Lần này Hắc Vũ xuôi nam đã có đại quân hai mươi vạn binh, mà bởi vì chưa kịp tấu thỉnh bệ hạ cho nên quân đội mà Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh mang theo chỉ có hơn năm vạn người, nhưng người đã từng có kinh nghiệm đại chiến vô số lần như hai người bọn họ thì cũng không có bất an gì.
"Đại tướng quân."
Tân Tật Công nhìn thấy Thẩm Lãnh đang đứng trước bản đồ nhìn, nói nhỏ giọng: "Đại tướng quân, binh sĩ của đội ngũ thủy sư của chúng ta có một nửa vẫn chưa trải qua thực chiến, ta hơi lo lắng."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Giết thêm vài người là được."
Tân Tật Công ngẩn ra: "Hả?"
Gã không dám tin lắm, hơn phân nửa chiến binh của thủy sư chưa trải qua đại chiến, trận chiến đầu tiên lúc này lại đối mặt với người Hắc Vũ, gã thật sự lo xảy ra vấn đề gì đó.
"Biết tại sao ta hạ lệnh sát tộc không?"
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn gã một cái: "Một là bởi vì không sát tộc không đủ làm những người Bột Hải còn sống kinh sợ. Hai là ta muốn dùng sát tộc đến nuôi sát khí của các tân binh. Biên quân bắc cương và Hắc Vũ luân phiên chiến, thay nhau đánh qua lại, mỗi ngày đều có sự cọ sát lớn nhỏ, sát khí là nuôi ra như vậy. Chúng ta không nhiều thời gian như vậy, cho nên nuôi sát khí vẫn phải dựa vào giết người."
Ngón tay của Thẩm Lãnh chỉ trên bản đồ: "Nhìn đây xem. Nơi này có ba thôn, cách nơi đại quân Đức Đức Thác dừng chân bốn mươi lăm dặm. Quân đội của Đức Đức Thác ở Đông Dã Nguyên, thời gian bọn họ đến đây cần khoảng nửa ngày. Trong đội ngũ của Đức Đức Thác có không ít kỵ binh, cho nên chạy hơn mười dặm cũng không mất bao lâu, tính theo nửa ngày. Ngươi phân công hai ngàn tân binh qua đó, bảo bọn họ đêm nay hành quân gấp đến chỗ này, tàn sát ba thôn này. Nói với bọn họ là ta sẽ không phái viện binh tiếp ứng, nếu tốc độ của bọn họ không đủ nhanh thì sẽ bị kỵ binh của người Hắc Vũ đuổi kịp, sống chết có số."
Thẩm Lãnh ném bút chì ở trên bản đồ, trên bản đồ đã bị hắn vẽ ra rất nhiều đường cong và điểm đen.
Tân Tật Công vẫn không yên lòng: "Bọn họ đều là tân binh, lỡ như..."
"Nếu ngươi không yên tâm, ngươi dẫn đội."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Tân Tật Công một cái: "Ngươi dẫn đội thì ta cũng sẽ không phái viện binh."
Tân Tật Công hơi khó xử, nhưng lại không tiện nói gì nữa. Từ thành Cao Đường đến mấy thôn đó khoảng bảy mươi dặm, xa hơn so với người Hắc Vũ. Nếu đội ngũ hành quân gấp bảy mươi dặm đến nơi thì đã mệt rã rời, còn phải tàn sát hết mấy thôn, sau đó còn phải chạy thắng được kỵ binh của người Hắc Vũ, đây gần như là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Giờ khắc này Thẩm Lãnh dường như trở nên hơi lạnh lùng, không nói tình người.
"Đi sắp xếp đi, ngươi lãng phí thời gian ở chỗ ta càng lâu, càng bất lợi cho những người mà ngươi phái đi."
Thẩm Lãnh nhìn ra bên ngoài: "Còn nhiều nhất hai canh giờ là trời tối."
Tân Tật Công lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng: "Thuộc hạ đi sắp xếp ngay."
Thẩm Lãnh cười cười, theo bản năng muốn gọi một tiếng Nhiễm Tử, sau đó mới nhớ ra Trần Nhiễm đã theo Trà gia đi bắc cương, thân binh doanh của hắn cũng không ở đây. Lần này hắn mang đến hơn hai vạn chiến binh, trong đó chỉ có hai ngàn khinh kỵ. Vận chuyển chiến mã chiếm chỗ quá nhiều, có thể chở tới đây hai ngàn con ngựa đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
"Đại Hắc!"
Thẩm Lãnh hướng ra bên ngoài gọi một tiếng.
