Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1160 - Chương 1160: Ngươi!

Chương 1160: Ngươi! Chương 1160: Ngươi!

Phương Bạch Lộc nhìn thấy một sự tuyệt vọng trong mắt Già Lạc Khắc Lược. Khi trong mắt một vị đế vương như vậy có sự tuyệt vọng, có lẽ không chỉ là sự tuyệt vọng của một mình y, cũng là sự tuyệt vọng mà cả đế quốc An Tức nên có. tất cả mọi hy vọng sau khi chiến bại bị phá hủy trong thời khắc này.

"Ngay từ đầu Thẩm Lãnh đã không tin ngươi sẽ thản nhiên, sự thản nhiên mà ngươi biểu hiện ra ngoài đều là để che giấu. Không có một đế vương dã tâm bừng bừng nào có thể thản nhiên đối mặt với chuyện trở thành tù binh."

Phương Bạch Lộc nhìn vào mắt Già Lạc Khắc Lược nói: "Chỉ có thất bại mới khiến người như ngươi sợ hãi. Không phải Thẩm Lãnh, không phải là bất cứ một vị tướng quân nào của Đại Ninh, có lẽ cũng không phải hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh khiến ngươi thất bại, mà là thời đại."

Phương Bạch Lộc đứng dậy: "Đây là nguyên văn lời Thẩm Lãnh nói. Hắn nói là hỏa khí đánh bại ngươi, tương lai cũng chỉ có thể là hỏa khí cường đại hơn có khả năng đánh bại Đại Ninh, cho nên người nào đi trước nhất trong chuyện này, Đại Ninh một bước cũng không nhường."

"Nhất định, cũng chỉ có thể là chúng ta đi ở phía trước."

Phương Bạch Lộc khoát tay: "Giải về."

Người của phủ Đình Úy kéo Già Lạc Khắc Lược lên đưa vào phòng, cũng không biết là ảo cảm giác hay thật sự đã xảy ra, trong phòng truyền đến từng tràng tiếng khóc.

Cổng thành.

Mắt của Đại Dã Kiên nhìn chằm chằm vào những binh sĩ đang canh gác ở cổng thành, y cứ cảm thấy mắt của những người đó cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. Trước giờ y đều không cảm thấy tâm tính của mình không trầm ổn, nhưng thời khắc này lại căng thẳng đến mức giống như quay lại hồi nhỏ nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của các đại nhân, nhìn thấy dáng vẻ vung roi của những quý tộc Lâu Nhiên.

Xe ngựa vẫn đi về phía trước, xa phu cũng run tay vì căng thẳng, Đại Dã Kiên ho khan một tiếng, nói nhỏ giọng: "Đừng sợ, ngươi đừng nói, để ta ứng phó là được."

Xa phu gật đầu, nhưng mà nếu nói không căng thẳng thì làm sao có thể.

Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe ngựa đột nhiên vượt qua ngay bên cạnh, Đại Dã Kiên bỗng trợn to mắt khi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa đi ngang qua kia, bởi vì y nhìn thấy Cái Hạo ở trên xe ngựa. Giây phút hai người bốn mắt nhìn nhau đều nhìn thấy sự kinh sợ nhưng sau đó lại lập tức biến thành sát ý trong ánh mắt của đối phương, nhưng hai người lại không hẹn mà cùng quay đầu đi không nhìn đối phương nữa, dường như cũng đang sợ nhất thời không khống chế nổi bản thân.

Vận mệnh thật sự khiến cho người ta cảm thấy có chút không phản bác được.

Xe ngựa của Cái Hạo vượt qua xe ngựa của Đại Dã Kiên. Đại Dã Kiên cúi đầu, nghĩ hay là mục tiêu cuối cùng nhất của người Hắc Vũ căn bản cũng không phải là ám sát Ninh đế, mà là dùng việc ám sát Ninh đế để gây ra hỗn loạn, mục đích thực sự của bọn họ cũng là vì cướp đoạt thợ có thể chế tạo ra hỏa khí?

