Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1156 - Chương 1156: Thời Điểm Thay Đổi Lịch Sử

Chương 1156: Thời điểm thay đổi lịch sử Chương 1156: Thời điểm thay đổi lịch sử

Đây là một tử sĩ đốt dây dẫn túi hỏa dược ở trong tiểu viện của Già Lạc Khắc Lược. Điều làm cho Phương Bạch Lộc chấn động không phải lòng quyết tử của tử sĩ này, gã chấn động là mật điệp Hắc Vũ lấy túi hỏa dược này từ đâu, càng chấn động hơn là đây không phải tiểu viện mà Già Lạc Khắc Lược ở trước đây.

Đây là thao tác cơ bản nhất của phủ Đình Úy khi bảo vệ một người, chuyển Già Lạc Khắc Lược khỏi tiểu viện cũ, nhưng tử sĩ kia vẫn có thể tìm được tiểu viện một cách chuẩn xác sau đó không chút do dự đốt dây dẫn của túi hỏa dược trên người mình. Điều này làm cho chuyện trở nên vô cùng phức tạp.

Phương Bạch Lộc không muốn tin bên cạnh gã xuất hiện phản đồ, nhưng nếu như không có thì tại sao người Hắc Vũ có thể tìm tới nơi này?

Trong khoảnh khắc đó, Phương Bạch Lộc đột nhiên nhìn về phía Già Lạc Khắc Lược, sau đó chú ý thấy trên mặt Già Lạc Khắc Lược xuất hiện một nụ cười rất quỷ dị. Trong viện vẫn còn tiếng kêu rên, không ít đình úy bị túi hỏa dược làm bị thương, ngàn phòng bị vạn phòng bị nhưng không phòng bị được kẻ thù lại có hỏa khí của Đại Ninh.

Bịch một tiếng, Phương Bạch Lộc đánh một cú đấm vào mặt Già Lạc Khắc Lược. Một cú đấm này rất nặng, Già Lạc Khắc Lược bị đánh nghiêng mặt sang một bên, nhưng y nửa đời chinh chiến vốn dĩ võ nghệ không tầm thường, hơn nữa thân thể cường tráng, trúng một cú đấm này lại có thể chống đỡ không bị ngã xuống. Nếu không phải trên người có ít nhất ba sợi dây xích nặng thì có thể y cũng sẽ không bị đánh trúng.

Già Lạc Khắc Lược giơ tay lên lau máu trên khóe miệng, nhìn Phương Bạch Lộc bằng một ánh mắt khinh miệt: "Ta từng nói với ngươi, bảo ngươi ngủ đi một lát nhưng ngươi lại không nghe. Ta đã nói không ngủ sẽ khiến tinh lực thể lực đều không đầy đủ, nếu không thì ngươi sẽ phát hiện ta để lại chút ký hiệu khi vào cửa.

Thật ra ký hiệu mà Già Lạc Khắc Lược để lại cũng không rõ ràng, y chỉ dùng chân để lại một dấu chân trên cánh cửa sau khi đi vào. Mà để mê hoặc kẻ thù, ngoài cửa tiểu viện này không có người, cho nên không ai phát hiện dấu chân ở đó.

Đúng lúc này trên đường bên ngoài truyền đến từng hồi tiếng hô giết, hiển nhiên là có người đã tấn công vào. Phương Bạch Lộc lôi dây xích kéo Già Lạc Khắc Lược rời khỏi căn nhà này, một bộ phận những đình úy còn có thể hành động được thì ở lại cứu chữa người bị thương, một bộ phận đi theo Phương Bạch Lộc ra ngoài. Ra đến cửa, Phương Bạch Lộc liếc mắt liền nhìn thấy nửa khúc người trên của tên tử sĩ kia, máu me be bét, chỉ còn lại khoảng chừng một phần ba nửa thân trên, đầu cũng khá hoàn hảo, trên mặt vẫn là vẻ dữ tợn trước khi chết.

Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía nửa khúc thi thể này, gật đầu nói: "Đế quốc An Tức sẽ nhớ dũng sĩ như ngươi."