Tướng quân gọi Lý Cao Tháp phụ trách chỉ huy khinh kỵ, người vừa cao vừa đen, cho nên rất nhiều người đều gọi hắn ta là Đại Hắc. Người này chính là Vương Khoát Hải nhỏ hơn một size, nhưng Vương Khoát Hải không đen, những chỗ nhìn thấy đều không đen, mà Lý Cao Tháp thì chỗ nào nhìn thấy cũng đen, chính hắn ta còn nói chỗ không nhìn thấy càng đen hơn. Câu này hẳn là lưu manh, hơn nữa chứng cớ đầy đủ.
Lý Cao Tháp từ bên ngoài bước nhanh vào, khom người cúi đầu: "Đại tướng quân mời căn dặn."
"Một lát nữa Tân Tật Công sẽ sắp xếp hai ngàn tân binh hành quân gấp đi chấp hành một nhiệm vụ, ta nói với bọn họ là không có viện binh. Sau khi bọn họ xuất phát hai canh giờ ngươi dẫn khinh kỵ xuất phát, không được để cho bọn họ biết các ngươi ở phía sau. Nếu động tác của bọn họ đã chậm, bị người Hắc Vũ phát hiện, khinh kỵ binh của ngươi xuất kích quấy rầy kỵ binh của người Hắc Vũ một chút, đừng tham chiến, quấy rầy một chút là được."
Lý Cao Tháp đáp lại một tiếng, sau đó hỏi một câu: "Nhưng đại tướng quân, nếu người Hắc Vũ dây dưa thì sao?"
"Ngươi có hai ngàn khinh kỵ, ngươi có thể làm ra trận thế của một vạn kỵ binh hay không?"
Lý Cao Tháp đảo mắt, lập tức hiểu được: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Thẩm Lãnh cười gật đầu: "Nếu ngươi có thể bày ra trận thế của một vạn kỵ binh, người Hắc Vũ sẽ lo lắng liệu có mai phục hay không, có phải bị lừa hay không, cho nên không dám đuổi theo nữa, hơn nữa sau kgi nhận được tin tức Đức Đức thác sẽ còn giúp ta giết người."
"Giết ai vậy?"
Lý Cao Tháp hơi tò mò.
Thẩm Lãnh xua tay: "Cút đi, mau chóng đi chuẩn bị đội ngũ."
Lý Cao Tháp cười hì hì, xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu lại: "Giết ai vậy đại tướng quân? Ngài không nói cho ta biết, trong lòng ta ngứa ngáy."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngứa? Nếu ngứa..."
Hắn nói còn chưa nói xong thì Lý Cao Tháp đã bỏ chạy, bởi vì hắn ta biết câu tiếp theo của đại tướng quân chắc chắn không phải lời hay ho gì, là lời rác rưởi, là lời bậy bạ, hắn ta chạy ra ngoài đi chuẩn bị đội ngũ kỵ binh. Tân Tật Công ở bên kia đã chọn hai ngàn tân binh, cũng đã dặn dò xong, những tân binh này chỉ mang theo thức ăn cho ba bữa, trang bị nhẹ xuất phát, đội ngũ nhanh chóng ra khỏi thành Cao Đường. Lúc ra khỏi thành trời vẫn còn chưa tối.
Tân Tật Công từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy Thẩm Lãnh còn đang chăm chú nhìn vào bản đồ, đi đến chỗ cách Thẩm Lãnh không xa rồi cúi người nói: "Dựa theo căn dặn của đại tướng quân, đã sắp xếp hai ngàn tân binh ra khỏi thành."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Sao ngươi không đi?"
Tân Tật Công ngượng ngùng cười cười: "Thuộc hạ cảm thấy nếu như đi, đại tướng quân sẽ trừ quân lương của ta."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn gã một cái: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy chứ? Vừa nghĩ đã nghĩ đúng rồi, lần sau đừng nghĩ lung tung, lần này không trừ của ngươi được, lần sau ta vẫn phải tìm cơ hội, khó chịu."
Tân Tật Công cười hì hì: "Thật ra cũng sẽ không có chuyện đại tướng quân thật sự không sắp xếp viện binh chứ, ta biết chắc chắn đại tướng quân đã sắp xếp."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Tân Tật Công nghiêm túc nói: "Đánh cược năm tháng quân lương không?"
Tân Tật Công ngẩn ra, bỗng nhiên trở nên không quá tự tin, gã do dự một chút, sau đó hỏi dò một câu: "Quá nhiều rồi, hay là đánh cược một tháng?"
Thẩm Lãnh lập tức gật đầu: "Được thôi, một tháng cũng được."
Tân Tật Công giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không cược nữa."
Thẩm Lãnh thở dài: "Chỉ còn một chút xíu nữa là ngươi thắng ta năm tháng quân lương rồi... Ta đã sắp xếp Lý Cao Tháp dẫn khinh kỵ binh ra khỏi thành, nhưng chính là một bên khác."
Tân Tật Công vô cùng đau lòng, đấm ngực dậm chân, đủ kiểu tiếc nuối, hối hận.