Ngay thời khắc này y lập tức đưa ra lựa chọn: "Dừng xe, quay đầu, đi chỗ khác."

Xa phu lập tức kéo dây cương, xe ngựa dừng lại ở trên đường cái, xa phu nghi hoặc nhìn về phía Đại Dã Kiên: "Không ra ngoài thành?"

"Chờ chút đã, ta cảm thấy không ổn."

Đại Dã Kiên nói: "Đổi đường đi, nếu hôm nay không tiện ra khỏi thành thì đi đường thuỷ."

Xa phu ừm một tiếng, điều khiển ngựa kéo xe thay đổi phương hướng, ngay khi xe ngựa quay đầu thì đột nhiên nghe thấy từng tràng âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn. Đại Dã Kiên quay phắt đầu lại nhìn về phía cổng thành, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Hai cây trường thương một trái một phải bay tới cắm vào bánh xe trên chiếc xe ngựa của Cái Hạo, lực độ của hai cây thương đều vô cùng lớn, lúc đâm vào bánh xe đã bị dừng lại, bên dưới xe ngựa phát ra tiếng cọc gỗ vỡ vụn, trong khoảnh khắc đó xe đột ngột dừng lại giống như bị đóng băng. Cái Hạo ở trên xe ngựa lảo đảo một chút, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Những binh lính thủ quân ở cổng thành thoạt nhìn có vẻ như không có việc gì kia đồng thời tháo liên nỏ xuống, không ngừng bắn tên về phía xe ngựa. Liên nỏ của Đại Ninh tinh công tạo ra có tốc độ bắn cực nhanh, mỗi người đều bắn hết mười hai mũi tên trong hộp nỏ trong thời gian ngắn nhất.

Cái Hạo đã có phản ứng cho nên lập tức nhảy xuống xe ngựa, nhưng mà xa phu của hắn ta lại không có phản ứng nhanh như vậy, trong nháy mắt tên nỏ đã bắn xa phu thành con nhím. Cơ thể của xa phu giống như bị sấm đánh nhau không ngừng rung lên, tên nỏ bắn thủng thân thể phát ra những âm thanh trầm đục chui vào tai người ta khiến da đầu cũng tê rần từng hồi.

Cái Hạo xoay người lăn xuống dưới xe ngựa, nhịp tim đập nhanh đến mức giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ còn cách cổng thành bao xa như vậy, cách thành công dường như cũng chỉ còn xa như vậy.

Các binh sĩ từ bên cổng thành đi qua, vừa đi vừa nhanh chóng thay nỏ hộp mới, Cái Hạo nhân cơ hội này từ dưới xe ngựa lăn ra ngoài, hai chân đạp vào xe ngựa một cái, người nằm ngang trên mặt đất di chuyển ra ngoài, trượt đi ít nhất hơn một trượng. Cái Hạo nghiêng người, hai tay chống xuống mặt đất, sau đó chạy đến chỗ nhiều người hơn. Chỉ có chạy đến chỗ nhiều người thì những chiến binh Đại Ninh chết tiệt kia mới không bắn liên nỏ.

Nhưng đúng lúc này hắn ta nhìn thấy một luồng ánh sáng xuất hiện trước mặt, giống như tia chớp giáng xuống nhân gian giữa ban ngày.

Cái Hạo mài hai chân trên mặt đất đi một đoạn, với tốc độ chạy trốn nhanh như vậy mà muốn dừng lại là nói dễ hơn làm, giờ khắc này hắn ta cũng nhìn rõ thứ sáng như tuyết ở trước mặt là gì... Đó là một thanh trường kiếm, người cầm kiếm một thân áo đen.

Phương Bạch Kính đâm một kiếm về phía Cái Hạo, Cái Hạo biết không tránh thoát, cố gắng ép thấp người xuống, dùng vai đỡ một nhát kiếm này. Kiếm đâm xuyên vai, Cái Hạo cắn răng cưỡng hành xoay người, lại còn dựa vào phương thức này mà đoạt kiếm trong tay Phương Bạch Kính.

