Đại Dã Kiên chưa từng không nghĩ người này sẽ lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa. Lúc trước y dễ dàng đánh bại người này, để lại một vết nhơ cực kỳ nhục nhã trên lý lịch đáng tự hào của người này. Đại Dã Kiên tưởng là sau lần đó mình đã hoàn toàn phá hủy sự tự tin của người trẻ tuổi này, nhưng không ngờ lúc gặp lại đối phương đã như thay đổi thành một người khác.
Trên khuôn mặt đó đã không thấy thanh xuân, tính ra tuổi tác không lớn mới đúng, khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt đó hiện giờ nhưng giống như đã bị đao khắc rìu đục, không phải xấu xí nữa mà là chín chắn. Bất kể là ai trải qua những chuyện mà người khác cả đời cũng không trải qua hết trong thời gian mấy năm thì đều sẽ như thế, đó là năm tháng, không thấy bể dâu, chỉ thấy đỉnh cao.
"Lạc Tây Môn."
Đại Dã Kiên gọi ra cái tên này.
Lúc trước Đại Dã Kiên ở trong thành Trường An khiêu chiến tân tú trong quân tham gia kỳ thi lớn các quân, Lạc Tây Môn là mục tiêu đầu tiên của y, hơn nữa là y cố ý chờ ngày Thẩm Lãnh vào thành Trường An để đánh bại Lạc Tây Môn.
Ngày đó, Trà gia ngồi trên vai Thẩm Lãnh nhìn thấy cảnh tượng Đại Dã Kiên đánh bại Lạc Tây Môn. Khi đó ở trước mặt Đại Dã Kiên, Lạc Tây Môn giống như không chịu nổi một kích, Đại Dã Kiên nói tấn công vai trái của hắn ta chính là vai trái, nói tấn công bụng dưới của hắn ta chính là bụng dưới. Người trẻ tuổi Lạc Tây Môn này là tân tú nổi tiếng trong quân bị thua đến nỗi thương tích đầy mình, sự tự tin của hắn ta quả thật đã bị phá hủy, một lần mượn rượu tiêu sầu.
Sau khi Thẩm Lãnh đi tìm Đại Dã Kiên, Đại Dã Kiên không thể không rời khỏi Trường An.
Nhưng Thẩm Lãnh không nói cho người khác biết là hắn cũng đã đi gặp Lạc Tây Môn.
Ngày đó ở quân dịch trạm, Thẩm Lãnh nhìn thấy Lạc Tây Môn say khướt, vị tân tú từ nam cương tiến cử đến Trường An này đã không có chút tín niệm nào, giống như một cái xác không hồn.
"Ta biết ngươi rất tỉnh táo, cho dù nhìn ngươi có vẻ đã say như chết."
quyển đao phổ đặt xuống: "Cái này là Thẩm tiên sinh giao cho ta lúc ta luyện đao, sau đó ta được Sở tiên sinh chỉ điểm đã sửa lại đao phổ một chút. Nếu ngươi cảm thấy mình còn có thể được thì nhận lấy, nhưng loại đao pháp này không dễ luyện, ngươi phải buông bỏ một số thứ gì đó trước mới được."
Lạc Tây Môn nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Buông bỏ cái gì?"
"Hiện tại, và cả quá khứ."
Thẩm Lãnh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Quên những vinh dự ngươi từng nhận được rất khó, quên nỗi nhục ngươi vừa phải chịu càng khó. Ngươi là tân tú được nam cương gửi gắm kỳ vọng nhưng lại bị một người Tây Vực đánh bại, ta biết ngươi đau khổ cỡ nào, đại khái có thể cảm nhận được, tuy rằng ta chưa từng thua."
Lời này nói có chút ti tiện.
Thẩm Lãnh nói: "Ta để đao phổ lại. Nếu ngươi còn muốn làm một nam nhân thì đứng lên, nếu ngươi cảm thấy cuộc đời này đã không có hy vọng gì, ta không ngại để lại cho ngươi thêm chút tiền rượu."
"Ta nên làm như thế nào?"
Lạc Tây Môn đột nhiên đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, ngài dạy ta đi!"
