

Y quay lại liếc nhìn cái đồng hồ cát trong phòng: "Một lát nữa bên bọn họ sẽ động thủ."

Cái Hạo gật đầu: "Nếu như có thể cứu Già Lạc Khắc Lược ra thì kế hoạch lần này coi như là hoàn mỹ, tốt nhất hắn có thể đi ngang qua con đường mà chúng ta rút đi. Nghĩ mà xem, bên này người ám sát hoàng đế chạy đến cái con đường kia, người cứu Già Lạc Khắc Lược ở bên kia cũng bỏ chạy đến con đường kia, ngay cả người Ninh đuổi qua cũng sẽ cảm thấy có chút khó tin."

Dương Hữu Vi cũng cười: "Chuyện đó là tất nhiên, người Ninh cũng không dám tin người ở hai bên sẽ chạy đến với nhau."

Ngõ Bát Bộ.

Phương Bạch Lộc nhìn nhìn Già Lạc Khắc Lược, Già Lạc Khắc Lược rửa mặt xong rồi quay đầu lại nhìn gã: "Ngươi không rửa mặt?"

Phương Bạch Lộc hỏi: "Sao vậy?"

Già Lạc Khắc Lược thở dài: "Cho dù là lúc viễn chinh ta cũng sẽ không để cho mình trông có chút lôi thôi. Người tôn quý phải tôn trọng thân thể của mình trước. Y phục trên người ngươi đã ít nhất ba ngày không thay, mặt của ngươi cũng gần như đã ba ngày không rửa, trong miệng ngươi có mùi hôi, trên người ngươi cũng có. Nhìn từ xa ngươi giống như cũng có chút uy phong, nhưng đến gần chỉ cảm thấy nhếch nhác."

Phương Bạch Lộc nhún vai: "Ồ."

Sau đó xoay người, dây xích lập tức kêu lách cách.

Già Lạc Khắc Lược nhíu mày: "Ngươi muốn đi đâu?"

Phương Bạch Lộc vừa đi vừa nói: "Ngươi nói trên người ta hôi rình, ta hơi ngại, nhưng nếu xấu hổ quá thì có một số việc cũng không thể ngăn chặn được. Ví dụ như hiện tại ta muốn đi nhà xí ỉa, dây xích cũng đủ dài, ngươi ở ngoài cửa đợi là được. Đừng lộn xộn, lộn xộn là không chừng ta sẽ vung vãi khắp nơi."

Già Lạc Khắc Lược hừ một tiếng.

Hôm nay bên ngoài ngõ Bát Bộ có vẻ vắng lặng, ngay cả một du khách cũng không có. Tất cả mọi người đều biết hoàng đế bệ hạ Đại Ninh sắp ra khỏi thành, cũng đều biết chờ ở chỗ nào thì không chừng có thể nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, cho nên sẽ có ai còn tới ngõ Bát Bộ này chờ xem những hoàng đế vong quốc căn bản là không thể nhìn thấy kia. Đừng nói không nhìn thấy, cho dù có thể nhìn thấy nhưng lựa chọn giữa nhìn hoàng đế Đại Ninh và những hoàng đế vong quốc kia, chẳng lẽ còn cần lựa chọn?

Cho nên nếu giờ khắc này bên ngõ Bát Bộ đột nhiên có nhiều người thì nhất định là có vấn đề gì đó. Cho dù là có một chiếc xe ngựa đột nhiên xuất hiện cũng nhất định là có vấn đề gì đó.

Cho nên khi cỗ xe ngựa kia đi đến ngõ Bát Bộ, tất cả trạm gác ngầm ở hai bên đường cái đều chú ý sang. Trên cổ ngựa đeo một cái chuông đồng thanh âm lanh lảnh, ngựa kéo xe đi chậm về phía trước, chuông vang lên leng keng leng keng. Xa phu đánh xe nghe âm thanh này dường như cảm giác rất thích thú, roi ngựa trong tay hắn ta liên tiếp vung lên giữa không trung, dường như đang phối hợp với tiếng chuông.

Xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ Bát Bộ, từ trong bóng tối đã có người của phủ Đình Úy xuất hiện xúm lại chỗ xe ngựa. Xa phu dừng xe rồi nhảy xuống, nhìn một vòng bốn phía, sau đó dùng sức duỗi lưng một cái... Hắn ta nhìn thấy đình úy ở bốn phía đang đến gần, cũng đã nhìn thấy những người đang theo dõi hắn ta ở trên nóc nhà hoặc là trên lầu hai chung quanh, nhưng hắn ta hìdường như không biết sợ chút nào, trong ánh mắt có chút quyết tuyệt.

"Giết!" Xa phu bỗng nhiên hô một tiếng, sau đó giơ tay mở cửa xe ra. Khi một tiếng kêu giết này vang lên, bản thân hắn ta cũng tự thấy cảm động.