Sau khi Cái Hạo xoay người liền giơ tay rút trường kiếm ra. Để có thể an toàn ra khỏi cổng thành nên tất nhiên hắn ta không dám mang theo binh khí trên người, đoạt được thanh kiếm này dường như trong lòng thoáng có thêm một chút yên tâm, đau đớn khiến hắn ta càng tỉnh táo hơn. Hắn ta vốn cũng không phải là kẻ giá áo túi cơm. Nếu hắn là một kẻ tài trí bình thường thì Liêu Sát Lang cũng sẽ không tín nhiệm hắn ta như vậy, sẽ không giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn ta.

Ven đường phía trước chính là quầy hàng nhỏ, Cái Hạo trực tiếp nhảy tới, sau đó quay lại đạp một cước vào quầy hàng, tất cả đồ đạc ngổng ngang đều đập vào Phương Bạch Kính. Phương Bạch Kính giơ tay lên kéo áo choàng che ở trước mặt nhưng không giảm tốc độ.

Cái Hạo điên cuồng chạy về phía trước. Giờ khắc này đâu sẽ còn để ý đến thợ thủ công gì, cũng sẽ không suy nghĩ gì đến vinh hoa phú quý sau này, hắn ta chỉ muốn sống sót, nhưng bản thân hắn ta rất rõ trong tình huống thế này còn có thể sống sót dường như cũng không có khả năng nào. Nhưng con người làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ tính mạng của mình như vậy?

Hắn ta chỉ mải miết chạy, không chú ý đến binh sĩ bên cạnh đã nhắm bắn hắn ta, mấy mũi tên bay tới. Một mũi tên bắn vào đùi hắn ta, một mũi tên ghim trên lưng hắn ta, Cái Hạo đau đớn kêu lên một tiếng, lảo đảo tiếp tục chạy về phía trước, nhưng tốc độ đã chậm lại.

Phía trước có một đám người của phủ Đình Úy chặn kín, một đám đông nghìn nghịt. Cái Hạo lập tức xoay người, cúi đầu, vai đụng vào cánh cửa của cửa tiệm bên cạnh, trực tiếp đụng vỡ cánh cửa, lao người vào trong cửa tiệm.

Nhưng lúc này Phương Bạch Kính đánh một quyền vào lưng Cái Hạo, Cái Hạo lăn lộn ngã nhào xuống đất. Giây phút sắp ngã sấp xuống hắn ta ném trường kiếm trong tay về phía sau. Phương Bạch Kính đã đuổi đến gần như vậy, kiếm vừa ném ra đã ở ngay trước mặt gã, gã nghiêng đầu tránh đi với tốc độ ánh sáng, kiếm bay sượt qua mặt gã, để lại một vết máu trên mặt.

Cái Hạo cắn răng đứng lên, trên đùi trúng một mũi tên nên phát lực khó khăn, nhưng vào lúc này thật sự không thể xem nhẹ ham muốn sống của con người bộc phát ra. Hắn ta đột nhiên nhảy bật lên phá vỡ cửa sau ra ngoài, lúc đáp xuống đất lại bị ngã, hậu viện không phải quá lớn, hơn nữa tường vây cũng không thấp, dường như đến đây đã cùng đồ mạt lộ.

Cái Hạo vật lộn đến bên tường muốn nhảy lên. Nếu là trước kia thì trực tiếp nhảy ra ngoài tường cũng không phải việc khó gì, nhưng lúc này muốn nhảy lên cũng khó khăn, người vừa mới nhảy lên một chút thôi đã bị kéo xuống. Phương Bạch Kính cầm áo của Cái Hạo kéo xuống, Cái Hạo ngã mạnh xuống đất, sau đó nắm đấm của Phương Bạch Kính đã đến, bịch bịch bịch bịch bịch... Bản thân Phương Bạch Kính cũng không nhớ đã đánh bao nhiêu quyền, từng quyền đến mặt, từng quyền đó đánh mạnh đến nỗi mặt Cái Hạo cũng nở hoa, da thịt bị đánh toét ra, khắp mặt toàn là máu.

