Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1166 - Chương 1166: Ta Muốn Phạm Lỗi

Chương 1166: Ta muốn phạm lỗi Chương 1166: Ta muốn phạm lỗi

Đời này cho đến giờ quả thật Mạnh Trường An đã bạc đãi rất nhiều người, Nguyệt Châu Minh Đài, Tịnh Hồ, ba đứa trẻ, trong đó người bạc đãi nhất không ai qua được đứa trẻ mà đến tận bây giờ gã vẫn chưa từng gặp mặt, cũng không biết tên là gì, còn có mẹ của nó, Khoát Khả Địch Tẩm Sắc.

Gã không phải một người có tâm địa sắt đá, tuy rằng tuyệt đại bộ phận mọi người đều cảm thấy gã cứng rắn như thép. Chỉ đến lúc một mình một người thì gã mới biểu hiện ra mặt yếu đuối.

Thẩm Lãnh hỏi chức vị đại tướng quân thật sự quan trọng như vậy sao?

Mạnh Trường An cảm thấy hắn hỏi câu này có chút khốn nạn, cũng cảm thấy Thẩm Lãnh ấu trĩ, nhưng Thẩm Lãnh chính là người như vậy. Thẩm Lãnh là một người vì quan tâm mà có thể không cần gì cả. Mạnh Trường An cũng là một người có thể không cần thứ gì vì sự quan tâm của gã, chỉ là phương thức của hai người bọn họ khác nhau.

Hạm đội của Đông Hải Thủy Sư ùn ùn đi về phía trước. Chưa thỉnh chỉ đã xuất binh chinh chiến đây là quyền lợi độc hữu của tứ phương đại tướng quân, có thể tiên chiến hậu tấu. Hơn nữa chiến sự bên Bột Hải đạo căng thẳng như vậy, nếu đợi phái người đi Thái Sơn thỉnh chỉ rồi trở về đã là mấy tháng sau, vậy thì sợ là tính mạng của hơn vạn tướng sĩ bên Bột Hải đạo đã mất từ lâu rồi.

Mạnh Trường An đón gió đứng trên khoang thuyền, sắc mặt thoạt nhìn bình tĩnh như thường. Gã là một người vĩnh viễn cũng sẽ không để cho người nào khác ngoài Thẩm Lãnh nhìn thấy nội tâm mình yếu ớt, cho dù là ở trước mặt Thẩm Lãnh thì gã cũng không muốn biểu hiện gì nhiều. Gã là Mạnh Trường An, Mạnh Trường An độc nhất vô nhị trên trời dưới đất. Bắt đầu từ năm gã đeo một cái tay nải nhỏ rời khỏi trấn Ngư Lân, gã nhất định phải kiên cường, nhất định phải lạnh lùng.

"Ngươi không nên để Thẩm Trà Nhan đi phương bắc."

Mạnh Trường An trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh ở bên cạnh: "Rất nguy hiểm."

"Ngươi nghĩ ta không cho nàng ấy đi, nàng ấy sẽ không đi?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi và ta là huynh đệ, vợ con của ngươi gặp chuyện, nàng ấy nhất định sẽ quản."

Mạnh Trường An cũng lắc đầu: "Nếu nàng ấy gặp nguy hiểm thì sao?"

Thẩm Lãnh không trả lời.

Trà gia nhất định sẽ đi. Lúc hắn và Trà gia chia tay hai người cũng không có nói những chuyện này. Trà gia cũng chỉ nói một câu với hắn là "ta không nói gì nhiều, chàng cứ việc xuất chinh", nhưng Thẩm Lãnh xác định Trà gia nhất định sẽ đi, cho nên làm sao hắn có thể không căng thẳng.

Cho nên trước khi lên thuyền Thẩm Lãnh đã bảo Trần Nhiễm đi tìm Cao Tiểu Dạng, điều động toàn bộ lực lượng của phiếu hào Thiên Cơ chuyển đến đông cương.

Mạnh Trường An chợt nhớ đến điều gì đó, quay lại liếc nhìn: "Trần Nhiễm không có ở đây."

"Không có."

Thẩm Lãnh chỉ trả lời hai chữ.

"Thân binh doanh của ngươi cũng không có ở đây."

"Không có."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh vẫn đơn giản như vậy.

Vì thế Mạnh Trường An liền hiểu được, nhất định là Thẩm Lãnh để lại cả Trần Nhiễm lẫn thân binh doanh cho Thẩm Trà Nhan.

Mạnh Trường An quay đầu đi không nhìn hắn nữa, trong lòng lại khẽ thở dài, đương nhiên gã đã nghĩ tới... Nếu gã nghĩ tới Tẩm Sắc có thể gặp nguy hiểm thì Thẩm Lãnh nhất định sẽ nghĩ tới. Nếu Thẩm Lãnh nghĩ tới thì nhất định sẽ dốc hết sức đi cứu. Đó là cốt nhục của Mạnh Trường An, cháu trai của Thẩm Lãnh. Đó là nữ nhân của Mạnh Trường An, đệ muội của Thẩm Lãnh.

Phần lớn thời gian Mạnh Trường An cảm thấy mình mới là huynh trưởng, hơn nữa cũng luôn khiến người ta có ảo giác là như thế, cho dù là lão viện trưởng, Lại đại nhân bọn họ cũng sẽ có ảo giác như vậy, đều sẽ cảm thấy Mạnh Trường An lớn hơn Thẩm Lãnh mới đúng, nhưng trên thực tế chắc hẳn là Mạnh Trường An nhỏ hơn Thẩm Lãnh mấy tháng. Tính cách sẽ khiến cho một người thoạt nhìn càng già dặn bình tĩnh hơn, mà Thẩm Lãnh lại luôn khiến cho người ta cảm thấy hắn rất kích động, không lý trí.

"Nếu nữ nhân của ta xảy ra chuyện."

Mạnh Trường An như lẩm bẩm nói: "Ta có thể khắc chế, nhưng nếu nữ nhân của ngươi xảy ra chuyện..."

Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Ngươi đánh giá thấp Trà Nhi rồi."

Mạnh Trường An cẩn thận suy nghĩ về nữ nhân tên là Thẩm Trà Nhan đó, sau đó gật đầu. Bởi vì Thẩm Lãnh không muốn nàng động thủ, cho nên dù nàng có kiếm kỹ nhanh nhất thiên hạ cũng rất ít khi ra tay. Thẩm tiên sinh và Sở tiên sinh đã dạy Trà Nhan kiếm kỹ mạnh nhất này, nhưng từ đầu đến cuối Thẩm Lãnh lại khiến kiếm trở về vỏ kiếm. Nữ nhân của hắn cho dù đánh giỏi hơn hắn, mạnh hơn hắn, hắn cũng không muốn để nàng dính đến nguy hiểm gì, nhưng lần này thì khác, Thẩm Lãnh biết mình không cản được.

"Sáu thương tướng của ngươi cũng không mang theo."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói một câu.

Mạnh Trường An không trả lời.

Gã đoán được Thẩm Lãnh sẽ đoán được, cho nên tất nhiên cũng có thể đoán được nếu Thẩm Lãnh không đi thì Thẩm Trà Nhan nhất định sẽ đi. Nếu nữ nhân của gã xảy ra chuyện, gã thật sự sẽ khắc chế, nhưng nữ nhân của Thẩm Lãnh xảy ra chuyện, gã biết Thẩm Lãnh sẽ lên bắc cuồng sát bất chấp mọi giá, cho nên gã cũng nhất định sẽ lên bắc cuồng sát bất chấp mọi giá, vì thế trước khi xuất chinh gã đã phái sáu thương tướng mang theo thân binh doanh mạnh nhất đi phương bắc.

Gã hạ mệnh lệnh cho sáu thương tướng là... Bất kể mọi giá phải bảo vệ phu nhân của đại tướng quân Thẩm Lãnh, chứ không phải bất kể mọi giá phải cứu phu nhân và con của chính gã.

Hai người kề vai đứng ở trên khoang thuyền cùng trầm mặc, rất lâu rất lâu sau cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Mạnh Trường An nhìn bờ biển phía trước lẩm bẩm một câu: "Nói chiến sự đi. Ta muốn phạm một lỗi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Để ta."

Mạnh Trường An chưa nói gã muốn làm gì nhưng Thẩm Lãnh lại biết. Mạnh Trường An nói gã muốn phạm một lỗi, Thẩm Lãnh nói để ta, bởi vì hắn biết lỗi này nếu là Mạnh Trường An phạm phải thì có thể hậu quả nghiêm trọng. Mạnh Trường An thật sự có thể sẽ mất đi cái gì đó, có lẽ là tất cả, nhưng nếu như là hắn phạm lỗi này, bệ hạ sẽ không quá truy cứu.

Mạnh Trường An nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, im lặng một lát rồi gật đầu: "Được, để ngươi."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, tầm mắt lại nhìn về phương xa.

Hai ngày sau, bờ biển tây nam Bột Hải đạo.

Một đội ngũ chiến binh khoảng mấy trăm người bày trận sẵn sàng bố trí phòng vệ ở đường ven biển, còn phải hết sức cẩn thận ẩn nấp. Bọn họ là đội ngũ rút về từ phương bắc, vốn là một doanh đầy đủ, hơn một ngàn hai trăm người, hiện tại chỉ còn lại khoảng một nửa, bọn họ phá vòng vây ra ngoài nhưng lại không thể tiến vào thành Bắc Hán. Thành Bắc Hán nơi đặt đạo trị Bột Hải đạo đã bị đại quân Hắc Vũ bao vây, bọn họ không vào được, nhưng trước khi đến thành Bắc Hán bọn họ đã nhận được quân lệnh của tướng quân Diêm Khai Tùng, báo cho bọn họ chạy đến đây chờ viện binh đến.

Mấy trăm người này đã ở đây đợi bốn ngày, mà cách nơi đây khoảng một trăm năm mươi dặm mới là địa điểm lên bờ thích hợp nhất. Bên đại quân Hắc Vũ cũng bày trận sẵn sàng, bọn họ tưởng là viện binh của Đại Ninh sẽ lên bờ ở bên kia, đương nhiên Diêm Khai Tùng cũng nghĩ đến, cho nên trong quân báo khẩn cấp gửi cho Mạnh Trường An đã định địa điểm lên bờ là ở đây.

Khi thuyền buồm của thủy sư xuất hiện trên mặt biển, các binh sĩ đã đợi bốn ngày không nhịn được liền hoan hô lên, nhưng lại không thể hoan hô lớn tiếng, cho nên tiếng hoan hô bị đè nén này liền có vẻ hơi bi tráng.

Lần này Đao Binh có ba vạn người đến, thủy sư của Thẩm Lãnh đã mang đến hơn hai vạn chiến binh, mà căn cứ theo tin tình báo đã biết, quân đội Hắc Vũ đánh vào Bột Hải có ít nhất mười lăm vạn, gấp ba lần quân Ninh.

Thật ra chỗ này cũng không quá thích hợp để cập bờ, nơi gần biển có quá nhiều đá ngầm, cho nên người Hắc Vũ cũng không nghĩ quân Ninh sẽ lên bờ ở đây. Mà trên thực tế Hắc Vũ cũng không có hạm đội gì, cho nên bọn họ chỉ có thể bố trí phòng vệ ở trên đất liền, bên này đá ngầm đá lởm chởm căn bản là không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ. Chính vì bọn họ không biết thủy sư cho nên đưa ra phán đoán cũng không chuẩn xác, thủy sư của Đại Ninh muốn lên bờ cũng không phải dựa vào thuyền lớn.

Khoái thuyền Con Rết dày đặc giống như bay trên mặt biển, căn bản là không đếm xuể. Mỗi một chiếc khoái thuyền Con Rết có thể chở không đến hai mươi người, nói ra thì nhân số thật sự không nhiều lắm, nhưng thuyền nhiều.

Khoái thuyền đen kịt nhanh cập vào bờ biển, dừng lại ở chỗ nước không sâu lắm, binh sĩ trên khoái thuyền đeo trang bị của bọn họ nhảy xuống nước lên bờ, sau đó hai người còn lại sẽ đưa thuyền trở lại, cứ đi tới đi lui như thế.

Khi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bước trên đất liền, tướng quân ngũ phẩm của quân Ninh lưu thủ ở đây, Dương Sĩ Đạc bước nhanh lên, đứng nghiêm hành lễ.

"Ti chức Dương Sĩ Đạc, bái kiến đại tướng quân!"

"Trước tiên nói về tình hình chiến đấu đã."

"Quân đội của Hắc Vũ chia làm ba lộ, một lộ ba vạn người, không ngừng công thành đoạt đất. Người Bột Hải căn bản là không chống cự, nhìn thấy quân kỳ của Hắc Vũ liền mở cổng thành ra đầu hàng. Miền bắc Bột Hải đạo có ít nhất hai mươi mấy tòa thành trì, hơn ngàn dặm đất đã bị Hắc Vũ cướp đoạt. Một lộ có khoảng chừng sáu vạn người, ở ngay cách đây khoảng một trăm năm mươi dặm chờ đợi viện binh của đại tướng quân, muốn ngăn cản đại quân lên bờ. Đội quân cuối cùng có khoảng sáu vạn người, do tướng quân Hắc Vũ Qua Mã suất lĩnh đang vây công thành Bắc Hán. Bên trong thành Bắc Hán có hơn sáu ngàn chiến binh do tướng quân Diêm Khai Tùng suất lĩnh đóng, hiện giờ đã tử thủ hơn mười ngày."

Dương Sĩ Đạc tiếp tục nói: "Ngoài ra còn có ít nhất khoảng mấy chục vạn người Bột Hải đã thành tay sai của người Hắc Vũ. Ở cách đây một trăm năm mươi dặm, ngoại trừ sáu vạn quân Hắc Vũ ra, còn có ít nhất hơn mười vạn người Bột Hải chờ đợi đại quân chúng ta lên bờ. Mà trong đám đang vây công thành Bắc Hán cũng có ít nhất hơn mười vạn người Bột Hải, bọn họ là một đám chó điên."

Hắn ta nhìn về phía Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.

"Căn cứ theo tin tức thám báo vừa mới do thám được, một tướng quân Hắc Vũ khác là Đức Đức Thác đã dẫn theo ít nhất năm vạn người đến, đã vào Bột Hải, khoảng mười ngày sau là có thể chạy đến thành Bắc Hán."

Thẩm Lãnh hỏi: "Từ đây đến thành Bắc Hán cần khoảng bao lâu."

"Cũng phải mười ngày, nhanh nhất."

Dương Sĩ Đạc nói: "Là trong tình huống hành quân gấp mà không có bất kỳ cản trở nào, ít nhất mười ngày."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, hắn nhìn về phía Mạnh Trường An. Mạnh Trường An gật đầu: "Đức Đức Thác... Người này từng là thủ hạ thân tín của Liêu Sát Lang, lúc bắc chinh chúng ta đội ngũ của hắn bị đánh vỡ, dẫn theo tàn binh chạy trốn."

"Đánh Đức Đức Thác trước."

Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh gần như đồng thời nói ra câu nói này.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Dương Sĩ Đạc hỏi: "Lương thảo và vũ khí dự trữ trong Thành Bắc Hán như thế nào?"

"Lương thảo đủ, vũ khí dự trữ cũng đủ, thành phòng của thành Bắc Hán cũng khá chắc chắn. Mấy năm nay tướng quân Diêm Khai Tùng đã tu sửa gia cố lại tường thành, lắp đặt lượng lớn máy bắn nỏ."

Dương Sĩ Đạc nói: "Hơn nữa để ứng phó với máy ném đá, tướng quân Diêm Khai Tùng lợi dụng thời tiết rét lạnh của bên Bột Hải, treo mành rơm rất dày ở bên ngoài tường thành, độ dày khoảng chừng một thước rưỡi, lại để ứng phó việc kẻ thù lấy hỏa tiễn tiến công, lúc chiến đấu tất cả rơm rạ sẽ đều hắt nước ướt."

Thẩm Lãnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Mạnh Trường An: "Tách ra?"

Mạnh Trường An ừm một tiếng: "Đức Đức Thác cho ngươi, ta đi thành Bắc Hán. Đao Binh cho dù không đánh, cắm trại ở bên cạnh thành Bắc Hán cũng có thể khiến người Hắc Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ."

"Được."

Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía Tân Tật Công: "Truyền lệnh người của ta tiến quân thẳng hướng tây bắc."

Tân Tật Công suy nghĩ một chút sau đó nói: "Đại tướng quân, quân đội của Đức Đức Thác có thể đi nhanh hơn chúng ta."

"Hắn sẽ chủ động đến."

Thẩm Lãnh nói: "Kể từ hôm nay, hướng tây bắc, đánh ra cờ hiệu một vạn người, những nơi đi qua dọc đường, không phải người Ninh ta thì tất cả đều giết."

Hắn đi nhanh về phía trước: "Ta muốn sát tộc!"

Bình Luận (0)
Comment