Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1164 - Chương 1164: Quân Thần Cha Con

Chương 1164: Quân thần cha con Chương 1164: Quân thần cha con

Đông cương.

Thẩm Lãnh ngồi trên tảng đá ở bờ biển nhìn thủy triều lên xuống. Tính thời gian thì hẳn là bệ hạ đã khởi hành đi Thái Sơn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy tháng sau trong lễ tế bái Thái Sơn, hoàng hậu và thái tử đều sẽ được định ra, cho nên tiểu tử ngốc này liền hơi nhếch khóe miệng lên, giống như là hắn có được lợi ích thiên đại.

Đúng lúc này Trần Nhiễm từ đằng xa chạy tới, cầm một phong thư trong tay, vừa chạy vừa nói: "Thành Trường An có thư tới, đi bằng quân dịch trạm, nhưng không có kí tên, không biết là ai. Bên quân dịch trạm cũng không biết, chỉ nói là đại nhân Binh bộ đã đặc biệt căn dặn, bất kể như thế nào cũng phải mau chóng đưa đến."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ là Lại Thành? Suy nghĩ Lại Thành không cần phải không kí tên, một người cẩn thận tỉ mỉ như Lại Thành làm sao có thể viết thư nặc danh. Ông ta là đại học sĩ, sẽ không để bị người khác nắm được một chút nhược điểm, cho nên ông ta không làm được chuyện nặc danh thế này.

Không phải Lại Thành, nhưng Binh bộ còn đặc biệt thông báo, vậy có thể là ai?

Mở thư ra xem sau đó liền kinh ngạc.

Thư của bệ hạ.

Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên theo bản năng, không tự chủ được lại có chút hồi hộp. Bệ hạ dùng phương thức này gửi cho hắn một phong thư hiển nhiên là có thâm ý khác, nếu là chuyện công thì trực tiếp hạ chỉ không phải là được sao.

"Trong lòng vẫn còn không thoải mái?"

Đây là câu đầu tiên, sau khi đọc Thẩm Lãnh cảm thấy hơi sợ.

"Trẫm biết có một số việc không giải thích trước với khanh là trẫm không đúng, nhưng trẫm nghĩ trẫm là hoàng đế, còn là trưởng bối, trở ngại thân phận, trở ngại thể diện, nếu chủ động giải thích với khanh thì chẳng phải là trẫm có vẻ rất không có thể diện ư. Làm sao trẫm có thể không có thể diện?"

Đây là câu thứ hai, Thẩm Lãnh đọc xong không nhịn được liền cười.

"Trẫm vẫn luôn chờ khanh chủ động đến hỏi trẫm, hỏi tại sao trẫm lại chèn ép khanh, hỏi tại sao trẫm bỗng nhiên trở nên lãnh khốc, hỏi trẫm sao lại một chút tình cảm cũng không còn. Trẫm vẫn luôn chờ khanh đến hỏi, mỗi ngày đều sẽ không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ sao tiểu tử ngốc kia vẫn chưa đến? Đợi đến lúc khanh rời kinh, khanh cũng không đến, cũng không hỏi, cho nên trẫm cũng có chút tức giận."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, trong lòng có chút lo lắng.

"Sau đó trẫm mới hiểu, bởi vì khanh hiểu chuyện, đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không khiến cho người khác ưu phiền. Trước giờ khanh đều sẽ không hờn dỗi, cũng sẽ không tranh đoạt, khanh cũng luôn suy nghĩ cho người khác, cho nên khanh đã hiểu là đã hiểu, về phần khanh có chịu ấm ức hay không, bản thân khanh cảm thấy không quan trọng. Khanh không muốn đến hỏi trẫm vì khanh cảm thấy đó không phải là đạo làm thần, khanh cảm thấy hoàng đế nói cái gì thì tự nhiên là cái đó, khanh còn cảm thấy ngươi đến chính là khanh không hiểu chuyện, khanh không thể không hiểu chuyện."

"Trẫm vừa nghĩ đến đây, trong lòng liền thấy hơi đau, vì thế lại trừ khanh ba năm bổng lộc."

Thẩm Lãnh phì cười một tiếng, thầm nghĩ bệ hạ người cũng thật thương thần.

"Thẩm Lãnh, khanh biết tại sao trẫm ngóng trông khanh đến hỏi trẫm không? Bởi vì trẫm muốn nói chuyện với khanh nhiều hơn, muốn để khanh ủy khuất trước mặt trẫm một lần, ủy khuất giống như một đứa trẻ. Trẫm cũng đã nghĩ trước, nếu khanh thật sự đến, hờn dỗi, càu nhàu, trẫm nhất định sẽ nói thêm mấy câu với khanh, nhất định sẽ khuyên nhủ an ủi khanh, sau đó lại trừ khanh ba năm bổng lộc."

Thẩm Lãnh lại phụt cười một tiếng, thầm nghĩ bệ hạ người còn có thể thương thần hơn nữa à.

Cười cười rồi mắt lại hơi đỏ lên, lại đọc lại đoạn này một lần nữa, nhưng tầm mắt lại không rời đi được, cứ trở lại câu mở đầu đoạn này, cũng không biết xem bao nhiêu lần mà vẫn không nỡ đọc tiếp xuống dưới. Giống như trong mấy câu nói này có ma lực gì đó làm cho hắn không thể đi, cũng không muốn đi, cứ muốn đọc tới đọc lui hết lượt này đến lượt khác.

Hắn đọc lên theo bản năng: "Nếu khanh thật sự đến, hờn dỗi, càu nhàu, trẫm nhất định sẽ nói thêm mấy câu với khanh, nhất định sẽ khuyên nhủ an ủi khanh..."

Thẩm Lãnh nhắm mắt lại, không cho nước mắt chảy xuống. Hắn là một người dễ dàng thỏa mãn như vậy, là người dễ bị cảm động như vậy, nhưng nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra nhanh hơn một chút.

Trần Nhiễm nhìn, không biết là thư của ai viết, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, cho nên hoảng loạn.

"Lãnh Tử, Lãnh Tử?"

Gã gọi liền mấy tiếng, Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn về phía gã, cười lắc đầu: "Không sao không sao, là thư của bệ hạ."

Trần Nhiễm giật mình, sau đó chợt phản ứng lại được: "Ngươi xem trước đi, ta đi dọn đồ ăn tối nay. Đã nói buổi tối cùng ăn lẩu rồi, ta thấy vẫn phải đi mua thêm mấy bình rượu mới được, còn phải thêm rau, thêm thịt nữa!"

Gã xoay người chạy đi, hấp tấp, trẻ con hơn cả trẻ con, nhìn còn vui vẻ hơn cả Thẩm Lãnh.

"Ha ha ha ha ha... thư của bệ hạ!"

Xa xa Trần Nhiễm hô to một tiếng, tiếng cười cũng hơi run rẩy.

Thẩm Lãnh cười lắc đầu, thầm nghĩ ngươi đúng là một Nhiễm Tử ngốc.

Hắn cúi đầu tiếp tục đọc xuống dưới, tạch một tiếng, một giọt nước mắt rơi trên tờ giấy, làm ướt một mảng giấy viết thư nhỏ, Thẩm Lãnh lóng ngóng căng thẳng, theo bản năng áp tờ giấy viết thư lên người, muốn dùng áo thấm nước đi.

"Thẩm Lãnh, trẫm vẫn luôn nghĩ đứa trẻ hiểu chuyện như khanh, hẳn là hồi nhỏ đã chịu không ít ủy khuất. Đứa trẻ hiểu chuyện thường thường cũng không nhận được khen thưởng, cho nên ngay từ đầu trẫm đã muốn thưởng cho khanh, cho khanh nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Lần này trẫm chèn ép khanh, giáng chức giáng tước, trong lòng trẫm cũng rất khó chịu, nhưng khanh nên tin trẫm, trẫm làm như vậy vì muốn tốt cho khanh. Hiện tại khanh tạm thời ủy khuất một chút, sau này khanh sẽ không phải chịu ủy khuất nữa. Lời trẫm nói vẫn có thể làm đúng, đây là lần cuối cùng khiến khanh chịu ủy khuất, chỉ cần trẫm còn sống, ai cũng không thể khiến khanh chịu ủy khuất... ngoại trừ trẫm ra. Gần đây trẫm rất đau đầu, làm sao mới có thể tiếp tục trừ bổng lộc của khanh. Lại Thành nói không dễ tìm cớ, trẫm nghĩ đường đường là một đại học sĩ như khanh ngay cả cái cớ nhỏ này cũng không tìm được?"

Thẩm Lãnh cười rồi khóc, khóc rồi cười.

"Vì thế trẫm liền tự nghĩ, suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được, sau đó trẫm tỉnh ngộ lại... Khanh có khi nào mắc lỗi? Khanh vẫn luôn quan tâm đến người mà khanh quan tâm như vậy, khanh vẫn luôn không quan tâm đến vinh nhục cá nhân của mình như vậy, cho nên tìm một lỗi nào đó của khanh cũng khó. Trẫm rất khổ não, bởi vì trẫm sai Lại Thành kiểm tra xem đã trừ bao nhiêu năm bổng lộc của khanh, Lại Thành nói đã trừ đến khi Thẩm Lãnh sáu mươi tuổi, trẫm trừ nữa thì có vẻ hơi ngại. Sau đó nghĩ lại, trẫm là hoàng đế, trẫm làm sao lại ngại, vì thế trẫm bảo Tiểu Trương chân nhân xem quẻ cho khanh một chút. Nàng ta nói hẳn là khanh sống lâu từ trăm tuổi trở lên, trẫm lập tức vui vẻ, còn có bốn mươi năm có thể trừ."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ Tiểu Trương chân nhân ngươi cũng thật thương ta.

"Thẩm Lãnh, Tiểu Trương chân nhân nói khanh có thể sống từ trăm tuổi trở lên, trẫm rất vui."

Đây là câu thứ ba từ dưới lên.

"Trẫm sai người gửi đi một ít đồ, là cho bọn trẻ và Trà Nhi, không có phần của khanh."

Đây là câu thứ hai từ dưới lên.

"Trẫm hơi nhớ khanh."

Đây là câu cuối cùng.

Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt từ trên mặt chảy xuống, không ngăn được.

Hắc ngao ngồi xổm ở bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn Thẩm Lãnh khóc, hắc ngao kêu lên ư ử, dùng cái đầu khổng lồ kia cọ vào vai Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh thò tay ra ôm lấy đầu hắc ngao, xoa xoa rồi cười nói: "Đừng sợ, không sao, ngươi không hiểu, khóc không nhất định là buồn, cũng có thể là vui vẻ."

Đương nhiên là hắc ngao nghe không hiểu, cho nên lại kêu mấy tiếng ư ử.

Cùng lúc đó, tháp Hổ Cốt.

Đại hoàng tử Lý Trường Trạch khó nhọc ngồi xổm xuống, vốc nước ở trong vũng nước rửa tay, trên tay đã tràn đầy vết chai. Nhìn đôi tay này, nhìn khuôn mặt này, đâu còn giống như hoàng tử từng ăn ngon mặc đẹp, nhìn từ bề ngoài gã ta đã không có gì khác với những kẻ tù tội ở tháp Hổ Cốt, dường như ngay cả chính gã ta cũng đã quên thân phận vốn tôn quý của mình.

Rửa tay xong Lý Trường Trạch đứng lên, giãn người một chút, dây xích trên cổ tay liền vang lên lách cách lách cách. Gã ta cúi đầu nhìn dây xích này khẽ nhíu mày, cũng không biết là nghĩ những gì, sau đó từ từ xoay người đi về. Đúng lúc này có mấy tên canh giữ đi đến, đầu tiên là rất khách khí chào hỏi, người cầm đầu cười nói: "Hôm nay đủ kỳ hạn nửa năm, cho nên lát nữa ngươi dọn dẹp một chút, ta sắp xếp một gian phòng, ngươi có thể đi tắm rửa thay y phục, sáng sớm ngày mai là có thể rời khỏi đây."

Lý Trường Trạch ngẩn ra, nhìn giống như là có chút mê mang: "Đã nửa năm rồi sao?"

Thủ vệ vội vàng nói: "Đủ rồi, đến hôm nay vừa đúng nửa năm."

Lý Trường Trạch ồ một tiếng, thật ra làm sao gã ta lại không biết đã tròn nửa năm, mỗi ngày đều chịu đựng sống một ngày giống như một năm. Gã lại cúi đầu nhìn dây xích trên tay, thủ vệ lập tức kịp phản ứng lại, lấy chìa khóa mở xích cho Lý Trường Trạch, dây xích trên chân cũng mở ra. Lý Trường Trạch thở ra một hơi thật dài, sau đó hỏi: "Vậy ta có thể ăn cơm sáng rồi đi không? Trên người không có tiền."

Thủ vệ cảm thấy trong lòng chua xót, đây chính là đại hoàng tử, thế mà lại vì một bữa cơm sáng mà nói nhiều hơn, không nhịn được có chút thổn thức, vội vàng gật đầu nói: "Được, đại nhân của chúng ta còn chuẩn bị một ít lễ mọn cho ngươi. Ăn sáng xong, hai vị đình úy đi cùng ngươi đến đây cũng sẽ đi theo, ăn mặc ngủ nghỉ trên đường đi đều do bọn họ phụ trách."

Lý Trường Trạch gật đầu, chắp tay: "Đa tạ."

Sáng sớm hôm sau, Lý Trường Trạch rời khỏi doanh địa tháp Hổ Cốt dưới sự tháp tùng của hai gã đình úy. Gã ta quay lại liếc nhìn tòa thành lũy quân sự đã sắp xây xong đó, không khỏi thở dài một hơi.

Nếu xây xong thành Tháp Hổ Cốt, nơi này sẽ là cứ điểm quan trọng nhất từ Tây Bắc kéo dài ra ngoài. Tòa thành kiên cố này có thể có mấy vạn quân trú đóng, một khi khu Tây Bắc có động tĩnh gì, tháp Hổ Cốt chính là Định Hải Thần Châm của nơi này. Với sự kiên cố của thành tháp Hổ Cốt, cho dù là máy ném đá của người An Tức cũng chưa chắc có thể làm gì được.

"Sau này ta còn muốn trở lại xem thử."

Lý Trường Trạch nhìn tòa thành cao này cười cười: "Tham dự vào đó, có chút tự hào."

Các đình úy nhìn nhau, trong lòng cũng có chút phức tạp không biết sao lại nói như vậy.

"Bây giờ có phải là ta có thể tự tuỳ ý đi lại không?" Lý Trường Trạch hỏi.

Một gã đình úy trong số đó lắc đầu: "Vẫn không được, bệ hạ phái người đưa ý chỉ đến, mệnh cho ngươi đến lên đường trở về Kinh Kỳ đạo, ở Kinh Kỳ đạo còn có vài việc đang chờ ngươi."

Sắc mặt của Lý Trường Trạch đột nhiên thay đổi, cảm xúc đã bao lâu nay hết sức cẩn thận áp chế suýt chút nữa đã bộc phát ra. Cũng không phải là gã ta thản nhiên thật sự, làm sao gã ta có thể thản nhiên được. Hiện tại tất cả những gì gã ta làm đều là hiện tượng giả, gã ta nhất định phải làm cho mình nhìn có vẻ như đã từ bỏ tất cả, nhưng mà bảo gã ta từ bỏ tất cả thật sự đơn giản như vậy? Đó là mẫu thân gã ta tranh giành được cho gã ta, gã ta từ bỏ, có thể xứng với mẫu thân gã ta sao.

Cho nên gã ta vừa nghe được đình úy kia nói muốn đưa gã ta về Kinh Kỳ đạo là trong lòng liền chấn động mạnh một cái, cảm xúc cũng suýt nữa không khống chế nổi. Kinh Kỳ đạo... Nếu bên Kinh Kỳ đạo lại có chuyện gì, gã ta làm lật người được?

Lúc trước gã ta biết rất rõ tình cảnh của mình ở thành Trường An, cũng biết Tào An Thanh đã bị bắt về, hơn nữa cơ bản cũng có thể xác định Tào An Thanh người này không giữ được bí mật, cho nên dựa theo khẩu cung của Tào An Thanh thì gã ta cũng có thể bị xử tử. Gã ta có thể làm sao? Gã ta phải tự cứu bản thân mình, cho nên gã ta chủ động thỉnh cầu hoàng đế phế bỏ chức vị thái tử của mình, chủ động yêu cầu du lịch thiên hạ, đây chẳng qua là muốn để cho hoàng đế tạm thời yên tâm về gã ta, cũng tạm thời thu hồi sát tâm. Thứ gã ta có thể lợi dụng được chẳng qua chỉ là một thân phận khác của hoàng đế... phụ thân của gã ta.

Kinh Kỳ đạo là nơi cuối cùng gã ta có thể trở mình, gã ta đang đợi cơ hội, cũng xác định nhất định sẽ chờ được cơ hội, nhưng lúc này hoàng đế lại bắt gã ta trở về Kinh Kỳ đạo... Đây là không định để lại cho gã một chút đường sống?

"Được thôi."

Lý Trường Trạch cười, bộ dạng giống như rất vui vẻ.

"Ta cũng muốn về xem thử trước, cứ luôn không nhịn được lại nhớ thịt lừa nướng ở huyện Phương Thành Kinh Kỳ đạo, mỗi lần nhớ đến đều rất thèm."

Lý Trường Trạch giơ tay ra hiệu: "Cần khóa lại không?"

Hai gã đình úy đồng thời lắc đầu, sau đó nhấc chân đi về phía trước: "Đi thôi."

Trong ánh mắt Lý Trường Trạch lóe lên một tia hung ác, rất nhanh, lóe lên rồi tắt.

Bình Luận (0)
Comment