Trên nắm tay của Phương Bạch Kính toàn là máu, phần lớn là máu của Cái Hạo và cũng có máu của chính gã. Lại một quyền nữa đánh vào mũi Cái Hạo, xương mũi trực tiếp bị đánh vỡ, đầu của Cái Hạo ngửa ra sau này đập xuống mặt đất lại nảy lên một chút, mắt từ từ trợn lên.

Phương Bạch Kính ngừng tay nhìn nhìn, trong miệng gã người Bột Hải trước mặt này liên tục hộc máu ra, muốn chạy nữa là không thể nào.

Đình úy ở phía sau đã đuổi tới gần, Phương Bạch Kính chỉ vào Cái Hạo căn dặn một tiếng, đình úy tiến lên kéo Cái Hạo dậy, nhanh chóng dùng dây thừng trói chặt cứng, Cái Hạo gục đầu bị khiêng ra ngoài, cho dù không chết thì phỏng chừng không có vài ba ngày cũng sẽ không hồi lại được. Ít nhất hơn mười quyền nặng nề liên tục này không trực tiếp đánh chết hắn ta đã là Phương Bạch Kính giữ lại lực rồi.

Phương Bạch Kính xoay người đi từ trong cửa tiệm ra ngoài, đi tới cửa lại nhìn ra đường cái. Một chiếc xe ngựa khác dường như đã chạy trốn, nhưng nhìn gã dường như lại không sốt ruột một chút nào.

Cùng lúc đó, mấy cổng thành khác, tất cả các xe ngựa đều sẽ bị chặn đường xuống kiểm tra, có xe bị bắt tại chỗ, có xe quay đi vì sợ, không có một chiếc xe ngựa cất giấu thợ thủ nào nào có khả năng rời khỏi thành Trường An.

Trên đường cái, Đại Dã Kiên quay đầu lại liếc nhìn xe ngựa chạy đi về một phương hướng khác, trong lòng vừa phẫn nộ cũng vừa bi thương. Nhìn thấy đã sắp đại công cáo thành, nhưng lại phát hiện chẳng qua là đang lừa mình dối người ở ngay trước mắt người ta thôi.

Lúc này còn lâu y mới cùng xa phu trở thành tù nhân. Ngay khoảnh khắc xe ngựa quay đầu y liền lợi dụng xe ngựa che khuất tầm nhìn mà nhảy xuống, nhanh chóng chuyển dời đến một con đường khác, sau đó lại nhảy vào trong nhà bách tính, liên tục trèo bốn năm nhà tử mới tới một con đường khác. Lúc này đã cách cổng thành hơi xa, y vừa đi vừa cởi trường sam trên người ra, nghĩ nên tìm một chỗ cạo hết râu đi mới được.

Ngay khi y rẽ qua góc đường, bước chân của y không tự chủ được liền dừng lại.

Một người đứng ở giữa đường, mặc một bộ trường sam màu xanh, trên vai vác một thanh đao rất dài rất dài, vải xanh bọc đao rơi trên mặt đất cách đó không xa, bị gió thổi khẽ đong đưa.

Đao khách áo xanh kia đang nhìn y, giống như đang chờ đợi một cuộc chiến sinh tử đã nên đến từ lâu.

Dưới ánh mặt trời, thanh đao kia lóe ra ngân quang, đó là từng chút từng chút chiến ý bắt đầu trào lên.

"Đại Dã Kiên đúng không?"

Đao khách áo xanh chậm rãi thở ra một hơi: "Bây giờ đã nhớ tới ta là ai chưa? Ngươi nên nhớ ra mới đúng, ta không nghĩ mình là một người không quan trọng gì."

Đại Dã Kiên nhíu mày, đúng lúc này trong đầu bỗng nhiên lóe lên một cái, sau đó đột nhiên nhớ ra.

"Ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment