Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1170 - Chương 1170: Mượn Đao Giết Người

Chương 1170: Mượn đao giết người Chương 1170: Mượn đao giết người

Khi Thẩm Lãnh suất quân chinh chiến ở tây cương, phần lớn thời gian đều là Tân Tật Công huấn luyện thủy sư hàng ngày, gã cũng cho rằng mình đang luyện binh dựa theo thói quen luyện binh của Thẩm Lãnh, cho nên trong lòng cũng không áy náy, bởi vì không cảm thấy thất trách cho nên không hổ thẹn day dứt. Nhưng mà đứng ở trên tường thành Cao Đường nhìn Thẩm Lãnh mang theo một tiêu doanh gần như đầy đủ hát vang khúc ca khải hoàn trở về, t thời khắc này Tân Tật Công đột nhiên thấy hổ thẹn áy náy.

Binh mà gã luyện ra hóa ra chênh lệch lớn như vậy.

Tân Tật Công thật sự không lười biếng lơ là, gã tự hỏi quả thật cũng không có thất trách, vì thế gã hiểu ra giữa người với người quả thật tồn tại chênh lệch, khi không so sánh thì không nhìn ra sự chênh lệch này. Đều là những hán tử hai tay hai chân, liều mạng đánh trận, có ai thật sự phục ai, không trải qua thì làm sao có thể thật sự chịu phục.

Thẩm Lãnh mang theo một tiêu doanh tân binh lần đầu tiên thực chiến cả đi cả về hai trăm bốn mươi dặm, phá thành giết địch, chỉ dùng một ngày hai đêm. Mà trước đó Thẩm Lãnh bảo Tân Tật Công đi làm, Tân Tật Công cho rằng hoàn toàn không làm được, chỉ là gã không dám nói hoàn toàn không làm được, cho nên mới nói một câu có khó khăn. Lúc ấy nếu Thẩm Lãnh hạ quân lệnh, gã cũng sẽ liều mình đi, nhưng chưa chắc đã thật sự có thể làm được.

"Cút đi ngủ."

Cổng thành vừa mở ra, Thẩm Lãnh nói to một câu với đám sói con còn đang hưng phấn kêu gào kia: "Trước sáng sớm ngày mai ta không muốn nhìn thấy các ngươi, các ngươi ôm nhau mà ngủ đi."

"Y!"

Một đám hán tử suýt sáo.

Thẩm Lãnh cười nói: "Nhìn các ngươi vui vẻ kìa."

Các hán tử cười lớn ha ha.

"Vâng!"

Bọn họ lại đồng thanh hô một tiếng.

Thẩm Lãnh vào cổng thành, các binh sĩ ở hai bên đường lớn trong thành hoan hô. Trong thời khắc này, Tân Tật Công đứng ở phía trước đám người cảm nhận được sức ảnh hưởng mà một vị tướng quân thật sự cường đại mang lại cho quân đội. Trận chiến này không tính là đại chiến gì, có lẽ tương lai trong sử sách cũng sẽ không lưu lại một dòng viết nào, nhưng chỉ một lần xuất kích như vậy lại nâng cao sĩ khí của tất cả chiến binh thủy sư, cũng khiến cho bọn họ đều càng vững tin hơn, chiến binh Đại Ninh bách chiến bách thắng.

Thẩm Lãnh tháo hắc tuyến đao xuống ném cho Tân Tật Công, Tân Tật Công giơ tay đỡ được, gần như tuột tay rơi xuống. Gã đã sớm nghe nói hắc tuyến đao của đại tướng quân chỉ là nhìn bề ngoài bình thường, thực ra hoàn toàn khác với hắc tuyến đao mà mọi người dùng. Mặc dù gã đã nghe nói từ lâu nhưng lúc đón đao đã quên chuyện này, đao suýt nữa thì tuột khỏi tay.

"Đại tướng quân, thuộc hạ phụ rồi."

Tân Tật Công vác đao Thẩm Lãnh đi theo ở phía sau, vừa đi vừa nói: "Nếu như là thuộc hạ dẫn đội, có thể..."

"Tân Tật Công, đừng luôn phủ nhận bản thân."

