Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1158 - Chương 1158: Mục Đích

Chương 1158: Mục đích Chương 1158: Mục đích

Thật ra Thanh Y Khách chỉ có tổng cộng mười hai người, bốn đại thanh y, tám tiểu thanh y. Tiên sinh trướng phòng cũng chính là Đại Thanh Y Bính đã từng hỏi tại sao còn không mở rộng đội ngũ, vị Đại Thanh Y Giáp luôn tỏ ra hơi lạnh nhạt dửng dưng đó trả lời... Không có tiền trả tiền công.

Tiền công của mười hai người này còn là sau khi đánh tàn Hạo Hải Bang cướp được một chút tiền thì mới trả, lúc ấy tiên sinh trướng phòng cầm tiền trong tay mà sắp khóc luôn.

Theo như đã nói trước đó, tiền công của mười hai người chia làm hai cấp bậc, bốn đại thanh y lấy tiền công bậc hai, mà tám tiểu thanh y lấy tiền công bậc một. Lúc ấy Đại Thanh Y Giáp cảm thấy quá đáng, nói nếu ta đã xếp thứ nhất thì tại sao lại nhận tiền công bậc hai, tiên sinh trướng phòng nói bởi vì ngươi làm màu. Tám tiểu thanh y đều là người có nhiệm vụ thực, ngươi là nhiệm vụ ảo, còn làm màu, cho nên chỉ có thể nhận tiền công bậc hai.

Đại Thanh Y Giáp liền hỏi vậy ta nhận tiền công bậc hai thì ta có thể làm màu mà không kiêng nể gì không. Tiên sinh trướng phòng nói ngươi không nhận tiền công thì có thể làm màu mà không kiêng nể gì, vì thế Đại Thanh Y Giáp từ bỏ tiền công, ông ta nghĩ mình không thể không có phong độ.

Hai người Tiểu Thanh Y Nhất và Tiểu Thanh Y Lục nhảy ra từ cửa sau tiệm tơ lụa, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó đi nhanh về phía thư viện Nhạn Tháp. Nói thật thân pháp khinh công của hai người cũng chỉ như vậy, chạy cũng không thể nói là nhẹ nhàng tiêu sái, chỉ là sức mạnh hai chân của hai người đều cực kỳ lớn, một bước dài hơn trượng.

Thư viện Nhạn Tháp.

Trong lương đình bên hồ, Cái Hạo ngồi ở đó chờ hoàng đế vào. Toàn bộ người của hắn ta đã vào vị trí, người đã ẩn nấp trong hồ nước gần hai canh giờ. Trời còn chưa sáng là bọn họ đã đi vào, tới gần bên hồ, lấy ống trúc hít thở, nhưng ngâm lâu như vậy rồi nên người nào cũng có chút khó chịu, nếu hoàng đế còn không vào nữa thì sợ là bọn họ cũng sẽ không cầm cự được.

Trên cầu đá bên hồ, mấy đệ tử của Tứ Hải Các dừng lại, nhìn khuôn mặt đều là người Tây Vực, vóc dáng cũng không quá cao nhưng nhìn cường tráng. Những người này đều là mật điệp do Hắc Vũ tuyển chọn từ bên Tây Vực, ngụy trang bọn họ thành con cái của quan lại quyền quý Tây Vực đưa đến Tứ Hải Các xin học. Nhất là sau khi hoàng đế Đại Ninh bắc chinh, Hắc Vũ gặp nguy toàn diện, cho nên bọn họ chỉ có thể nghĩ cách phá hoại Đại Ninh ở phương diện khác.

Sau khi Hắc Vũ chiến bại, quốc sư Tâm Phụng Nguyệt liền hạ lệnh cho Liêu Sát Lang bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch ám sát Ninh đế, nhưng kế hoạch đã chế định xong, áp dụng thì sao?

Nói dễ hơn làm.

Liêu Sát Lang không ngừng thay đổi phương thức, nghĩ hết biện pháp đưa thêm nhiều mật điệp hơn nữa vào trong Đại Ninh. Nhiệm vụ của những mật điệp này rất phức tạp, có người phụ trách mua chuộc Ninh thần, có người phụ trách sưu tập tin tình báo, mỗi người một việc, chỉ là người vào nhiều thì tổn thất cũng nhiều. Chỉ riêng năm thứ nhất sau chiến tranh, phủ Đình Úy đã lôi hơn trăm mật điệp ở ngay trong thành Trường An ra xử tử, năm thứ hai bắt hơn một trăm ba mươi tên, năm thứ ba khủng khiếp nhất, bắt một lúc hơn ba trăm người, đều chém đầu ở cổng chợ, những người này phần lớn đều là người Tây Vực.

