Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1167 - Chương 1167: Phát Lương Truyền Tin

Chương 1167: Phát lương truyền tin Chương 1167: Phát lương truyền tin

Thẩm Lãnh hạ lệnh cho hai vạn sáu ngàn chiến binh thủy sư thủ hạ đánh ra cờ hiệu một vạn người, sau đó không hề cố kỵ chút nào, quang minh chính đại tiến quân hướng tây bắc. Mà dọc con đường này Thẩm Lãnh cũng không có chấp hành quân lệnh nam đinh đều giết, bởi vì vẫn chưa lúc, hắn phải thả một tín hiệu khác ra trước.

Quân lệnh này vừa hạ xuống, hàm ý như thế nào thì tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, đây là muốn sát tộc. Sau khi tất cả nam nhân bất kể lớn nhỏ đều giết sạch, người Bột Hải còn có thể tồn tại bao lâu?

"Thi ân không thể phục chúng, vậy thì học chiêu của người Hắc Vũ, ác hơn chiêu đó của người Hắc Vũ. Nguồn gốc nỗi sợ hãi của người Bột Hải đối với người Hắc Vũ là từ sự hiếu sát của người Hắc Vũ, vậy thì ta cũng hiếu sát một lần, giết Bột Hải không còn nam đinh."

Giết mà không có bất kỳ phân biệt nào, đây là lần lệ khí nặng nhất từ khi Thẩm Lãnh tòng quân xuất chinh đến nay. Mà trước đó, ở trong thành Trường An, một đám các đại nhân Nội Các còn từng đặc biệt mời Thẩm Lãnh đến khi thương nghị làm thế nào để chế định phương lược ứng phó với tình hình của Bột Hải đạo. Lúc ấy Thẩm Lãnh chỉ nghe các đại nhân của Nội Các thương nghị nhiều hơn, phần lớn mọi người cho rằng chỉ cần triều đình ban ân đủ nhiều, khiến cho người Bột Hải cảm nhận được sự nhân từ của bệ hạ, như vậy thì sớm muộn cũng sẽ quy phục. Trong đó có một vị thứ phụ Nội các đại nhân nói thị uy chỉ phục chúng nhất thời, thi ân là phục chúng một đời. Lúc ấy Thẩm Lãnh chỉ nói một câu phải xem là người nào, còn bị vị thứ phụ đại nhân kia phê bình vài câu. Thứ phụ đại nhân nói chỉ cần là người thì sẽ biết cảm ơn, Thẩm Lãnh cũng không muốn giải thích gì thêm. Các vị đại nhân Nội Các chưa từng đối diện với mặt hung tàn và ghê tởm của nhân tính, bọn họ không hiểu, cũng sẽ không tin tưởng có lúc con người thật khác.

Lần đó Thẩm Lãnh nói rất ít, cũng chỉ bổ sung một ít đối với phương lược mà đại nhân Nội Các chế định, những thứ khác thì không nói nhiều thêm nữa, nói cũng vô dụng.

Hai năm sau, triều đình tăng lớn mức độ trợ giúp đối với bên Bột Hải đạo, hạ lệnh vận chuyển lương thực từ Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo qua cứu tế nạn dân Bột Hải đạo. Lúc lương thực đến thì những người Bột Hải đó khua chân múa tay vui sướng, thiên ân vạn tạ, nhưng vừa quay đầu đi bọn họ đã mắng người Ninh, nói đây là muốn mua chuộc lòng người.

Người Bột Hải rất kỳ lạ, ngươi tốt với hắn, hắn nghĩ là ngươi nịnh bợ hắn. Mặc kệ ngươi mạnh hơn hắn hay ngươi yếu hơn hắn, chỉ cần ngươi tốt với hắn là hắn sẽ nghĩ là ngươi đang nịnh bợ hắn, muốn lợi dụng hắn. Mà nếu ngươi đánh hắn sợ, lần sau hắn nhìn thấy ngươi sẽ tất cung tất kính, thậm chí cũng không dám lén mắng sau lưng.

Thẩm Lãnh nói những điều này, có một phần các đại nhân Nội Các không tin.