"Đi bắc cương đi, ngươi không còn là tướng quân ngũ phẩm nữa mà là một thám báo bắc cương bình thường. Dùng thời gian ba năm rèn luyện bản thân ở bắc cương băng thiên tuyết địa, dùng việc giết người Hắc Vũ để tôi luyện bản thân, nếu ba năm sau ngươi không đứng lên, vậy thì đốt đao phổ đi."
Thẩm Lãnh xoay người đi, Lạc Tây Môn ở phía sau Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Ta có thể đi theo ngài không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa được, dưới trướng ta không cần phế vật."
quyển đao phổ kia, hồi lâu sau hắn ta cúi người cầm đao phổ lên, sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào phòng, nghiêm túc tắm rửa, cởi tất cả giáp tướng quân và chiến phục ra cất vào rương, tự tay đưa đến Binh bộ. Ở Binh bộ, hắn ta xin một bộ quân phục chiến binh bình thường cất vào tay nải, đi thẳng về phương bắc không quay đầu lại.
Ở bắc cương, hắn ta dường như thay đổi thành một người khác, giống như Thẩm Lãnh nói, dùng băng tuyết rèn luyện bản thân, dùng việc giết người tôi luyện bản thân.
Mấy năm sau, hắn ta và vị tiên sinh trướng phòng kia từ bắc cương đang trở về. Trên đường đi tiên sinh trướng phòng hỏi hắn ta là lần này ngươi về Trường An có việc gì muốn làm không, Lạc Tây Môn lắc đầu trả lời: "Không có."
"Nếu ngươi lại gặp người đánh bại ngươi ở Trường An thì sao?"
Lạc Tây Môn im lặng một lát rồi lắc đầu: "Không quan trọng."
"Cái gì quan trọng?"
"Ta có thể đi đông cương."
Lạc Tây Môn nhìn về phía tiên sinh trướng phòng: "Nói với đại tướng quân, bây giờ ta không phải là một phế vật."
Tiên sinh trướng phòng cười ha hả: "Ngươi đã buông bỏ rồi."
Lạc Tây Môn lại lắc đầu: "Đương nhiên, nếu như có thể lấy lại nỗi nhục chiến bại ngày đó càng tốt hơn."
Trường An.
Các bách tính trên đường cái đã phát hiện thấy chuyện không ổn đều tránh né, trên đường liền có vẻ rộng rãi. Vốn dĩ trên đường đã không nhiều người, tuyệt đại bộ phận mọi người đều đang nhìn bệ hạ, con đường này liền biến thành chiến trường tốt nhất.
"Trùng hợp không?"
Lạc Tây Môn nhìn chung quanh: "Đi thêm về phía trước mấy dặm, cùng một con đường, chính là nơi ngươi đánh bại ta. Ngươi nói đánh vai trái của ta là ngươi có thể đánh vai trái của ta, ngươi nói đánh bụng dưới của ta là ngươi có thể đánh bụng dưới của ta. Khi đó ta cảm thấy mình thật sự không đáng một xu, cho dù là đâm đầu xuống giếng nước có thể cũng sẽ không có tiếng nước gì, thậm chí ta không có dũng khí nghĩ đến việc giành lại thể diện đã mất, bởi vì quả thật ngươi đã khiến ta ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có. Sự chênh lệch giữa chúng ta, khi đó nhìn giống như là sự chênh lệch giữa Đại Ninh và Lâu Nhiên."
Đại Dã Kiên hít sâu một hơi, trả lời: "Hiện tại cũng như vậy."
Y khinh miệt hừ một tiếng: "Mới mấy năm mà thôi, ngươi tưởng là ngươi có thể đánh bại ta? Kẻ yếu mãi yếu, kẻ mạnh mãi mạnh. Từ việc ngươi canh canh trong lòng muốn đánh bại ta cũng có thể nhìn ra được ngươi không phải đối thủ của ta, vĩnh viễn cũng không thể đánh bại ta."
Lạc Tây Môn cười cười: "Ngươi thật sự không quan trọng như ngươi nghĩ, ta chỉ là thuận tay mà thôi. Ta trở lại cũng không phải là vì ngươi, ta trở lại là muốn lăn lộn giang hồ."
Hắn ta nhấc chân đi tới chỗ Đại Dã Kiên: "Nhưng có thể thuận tiện đánh bại ngươi, chắc ta sẽ rất vui vẻ mới đúng."
