Thanh trường đao đó ngay cả vách tường dày như vậy cũng đâm ra một lỗ. Đại Dã Kiên trợn tròn mắt, khuôn mặt trở nên méo xệch bởi vì đã trúng một cú đấm, méo xệch cũng không được qua được vẻ khó tin trên mặt. Dù thế nào y cũng sẽ không tin mình lại chết ở đây. Y là một người có hùng tâm tráng chí, một người có dã vọng cực lớn, một người muốn thay đổi một quốc gia. Y cho rằng mình đã bắt đầu đi và còn đi được một đoạn, chưa từng sẽ nghĩ sẽ chết trong tay một tiểu nhân vật.
Không sai, trong mắt y người như Lạc Tây Môn cũng là tiểu nhân vật, một người từng bị y dễ dàng hạ nhục chính là một tiểu nhân vật. Y là một người rất cẩn thận, cũng là một người từng giờ từng phút đều tự nói với mình nhất định phải nhớ dáng vẻ của đối thủ. Y không nhớ Lạc Tây Môn là vì y cảm thấy Lạc Tây Môn hoàn toàn không xứng làm đối thủ của y, vẫn chưa có tư cách chiếm một chỗ nhỏ trong trí nhớ của y. Trong đầu y đều là ai? Là người như hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường, là Già Lạc Khắc Lược, là Thẩm Lãnh, chứ không phải Lạc Tây Môn gì đó.
Trường đao vẫn còn.
Đại Dã Kiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước khi chết trong đầu bỗng dưng xuất hiện một từ... Hoa trong gương, trăng trong nước.
Đại Ninh chính là hoa trong gương trăng trong nước của Đại Dã Kiên, nếu y không đến Đại Ninh, không đến Trường An, có thể dã vọng trong lòng y sẽ không có lớn như vậy. Nhưng y đã đến, đã nhìn thấy nơi này tốt đẹp cỡ nào, phồn hoa cỡ nào, giàu có cỡ nào, an bình cỡ nào, cho nên y khao khát cũng biến quê hương của y thành nơi tốt đẹp, phồn hoa giống như Đại Ninh.
Y mong đợi mình trở thành anh hùng khoáng thế, anh hùng khoáng thế trong mắt người Lâu Nhiên bọn họ. Thậm chí đã vô số lần y nghĩ tới một ngày kia y đứng ở nơi cao hưởng thụ vạn dân triều bái, hưởng thụ tiếng hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế như núi thở sóng trào.
Để trở thành anh hùng khoáng thế như vậy nên hắn không ngừng lợi dụng, lợi dụng người Hắc Vũ, lợi dụng người Thổ Phiên, lợi dụng người Lâu Nhiên cũng lợi dụng người An Tức, y còn muốn lợi dụng người Ninh.
Khoảnh khắc y nhắm mắt lại, hoa trong gương biến mất, trăng trong nước cũng đã biến mất.
Bóng tối bắt đầu bao phủ, thế mà y lại không có một chút cảm giác đau đớn nào, có lẽ trong giờ khắc cuối cùng này chết tâm đau hơn nỗi đau trên cơ thể.
Tiểu Thanh Y Lục không rút thanh đao kia ra, cũng không có nhìn Đại Dã Kiên thêm nữa, theo như chính hắn ta nói... Báo thù cũng vậy, rửa nhục cũng vậy, sau khi giết Đại Dã Kiên cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng. Có lẽ là bởi vì chém giết ở bắc cương ba năm đã sớm làm cho cảm giác thù hận này phai nhạt, có lẽ là trong tầm mắt của hắn ta đã không có chỗ dung thân cho Đại Dã Kiên.
Tầm mắt của hắn ta cao hơn, mục tiêu lớn hơn.
Đi lên tửu lâu kia, Tiểu Thanh Y Lục nhìn thức ăn trên bàn không khỏi có chút bất ngờ.
"Lại còn gọi món ta thích ăn?"
Tiên sinh trướng phòng thở dài: "Vốn là không muốn gọi, không biết ngươi chết hay sống, cho nên sợ gọi lại lãng phí. Sau đó Đại Thanh Y Giáp nói gọi đi, mọi người mỗi người ăn thêm một miếng là ăn hết thôi."