Rồi sau đó Diêm Khai Tùng ở Bột Hải dâng tấu lên triều đình nói hạt giống lương thực gửi cho người Bột Hải đều bị bọn họ ăn hết, bọn họ căn bản là không làm theo sách lược triều đình chế định. Ngươi bảo bọn họ trồng lương thực, bọn họ sẽ tưởng là quân Ninh thiếu lương thực, thậm chí sẽ ảo tưởng đây là Ninh quốc bất tài, cần bọn họ trồng lương thực, nếu không thì người Ninh sẽ chết đói với quy mô lớn, cho nên bọn họ ăn hết cả hạt giống lương thực, sau đó lại thò tay ra xin quân trú đóng, cho rồi lại ăn, chỉ là không chịu trồng. Bọn họ cho rằng chỉ cần bọn họ không trồng lương thực thì Ninh quốc sẽ không cầm cự được, nói không chừng bên Ninh quốc đã sớm là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết đói đầy đất.

Dân tộc này là dân tộc có bản chất âm hàn nhất, cũng khiến người khác khó hiểu nhất mà Thẩm Lãnh từng gặp, còn ác hơn cả người Hắc Vũ nhiều. Nếu cho người Bột Hải quốc lực của Hắc Vũ, Trời biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì.

Đây không phải đầm rồng hang hổ, bọn họ thật sự tưởng là Ninh quốc không thể thiếu bọn họ được.

Diêm Khai Tùng lại không thể vi phạm phương lược do triều đình chế định, trấn áp lúc đầu đổi thành trấn an là chính, điều này lại càng khiến người Bột Hải tưởng là Ninh quốc thật sự yếu kém, đã bắt đầu lấy lòng bọn họ.

Sau khi Diêm Khai Tùng dâng tấu, Nội Các thương lượng ngay trong đêm. Lại Thành quyết định cắt lương thực tiếp tế cho Bột Hải đạo. Không thể không nói, việc này lại dẫn đến dân biến lần này.

Sau khi cắt lương thực tiếp tế cho Bột Hải đạo, cuộc sống của người Bột Hải lại trở nên gian khổ. Hai năm trước bọn họ trồng lương thực hay không thì quân đội Đại Ninh đều sẽ phân phát, cho nên ai còn đi trồng, có ăn là được, nhà nhà không có lương thực dư thừa, sau khi cắt đứt tiếp tế thì nhà nhà đều hết cơm. Những người này trở nên táo bạo, thậm chí càn rỡ, lại cồn tụ chúng thị uy ở bên ngoài nha môn quan phủ các nơi.

Bên bắc cương Bột Hải đạo có một đồn điền quy mô không nhỏ, đó là một trong các khu vực sản xuất lương thực của phương bắc Bột Hải đạo, có hơn vạn lương binh Bột Hải, chỉ có mấy trăm chiến binh Đại Ninh đóng quân. Đại Ninh đóng quân ở Bột Hải đạo tổng cộng chỉ có hơn một vạn người. Sách lược chế định lúc đầu chính là lấy chiến binh Đại Ninh làm chính, lấy quân đội mới của Bột Hải đạo làm phụ, kết quả bên đồn điền kia chính là lương binh quân đội mới phản trước. Những người này lập bẫy giết mấy trăm chiến binh Đại Ninh, cướp đoạt binh khí và quân giáp, sau đó lại ngụy trang thành đội ngũ đưa lương thực lừa mở cổng thành biên quan, để cho quân Hắc Vũ nhập cảnh.

Thẩm Lãnh dẫn theo đội ngũ vừa đi vừa nhìn, càng nhìn thấy nhiều lệ khí của Thẩm Lãnh lại càng trở nên nặng hơn.

Ở một bên quan đạo phía trước dựng thẳng hơn mười cái cái giá gỗ, bên trên treo thi thể đã chết nhiều ngày, đó là chiến binh quân Ninh đã bị đánh tan, y phục trên người đã bị lột sạch, bụng bị rạch ra, trên người có hàng trăm vết thương, mỗi người đều là như thế. Có thể thấy được khi còn sống đã bị tra tấn tàn nhẫn cỡ nào.

Mà người tra tấn bọn họ không phải người Hắc Vũ, là người Bột Hải.

Các binh sĩ tiến lên ôm thi thể từ trên giá gỗ xuống, nhìn những thi thể này, mắt của mỗi người đều hơi đỏ lên.

"Phía trước là thành Cao Đường."

