Còn cách cổng thành khoảng chừng chưa đến mười trượng, trong lòng Đại Dã Kiên bắt đầu hồi hộp. Tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo kế hoạch của y, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều không có chệch khỏi quỹ tích mà y đã chế định sẵn, chỉ còn một bước này... Chỉ cần có thể đưa người ra khỏi thành, người tiếp ứng ở lại ngoài thành sẽ phân tán đi để tạo hiện tượng giả, làm cho truy binh của phủ Đình Úy không nắm rõ lộ tuyến, còn y thì sẽ đích thân mang một trong số những người thợ biết phối trí vũ khí hỏa dược đi.
Đây là mục đích Già Lạc Khắc Lược đến Trường An.
Đại Dã Kiên bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên y và Già Lạc Khắc Lược gặp nhau khi ở Tây Vực. Khi đó y tưởng là mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ Già Lạc Khắc Lược và y sẽ có một cuộc nói chuyện dài.
Lúc ấy trên mặt hoàng đế An Tức ngồi ở trước mặt y đã không có kiểu tự tin bách chiến bách thắng trước kia nữa. Có lẽ thời khắc đó Già Lạc Khắc Lược đã dự liệu được lần viễn chinh này sẽ kết thúc bằng chiến bại, nhưng y không phục, cũng không muốn nhận thua, không thể nhận thua.
Y một lòng muốn làm cho đế quốc An Tức trở thành quốc gia cường đại nhất trên thế giới này, khiến cho tất cả các dân tộc đều quỳ sụp dưới chân người An Tức. Y chinh chiến hơn nửa đời chưa từng thất bại, cho đến khi y biết trên thế giới này còn có một quốc gia tên là Đại Ninh.
"Có thể trẫm sẽ thua, cũng có thể trẫm sẽ chết."
Già Lạc Khắc Lược nhìn người trẻ tuổi xa lạ trước mặt. Một người Lâu Nhiên, người hạ đẳng mà y vốn tuyệt đối sẽ không để vào mắt. Quốc gia như Lâu Nhiên, nếu y muốn thì có thể tiêu diệt chỉ trong vòng bảy ngày, trong vòng một tháng là có thể diệt tộc Lâu Nhiên, nhưng mà bây giờ y lại không thể không gửi gắm hy vọng vào con người hạ đẳng này, bởi vì chỉ có con người hạ đẳng này đủ rồi hiểu biết về Đại Ninh, hiểu biết về Trường An.
"Trẫm cũng không ngờ là trẫm sẽ trải lòng với một người như ngươi, những lời này ngay cả người thân tín nhất của trẫm cũng sẽ không nghe được, cho nên ngươi nên hiểu tầm quan trọng của việc trẫm tìm ngươi tới. Và ngươi càng cần phải ghi nhớ, trẫm không chỉ đang dặn dò ngươi làm một số việc, đồng thời khi làm những việc này cũng sẽ thay đổi vận mệnh của ngươi. Trẫm biết ngươi có chí lớn, nhưng Lâu Nhiên các ngươi thật sự đủ để thi triển chí lớn của ngươi sao?"
"Lâu Nhiên suy yếu đã lâu, cho dù ngươi có tâm cũng không đủ lực, huống hồ nếu ngay cả trẫm cũng sẽ chiến bại, Lâu Nhiên các ngươi cũng chắc chắn thất bại. Một đế quốc cường đại tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ xâm phạm được tha thứ dễ dàng, cho dù trẫm vẫn không hiểu biết Ninh quốc thì cũng biết Ninh nhất định sẽ làm cho quốc hiệu Lâu Nhiên này biến mất khỏi thế giới. Người Tây Vực các ngươi hợp thành liên minh muốn đánh bại con hùng sư kia, cho nên đã chú định là sẽ bị diệt vong."
Đại Dã Kiên chỉ yên lặng lắng nghe, y không biết rốt cuộc vị đế vương khiến người ta sợ hãi này có mục đích gì.
"Trẫm sẽ cố hết sức để sắp xếp, cố hết sức để các tướng sĩ một lòng trung thành với trẫm trở lại An Tức, nhưng... dù sao trẫm cũng không phải thần, trẫm cũng có lúc lực bất tòng tâm."
Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Đại Dã Kiên: "Ngươi là một người thông minh, cho nên ngươi có thể nghĩ đến bắt đầu từ khi nào trẫm nghi ngờ có thể giành được chiến thắng cuối cùng hay không chứ?"
"Bắt đầu từ lúc bệ hạ biết người Ninh có hỏa khí uy lực cường đại."
Đại Dã Kiên trả lời rất nhanh, quả thật y rất thông minh.
Già Lạc Khắc Lược thở dài một hơi, nhưng căn bản là không trút ra nỗi buồn rầu tích trữ trong lồng ngực.
"Khi trẫm biết người Ninh có được sức mạnh cường đại như vậy, lần đầu tiên trẫm cảm thấy rất bất lực. Trẫm tung hoành thiên hạ chưa từng có địch thủ, đại quân của trẫm từng đạp tất cả kẻ địch dưới chân, không ai có thể ngăn cản mũi đao của trẫm, nhưng lần này..."
Già Lạc Khắc Lược chậm rãi nhắm mắt lại, ngữ khí có chút trầm thấp: "Trẫm là đế vương của một cường quốc, cho nên đại khái trẫm cũng có thể nghĩ đến thái độ của hoàng đế Ninh quốc. Một vài tiểu quốc bé nhỏ không đáng kể liên hợp lại trêu chọc một cường quốc, một khi làm cho cường quốc vung tay ra, những tiểu quốc này đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu. Đại Dã Kiên, nếu trẫm là người Ninh thì tuyệt đối sẽ không để cho trẫm còn sống mà rời đi, hoặc là bắt sống đem về, hoặc là làm cho trẫm yên giấc ở đây. Trẫm đã cố hết sức đưa ra bố trí, nhưng thời thế không ở phía trẫm, vận may cũng cách xa trẫm."
"Nếu như..."
Y dừng lại một chút, dường như có những lời vẫn không chịu nói ra như là nhận thua, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra là nhận thua. Đó không phải là thỏa hiệp với vận mệnh, cũng không phải sự sợ hãi đối với kẻ thù, mà là một kiểu nhìn thấu, nhìn thấu một cách bất đắc dĩ.
"Nếu trẫm thua, người Ninh lại càng chặn đường lui của trẫm, trẫm mong bị người Ninh đưa trẫm đến Trường An. Trẫm muốn đi xem thử Trường An của Ninh quốc rốt cuộc là như thế nào, hoàng đế của Ninh quốc rốt cuộc là như thế nào. Trẫm rất muốn biết rốt cuộc người đã đánh bại trẫm thống trị một quốc gia như Ninh như thế nào... Hơn nữa, trẫm đi Trường An còn muốn làm một chuyện lớn. Nếu trẫm thành công, trẫm có thể làm cho An Tức đuổi kịp Ninh quốc trong mười năm, chậm nhất là trong vòng hai mươi năm."
"Nghĩ cách lấy được hỏa khí?"
Đại Dã Kiên hỏi một câu theo bản năng.
"Không phải hỏa khí, mà là người."
Già Lạc Khắc Lược nói: "Hỏa khí là cái chết, hơn nữa không ai có thể phân biệt được trong một đống thuốc bột bao gồm cái gì, người mới là quan trọng nhất. Nếu trẫm bị bắt thì phải phó thác chuyện này cho ngươi, bởi vì ngươi hiểu Ninh quốc, hiểu Trường An, trẫm có thể hứa với ngươi, chỉ cần ngươi đưa người có thể chế tạo hỏa khí đến An Tức, ngươi sẽ là đại tướng quân của An Tức. Bởi vì trẫm biết năng lực của ngươi, cũng tin tưởng chí khí của ngươi, đánh bại Ninh là mục tiêu của ngươi, cũng là của trẫm. Lâu Nhiên tất sẽ không còn tồn tại, nhưng An Tức thì khác, An Tức cường đại hơn Lâu Nhiên các ngươi gấp trăm lần, ngàn lần, ở An Tức ngươi có thể thỏa sức thi triển khát vọng của ngươi."
Già Lạc Khắc Lược nhìn vào mắt Đại Dã Kiên: "Trẫm sẽ phong ngươi làm hầu, sẽ cho ngươi quân đội của An Tức, sẽ để ngươi huấn luyện lại những đội quân này dựa theo ý chí của mình. Hai mươi năm sau, trẫm hy vọng ngươi dẫn đại quân An Tức đánh vào Trường An, dùng hỏa khí của người Ninh phát minh sáng tạo ra để đưa Ninh quốc vào địa ngục, làm cho Ninh quốc trở thành một ký hiệu trên sử sách."
Đại Dã Kiên do dự rất lâu, sau đó hỏi: "Ta làm sao tin tưởng bệ hạ?"
"Lúc trước trẫm đã liên lạc với đại tướng quân Liêu Sát Lang của đế quốc Hắc Vũ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu."
Già Lạc Khắc Lược nghiêm túc nói: "Sau khi trẫm bị bắt đến Trường An, bên Hắc Vũ sẽ chế định một kế hoạch cứu viện trẫm, nhưng nếu trẫm thật sự không thể về, vậy thì không về. Ngươi nhớ, người có thể chế tạo hỏa khí quan trọng hơn trẫm, trẫm chẳng qua là một đoạn lịch sử của đế quốc An Tức, nhưng hỏa khí là tương lai của đế quốc An Tức, có thể từ bỏ trẫm, không thể từ bỏ người thợ như vậy."
Đại Dã Kiên thở ra một hơi thật dài: "Ta vẫn không thể nghe được làm sao có thể tin bệ hạ."
Già Lạc Khắc Lược nói: "Ta đã tự tay viết một phong thư gửi về cho con trai ta, ta đã nhắc tới ngươi với nó."
Già Lạc Khắc Lược im lặng một chút, sau đó chỉ vào cái hộp vuông vắn trên bàn: "Trong đó là ngọc tỉ truyền quốc của đế quốc An Tức, là tượng trưng của thân phận đế vương, không có này ngọc tỉ, bất cứ người nào cho dù cướp đoạt ngôi vị hoàng đế của An Tức cũng sẽ không nhận được sự tán thành. Hôm nay trẫm đưa ngọc tỉ cho ngươi bảo quản, chờ ngươi mang thợ có thể chế tạo hỏa khí và ngọc tỉ cùng trở về, con trai của trẫm nhất định sẽ làm theo sắp xếp của trẫm."
Đại Dã Kiên lại rơi vào im lặng, hồi lâu sau mới gật đầu, sau đó hỏi một câu: "Người Hắc Vũ có thể tin không?"
Già Lạc Khắc Lược lắc đầu: "Ninh là hùng sư, Hắc Vũ là ác lang, người Hắc Vũ không thể tin."
Đại Dã Kiên nhíu mày: "Nếu người Hắc Vũ không thể tin, tại sao bệ hạ tin chắc người Hắc Vũ sẽ đi cứu người?"
"Trẫm không tin, nhưng người trẻ tuổi à, nếu không thể lợi dụng kẻ thù, không thể lợi dụng đồng minh, như vậy có phải là ngu xuẩn hay không? Trẫm tin ngươi có thể làm được. Trẫm có thể hứa cho ngươi thân phận địa vị vinh diệu nhất An Tức, nhưng không thể hứa cho ngươi tài hoa và cơ trí, những thứ này đều là của chính ngươi, ngươi chỉ cần thể hiện những thứ này ra."
Già Lạc Khắc Lược đứng lên, tháo bội đao của mình xuống đưa cho Đại Dã Kiên: "Người An Tức sẽ không quên người có ơn lớn, nếu ngươi làm được, ngươi sẽ là ân nhân lớn của đế quốc An Tức."
Già Lạc Khắc Lược khom người cúi đầu: "Trẫm vẫn chưa chiến bại, cho nên sẽ không để cho người Ninh thắng dễ dàng như vậy. Đại Dã Kiên, ngươi biết rất rõ, cho dù ngươi trở thành vương giả mới của Lâu Nhiên, ngươi thật sự có thể cùng người Lâu Nhiên tiêu diệt Ninh quốc? Nhưng nếu ngươi chịu đồng ý với yêu cầu của trẫm, ngươi sẽ suất lĩnh quân đội của An Tức tiêu diệt Ninh quốc, tên của ngươi sẽ luôn chói sáng trong lịch sử."
Thật lâu sau, Đại Dã Kiên gật đầu: "Ta đồng ý."
Thành Trường An, ngõ Bát Bộ.
Già Lạc Khắc Lược thở ra một hơi thật dài, giống như đã cực kỳ mệt mỏi. Y dựa vào vách tường ngồi xuống đất, với y mà nói dây xích trên người là gánh nặng không nhẹ, huống hồ giờ khắc này y đã có ý quyết tử.
Y là một kiêu hùng, y đã lợi dụng rất nhiều người, Đại Dã Kiên, người Hắc Vũ, y cũng lợi dụng chính mình. Lúc mới đầu y đã từng nói với Đại Dã Kiên, nếu muốn đưa thợ có thể chế tạo hỏa khí rời khỏi Trường An, nhất định phải hy sinh bản thân y để yểm hộ cho Đại Dã Kiên.
"Người Hắc Vũ thề thốt hứa với trẫm là nhất định sẽ cứu trẫm ra, nhưng ngay thời khắc nghe hứa hẹn là trẫm đã biết, nếu như bọn họ có thể có lực lượng nhất định vào Trường An thì cũng sẽ không lãng phí lực lượng này để cứu trẫm. Bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội ám sát Ninh đế, nhưng bọn họ cũng nhất định không thể giết được Ninh đế..."
Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Phương Bạch Lộc: "Trẫm không thua, các ngươi cũng vẫn chưa thua, nếu nhìn bây giờ thì cũng chưa nhìn ra cái gì cả. Trẫm không nhìn thấy hai mươi năm sau, nhưng thời điểm đó nhất định không phải là trẫm thua, mà là Lý Thừa Đường thua, Ninh quốc thua."
Phương Bạch Lộc nhìn khuôn mặt đầy mỏi mệt nhưng cũng rất thoải mái của Già Lạc Khắc Lược, trầm mặc một lúc rồi nói: "Ý của ngươi là người của ngươi sẽ mang theo hỏa khí rời đi? Hoặc là mang theo người có thể chế tạo hỏa khí rời đi?"
Già Lạc Khắc Lược bỗng ngẩng phắt đầu lên.
Phương Bạch Lộc tìm một chỗ ngồi xuống, cầm bình nước uống một ngụm rồi nhìn về phía Già Lạc Khắc Lược: "Hỏi ngươi một câu hỏi, ngươi còn nhớ là ai đánh bại ngươi không?"
Một lát sau Già Lạc Khắc Lược mới trả lời: "Thẩm Lãnh."
Phương Bạch Lộc gật đầu: "Cho nên hắn nhất định rất hiểu ngươi, đúng không?"
Sắc mặt của Già Lạc Khắc Lược đã bắt đầu thay đổi, trở nên càng lúc càng khó coi.
Phương Bạch Lộc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Cho nên có lẽ là cách đây rất lâu, Thẩm Lãnh bị giáng chức đã phái người từ đông cương về, nói cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt tại sao sau khi bị bắt ngươi lại thoải mái như vậy, hắn vẫn luôn rất nghi hoặc về vấn đề này. Hắn nói nếu như không nghĩ thông suốt thì hắn sẽ luôn ngủ không ngon. May mà... Hắn đã đánh bại ngươi ở trên chiến trường tây cương, hôm nay cũng đã đánh bại ngươi."
Phương Bạch Lộc nói: "Hắn viết thư về nhắc nhở chúng ta, nếu ngươi có mưu đồ gì thì nhất định không phải là còn sống mà chạy thoát, bởi vì ngươi có cơ hội tự sát. Nếu khi đó ngươi tự sát thì hà tất có việc chịu nhục sau này như vậy. Ngươi là đế vương, đế vương có tôn nghiêm của đế vương. Ngươi không phải người như hoàng đế vong quốc Dương Ngọc của Lâm Việt, ngươi không để cho tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp, nhưng mà ngươi lại không tự sát, cho nên chỉ có thể chứng tỏ mưu đồ của ngươi là ở trong Đại Ninh. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hỏa khí."
Phương Bạch Lộc thở mạnh một hơi, nhìn vào mắt của Già Lạc Khắc Lược nói: "Thẩm Lãnh nói nếu để cho người của ngươi cướp hỏa khí hoặc là thợ có thể chế tạo hỏa khí đi, như vậy thì trong tương lai An Tức chính là uy hiếp hành đầu của Đại Ninh."
Già Lạc Khắc Lược nghe xong câu nói này bỗng nhiên cười, cười rất bi thương.
"Trẫm... mà lại thua một người hai lần?"