Tiểu Thanh Y Lục: "..."
Hắn ta ngồi xuống, thở dài một hơi.
Tiên sinh trướng phòng hỏi: "Có gì muốn nói không?"
Tiểu Thanh Y Lục trầm mặc một lúc rồi nói: "Có cảm giác kích động muốn ngâm một bài thơ."
Tiên sinh trướng phòng nói: "Vậy ngươi ngâm đi."
Tiểu Thanh Y Lục lắc đầu: "Ta muốn ngâm nhưng lại không ngâm được, cứ để cho thời gian lau đi sự âm trầm đó."
Tiên sinh trướng phòng nhìn hắn ta một cái: "Được đó."
Đại Thanh Y Giáp thở dài: "Nhưng người đi bắc cương sau khi trở về ai ai cũng là đức hạnh này?"
Tiên sinh trướng phòng cười cười: "Bắc cương mới là nơi nam nhân chơi."
Đại Thanh Y Giáp: "Nam nhân chơi nam nhân?"
Tiên sinh trướng phòng: "..."
Đại Thanh Y Ất bỗng nhiên cười cười nói: "Hay là uống một chén đi, hôm nay cũng đáng để chúc mừng."
Tiên sinh trướng phòng móc từ trong cổ tay áo ra cái bàn tính nho nhỏ kia, vừa muốn gảy thì Đại Thanh Y Ất giơ tay túm lấy bàn tính, gọi tiểu nhị một tiếng. Tiểu nhị vội vàng chạy tới, Đại Thanh Y Ất đưa cái bàn tính đó cho tiểu nhị: "Viền bạc nạm vàng, đáng giá mấy đồng, cứ việc mang rượu lên, khi nào đã tiêu hết số bạc tương đương cái bàn tính này rồi thì có thể không cần mang rượu lên nữa."
Tiểu nhị cũng ngây người, đâu có ai dùng bàn tính trừ nợ. Tuy nói thì nói như thế nhưng gã ta làm sao xác định được bạc trên bàn tính này là bạc thật, vàng là vàng thật? Tuy rằng mấy vị này nhìn có vẻ là người có thể diện, nhưng đúng là lần đầu tiên thấy kiểu trừ nợ kỳ lạ. Gã ta khó xử nhìn Đại Thanh Y Ất, nhưng tiên sinh trướng phòng lại không ngồi yên nữa, giơ tay đoạt lại bàn tính, ném tiền túi lên bàn: "Mang rượu lên theo số bạc này, khi nào dùng hết bạc thì ngừng."
Tiểu nhị vội vàng mở túi bạc ra, nặng trịch, suy nghĩ hẳn là không ít bạc, mở ra nhìn, tất cả đều là tiền đồng, cộng lại cũng chỉ khoảng hai ba trăm đồng, tuy rằng mua hai vò rượu là đủ, nhưng số tiền này và khí thế của kẻ ném túi tiền ra hoàn toàn không cân xứng.
Đại Thanh Y Ất thở dài: "Ngươi không thể hào phóng một lần?"
Tiên sinh trướng phòng lắc đầu: "Không thể không thể, ta là người làm việc này, bảo ta tiêu bạc, tiêu một đồng tiền ta cũng thấy xót. Lúc ở bắc cương ta tích lũy cự phú, góp được đầy một phòng bạc, đó là thành tựu, các ngươi không hiểu cảm giác này."
Đại Thanh Y Giáp: "Sau đó bạc đều bị sung công đúng không."
Tiên sinh trướng phòng ngây người ra: "Ngươi quản được à?"
Không bao lâu sau rượu đã được bưng lên, hai vò rượu. Với giá tiền này mua được hai vò rượu thì tất nhiên cũng không phải rượu ngon thần kỳ gì. Đối với Đại Thanh Y Giáp và Đại Thanh Y Ất mà nói, rượu mà không uống rượu ngon, trà mà không uống trà ngon thì là chuyện hết sức vô vị vô phẩm, nhưng theo tiên sinh trướng phòng thấy, rượu cứ có mùi rượu là được rồi. Lúc trước ông ta ở bắc cương, ban đầu trong tay không có chút tiền nào, thế mà dựa vào ông ta đi kiếm từng chút một, tích lũy từng chút một, thật sự tích lũy được một phòng đầy tiền. Ông ta không giống với người khác, ông ta không biết võ nghệ, cũng không phải không biết, chỉ không phải là người chuyên luyện võ. Hồi nhỏ mọi người cùng nhau luyện võ, người ta đều là nhìn mấy lần sẽ học được, ông ta khắc khổ hơn, cũng kém cỏi hơn người khác, chính là phản ứng chậm, cũng không phải phản ứng chậm, trong đầu phản ứng được nhưng chân tay không theo kịp.
Cho nên sau đó ông ta quyết định sẽ không luyện võ nữa. Ông ta phát hiện trí nhớ của mình đặc biệt tốt, vì thế liền tự an ủi mình rằng vậy thì làm những việc là sở trường của mình.
Sau đó người khác đều đi làm việc có liên quan đến tập võ, ông ta chạy tới bắc cương làm việc cực khổ nhất, tích lũy tiền.
Nhưng tích lũy tiền có cảm giác thành công, cực kỳ có cảm giác thành công.
Chỉ là khi một người khác giương cờ hiệu quang minh chính đại đã đến bắc cương, lập tức lấy đi tất cả bạc mà ông ta tích lũy được, ông ta cũng không thể nói được gì, bởi vì đó quả thật là cờ hiệu quang minh chính đại. Nhưng nếu số tiền đó đã dùng vào việc đánh người Hắc Vũ thì ông ta cảm thấy rất hài lòng, vừa nghĩ tới số tiền kia sẽ trở thành thức ăn trong tay, áo giáp trên người các tướng sĩ bắc chinh, binh khí giết địch, ông ta liền hài lòng đến mức không muốn gì cả.
Nhưng cho đến bây giờ, thói quen không nỡ tiêu tiền này vẫn không thể thay đổi được.
Ông ta không giống Đại Thanh Y Giáp, Đại Thanh Y Ất, hai kẻ đó luôn ưa thể diện, không có thể diện là không chịu nổi, mà ông ta thì khác. Thẩm Lãnh là keo kiệt giả, ông ta là keo kiệt thật, chẳng những keo kiệt với người khác mà càng keo kiệt với mình hơn. Ở bắc cương từng có một thời gian một bầu rượu ông ta có thể uống tận mấy tháng, uống một chút lại pha nước vào, mấy tháng sau cũng chỉ ngửi có mùi rượu thoang thoảng, nhưng ông ta cũng không quan tâm.
Rượu rót đầy.
Đại Thanh Y Giáp nhìn về phía tiên sinh trướng phòng, cười cười: "Chén rượu này không liên quan đến ngươi ở bắc cương, không quan đến việc ngươi về Trường An, cũng không liên quan đến chuyện tất cả những gì ngươi tính toán hôm nay đều không sai lệch, chỉ cùng liên quan đến chuyện ngươi là ngươi, ngươi còn sống trở về."
Lúc ông ta nói những lời này, mắt hơi đỏ lên.
"Mẹ nó."
Ông ta mắng một tiếng: "Lớn tuổi rồi đó."
Đại Thanh Y Ất cũng cười cười, bưng chén lên: "Vậy thì kính chúng ta đã lớn tuổi, vẫn có thể đoàn viên."
"Kính đoàn viên!"
Mấy người cùng nhau nâng chén, chén rượu này uống một cách vô cùng trân trọng.
"Ngươi phải đi."