Tân Tật Công nhìn bản đồ nói: "Còn khoảng ba mươi dặm nữa. Thành Cao Đường quản lý tổng cộng ba mươi tư thôn, tổng cộng có khoảng hơn bảy vạn bách tính."

Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Một ngàn khinh kỵ đi tiếp, đến thành Cao Đường thông báo cho huyện thủ của bọn họ, triệu tập tất cả mọi người của ba mươi tư thôn tụ tập ở ngoài thành, cứ nói ta muốn phát lương thực và vũ khí, để bọn họ hỗ trợ đại quân chống lại người Hắc Vũ."

Tân Tật Công lập tức lên tiếng: "Ta dẫn người đi."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta sẽ ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, hai ngày sau đến bên ngoài thành Cao Đường."

Tân Tật Công lĩnh mệnh, dẫn một ngàn khinh kỵ đi về phía trước.

Thẩm Lãnh nhìn các binh sĩ chôn thi thể, hắn ngồi xổm trước từng nấm mộ mới, thò tay ra, thế là có binh lính đưa qua một bình rượu, Thẩm Lãnh hắt rượu xuống trước mộ, không nói gì. Thật lâu sau Thẩm Lãnh đứng dậy, tay vỗ vỗ trên nấm mộ trước mặt.

Hai ngày sau, rất nhiều người Bột Hải thật sự tụ tập ở bên ngoài thành Cao Đường, bọn họ chen nhau, ai nấy đều vui vẻ phấn chấn.

"Có thấy không, những người Ninh đó đã không còn tự tin nữa rồi."

"Đúng vậy, người Hắc Vũ đến, bọn họ liền sợ ngay, lúc này lại vẫn còn phát lương thực cho chúng ta."

"Chẳng qua là muốn lấy lòng chúng ta, mua được chúng ta, còn muốn bảo chúng ta giúp bọn chúng đi đánh người Hắc Vũ."

"Nói đùa gì vậy, có thể đánh được người Hắc Vũ? Bọn họ cao to, mắt đều là màu lam, sức lực rất lớn, lúc trước ta đã thấy rồi."

"Ta cũng từng gặp, người Ninh nhất định là không đánh lại người Hắc Vũ, hơn nữa Ninh quốc nhất định là yếu kém, nếu bọn họ có nhiều quân đội thì còn cần phát lương thực, phát binh khí cho chúng ta? Ta thấy hoặc là tự biết không đánh lại người Hắc Vũ, hoặc là muốn để chúng ta đi chịu chết."

"Chúng ta chịu chết? Cầm lương thực và vũ khí của bọn họ, có đi đánh người Hắc Vũ hay không cũng không phải chúng họ định đoạt. Có đồ ăn và vũ khí, chẳng lẽ chúng ta không thể tự làm chủ?"

Cả đám người xì xào bàn tán, không dám nói lớn tiếng, nhưng nói rất sôi nổi.

Huyện thủ thành Cao Đường Phác Ân Nguyên hơi căng thẳng. Trước đó có hơn một trăm chiến binh Đại Ninh bị đánh tan đã đi qua thành Cao Đường, yêu cầu y mở cổng thành. Y hạ lệnh ai cũng không được mở cổng thành ra, còn dung túng cho người ném đá vào những chiến binh Đại Ninh kia. Việc này trôi qua chưa được mấy ngày thì viện binh của Đại Ninh đã đến, nếu nói y không sợ mới lạ.

Y nhìn về phía vị tướng quân Ninh quốc đứng ở cách đó không xa theo bản năng, suy nghĩ sau đó cười cười nịnh nọt: "Tân tướng quân, xin hỏi lần này đại tướng quân đã mang đến bao nhiêu quân đến? Người Hắc Vũ khí thế hung hãn, lúc trước tuy rằng chúng ta chống cự nhưng không thể đánh bại, chỉ trông mong đại quân triều đình đến."

Tân Tật Công nghiêng đầu nhìn y, không trả lời.

Phác Ân Nguyên nuốt nước bọt: "Cái đó... nếu đại quân còn cần hạ quan chuẩn bị gì, hạ quan lập tức đi chuẩn bị ngay. Chỉ cần tướng quân căn dặn một tiếng, hạ quan tất sẽ dốc toàn lực ứng phó."

Tân Tật Công nói: "Không cần ngươi chuẩn bị gì cả. Lần này nhiệm vụ chủ yếu của đại tướng quân là vận chuyển lương thảo, chiến binh thủy sư không phải chủ lực đối chiến với người Hắc Vũ. Chúng ta có một vạn danh chiến binh, hộ tống mấy trăm con thuyền, chở lương thảo lên bờ phân phát cho các ngươi, cũng đưa cho chiến binh Đại Ninh đóng quân ở các nơi. Nhiệm vụ của chiến binh thủy sư là giữ lương đạo thông thoáng. Nếu ngươi muốn đánh người Hắc Vũ thì không bằng đến bên đại tướng quân Mạnh Trường An, Đao Binh của hắn đã đến rồi."

Nghe nói đông cương Đao Binh đến, Phác Ân Nguyên run lên theo bản năng. Y nghĩ nếu như chuyện mình không mở cổng thành bị biết được thì hơn phân nửa sẽ bị xử tử. Nếu lúc này có thể thoát thân thì còn chờ gì, không thể thoát thân cũng phải nghĩ cách thoát thân. Trong đầu y toàn là tính toán nên chạy như thế nào, vì thế liều mình tiến lên: "Hạ quan bụng dạ thực sự rất kém, đại tướng quân vẫn chưa đến, hạ quan đi vệ sinh một chút trước, không biết có được không?"

Tân Tật Công ghét bỏ nhìn y một cái: "Đi nhanh, về nhanh."

Phác Ân Nguyên rối rít cảm ơn, vội vàng xoay người chạy đi nhưng đâu phải đi nhà xí gì, chạy một mạch về nhà, sai người thu dọn đồ đạc lập tức ra khỏi thành.

Ngoài thành, Tân Tật Công quay đầu lại liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy, gã ta căn dặn rất nhỏ: "Mấy đội mười người giả vờ đi đuổi theo, để cho hắn chạy nhanh hơn chút."

Đội chính thân binh thủ hạ lên tiếng đáp lại, dẫn theo mấy đội mười người vào thành. Phác Ân Nguyên nghe nói quân Ninh đuổi tới, đâu còn dám chậm trễ, đánh một chiếc xe ngựa chạy đi như bay. Quân Ninh giả vờ đuổi theo vài dặm đường, lại không mang kỵ binh, cho nên vở kịch này diễn cũng rất thật, Phác Ân Nguyên cảm thấy mình đây là chạy thoát khỏi miệng hổ vô cùng hung hiểm, trên người sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một canh giờ sau, ngoài thành Cao Đường, Thẩm Lãnh dẫn theo đại quân đến, Tân Tật Công đi lên nghênh đón, khom người cúi đầu: "Đại bộ phận bách tính Cao Đường đều đã đến, huyện thủ Phác Ân Nguyên cũng đã chạy trốn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất nhiên hắn sẽ chạy tới quân Hắc Vũ Đức Đức Thác gần đây nhất báo tin. Ta nói với hắn rằng chúng ta chỉ là đội vận lương, mang theo mấy trăm thuyền lương thực, chỉ có một vạn người."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Thám báo có tin tức gì không?"

"Năm vạn quân Hắc Vũ của Đức Đức Thác đã cách đây khoảng hơn một trăm dặm, tốc độ của bọn họ nhanh hơn chúng ta, sau khi qua Cao Đường đi thêm mấy ngày là có thể đến thành Bắc Hán. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng chừng hai ngày là Phác Ân Nguyên có thể đuổi kịp hắn, chỉ xem liệu hắn có quay lại hay không."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta thả cho hắn một miếng mồi lớn như vậy, hắn không đến ăn, không phải cá ngoan."

Sau khi nói xong câu này Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía những người Bột Hải tụ tập ở ngoài thành, đông nghịt. Không ít người còn đang hô hào tại sao đến bây giờ vẫn không phát lương thực, bọn họ đã đợi nửa ngày, nếu không phát lương thực thì mọi người đều sắp chết đói rồi. Một người nói là có vô số người nói theo, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.

"Phát cho bọn họ."

Thẩm Lãnh xoay người đi vào thành.

Ngoài thành, hơn hai vạn chiến binh thủy sư đột nhiên bắt đầu hành động, giết về phía những người Bột Hải kia.

Bình Luận (0)
Comment