Phương Bạch Lộc quay đầu lại đánh một cú đấm nữa vào mặt Già Lạc Khắc Lược. Cú đấm này nặng hơn, trực tiếp đánh gãy một cái răng của Già Lạc Khắc Lược.

"Ngươi cảm ơn nhầm người rồi, đây là một người Bột Hải."

Lần này Già Lạc Khắc Lược có chút căm tức, ánh mắt âm hàn nhìn về phía Phương Bạch Lộc. Nếu là ở đế quốc An Tức có người bị y nhìn bằng ánh mắt như vậy thì có thể đã sợ đến mức vãi đái, nhưng Phương Bạch Lộc sợ y làm gì. Thấy y hung hãn nhìn qua, Phương Bạch Lộc thình lình kéo dây xích, Già Lạc Khắc Lược lảo đảo đi theo.

Tiếng hô giết chung quanh không nhỏ, không biết có bao nhiêu mật điệp của Hắc Vũ tấn công ngõ Bát Bộ, thế nên mọi người ở trong các tiểu viện đều căng thẳng, trong đó một tiểu viện, hoàng đế vong quốc Lâm Việt Dương Ngọc nghe thấy âm thanh hỗn loạn cũng có chút kích động. Tuy rằng ông ta biết rõ không phải là có người tới cứu ông ta nhưng vẫn không nhịn được, đặt một cái ghế ở cạnh tường, đứng lên bám vào bờ tường nhìn ra bên ngoài. Phương Bạch Lộc vừa nghiêng đầu nhìn thấy ông ta liền quát một tiếng rụt về, thế là Dương Ngọc lập tức rụt về, rất nhanh.

Sau khi rụt về lại ngồi xổm trên ghế hơi sợ hãi, còn nói thầm một câu hung dữ cái gì...

Từ ngõ Bát Bộ đi về phía trước khoảng mười mấy trượng, Phương Bạch Lộc kéo Già Lạc Khắc Lược vào một tiểu viện khác, đẩy cửa ra, người của phủ Đình Úy lập tức xông vào trước kiểm tra, người ngồi ở trong viện bị giật thót mình, đứng dậy liên tiếp lui về phía sau. Người này chính là Lâu Nhiên vương bị đại quân tây chinh bắt sống.

Ông ta nhìn thấy Già Lạc Khắc Lược mặt đầy máu liền giật mình, vừa lùi vừa nói một câu: "Không liên quan tới ta."

Già Lạc Khắc Lược trợn mắt lườm ông ta, Phương Bạch Lộc hừ một tiếng.

"Ngươi cũng muốn có quan hệ với ngươi."

Tiếng bước chân trong ngõ nhỏ càng ngày càng loạn, giống như có rất nhiều người xông đến, Phương Bạch Lộc căn dặn người đóng cửa tiểu viện lại, kéo Già Lạc Khắc Lược vào phòng khách. Gã vừa mới vào thì cửa tiểu viện đã bị phá vỡ, lực độ vô cùng lớn, hai cánh cửa gỗ lần lượt bay ra hai bên.

Một đám hắc y nhân ở bên ngoài cầm đao xông vào, người của phủ Đình Úy thì vừa đánh vừa lui.

Mười mấy tên hắc y nhân đuổi vào trong phòng thì mới phát hiện cửa sau đang mở, Già Lạc Khắc Lược đã bị đưa ra khỏi phòng. Bọn họ lại từ cửa sổ phía sau trèo ra, đến bên ngoài mới phát hiện đây lại là một khu lâm viên nho nhỏ, tuy rằng không lớn nhưng cực kỳ tinh xảo, cây cối cắt tỉa đều rất hợp quy tắc, còn có một hồ nước nhỏ. Người đuổi theo nhìn trái nhìn phải, lờ mờ nhìn thấy có bóng đen lướt qua ở phía xa, vì thế lại hô hào đuổi theo.

Trên thạch tháp cách đó khoảng một dặm, Đại Dã Kiên giơ thiên lý nhãn nhìn sang bên này, sau đó chỉ chỉ: "Phát tín hiệu, người đã qua bên kia rồi, người của đội 1 đừng hành động, tất cả đội 2 và đội 3 đều nhào qua cứu người."

Sau khi y ra lệnh một tiếng, trong thành cách đó không xa có một chùm pháo hoa bay lên.

Hai đội người An Tức một trái một phải đánh bọc, Phương Bạch Lộc dẫn theo Già Lạc Khắc Lược dường như đã không đường có thể đi.

Bọn họ chạy tới một đầu tường vây của lâm viên chặn ở đó, truy binh phía sau cũng càng lúc càng nhiều. Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Phương Bạch Lộc, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ngươi xem, người Ninh không có cường đại như ngươi tưởng. Đây là ở trong thành Trường An mà đã bị người của ta đuổi giết đến mức quẫn bách như thế, nếu là ở An Tức, người như ngươi có thể đã chết vô số lần rồi."

Y vốn tưởng rằng Phương Bạch Lộc sẽ nổi giận, nhưng không ngờ Phương Bạch Lộc lại cười: "Cho nên An Tức các ngươi thua không chỉ là ở trên chiến trường tây cương, còn ở nơi này nữa."

Trường kiếm trong tay Phương Bạch Lộc bỗng nhiên xoay một cái, kiếm của gã không phải vật tầm thường, chém một kiếm xuống, sợ dây xích nối liền trên người gã và Già Lạc Khắc Lược đã bị chặt đứt. Gã giơ tay ra túm áo của Già Lạc Khắc Lược quẳng lên trên, Già Lạc Khắc Lược không tự chủ được liền bay lên. Tuy rằng dây xích trên người y và Phương Bạch Lộc đã bị chém đứt nhưng y vốn đeo gông xiềng, giãy thoát cũng không giãy thoát được, để mặc cho Phương Bạch Lộc ném y sang bên kia tường.

Hai đội người của Đại Dã Kiên sắp xếp một trái một phải xông đến, mà đội ngũ của người Hắc Vũ sắp xếp cũng lao đến. Phương Bạch Lộc khinh miệt hừ một tiếng, khoát tay, số đình úy còn lại cũng trèo qua tường viện theo gã.

Ba đội người cộng lại có hơn một trăm, trèo tường lao ra ngoài soạt soạt, thoạt nhìn giống như sủi cảo thả vào trong nồi, người này nối tiếp người kia trèo từ bên này sang bên kia.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy... mũi tên che trời phủ đất.

Bên ngoài tường, ít nhất hơn một ngàn binh lính cấm quân chỉnh tề đứng ở đó, cung tiễn trong tay chĩa về phía tường viện. Mà cây cối trong lâm viên che khuất tầm nhìn của Đại Dã Kiên ở trên thạch tháp, y không nhìn thấy phía sau lâm viên đã xảy ra chuyện gì.

Y đã cẩn thận xem địa hình, nhưng y nhất định không quen thuộc địa hình hơn người của phủ Đình Úy. Y đã tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng y nhất định không chuẩn bị đầy đủ hơn phủ Đình Úy, đều là đang làm hiện tượng giả, chỉ xem ai làm giống thật hơn.

Hơn một trăm thích khách liên tiếp gục ngã, mũi tên bắn qua hết lớp này đến lớp khác, người lao ra ngoài ngay cả đứng cũng không đứng vững, rất nhanh chóng đã biến thành con nhím. Mũi tên trên người mỗi người đều dày đặc giống như hoàn toàn che lấp cơ thể vậy.

"Vào!"

Sau khi tướng quân cấm quân ra lệnh một tiếng, chiến binh cấm quân Đại Ninh bắt đầu chỉnh tề tiến lên phía trước, bọn họ đã đổi cung tiễn trong tay, thay vào đó là loại liên nỏ ở khoảng cách này có lực sát thương càng đáng sợ hơn.

Chỉ một lát ngắn ngủi, trên mặt toàn là thi thể, những người đuổi theo ra ngoài đều bị bắn chết không chừa một người nào, mà những người nghe thấy tiếng không ổn muốn chạy về cũng căn bản không thể nào chạy thoát được. Bọn họ chạy như điên trở về theo đường cũ, vừa mới trở vào trong lâm viên đã có không ít thị vệ đại nội từ trên cây nhảy xuống, trong khoảng khắc đã đánh gục tất cả những thích khách còn lại.

Ở một góc lâm viên, có một thích khách không lớn tuổi rúc ở đó không dám động đậy, hắn ta sợ mình mà động đậy thì sẽ bị giết chết. Nếu không phải lúc nãy hắn ta tụt lại phía sau không đuổi theo thì lúc này hẳn là cũng đã chết rồi. Rúc ở đây trơ mắt nhìn những thị vệ đại nội mặc cẩm y kia từ trên cây bay xuống dưới, một đao chém chết một gã đồng bọn của hắn ta nằm trên mặt đất, đầu người đều bị cắt rời. Cảnh tượng máu me đó làm cho người ta cảm thấy giống như đã đến địa ngục vậy.

Nhân lúc những gã cẩm y kia giết người, hắn ta đột nhiên bò dậy lao ra ngoài cửa, cũng may ngoài cửa đã không còn người nào, hắn ta chạy một mạch đi rất xa, thế mà lại lảo đảo một đường chạy về đến chỗ thạch tháp. Ngay cả chính hắn ta cũng không thể không cảm thán mạng của mình thật sự rất lớn.

Hắn ta chạy lên trên thạch tháp nhưng không nhìn thấy Đại Dã Kiên, đội 1 đã nói trước là sẽ xông vào cứu Già Lạc Khắc Lược cũng không có một người ở nào đây. Đội 2, đội 3 cộng lại cũng chỉ trên dưới một trăm người, đội 1 có hơn một trăm người. Dựa theo kế hoạch lúc đầu thì đội 1 xông vào, đội 2 và đội 3 chi viện, nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi, Đại Dã Kiên truyền lệnh cho đội 2, đội 3 bọn họ xông. Đội 1 đâu? Đại Dã Kiên đâu?

Hắn ta lại từ trên thạch tháp lao xuống, lúc chạy đến chân tháp lại phát hiện bốn phía đã đều là binh lính Đại Ninh mặc chiến giáp màu đen, đông nghìn nghịt giống như một vòng tường thành. Trong thời khắc này, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được thế nào gọi là tuyệt vọng.

Hắn ta không biết tiếp theo sẽ như thế nào, cũng không biết mình nên làm gì, hắn ta càng không biết tại sao hắn ta lại khóc giơ đao lên lao về phía những cấm quân áo giáp màu đen, sau đó cảm thấy trên người đau đớn từng chút từng chút, tên nỏ bán hắn ta ngã xuống đất. Lúc ngã xuống người còn xoay vòng một vòng, cho nên tầm nhìn cuối cùng này cũng xoay tròn một vòng, nhìn thấy bầu trời móp méo.

Cùng lúc đó, cách đây khoảng hai ba dặm, Đại Dã Kiên quay đầu lại liếc nhìn. Cách nhiều căn nhà như vậy tất nhiên là không nhìn thấy gì cả, nhưng y lại biết rất rõ bên ngõ Bát Bộ kia đã kết thúc rồi.

Y thở ra một hơi thật dài, sau đó dừng lại ở cửa nhà của một hộ bách tính bình thường, giơ tay lên gõ cửa.

Ngoài y ra, đội 1 của y sớm đã chia làm sáu tiểu đội, chia nhau xuất hiện ở bên ngoài một nhà dân bình thường, cũng lần lượt có người tiến lên gõ cửa.

Ở một bên khác.

Ngự liễn của hoàng đế chậm rãi đi về phía trước, đứng ở trên ngự liễn, hoàng đế vẫy tay tỏ ý với bách tính ở hai bên đường cái. Khắp nơi đều là tiếng hô to vạn tuế, các bách tính quỳ rạp dưới đất, tiếng hô liên tiếp nối liền không dứt.

Ở nơi cách đây không đến ba dặm, cửa thư viện Nhạn Tháp, Cái Hạo đứng ở trong đám người nhìn phía xa, đã có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hoan hô ở bên kia, khóe miệng của hắn ta hơi nhếch lên.

"Thời điểm thay đổi lịch sử đã đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment