Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1163 - Chương 1163: Dựng Lầu Cao

Chương 1163: Dựng lầu cao Chương 1163: Dựng lầu cao

Các vệ chiến binh của Đại Ninh đã hoàn thành việc đổi mới, tứ cương hổ lang của Đại Ninh cũng đã hoàn thành việc đổi mới, nội bộ triều đình, Nội Các phụ thần đã hoàn thành việc đổi mới, cho nên giang hồ thành Trường An cũng phải có đổi mới. Nhưng mặc kệ đổi mới như thế nào, những thứ đều phải ở trong tay bệ hạ.

Lưu Vân Hội đã trở thành quá khứ, những hán tử đã lập được vô số công lao để ổn định giang hồ Trường An, thậm chí cả giang hồ Đại Ninh đó sẽ nhận được một thân phận quang minh chính đại, đây là hoàng đế cảm thấy mình nhất định phải cho, nhưng giang hồ không thể buông tay mặc kệ, vì thế mà hiện giờ có Thanh Y Lâu.

Thanh Y Lâu là tòa lầu thứ hai của thành Trường An.

Đại Thanh Y Giáp nhìn rượu trên bàn trước mặt, trầm mặc một lúc rồi nói: "Trong thành Trường An không có việc nhỏ, trên triều đình có những người khinh thường giang hồ, nhưng trên thực tế giang hồ chính là triều đình thứ hai, nếu giang hồ không ổn, triều đình có thể ổn? Những đại nhân thoạt nhìn cao cao tại thượng đó, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bị giết chết một cách không minh bạch. Bọn họ khinh thường Lưu Vân Hội, nhưng lại không biết nếu không có Lưu Vân Hội thì trong số bọn họ có thể ai cũng sẽ có mối lo tính mạng. Các triều đại đổi thay, không ổn định giang hồ thì không lâu dài."

Tiên sinh trướng phòng gật đầu: "Sở, lấy giang hồ khởi binh mà diệt Chu, rồi diệt Mông, chính là bởi vì hoàng đế khai quốc của Sở biết lực lượng giang hồ đáng sợ cỡ nào. Hoàng tộc Sở chính là xuất thân khách giang hồ, cho nên lúc đầu Sở mới có lệnh cấm võ, chỉ là Sở diệt, chẳng lẽ không có liên quan đến lệnh cấm võ này? Cấm người luyện võ sẽ có oán khí lớn cỡ nào, Sở là hưng bởi giang hồ, vong bởi giang hồ."

Mấy người đồng thời gật đầu, Sở nổi lên, quả thật là hưng bởi giang hồ.

Sở Hoàng Kiếm vốn không gọi là Sở Hoàng Kiếm, lúc mới bắt đầu khởi binh, hoàng tộc Sở chẳng qua cũng chỉ là một trong các hộ vệ của thủ lĩnh một nghĩa quân mà thôi. Lúc ấy thiên hạ rối loạn, đế quốc Mông ở thảo nguyên cường thịnh, gần như tiêu diệt Chu, vương triều Tiểu Chu chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở Giang Nam. Nếu không phải vì Mông dùng binh lực chủ yếu để chinh phạt mảnh đất Hắc Vũ, Chu có thể ngay cả một góc Giang Nam cũng không giữ được. Khi đó Hắc Vũ vẫn chưa thống nhất, địa vực lớn như vậy, tất nhiên đế quốc Mông sẽ không thể nào không lấy.

Nhưng cho dù trong tình huống này, vương triều Chu vẫn sưu cao thế nặng làm mất dân tâm, nghĩa quân các nơi khởi nghĩa vũ trang, trong đó thủ lĩnh của một nghĩa quân là Thạch Khải thế như chẻ tre cũng là bởi vì được thế lực giang hồ tương trợ. Khi đó hoàng tộc Sở là nhân vật giống như bá chủ giang hồ, có sức hiệu lệnh giang hồ, hỗ trợ Thạch Khải công diệt vương triều Chu. Kết quả là lúc vây công đô thành, Thạch Khải bị tập kích bỏ mạng, hoàng tộc Sở tận lực sai cao thủ ám sát Chu hoàng báo thù cho Thạch Khải, sau đó có quân quyền, thành lập Sở.

Nhưng cũng có người nói Thạch Khải không phải là do Chu hoàng phái người giết. Có nhiều cao thủ của hoàng tộc Sở như vậy bảo vệ, cũng có các cao thủ giang hồ khác gần như không rời, Thạch Khải có thể bị giết vốn là chuyện rất khó tin được.