"Thật ra ngươi thắng cũng vô dụng."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Ngươi tưởng là ngươi thắng thì có thể thật sự lấy được năm tháng bổng lộc của ta?"
Tân Tật Công nói: "Đại tướng quân ngôn xuất lệnh tùy, chẳng lẽ sẽ còn đổi ý hay sao? Dù sao ta cũng không tin, chỉ cần là chuyện đại tướng quân đã đồng ý thì tuyệt đối không có khả năng đổi ý. Thời gian ta đi theo đại tướng quân cũng không phải là ngắn, ta vẫn có chút hiểu biết về đại tướng quân."
"Vậy là ngươi thật sự không biết rồi."
Thẩm Lãnh lắc đầu cười cười, không nói thêm gì nữa.
Tân Tật Công vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Ta chắc chắn là hiểu rõ. Thật ra trước khi đến thủy sư ta cũng không hài lòng về thủy sư lắm. Ta muốn đi bắc cương, đao thật thương thật đánh với Hắc Vũ mọi rợ, tuy nhiên lại sắp xếp ta vào thủy sư, ta cũng có chút không phục, cũng không cam chịu, cho nên liền cố ý hỏi thăm nhiều một chút về chuyện của đại tướng quân ngài. Sau đó tiếp xúc nhiều hơn, lại cùng đại tướng quân đánh trận ở bắc cương, cho nên rất chắc chắn đại tướng quân là người nói lời giữ lời, trừ phi không đồng ý, đã đồng ý thì mặc kệ chuyện gì cũng sẽ làm theo ước định."
Thẩm Lãnh: "Lời nịnh bợ này mặc dù hơi cứng nhắc, không uyển chuyển, hơn nữa cũng có vẻ hơi quá lời, nhưng ta vẫn vui vẻ tiếp nhận... Ngươi nói ngươi hiểu ta, nói ta nói lời giữ lời, những điều này... coi như ngươi nói đúng. Nhưng ngươi cảm thấy thắng ta năm tháng bổng lộc thì có thể lấy được năm tháng bổng lộc của ta, đủ để chứng minh ngươi vẫn không phải đặc biệt hiểu về ta. Nếu ngươi hiểu thì sẽ không tự tin như thế."
"Tại sao?"
Tân Tật Công hơi khó hiểu: "Vẫn mong đại tướng quân chỉ rõ, rốt cuộc là không hiểu đại tướng quân chỗ nào?"
Thẩm Lãnh thở dài, tầm mắt rời khỏi bản đồ, lúc nhìn về phía Tân Tật Công có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi thật sự đủ rồi hiểu ta, ngươi sẽ biết rất rõ rằng bổng lộc ba mươi năm sau của ta đều bị trừ hết rồi, ngươi đi đâu lấy năm tháng bổng lộc của ta."
Tân Tật Công: "..."
Rất lâu sau, Tân Tật Công thở dài: "Đại tướng quân, ngài đánh cược với ta như vậy, ngài đây là làm càn."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta là đại tướng quân, đương nhiên ta phải nói lời giữ lời, cũng không phải là ta không cho ngươi tiền cược, chỉ là cần ngươi tự làm thêm một vài việc. Ngươi có thể đến Hộ bộ thành Trường An nói một tiếng, nói không được thì đi Binh bộ thử xem, nếu Binh bộ vẫn không được thì ngươi đi Nội Các thử, nếu không được nữa thì ngươi chỉ có thể cầu kiến bệ hạ. Với lại, không phải là ngươi không dám đánh cược sao."
Thẩm Lãnh hoạt động một chút, sau đó đi ra ngoài: "Ta đi tuần tra quân doanh. Bây giờ cho ngươi thời gian nửa canh giờ, lại đi chọn ra hai ngàn tân binh."
Tân Tật Công ngẩn ra: "Vẫn chọn? Chi viện sao?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Từ đây đi về hướng bắc một trăm hai mươi dặm là thông đạo quan trọng nhất từ thành Bắc Hán Bột Hải đạo đi bắc cương, quan đạo này cũng là con đường tốt nhất của Bột Hải, có thể đến biên quan thành Sư Hổ, người Hắc Vũ nhất định sẽ bảo vệ con đường này chặt chẽ. Ngoài một trăm hai dặm có một tòa thành nhỏ, người Hắc Vũ nhất định sẽ có đóng quân. Ngươi đích thân dẫn đội, mang hai ngàn người đêm nay xuất phát, ngày mai đánh chiếm tòa thành nhỏ này, mang đầu của tất cả người Hắc Vũ và người Bột Hải trở lại. Ta cần những thứ này để nâng cao sĩ khí."
Tân Tật Công dừng bước chân lại: "Đội ngũ vẫn chưa chọn, vẫn chưa chuẩn bị, cả đi cả về hai trăm bốn mươi dặm, còn phải công thành..."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn gã một cái: "Ngươi cảm thấy không làm được?"