Sau khi hai phần ba mật điệp Hắc Vũ bị giết, Dương Hữu Vi đành phải thay đổi sách lược, không dùng nhiều thân phận thương nhân để che giấu nữa mà thay bằng thế lực ám đạo, kết quả không ngờ chính là Hạo Hải Bang lại không bị người của phủ Đình Úy Ninh quốc tra được, ngược lại còn bị một đám khách giang hồ không rõ lai lịch giết chết.

Trên cầu đá, mấy tên đệ tử của Tứ Hải Các nhìn có vẻ hơi khẩn trương, Cái Hạo lập tức đi qua, lúc đi qua bên cạnh mấy người kia liền hạ giọng nói một câu: "Căng thẳng cái gì, cũng không phải là bảo các ngươi đi giết Ninh đế, để đồ xong thì đi ngay."

Mấy người kia nhìn nhau, trong đó có người cũng trả lời rất nhỏ: "Đồ đã đặt xong rồi, đặt trước khi trời sáng."

"Ừm." Cái Hạo gật đầu: "Đi đến cạnh cầu, nhìn thấy Ninh đế đến rồi hãy hành động."

Sau khi nói xong Cái Hạo đi về hướng cửa sau của thư viện Nhạn Tháp, hắn ta đi không nhanh không chậm giống như đang ngắm cảnh, cố ý không quay đầu lại nhìn. Lúc này nếu bị nghi ngờ bởi vì nhìn thêm vài lần thì chẳng phải là mất nhiều hơn được ư.

Nhạn Tháp.

Nhạn Tháp lúc mới xây có tầng năm, khi Đại Ninh lập quốc thì Nhạn Tháp đã tồn tại, sau khi lập quốc thì trùng tu Nhạn Tháp thành bảy tầng, cao hai mươi mấy trượng, rồi sau này trùng tu Nhạn Tháp lần thứ hai thì cao tới chín tầng. Ở bên trong tầng cao nhất có một tên thích khách mặc áo đen đứng ở đó ẩn nấp hết sức cẩn thận, chỉ ló gần nửa khuôn mặt nhìn ra bên ngoài. Hắn ta đang chờ hoàng đế Ninh quốc vào, tầm nhìn như vậy, khoảng cách như vậy, với tài bắn cung của hắn ta, hắn ta xác định một mũi tên có thể bắn chết Ninh đế. Vì ngày này mà mỗi ngày mỗi đêm hắn ta đều không dám lơ là, ngay cả mũi tên của hắn ta cũng là đặc chế, khá nặng nề, bảo đảm giảm mức ảnh hưởng của gió đối với mũi tên xuống thấp nhất.

Đứng ở tầng cao nhất của Nhạn Tháp tầm nhìn rộng rãi, chỉ là cây lớn trên hai bên đường Học Phủ ở bên ngoài thật sự hơi quá um tùm, cho nên không nhìn thấy tình hình trên đường cái.

Đúng lúc này hắn ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, tiễn thủ lập tức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc áo xanh chậm rãi từ cầu thang đi lên. Người nọ dường như cũng không vội, càng không sợ bị hắn ta phát hiện, đi lên có vẻ rất ung dung.

Tiễn thủ lập tức xoay người, bắn một mũi tên về phía nam nhân trung niên áo xanh kia. Kỹ thuật bắn cung của hắn ta quả thật rất mạnh, cho dù là tuyển chọn kỹ lưỡng trong chiến binh Đại Ninh cũng chưa chắc có thể tuyển được bao nhiêu người có kỹ thuật bắn cung tốt hơn hắn ta. Hơn nữa khoảng cách gần như vậy, hắn ta bắn một mũi tên ra, mũi tên gần như đã ở trước cổ họng người đó, trên lý luận thì không tồn tại người nào có thể tránh được một mũi tên gần như vậy, nhanh như vậy.

Mà trên thực tế là nam nhân trung niên áo xanh đang đi tới căn bản cũng không né tránh, lúc mũi tên kia bay đến trước cổ họng ông ta bỗng dừng lại, đuôi mũi tên đung đưa, mũi tên bị ông ta đưa tay nắm lấy, giống như là một con du long bị thần thủ trên trời giáng xuống túm được vậy.