Tiên sinh trướng phòng nhìn về phía Đại Thanh Y Giáp: "Ngươi tạm thời trở lại là vì thời kì đặc biệt này. Trong thành Trường An đã không còn Lưu Vân Hội nữa, nhưng nhất định phải còn có tòa lầu thứ hai. Hôm qua ta thấy lầu của chúng ta đã sắp xong rồi, thêm một tháng nữa là lầu có thể khai trương buôn bán. Nghênh Tân Lâu đã là quá khứ, Thanh Y Lâu mới là tương lai. Thời đại thuộc về Lưu Vân Hội qua đi cũng không phải là bệ hạ buông tay, mà là bệ hạ đang đổi mới, trong quân đang đổi mới, người trong giang hồ cũng giống nhau. Các huynh đệ của Lưu Vân Hội đã có thể chuyển từ ám đạo ra ngoài, chúng ta tới thay phiên, tương lai sẽ còn có người đến thay phiên chúng ta, chúng ta lại ra ngoài."
Ông ta cười hì hì: "Có phải sợ trong lòng ta không cân bằng không? Trong số huynh đệ chúng ta, ta là người không có tiền đồ nhất. Các ngươi ai nấy cũng công thành danh toại, duy chỉ có ta là kẻ vô tích sự, nhưng ngươi đang lo lắng ta cảm thấy ấm ức. Ta đã trở lại Trường An rồi, ta ấm ức cái gì, huống hồ lão đại của Lưu Vân Hội về sau chính là Hình bộ thượng thư, chẳng lẽ tương lai ta không thể là Hình bộ thượng thư?"
Đại Thanh Y Ất phụt cười một tiếng: "Chí khí thật lớn, ta có một lời bình về chí khí này."
"Bình đi!"
"Bốn chữ, cút mẹ ngươi đi."
"Uống rượu!"
"Uống rượu!"
Chén thứ hai lại một hơi uống cạn.
Tiên sinh trướng phòng lại nhìn về phía Đại Thanh Y Ất: "Ngươi cũng mau đi nhanh đi, lần này ở lại một khoảng thời gian là đủ rồi, ta vẫn đang mong ngươi trả chỗ cho ta đây."
Đại Thanh Y Ất cười nói: "Ngươi sẽ có niềm vui không ngờ tới."
Tiên sinh trướng phòng nhổ phì một tiếng: "Đúng rồi, ta nghe nói bên ngoài đang lan truyền tất cả chúng ta đều là cao thủ tuyệt thế? Không có mấy người biết thật ra ta không biết võ nghệ gì phải không."
"Không có ai biết."
Đại Thanh Y Giáp uống một ngụm rượu sau đó thản nhiên nói: "Chủ yếu là chúng ta sợ mất mặt, cho nên luôn nói tất cả mọi người đều rất lợi hại, nói dối nhiều thì cũng sẽ có nhiều người tin."
Tiên sinh trướng phòng thở dài: "Haiz..."
Đại Thanh Y Ất hỏi: "Tại sao lại thở dài?"
Tiên sinh trướng phòng nói: "Nếu để người ta biết Diệp Phủ Biên, một trong Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân vang danh thiên hạ lại không biết võ chẳng phải là trò lớn à, ta đây còn làm sao tiếp quản giang hồ từ tay ngươi."
Ông ta nhìn về phía Đại Thanh Y Ất: "Lúc trước Ngươi không giúp ta khoác lác ở trên giang hồ chứ?"
Đại Thanh Y Ất cười, đương nhiên ông ta là Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân được nói là đã đi bắc cương. Ông ta cười cười nói: "Ta là không có giúp ngươi khoác lác, đương nhiên cũng không phải ta cảm thấy khoác lác không tốt, chủ yếu là ta đã quên ngươi."
Diệp Phủ Biên hừ một tiếng: "Vô liêm sỉ."
Diệp Lưu Vân nhìn chỗ rượu kia, có chút không thể nhẫn nhịn, vì thế lắc đầu, lấy một lá vàng từ trong cổ tay áo ra đặt trên bàn: "Tiểu nhị, hay là mang rượu ngon của các ngươi lên đây đi."
Đại Thanh Y Giáp ngây người ra, cúi đầu nhìn cổ tay áo: "Ngươi không nhịn được, tại sao lấy tiền của ta?"
Diệp Lưu Vân cười cười: "Dù sao cũng là tay áo, của ai mà không giống nhau."
Đại Thanh Y Giáp thở dài: "Khuôn mặt này của ngươi thật đáng ghét, lờ mờ có vài phần dáng vẻ của Thẩm Lãnh."