"Hơi khó khăn."
Không phải là Tân Tật Công không tự tin, việc này quả thực là hơi khó khăn, hai trăm bốn mươi dặm, thời gian chạy tới chạy lui cũng không dư thừa, còn phải công thành, còn phải giết hết mọi người mới có thể trở về, đây quả thực là... Gã cũng không dám trực tiếp nghi ngờ gì.
"Vậy thì ngươi đi làm việc khác."
"Mời đại tướng quân căn dặn."
"Thổi tù và tập hợp tất cả đội ngũ tân binh, ở giáo trường trong thành."
"Vâng!"
Tân Tật Công lên tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, giáo trường.
Thẩm Lãnh đứng ở trên đài cao, hơn một vạn tân binh tập hợp ở đây, tất cả bọn họ đều tập trung tinh thần nhìn đại tướng quân trên đài cao. Thẩm Lãnh nhìn xuống, sau khi tướng quân của các tiêu doanh từng người từng người một báo cáo người đã đến đủ, Thẩm Lãnh hắng giọng một cái rồi lớn tiếng nói: "Lúc nãy ta bố trí cho tướng quân Tân Tật Công một nhiệm vụ, bảo hắn chọn hai ngàn người trong số những người các ngươi, ngay trong đêm chạy một trăm hai mươi dặm, đánh chiếm một tòa thành nhỏ đang bị người Hắc Vũ khống chế, giết sạch tất cả kẻ thù trong thành, bất kể là người Hắc Vũ hay người Bột Hải, sau đó trở về lúc sáng sớm. Tướng quân Tân Tật Công thương các ngươi, nói đây là chuyện căn bản không thể nào hoàn thành được."
Mọi người trong tân binh doanh xì xào bàn tán, đều cảm thấy việc này quả thật là quá khó, cũng không phải kỵ binh, một đêm chạy một trăm hai mươi dặm đã rất khó, còn phải công thành giết người, sau đó lại chạy một trăm hai mươi dặm trở lại ngay trong đêm, quá khó, không người nào làm được.
"Ta không muốn làm khó các ngươi, nhưng nhất định phải cho các ngươi biết, có những việc các ngươi không làm được chỉ là bởi vì các ngươi cảm thấy không làm được."
Thẩm Lãnh thò tay ra tuỳ ý chỉ: "Bên này, một tiêu doanh, một ngàn hai trăm người, bây giờ đi theo ta."
Hắn nhảy từ trên đài cao xuống: "Cho các ngươi thời gian nửa canh giờ đi lấy lương khô, nửa canh giờ sau ta chờ ở ngoài thành. Người nào không kịp ra ngoài thành thì không cần đuổi theo, ta sẽ đưa người lạc đội về Đại Ninh, tiếp tục về sống an nhàn là được, trên chiến trường không cần các ngươi."
Tân Tật Công ngây người, tất cả tân binh đều ngây người.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh ở ngoài thành kiểm kê nhân số, binh lính của một tiêu doanh đã đến đầy đủ.
Thẩm Lãnh hài lòng gật đầu: "Bây giờ xuất phát."
Tân Tật Công tiễn người ra ngoài thành. Nhìn đội ngũ chạy ra ngoài, trong lòng Tân Tật Công vô cùng lo lắng, nhưng gã lại không ngăn cản được, ai có thể ngăn cản được Thẩm Lãnh?
Đêm tối đi qua, ban ngày lại đến, sau đó ban ngày đi qua, đêm tối lại đến.
Một ngày hai đêm, nói ra thì không dài, nhưng đối với Tân Tật Công mà nói lại sống một ngày bằng một năm, khó chịu đến mức chỉ hận không thể dẫn người ra ngoài tiếp ứng, nhưng trước khi đi đại tướng quân đã nghiêm lệnh không cho gã mang binh ra khỏi thành. Ngoại trừ đứng ở trên tường thành mong ngóng ra thì gã cũng không có cách nào khác.
Ngay khi mặt trời vừa mới nhô lên, gã nhìn thấy các binh sĩ từ xa xa trở về, sau đó là tiếng hát to rõ truyền đến.
Thẩm Lãnh đi ở phía trước đội ngũ, vác thanh hắc tuyến đao kia, điệu bộ đi có chút bất cần đời, các binh sĩ ở phía sau cất cao giọng hát. Ai nấy đều hưng phấn đâu giống như người đã một ngày hai đêm không ngủ, còn phải chạy hơn hai trăm dặm. Bởi vì bọn họ đã làm được, đã thắng, giết hơn bốn trăm người Hắc Vũ, tàn sát tất cả hai ngàn ba trăm người Bột Hải trong thành, trên đai lưng của mỗi người đều treo đầu người, lúc ẩn lúc hiện.