Trong thời khắc này, tiễn thủ bỗng trợn to mắt.

Hắn ta lập tức rút mũi tên thứ hai từ trong ống tên ra... chỉ kịp rút ra.

Nam nhân trung niên áo xanh sải bước đi về phía trước, vỗ một chưởng vào ngực tiễn thủ, người tiễn thủ bay về phía sau, lưng đập mạnh lên vách tường, sau một tiếng trầm đục, cả Nhạn Tháp giống như đều khẽ rung lên. Tiễn thủ nằm dưới đất trên lồng ngực lõm xuống một cái hố hình chưởng ấn, mà xương cột sống trên lưng thì đã lồi lên. Sức lực của một chưởng này đáng sợ đến mức làm cho người ta tê rần da đầu.

Sau khi giết tiễn thủ, nam nhân trung niên áo xanh đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tầm mắt dừng lại trên cây cầu đá ở bên hồ. Mấy gã đệ tử của thư viện đang muốn đi qua cầu đá, mấy tên đệ tử của Tứ Hải Các vốn ở gần đầu cầu đá kia chủ động tránh đường, nhưng lúc những người đó đi lướt qua lại đột nhiên ra tay, tất cả đệ tử của Tứ Hải Các không phản ứng kịp đều bị đánh ngã xuống đất. Bọn họ bị ấn xuống, chủy thủ nhẹ nhàng cắt đứt cổ họng của bọn họ, từng dòng máu lập tức trào ra.

Tầm nhìn của Nam nhân trung niên áo xanh rời khỏi cầu đá, chậm rãi chuyển đến bên hồ nước. Mấy chiếc thuyền nhỏ từ một bên chèo đến, người trên thuyền giống như có cảm ứng, nhìn thấy một đoạn ống trúc nho nhỏ lộ ra trên mặt nước, ngồi xổm xuống lập tức kéo lên, sau đó người vốn ẩn nấp ở dưới nước liền không nấp được nữa, vốn đã ngâm mình gần hai canh giờ, ống trúc lại bị rút đi, người liền trồi lên khỏi mặt nước.

Người vừa mới trồi lên khỏi nước chỉ cảm thấy trên cổ siết lại, sau đó mới nhìn thấy người trên thuyền dùng thòng lọng tròng vào cổ hắn ta. Kiểu nút dây thừng này là không thể giãy giụa, càng giãy giụa càng siết chặt, nhưng hắn ta làm sao có thể không giãy giụa, không bao lâu đã bị siết chết trên mặt hồ.

Dưới nước xuất hiện từng dòng chảy ngầm, những người khác ẩn nấp dưới nước bắt đầu chạy trốn, nhưng đã bị theo dõi thì làm sao có thể thoát được.

Người ở trên thuyền nhỏ cầm lấy từng cây cá xiên đã chuẩn bị sẵn trên thuyền lên, ném vào chỗ có những dòng nước ngầm chuyển động. Trên cây xiên cá còn buộc dây thừng, khi dây thừng bị kéo đi càng lúc càng xa, trên mặt nước cũng dần dần xuất hiện vết máu.

Nam nhân trung niên áo xanh trên Nhạn Tháp thở dài, thầm nghĩ còn tưởng là có thể thú vị hơn một chút.

Ông ta giơ tay lấy mặt nạ ở bên hông đeo lên, xoay người rời khỏi Nhạn Tháp.

Tứ Hải Các.

Một đám đệ tử Tứ Hải Các vội vã chạy ra ngoài, bọn họ vừa mới nhận được tin nói tất cả người ở trên cầu đá đều đã chết. Nếu đã biết bị lộ thì bọn họ chỉ có thể mau chóng rút đi, nhưng mới lao ra ngoài đã nhìn thấy một hàng đình úy mặc cẩm y màu đen đứng trong viện, trong tay mỗi người đều đang cầm lợi khí giết người gọi là liên nỏ.

Có người vẫn may mắn chạy thoát, không đi cùng phần đông mọi người mà là chạy luôn đến cửa sau, đã hẹn trước là ở cửa sau sẽ có xe ngựa, hẳn là thủ lĩnh Cái Hạo của bọn họ cũng ở cửa sau chờ bọn họ. Hắn ta chạy như điên đến cửa sau của thư viện Nhạn Tháp, không nhìn thấy Cái Hạo, lao ra ngoài, trên đường cái cũng không có xe ngựa.