Nhưng Thạch Khải chết, hoàng tộc Sở là người được lợi ích lớn nhất. Sau khi Sở quốc thành lập lại lấy thế lực giang hồ làm chủ lực xây dựng quân đội mới, một đường hát vang tiến lên hướng bắc, đánh bại đế quốc Mông, bỏ tất cả địa bàn của đế quốc Mông ở phía bắc Trung Nguyên vào trong túi.

Hoàng tộc Sở xuất thân từ giang hồ, có được thiên hạ nhờ dựa vào giang hồ, cho nên mới sợ giang hồ. Hoàng đế khai quốc triều Sở hạ lệnh cấm võ cả nước, tất cả những người tập võ buông binh khí đến quan phủ báo cáo bị giám thị nghiêm ngặt, sau đó lại dùng đủ mọi thủ đoạn, giết mấy trăm công thần, đa số là xuất thân khách giang hồ, lại triệu tập đại quân tiêu diệt mấy môn phái lớn nhất giang hồ, giang hồ huyết tinh.

Đầu thời Sở, không người nào dám nói đến một chữ "võ".

Nhưng mấy trăm năm sau, Sở đến lúc dầu hết đèn tắt, lại là bị lực lượng giang hồ lật đổ. Những năm cuối Sở có mấy nghĩa quân lớn nhất, trong đó có một nửa là lực lượng giang hồ, trong đó lại có Lục Mi Quân thiện chiến nhất nổi tiếng thiên hạ.

Đại Thanh Y Giáp nghe tiên sinh trướng phòng nói đến thời Sở cũng không khỏi khẽ thở dài một tiếng: "Người cuối cùng của hoàng tộc Sở là Sở Kiếm Liên, ngay cả hoàng tính cũng không cần nữa, có thể thấy ông ta cũng thất vọng và bất đắc dĩ cỡ nào đối với gia tộc của mình."

Tiên sinh trướng phòng không nhịn được liền hỏi một câu: "Ta nghe nói vị Sở tiên sinh đó kiếm pháp thiên hạ vô song?"

Đại Thanh Y Giáp hơi nhíu mày, gật đầu: "Thiên hạ vô song."

"Vô địch trên đời?"

"Phải xem nói thế nào."

Đại Thanh Y Giáp nói: "Nếu triều đình thật sự không cho phép, ai có thể vô địch trên đời. Trong quân cũng không phải là không có người có thể địch được Sở Kiếm Liên, nếu Đạm Đài đại tướng quân đánh nghiêm túc, hai người đó hơn phân nửa là lưỡng bại câu thương, ai cũng không thể nói là tất thắng không nghi ngờ. Thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân, khoảng ba mươi tuổi như Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh nếu hạ quyết tâm, cũng không phải không có sức đánh một trận với Sở Kiếm Liên."

Sắc mặt của tiên sinh trướng phòng bỗng nhiên ảm đạm đi: "Cửu Tuế thì sao?"

Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều ảm đạm.

Hồi lâu sau, tiên sinh trướng phòng giơ chén rượu lên: "Kính Cửu Tuế không thể đoàn viên."

Mọi người giơ chén lên, nhưng trong thoáng chốc liền trở nên nặng nề.

Tiên sinh trướng phòng trầm mặc một lúc rồi cười cười: "Tại ta... Thật ra nhớ lại thì người như Cửu Tuế, cho dù là ở Hoàng Tuyền cũng vẫn tiêu sái không cố kỵ. Lúc này nói không chừng hắn đã lột được cả mũ của Diêm La xuống rồi, một mình ngồi ở đó đung đưa hai chân nói... Nào nào nào, lấy rượu đến."

Mấy người liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời cười cười.

Cửu Tuế à.

Cùng lúc đó, trên quan đạo ra khỏi thành, ngự liễn vững vàng đi về phía trước.

Hoàng đế ngồi ở trên ngự liễn, liếc mắt nhìn nhị hoàng tử ngồi ở bên cạnh: "Nhìn như có tâm sự?"

Nhị hoàng tử vội vàng cúi người nói: "Phụ hoàng, nhi thần không có tâm sự, chỉ là nhìn cảnh ra khỏi thành lúc nãy dường như có chút không đúng, lo lắng về an nguy của phụ hoàng."

"Không có gì để lo lắng chứ."