Sau đó hắn ta ngây ngẩn.

Trong xe ngựa không có ai.

Cái Hạo nói với hắn ta là cứ việc đánh xe đến ngõ Bát Bộ là được, lúc rút lui là tử sĩ võ nghệ cao cường do Cái Hạo sắp xếp, ngay khi hắn ta mở cửa, tử sĩ sẽ lao ra ngoài giết ra một đường máu.

Nhưng trong nháy mắt xe ngựa mở ra là hắn ta liền ngây người, trong xe ngựa không có một người nào, chỉ có rất nhiều gạch, cho nên xe ngựa có vẻ rất nặng nề, nếu không thì có lẽ hắn ta có thể phát giác được là xe ngựa trống không.

Một đám đình úy và người của Tuần thành binh mã ti xúm lại, không ít liên nỏ chĩa vào xe ngựa, cũng chĩa vào xa phu. Xa phu nhìn chung quanh, một tiếng hét to kia vẫn còn vang vọng chung quanh.

"Giết!"

Hắn ta nhìn chung quanh, liên nỏ đều sắp gí sát vào mặt hắn ta.

"Không hãm xe lại được..."

Ngay một khắc này, từ trên nóc nhà đằng xa có một đám người lao đến, vừa lao đến bên này cực nhanh vừa bắn tên nỏ. Có ít nhất mấy chục đình úy và binh sĩ Tuần thành binh mã ti vây quanh xe ngựa, tên nỏ bay tới làm bọn họ đành phải tản ra rồi lui về phía sau. Loáng thoáng có thể ngửi thấy một chút mùi tanh tưởi từ những mũi tên kia, có thể thấy được trên mũi tên đã bôi kịch độc.

Xa phu thầm nghĩ lúc này không chạy thì chờ đến khi nào. Cái Hạo đã lừa hắn ta, hắn ta chỉ muốn mau chóng chạy trốn, cho nên hắn ta xoay người liền dốc sức chạy như điên, nhưng mà mới chạy được mấy bước đã bị liên nỏ bắn ngã gục xuống đất, trong đó còn có một mũi tên là của chính phe bọn họ. Không bao lâu sau sắc mặt của xa phu đã bắt đầu tái xanh, miệng xuất hiện bọt trắng.

Bịch một tiếng, đống gạch trong xe ngựa bỗng nhiên nổ tung, không ngờ lại có một người nấp trong đó.

Hắc y nhân từ trong đống gạch vỡ đi ra, trực tiếp nhảy tới phía trước xe ngựa, hắn ta xoay tay một cái, ngựa bị hắn ta kéo chuyển hướng chạy vào trong ngõ Bát Bộ. Ngõ nhỏ tuy không rộng rãi, nếu một chiếc xe ngựa chạy thẳng cũng sẽ không bị kẹt, nếu chạy lệch thì chưa chắc.

Kỹ thuật điều khiển xe của hắc y nhân khiến người ta phải ngạc nhiên, ở trong đường ngõ nhỏ hẹp như vậy nhưng tốc độ của xe ngựa lại gần như tăng lên tới cực hạn. Khi xe ngựa chạy đến bên ngoài tiểu viện nơi Già Lạc Khắc Lược ở thì hắc y nhân tung người nhảy xuống, nhưng xe ngựa vẫn chạy về phía trước. Chỉ là không có ai khống chế, ngựa chạy lệch đi, xe ngựa đâm vào vách tường bên cạnh rầm một tiếng, khoang xe cũng suýt nữa thì vỡ vụn.

Hắc y nhân ngẩng đầu hô một tiếng gì đó, không phải nói tiếng Ninh. Hắn ta xé rách áo của mình, không ngờ trên người lại buộc một túi hỏa dược, cũng không biết hắn ta lấy túi hỏa dược này từ đâu, sau khi đốt lên liền lao vào tiểu viện.

Trong viện, Phương Bạch Lộc nhìn kẻ trên người bốc khói kia đi vào liền lớn tiếng hô một câu: "Tất cả đều nấp đi!"

Gã kéo Già Lạc Khắc Lược một cái, hai người nấp ở phía sau một cây đại thụ.

Ầm một tiếng, hắc y nhân trực tiếp nổ tung, mảnh sắt và đầu mũi tên bên trong túi hỏa dược nổ bản thân hắn ta thành thịt nát. Nửa khúc người bay lên, nửa người kia văng đi, vô số mảnh sắt và đầu mũi tên bắn ra ở trong sân, không ít đình úy bị trọng thương.

Cửa sổ vỡ vụn, cả mặt đất đều bị đốt cháy đen một mảng.

Sắc mặt Phương Bạch Lộc hơi khó coi... Loại túi hỏa dược này, trong quân đội mới có.

Bình Luận (0)
Comment