Đại Dã Kiên đi về phía hắn ta: "Vậy thì ngươi thử xem mình có thể vui vẻ hay không."
Nếu lúc này có một trận gió nổi lên thì sẽ có vẻ túc mục hơn một chút, dường như cũng thích hợp với bầu không khí quyết đấu thế này hơn, nhưng mà không có gió. Thời tiết tốt khiến trời trong xanh không mây, làm cho mây trắng như vẽ, nếu như có hắt máu, có thể cũng sẽ tươi đẹp gấp bội.
Lạc Tây Môn buông trường đao trong tay xuống, tuy rằng trường đao đã chiến ý nồng đậm.
Nếu muốn đánh, nếu đã muốn giành lại, vậy thì phải giống như cuộc tỷ thí năm đó.
Đại Dã Kiên nhìn Lạc Tây Môn cắm trường đao xuống mặt đất, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Trước đó khi ta và ngươi giao thủ đã suy nghĩ, đao pháp của ngươi không ổn, giống như dùng giáo hơn. Khi đó ta nên nghĩ đến năm đó ngươi chính là nổi tiếng nhờ giỏi dùng trường sóc, bây giờ nhìn lại đao pháp của ngươi không có chút tiến cảnh nào, vẫn giống như năm đó."
Lạc Tây Môn không trả lời, chỉ đi nhanh đến.
Một bên đường, mấy người áo xanh đáp xuống, bọn họ đã nhìn thấy hai người kia sắp động thủ. Mấy người bọn họ vừa mới từ một con đường khác chạy tới. Bệ hạ đã bình yên ra khỏi thành, mấy vạn cấm quân ở ngoài thành cũng đã xuất phát. Giờ khắc này trong thành Trường An chỉ còn lại một vài chuyện và người chưa giải quyết xong, các bách tính đang nhìn bệ hạ, nếu làm cho trong thành Trường An rối loạn ngay lúc này, chẳng phải người Ninh có vẻ rất bất tài? Cho nên những bố trí đó của Cái Hạo căn bản là không thể nào thật sự phát động, mặc kệ sắp xếp bao nhiêu cũng sẽ bị ấn xuống.
Các bách tính nhìn bệ hạ ra khỏi Trường An đó không có một ai chú ý đến đã xảy ra chuyện gì không ổn. Việc không nên để bọn họ nhìn thấy thì bọn họ vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy, bọn họ chỉ cần nhìn thấy Đại Ninh cường thịnh cỡ nào là đủ.
Sau khi nhìn bệ hạ ra khỏi thành Đại Thanh Y Giáp thở phào nhẹ nhõm, sau đó dẫn theo bọn họ trở lại, lúc đến đây thì vừa khéo gặp Tiểu Thanh Y Lục đã chặn Đại Dã Kiên, cho nên ngay cả ông ta cũng không thể không thầm cảm khái một tiếng... Có những lúc thật sự sẽ có nhân quả.
"Lên lầu xem, gọi chút rượu và thức ăn, hơi đói."
Đại Thanh Y Giáp xoay người đi vào tửu lâu ở phía sau, Đại Thanh Y Ất đi vào theo, tiên sinh trướng phòng và một vị đại thanh y khác thì có chút không yên lòng. Tuy rằng lúc trước khi Đại Dã Kiên đánh bại Lạc Tây Môn thì hai người bọn họ đều không ở Trường An, nhưng hai người bọn họ cũng biết tâm ma đáng sợ cỡ nào, cũng đều biết muốn đánh bại người đã dễ dàng đánh bại chính mình năm đó khó khăn cỡ nào.
"Tin hắn."
Tiếng của Đại Thanh Y Giáp từ trong lầu truyền tới: "Gọi món mà hắn thích ăn, chờ hắn là được. Kẻ mạnh sẽ không mạnh mãi, kẻ yếu cũng sẽ không yếu mãi, cường giả lười biếng thì sẽ bị kẻ yếu đuổi kịp, đây mới là đạo lý chính xác. Cường giả không tự trọng thì đó còn gọi cường giả?"
Tiên sinh trướng phòng và Đại Thanh Y Đinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
Bốn người ngồi xuống ở vị trí cạnh cửa sổ, Đại Thanh Y Giáp gọi rượu và thức ăn, sau đó nhìn về phía tiên sinh trướng phòng: "Ngươi trả tiền."