Trong thời khắc này, cuối cùng hắn ta cũng xác định mình đã bị Cái Hạo bán đứng.

Cái Hạo không phải chỉ định giết Ninh đế.

Cách thư viện Nhạn Tháp ít nhất bốn năm dặm, Đại Dã Kiên đứng lại ở cửa một nhà dân, giơ tay lên gõ cửa, trong viện truyền đến tiếng hỏi, Đại Dã Kiên lập tức trả lời một câu Võ Công Phường có việc triệu ngươi mau chóng về.

Cửa bị mở ra từ bên trong kêu két một tiếng, một nam nhân trung niên nhìn bộ dạng có vẻ hàm hậu đi ra ngoài, nhìn thấy Đại Dã Kiên liền ngây người ra: "Tại sao ta chưa từng gặp ngươi? Hôm nay là ngày nghỉ của ta, bên Võ Công Phường có việc gấp gì?"

Đại Dã Kiên cười: "Xem ra là không sai."

Y khoát tay, thủ hạ nấp ở bên cạnh lập tức nhào lên, đầu tiên là dùng vải bịt miệng nam nhân trung niên kia, sau đó nhanh chóng dùng dây thừng trói người lại nhét vào trong bao bố. Một chiếc xe ngựa đậu ở cách đó không xa, bọn họ khiêng người chạy vội lên xe. Xa phu đã sớm thấp thỏm chờ ở đó, nhìn thấy đã bắt được người liền lập tức vung roi ngựa, xe ngựa chạy nhanh tới phía bắc thành Trường An.

Mấy phương hướng khác, sáu đội người của y phân phái đi cũng lần lượt bắt người đưa lên xe ngựa, bọn họ xuất phát từ các phương hướng khác nhau, chạy tới các cổng thành khác nhau.

Trên đường đi, bọn họ gặp rất người đang vác bao tải, những người này cũng không nói chuyện, yên lặng để bao tải lên xe ngựa, người ở trong bao tải phía trong cùng liền bị che khuất, bao tải càng lúc càng nhiều, cuối cùng hắn ta bị chồng chất ở mãi trong góc, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Thế nhưng người đưa lên xe lại cố ý không để bao tải đè lên vị trí đầu của hắn, cho nên việc hít thở không có vấn đề gì lớn.

Ngõ Bát Bộ.

Phương Bạch Lộc áp giải Già Lạc Khắc Lược trở lại tiểu viện, Phương Bạch Lộc liếc mắt nhìn Già Lạc Khắc Lược mặt mũi bầm dập sau khi bị gã đánh hai quyền, cười cười rồi hỏi: "Bây giờ ngươi còn tự tin như vậy không?"

Nào biết được Già Lạc Khắc Lược cũng cười cười, có chút quỷ dị.

Già Lạc Khắc Lược nhìn vào mắt Phương Bạch Lộc hỏi: "Ngươi còn nhớ trẫm từng nói gì với ngươi không?"

Lúc này y dùng "trẫm" chứ không phải "ta".

Già Lạc Khắc Lược nhìn lên bầu trời: "Trước đó trẫm đã nói với ngươi, nếu trẫm có thể còn sống trở về, trong vòng mười năm có thể đuổi kịp Đại Ninh, bởi vì người An Tức chúng ta rất ác liệt, ác liệt với kẻ thù, cũng ác liệt với chính mình. Chúng ta không chấp nhận bản thân lạc hậu hơn người khác, cho nên trẫm mới có lựa chọn thứ hai, vì An Tức, chuyện gì trẫm cũng làm được. Hiện giờ trẫm không thể trở về được... cho nên đại khái là cần hai mươi năm mới có thể đuổi kịp Ninh quốc. Cũng tốt, cho dù trẫm chết như vậy thì cũng không hối tiếc."

Trên đường cái, Đại Dã Kiên đi theo một chiếc xe ngựa đi về phía trước, phía trước chính là cổng thành, cho nên y thở phào một hơi thật dài.

"Già Lạc Khắc Lược, ngươi là một người lợi hại."

Y lẩm bẩm một câu.

Những người bị bắt này nhìn có vẻ như bình thường nhưng đều là sư phụ hỏa dược của Võ Công Phường Đại Ninh.

Bình Luận (0)
Comment