Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1165 - Chương 1165: Đột Biến

Chương 1165: Đột biến Chương 1165: Đột biến

Thật ra đông cương cũng không có nhiều người thích ăn lẩu. Nơi gần biển, phương diện ẩm thực có sự khác biệt rất lớn với khu đất liền, đến tận bây giờ Thẩm Lãnh và Trà gia cũng không thể thích ứng với đồ ăn ở đây, hai người bọn họ cũng không phải người già mồm cãi láo gì, cho nên đương nhiên là đến đâu cũng vẫn sẽ ăn thứ mình thích ăn, hiện tại cũng không thiếu tiền.

Theo như lời Thẩm Lãnh nói thì lẩu chính là... ăn liền hai bữa sẽ cảm thấy hơi chán, nhưng một thời gian không ăn sẽ vô cùng nhớ, cũng không biết là tại sao.

Nhưng hai đứa trẻ lại không thích ăn, chúng chạy sang một bên chơi.

Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn nồi lẩu sắp sôi, không khỏi nhớ đến lúc ở thành Trường An ăn lẩu cùng lão viện trưởng và Lại đại nhân bọn họ, cho nên không tự chủ được lại cười cười. Trà gia ngồi ở bên cạnh nhìn hắn một cái, bĩu môi: "Nhìn vẻ mặt của chàng, có dáng vẻ như đang suy nghĩ về tình yêu."

Thẩm Lãnh thở dài: "Nghĩ đến Lại đại nhân."

Trà gia hơi nheo mắt: "Cầm thú!"

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Vì sao?"

Trà gia: "Chàng mà lại nhớ nam nhân."

Thẩm Lãnh: "..."

Hắn vừa muốn nói thì đúng lúc này bên ngoài có người bước nhanh vào, là một gã thân binh của Thẩm Lãnh, sau khi chạy vào hai tay đưa cho Thẩm Lãnh một phong thư: "Đông cương đại tướng quân phái người đưa quân báo khẩn cấp tới."

Thẩm Lãnh lập tức đứng lên nhận thư, trong lòng không nhịn được nghĩ lúc này thì có quân báo khẩn cấp gì. Bên đông cương này không nên có chiến sự mới đúng, có thể đánh nhau thì cũng chỉ là ở hải vực chung quanh Bột Hải đạo và những hải tặc Tang quốc, nhưng lúc trước Tân Tật Công đã dẫn thủy sư càn quét một lần, thủy sư của người Tang quốc lại chưa luyện thành, cho dù đã luyện thành cũng không nên trực tiếp đi đánh Bột Hải đạo mới đúng. Làm sao bọn họ có thể lãng phí binh lực ở đó, mục tiêu của người Tang chính là trực tiếp đánh bại thủy sư Đại Ninh.

Hắn mở thư ra xem, sắc mặt lập tức biến đổi.

Thật sự là Bột Hải đạo nhưng không phải là người Tang.

Tướng quân lưu thủ Bột Hải đạo Diêm Khai Tùng phái người đưa quân báo khẩn đến cho cấp Mạnh Trường An. Biên quan phía bắc Bột Hải đạo bạo phát nội loạn, rất nhiều hàng binh Bột Hải đột nhiên phản loạn, đó là một tòa kho lương đồn điền. Những hàng binh này bị chuyển đổi thành lương binh, bởi vì mật điệp Hắc Vũ xâm nhập mà đột nhiên phản loạn, giết chết chiến binh Đại Ninh và một gã giáo úy thủ vệ, sau khi cướp đoạt vũ khí lại vào biên quan với cớ đưa lương thực cho các tướng sĩ biên quan, cùng biên quân Hắc Vũ nội ứng ngoại hợp đánh vào biên thành. Hơn một ngàn chiến binh Đại Ninh đẫm máu chiến đấu hăng hái cuối cùng vẫn quả bất địch chúng, đều bị giết. Sau đó đại quân Hắc Vũ tiến quân thần tốc.

Bởi vì số lượng chiến binh Đại Ninh ở Bột Hải đạo có hạn và còn phân tán các nơi, hơn nữa người Bột Hải thấy người Hắc Vũ liền lập tức đầu hàng, thế nên trong vòng bảy ngày đã mất liền mấy chục tòa thành trì, đại quân Hắc Vũ đã binh vây thành Bắc Hán nơi đặt đạo phủ Bột Hải đạo.

Đây là chuyện ai cũng không ngờ đến, vào lúc này mà Hắc Vũ lại dám chủ động xuất binh, hơn nữa còn là tấn công nơi gần như không lợi lộc gì để lấy như Bột Hải, đừng nói Diêm Khai Tùng, cho dù là Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh cũng không nghĩ tới. Đại quân của Liêu Sát Lang ở bắc cương giằng co với đại tướng quân Võ Tân Vũ, nếu đại quân Hắc Vũ muốn đến Bột Hải đạo thì tối thiểu phải đi ngang qua lãnh địa của Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, cho nên...

Chỉ có hai khả năng, đầu tiên là Tẩm Sắc không thông báo cho quân Ninh, cố ý để đại quân Hắc Vũ đi qua, thứ hai chính là Tẩm Sắc đã xảy ra chuyện.

Nhưng nếu như Tẩm Sắc đã xảy ra chuyện thì tại sao một chút tin tức cũng không có. Đoạn của Lưu Vân Hội ở bên đó, còn có thám báo biên quân theo dõi mọi thời khắc, nếu Tẩm Sắc đã xảy ra chuyện thì cũng chỉ có thể nói là bị người khác lén bắt đi. Có thể Đoạn và những huynh đệ Lưu Vân Hội kia cũng đã xảy ra chuyện.

Thẩm Lãnh không tin Khoát Khả Địch Tẩm Sắc sẽ cố ý để cho Hắc Vũ đánh quân qua lắm. Nàng ta cũng không phải một kẻ ngu đần, đương nhiên nàng ta biết dựa lưng vào Đại Ninh mới có khả năng tiếp tục sinh tồn, nàng ta đi dựa vào quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt thì có thể có kết cục tốt gì.

Khắp cả Hắc Vũ gần như đều biết Tâm Phụng Nguyệt có ý không an phận với Tẩm Sắc... Nghĩ đến đây Thẩm Lãnh giật thót mình. Nếu như Tâm Phụng Nguyệt biết được Tẩm Sắc có cốt nhục của Mạnh Trường An, Tâm Phụng Nguyệt làm sao có thể nhịn được?

Đứa bé đó!

Trong lòng Thẩm Lãnh căng thẳng, đâu còn tâm trạng tiếp tục ăn cơm nữa: "Hạ lệnh đại quân tập kết khẩn cấp. Hai mươi chiếc Vạn Quân, tám mươi chiếc Phục Ba, một trăm chiếc thuyền chở binh, trong vòng một canh giờ xuất doanh từ các cửa đại doanh thủy sư. Trước khi trời sáng tới nơi dùng chân gần đại doanh đông cương Đao Binh, đón đao binh lên thuyền!"

Thẩm Lãnh đi nhanh ra ngoài, quay đầu lại nhìn Trà gia liếc mắt một cái: "Giúp ta chuẩn bị quân giáp, ta đến đại doanh trước."

Trà gia lên tiếng đáp lại, xoay người chạy về phòng. Hai đứa trẻ nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Tiểu Thẩm Ninh thay đổi sắc mặt sắp khóc, Tiểu Thẩm Kế thì giơ tay ôm lấy muội muội, vỗ nhẹ vào lưng cô bé: "Không sao không sao, phụ thân phải ra ngoài đánh người xấu, muội đừng sợ, có ca ca ở đây."

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Thẩm Kế một cái, cười: "Tốt lắm!"

Tiểu Thẩm Kế nhướn lông mày: "Đánh thắng về sớm một chút."

Không bao lâu sau Thẩm Lãnh đến đại doanh thủy sư, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền đã đang di động, rất nhiều binh sĩ đang xếp lương thảo vật tư cần thiết lên thuyền. Hạm đội quy mô như thế rời đại doanh thủy sư trong vòng một canh giờ hiển nhiên có chút vất vả, nhưng biết chiến sự bên Bột Hải đạo căng thẳng, tất cả các tướng sĩ đều hạ quyết tâm, tốc độ xếp hàng cực nhanh, hiệu quả luyện binh ngày thường cũng hoàn toàn được thể hiện ra vào lúc này, bốn chữ... binh quý thần tốc.

Râu Xồm từ xa chạy tới, nhìn thấy Thẩm Lãnh liền vội vàng nói: "Chiến thuyền vẫn chưa trang bị xong, giờ đã phải xuất chinh?"

Thẩm Lãnh nói: "Người lắp đặt của ngươi, không cần lo bên này."

Chỉ một canh giờ, tổng cộng toàn bộ hơn hai trăm chiếc chiến thuyền đều chạy nhanh ra ngoài đại doanh thủy sư, ngoại trừ Vạn Quân và Phục Ba ra còn có hai mươi chiếc Thiết Tê. Ở trên biển chờ đợi kỳ hạm ra, Trà gia cưỡi ngựa chạy đến, đưa quân giáp của Thẩm Lãnh cho hắn mặc xong, Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia cười cười: "Không cần lo lắng, chỉ là đánh một Bột Hải mà thôi, cứu Diêm Khai Tùng ra thì ta cũng sẽ trở lại. Huống hồ, trên đời này có ai có thể đánh thắng được ta và Mạnh Trường An."

Trà gia ừ một tiếng: "Ta không nói nhiều gì, chàng cứ việc xuất chinh."

Thẩm Lãnh giơ tay lên ôm mặt Trà gia hôn một cái thật mạnh, xoay người đi lên kỳ hạm Thần Uy. Sau tiếng tù và vang lên, kỳ hạm chậm rãi chạy ra khỏi đại doanh thủy sư.

Lúc trời sáng, hạm đội đã đến chỗ cách đại doanh đông cương Đao Binh không xa thì ngừng lại, mà giờ phút này ít nhất ba vạn đao binh đã chờ ở bên bờ. Mạnh Trường An đi nhanh lên kỳ hạm của Thẩm Lãnh, nhìn thấy Thẩm Lãnh liền nói: "Ngươi có cảm giác gì?"

"Tang quốc."

Thẩm Lãnh nói: "Đối với người Hắc Vũ mà nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, bọn họ đột nhiên đánh Bột Hải thì có thể cung cấp chi viện cho Tang quốc, cũng có thể kiềm chế Đao Binh của ngươi, thậm chí biên quân tất cả của đông cương đều sẽ bị người Hắc Vũ kiềm chế, như vậy thì trận chiến giữa chúng ta và người Tang sẽ không dễ đánh. Tang quốc nhất định là phái người đi Hắc Vũ liên lạc. Nếu người Hắc Vũ cướp đi Bột Hải đạo thì giống như một cái đinh đóng vào đông cương vậy, muốn rút cũng không dễ rút."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Ta nghĩ đại khái cũng như vậy. Người Tang quốc không thể nào thật sự ngây thơ cho là bọn họ dựa vào sức của một tiểu quốc là có thể đánh bại Đại Ninh. Tất nhiên bọn họ cũng không muốn bị Đại Ninh tiêu diệt, cho nên bọn họ cấu kết với người Hắc Vũ cũng chỉ là xu thế tất nhiên. Chỉ là không ngờ động tác lại có thể nhanh như vậy, ác liệt như vậy, hơn nữa quả thật chúng ta đã sơ suất."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Tẩm Sắc..."

Ánh mắt của Mạnh Trường An lóe lên, lắc đầu: "Trước tiên cứu Diêm Khai Tùng rồi hãy nói."

Thẩm Lãnh nói: "Phái người đi hỏi chưa?"

"Sắp xếp rồi, chỉ là cả đi cả về sẽ mất hơn tháng, không lo được."

Mạnh Trường An quay đầu đi, gã không muốn để Thẩm Lãnh nhìn thấy sự lo lắng của mình. Đó là nữ nhân của gã, đó là con trai của gã, làm sao gã lại có thể không lo lắng, chỉ là hiện tại nếu gã chỉ một lòng lo cho bên Tẩm Sắc, Diêm Khai Tùng và hơn vạn chiến binh ở Bột Hải có thể sẽ bị diệt toàn quân.

"Ngươi đi đi."

Thẩm Lãnh vỗ vai Mạnh Trường An: "Ta lãnh binh qua Bột Hải đạo, nếu Tẩm Sắc có chuyện thì ngươi đi xem cũng tốt, nếu không có chuyện thì ngươi mau chóng đến cũng không muộn."

Mạnh Trường An nhíu mày.

Thẩm Lãnh nói: "Không tin ta được, hay là cảm thấy không có ngươi thì ta không đánh thắng?"

Mạnh Trường An nói: "Ta không thể đi."

Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"

Mạnh Trường An nói: "Lúc gặp chiến sự mà ta lại tự ý rời khỏi cương vị, nếu để bệ hạ biết tất nhiên sẽ bãi miễn quân chức đại tướng quân của ta."

Thẩm Lãnh nói: "Quân chức đại tướng quân này quan trọng đến vậy?"

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, gật đầu: "Quan trọng."

Đương nhiên gã sẽ không giải thích gì. Nếu quân chức đông cương Đao Binh đại tướng quân của gã không giữ được, Thẩm Lãnh phải làm sao? Cho nên đương nhiên gã để ý đến vị trí đông cương đại tướng quân này, nhất định phải để ý.

"Ta đã sắp xếp rồi."

Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi có thể bình tĩnh một chút hay không, cho dù ta qua đó, chuyện nên xảy ra đã xảy ra rồi, không có xảy ra chuyện thì sẽ không xảy ra chuyện. Nếu xảy ra chuyện, tất nhiên ta sẽ báo thù cho vợ con ta. Nếu không xảy ra chuyện gì thì là Tẩm Sắc thả người vào, tất nhiên ta cũng sẽ không tha thứ cho nàng ta."

Sau khi nói xong câu này Mạnh Trường An quay đầu sang một bên: "Thẩm Lãnh, ngươi cũng nên tĩnh táo một chút ."

Thẩm Lãnh thở dài: "Ta đã nhờ cao thủ của phiếu hào Thiên Cơ qua đó, Trà gia sắp xếp cho bọn trẻ xong cũng sẽ qua."

Hắn cũng quay đầu đi không nhìn Mạnh Trường An, hai người giống như hờn dỗi không ai nhìn ai.

Cùng lúc đó, bắc cương.

Thành Cách Để và thành Tô Lạp ở trong tay quân Ninh, nếu Tẩm Sắc muốn đứng vững thì phải mở rộng khống chế về hướng bắc. Cũng may trong tay nàng ta có mấy vạn tinh nhuệ biên quân Hắc Vũ, áp chế những bộ tộc lớn nhỏ ở phương bắc cũng không phải việc khó gì, cho nên từ hai năm trước nàng ta đã an trí đại quân lên xa hơn ở phía bắc, nơi này được gọi là thành Băng Nguyên.

Thành Băng Nguyên cách thành Tô Lạp khoảng chừng sáu trăm dặm về hướng bắc. Tẩm Sắc lấy đại quân mấy vạn đóng quân, tất cả các bộ tộc lớn nhỏ hàng năm đưa lên lượng lớn vật tư, cho nên quân đội của nàng ta coi như cũng có lương thảo dư thừa, chiến lực cường hãn. Điều đáng mừng hơn là hơn một năm trước lại thu phục được hơn hai vạn bại binh Hắc Vũ, đó là một đội ngũ chiến bại sau khi quyết chiến cùng quân Ninh, phân tán các nơi, hai năm trước mới tụ tập lại, thủ lĩnh là tướng quân Hắc Vũ Đức Đức Thác.

Hơn một năm sau, Đức Đức Thác không có chút khác thường nào, cũng tất cung tất kính với Tẩm Sắc, nhưng không ngờ là cách đây không lâu hắn ta đột nhiên suất quân phản loạn, vây nhốt Tẩm Sắc. Ngay sau đó đại quân mười lăm vạn binh Hắc Vũ xuôi nam, đi qua lãnh địa của Tẩm Sắc đđánh vào Bột Hải.

Trong một tòa quân trướng khổng lồ, Tẩm Sắc ôm con của nàng ta ngồi ở đó nhẹ nhàng đung đưa, đứa trẻ đã ngủ yên, nhưng khóe mắt vẫn còn nước mắt.

Trong một căn lều vải khác có mấy người đang bị trói, bị lột áo, trên người phủ kín dấu vết bị quất roi, máu thịt be bét. Trong đó có một người tóc rối bù khó nhọc nhìn ra bên ngoài, lại liếc nhìn đồng bọn bên cạnh.

"Kiên trì, sẽ có người đến cứu chúng ta."

Gã nhổ một ngụm nước miếng dính máu: "Nhất định sẽ đến."

Gã là Đoạn.

Bình Luận (0)
Comment