Hoàng đế cười cười nói: "Đợi sau này con làm hoàng đế, con cũng sẽ phát hiện thật ra khống chế không có khó như con tưởng tượng. Lúc trẫm vừa đến Trường An là khó, nhưng trên thực tế, con người có sự sợ hãi đối với hoàng quyền, cho nên nói khó cũng chỉ là đối với các đời hoàng đế Đại Ninh trước trẫm, lúc con tiếp nhận Đại Ninh tất nhiên sẽ không khó, cũng sẽ không có quá nhiều dị nghị. Khi đó con sẽ cảm nhận được hoàng quyền đáng sợ cỡ nào, đó là sức mạnh không thể tưởng tượng ra được."

Đây vẫn là lần đầu tiên hoàng đế nói lời như vậy với nhị hoàng tử, cho nên nhị hoàng tử vội vàng ngồi thẳng người lên.

"Các bách tính có kính sợ đối với hoàng quyền, triều thần có kính sợ đối với hoàng quyền. Tại sao khi đó Mộc Chiêu Đồng đã giơ tay ra nhưng cuối cùng lại rụt tay về? Cũng là bởi vì trong lòng hắn cũng có kính sợ. Ngồi ở đây..."

Hoàng đế vỗ vỗ tay vịn của tọa ỷ rồi tiếp tục nói: "Sẽ có quyền uy trời cho. Khi đó Mộc Chiêu Đồng đã quyền khuynh triều dã nhưng chỉ là thần. Mặc kệ ở thời điểm nào, trực tiếp đối nghịch với hoàng quyền chính là ngỗ nghịch, cho nên hắn không có lý lẽ, cái lý của hoàng quyền là đạo lý bên ngoài tất cả các đạo lý, nằm trên tất cả các đạo lý, có thể nói đạo lý, cũng có thể không nói đạo lý. Nhưng Trường Diệp, nếu một hoàng đế không nói đạo lý, cho dù là trời cho sức mạnh hoàng quyền cao nhất thì cũng sẽ bị lật đổ. Biết lúc đầu trẫm làm như thế nào không? Là nịnh bợ bách tính, làm cho các bách tính đều cảm thấy trẫm là một hoàng đế có đủ tư cách, cho nên tất nhiên các bách tính không muốn có người uy hiếp trẫm. Một hoàng đế được lòng dân thì không ai đẩy ngã được."

Nhị hoàng tử cúi đầu: "Nhi thần ghi nhớ."

"Con cũng biết những này đạo lý, chẳng qua trẫm cũng chỉ là nói lời lẽ tầm thường."

Hoàng đế thở mạnh một hơi: "Làm hoàng đế thì càng phải nhớ ba chuyện. Một... Tự suy ngẫm, mỗi ngày đều phải tự hỏi mình có làm gì sai không, hỏi nhiều mấy lần thì sẽ suy nghĩ càng nhiều hơn. Người không suy nghĩ thì sẽ phế bỏ. Hai là phải tự ràng buộc, hoàng đế không có tự ràng buộc thì sẽ biến thành một người mê muội vô độ. Hoàng đế mê muội, thiên hạ gặp nạn. Ba là tự cường... Trường Diệp, phải khiến cho người khác giữ kính sợ đối với con mọi thời khắc, chỉ là kính sợ đối với hoàng quyền không đủ, còn cần bản thân con đủ mạnh nữa. Các triều thần nói chuyện nói có sách mách có chứng, nhưng con lại không biết xuất phát từ điển cố nào, như vậy sẽ bị người khác xem thường, cho dù không dám nói thì trong lòng cũng sẽ xem thường, về lâu dài sự kính sợ lúc trước sẽ phai nhạt. Nếu cần con cầm đao ra trận nhưng con lại trói gà không chặt, các tướng sĩ nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ cảm thấy bản thân mình liều mạng để bảo vệ một phế vật. Chỉ có tự cường mới có thể khiến cho mọi người giữ sự kính sợ."

Nhị hoàng tử hít một hơi thật dài: "Tự cường!"

Hoàng đế dừng lại một chút, bỗng nhiên giơ tay lên xoa đầu nhị hoàng tử: "Con là người may mắn."

Nhị hoàng tử nhất thời chưa phản ứng được, nhưng động tác có chút thân thiết này của hoàng đế lại khiến trong lòng gã vô cùng ấm áp, không thể miêu tả được cảm giác này, giống như vui đến mức bùng nổ vậy.

"Trường Diệp."