Tiên sinh trướng phòng: "Dựa vào đâu?"
Đại Thanh Y Giáp nói: "Dựa vào ta không lĩnh tiền công."
Tiên sinh trướng phòng: "..."
Đại Thanh Y Giáp nhìn trận quyết đấu trên đường bên ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài nói: "Chờ chuyện trong thành Trường An kết thúc, ta vẫn phải đi."
Ông ta nhìn về phía Đại Thanh Y Ất: "Ngươi có đi hay không có thể còn chưa chắc."
Đại Thanh Y Ất nhún vai, không trả lời.
Đại Thanh Y Giáp tiếp tục nói: "Nhưng hắn nhất định cũng sẽ đi."
Ông ta nhìn về phía Tiểu Thanh Y Lục ở trên đường cái: "Hắn nên đi nơi tiếp theo chứng minh bản thân rồi."
"Trúng vai trái của ngươi."
Đúng lúc này bọn họ nghe thấy tiếng của Tiểu Thanh Y Lục, cho nên đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ. Một quyền kia đã đánh trúng, nhanh đến mức bọn họ quay đầu nhìn sang đã không thể nào thấy được chuyện đã xảy ra, nhưng bọn họ nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo.
"Trúng bụng dưới của ngươi."
"Trúng ngực trái của ngươi."
"Trúng mặt của ngươi!"
Bịch!
Tiểu Thanh Y Lục đánh một quyền vào mặt Đại Dã Kiên, người của Đại Dã Kiên bay ra ngoài lại đụng vào bệ cửa sổ của cửa tiệm bên cạnh, lúc người rơi xuống đất mặt cũng hơi méo xệch. Y vật lộn đứng lên, dựa lưng vào vách tường, vai cũng đang run rẩy kịch liệt.
Điều này sao có thể?
Người mà mấy năm trước bị y đánh bại dễ dàng, nhưng hôm nay đã trả lại đầy đủ nỗi nhục nhã mà ngày đó y cho đối phương.
"Cảm thấy khó tin?"
Tiểu Thanh Y Lục đi tới phía Đại Dã Kiên: "Nếu ngươi muốn sau này lại đánh bại ta, ta đề nghị ngươi cũng sống cuộc sống không phải của con người trong mấy năm, chứ không phải lạc lối trong quyền mưu và cẩm y ngọc thực. Ta mạnh hơn trước, nhưng ngươi yếu hơn trước kia, cho nên ngươi nói kẻ mạnh mãi mạnh, kẻ yếu mãi yếu là sai. Mấy năm nay thời gian luyện công của ngươi ít hơn trước bao nhiêu? Ngươi xem, lời lẽ tầm thường nói ra quả thật vô vị, ngươi đã bị ta chọc tức đến trắng mặt rồi."
Đại Dã Kiên nổi giận gào lên một tiếng: "Vậy cũng có thể giết ngươi!"
Bịch!
Người của Đại Dã Kiên lại bay ngược trở lại, một quyền này đánh trúng ngực của y đến mức khó thở, sắc mặt của y tái mét, khó thở làm cho khí lực của y nhanh chóng xói mòn.
Tiểu Thanh Y Lục đi trở lại, thò tay ra rút thanh trường đao kia lên, xoay người nhìn về phía Đại Dã Kiên: "Nhưng ta không có ý định cho ngươi cơ hội đánh bại ta nữa, ta biết một người đã bất chấp tất cả sẽ đáng sợ cỡ nào, giống như ta vậy."
Mũi đao lao về phía trước, đó không phải là đao kĩ, đó là giáo kích.
Phập!
Mũi đao đâm xuyên qua ngực Đại Dã Kiên, trường đao đi vào hơn phân nửa, ngay cả vách tường cũng đâm thủng.
Tiểu Thanh Y Lục chậm rãi thở ra một hơi, suy nghĩ, sau đó thở dài: "Cũng không sung sướng như trong dự đoán."
Nói xong câu này liền xoay người, cũng không rút đao ra.
Không cần đao nữa, sau này vẫn dùng giáo.
"Thật ra giáo của ta rất mạnh, thật sự."