Hoàng đế dừng lại rồi nói: "Lúc nãy trẫm nói đến tự cường, nói đến hoàng quyền, nói đến kính sợ với con, bỗng nhiên trẫm lại nghĩ tới một chuyện nhất định phải nói và con... Người đời kính sợ hoàng quyền, nhưng con không thể lợi dụng sự kính sợ này, con phải kính sợ sự kính sợ này. Con hiểu ý của trẫm không? Người trong thiên hạ kính sợ hoàng quyền, hoàng quyền kính sợ người trong thiên hạ thì mới có thể lâu dài."

Nhị hoàng tử trầm tư một lát, gật đầu: "Nhi thần hiểu, nhi thần đang nghĩ tám chữ, lấy tình trả tình, lấy tâm đáp tâm."

"Ha ha ha ha ha..."

Hoàng đế cười lớn ha ha: "Với tuổi của con có thể nghĩ đến tám chữ này cũng là không dễ. Rất tốt, lát nữa trẫm sẽ viết tám chữ này ra, cho con treo ở Đông Cung. Tám chữ này là con tự tổng kết ra, cho nên trẫm hy vọng con ghi nhớ từng giờ từng phút. Trẫm không muốn thẹn với người thật lòng với trẫm, cho nên người thật lòng với trẫm cũng sẽ không bạc đãi trẫm, nếu trẫm ghét bỏ bọn họ, bọn họ cũng sẽ thất vọng về trẫm."

Hoàng đế nói đến câu này, nhị hoàng tử có một câu gần như thốt ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Gã muốn hỏi... Vậy Thẩm Lãnh thì sao?

Tất nhiên hoàng đế nhìn ra được sự thay đổi vẻ mặt của nhị hoàng tử, thở dài một hơi rồi nói: "Con còn nhỏ, dù sao cũng là còn nhỏ, đợi khi lớn hơn chút nữa sẽ hiểu, trẫm làm như vậy không chỉ là vì con, cũng là vì tốt cho người khác."

Hoàng đế muốn nói, con à, tương lai thành tựu của con nhất định lớn hơn phụ thân, bởi vì bên cạnh con những người quan tâm đến con, người muốn bảo vệ con, người có thể đối đãi thật lòng với con, có thể nhiều hơn phụ thân lúc ấy rất nhiều.

Hoàng đế dùng ba mươi năm không chỉ là để thay đổi vận mệnh của Đại Ninh, còn thay đổi nhân tâm. Bắt đầu từ khi loại bỏ Mộc Chiêu Đồng, trong triều đình càng ngày càng ít người có tâm địa không tốt, điều này còn khó hơn việc chinh phạt Hắc Vũ, nhưng hoàng đế đã làm được.

"Phụ hoàng."

Nhị hoàng tử nhìn về phía hoàng đế: "Thẩm Lãnh có thể làm đại tướng quân cấm quân không?"

Gã đột nhiên hỏi ra câu này, ngay cả hoàng đế cũng không nghĩ tới. Nếu đổi lại là trong tình huống bình thường, một hoàng tử trực tiếp hỏi hoàng đế câu này, đó chính là ngỗ nghịch rành rành, đó là trọng tội, nhưng hoàng đế lại không tức giận, chỉ cười nói: "Trẫm không thể trả lời con, sau này chính con tự trả lời mình."

Ông ta nhắm mắt lại, dường như mệt mỏi nhưng khóe miệng mang ý cười.

Thành Trường An.

Đại Thanh Y Giáp bọn họ đã có cảm giác hơi chuếnh choáng, hơi say là được, vì thế mấy người không hẹn mà cùng đặt chén rượu xuống.

"Còn có việc làm."

Đại Thanh Y Giáp trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu đã muốn xây Thanh Y Lâu, vậy thì phải để người trên giang hồ biết Thanh Y Lâu mới là tòa lầu cao duy nhất, cao đến mức khiến người ta không với tới, khiến người ta không dám ganh đua so sánh."

Đại Thanh Y Ất cười nói: "Cao hơn Lưu Vân Hội?"

Đại Thanh Y Giáp chỉ vào mình, chỉ vào Đại Thanh Y Ất, chỉ vào tiên sinh trướng phòng, lại chỉ vào hai người còn lại.

"Mấy người chúng ta người cùng với nhau, nếu không thể làm cho Thanh Y Lâu cao hơn Lưu Vân Hội, mất mặt không?"

Mấy người nhìn nhau, gật đầu.

Thật sự mất mặt.

Vậy thì xây một tòa lầu cao, lầu cao như núi.

Bình Luận (0)
Comment