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Trước khi làm một việc, trước hết hãy nghĩ mình có thể làm được hay không, liệu có có thất lợi hay không là được. Mù quáng cho là mình không có gì không làm được, hơn phân nửa là chết rất thảm, nghĩ đến hết tất cả cực hạn có thể sau đó hãy đi làm. Nếu ngươi cho rằng dưới cực hạn mà mình vẫn không làm được, vậy thì không làm. Mà trước đó khi ta bảo ngươi dẫn đội, ngươi chỉ cảm thấy không thể nào hoàn thành, không hỏi đến cực hạn của mình, cũng không biết cực hạn của các binh sĩ. Cho ngươi một nhiệm vụ này, ngươi đi thử cực hạn của mình."

Thẩm Lãnh chỉ giáo trường phía trước: "Đi chạy, chạy đến khi nào một bước cũng không nhấc lên được nữa thì nghỉ một chút, lại đi thêm một trăm bước, đó là cực hạn của ngươi."

Tân Tật Công ngây người ra, nhìn hắc tuyến đao trên vai, nghĩ nên giao cho ai, nhưng Thẩm Lãnh ở phía trước lại thong dong nói một câu: "Vác theo chạy."

Tân Tật Công lên tiếng đáp lại, vác hắc tuyến đao chạy đi.

Sau khi trở lại phòng Thẩm Lãnh tự động thủ đun nước, ngâm nước nóng một lúc, sau đó ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách chờ đợi. Khoảng một khắc sau có binh lính chạy tới bẩm báo, nói là hai ngàn tân binh phái ra ngoài đã về, hai ngàn khinh kỵ cũng đã trở về, trong lòng Thẩm Lãnh lập tức kiên định hơn, quăng mình xuống giường liền ngủ, ngủ một mạch đến tận buổi chiều mặt trời sắp xuống núi.

Đông Dã Nguyên.

Đức Đức Thác vừa mới chuẩn bị dẫn binh di động về hướng tây bắc thì nhận được tin tức, nói là một đội quân Ninh đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách Đông Dã Nguyên khoảng bốn mươi lăm dặm về hướng bắc, tàn sát một mạch ba thôn người Bột Hải. Nhận được tin tức, hắn ta lập tức triệu tập kỵ binh đuổi theo, kết quả là đến nơi thì quân Ninh đã đi rồi. Kỵ binh đuổi theo một đoạn về hướng bắc, lúc sắp đuổi kịp thì một đội kỵ binh quân Ninh không rõ nhân số từ bên cánh đánh thẳng tới, nếu không phải kỵ binh của hắn ta rút về nhanh, có thể mấy ngàn kỵ binh kia đều sẽ bị người Ninh trực tiếp tàn sát.

Lều lớn.

Đức Đức Thác mặt tái mét nhìn về phía người Bột Hải Phác Ân Nguyên: "Trước đó ngươi nói chắc như đinh đóng cột, dưới trướng Thẩm Lãnh chỉ có một vạn nhân mã, nhưng tại sao người của ta lại nói riêng kỵ binh của Thẩm Lãnh đã có không chỉ một vạn? Ngay từ đầu ta đã nghi ngờ ngươi là do Thẩm Lãnh phái đến, cố ý dụ ta đi tìm Thẩm Lãnh khai chiến, sau đó Thẩm Lãnh có thể mai phục giữa đường đánh ta không kịp trở tay. Quả nhiên, đầu tiên là Thẩm Lãnh lấy một hai ngàn bộ binh làm mồi nhử, thu hút ta phái kỵ binh truy kích, sau đó dùng kỵ binh mai phục muốn nuốt kỵ binh của ta. Phác Ân Nguyên, ngươi đúng là diễn một vở kịch hay."

Phác Ân Nguyên quỳ xuống bụp một tiếng, lúc nhìn về phía Đức Đức Thác sắc mặt trắng giống như tờ giấy, y quỳ ở đó giọng nói run rẩy giải thích: "Tướng quân, ta làm sao dám lừa ngài chứ, chẳng lẽ ta lừa ngài rồi không nên chạy trốn sao. Tướng quân, vẫn mong ngài nghĩ lại, ta thật sự là kiên quyết đứng về phía đế quốc Hắc Vũ."

Đức Đức Thác phẫn nộ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía một trong các tướng quân kỵ binh của mình: "Khoa Lặc, ngươi nói cho hắn biết, kỵ binh quân Ninh có bao nhiêu người!"

"Bẩm tướng quân, ti chức đích thân dẫn bốn ngàn kỵ binh đuổi theo bộ binh quân Ninh, giữa đường trúng mai phục của khinh kỵ quân Ninh. Nhìn từ quy mô, khinh kỵ quân Ninh hẳn là không dưới hơn vạn người. Nếu không phải ti chức đã sắp xếp du kỵ ở bên cánh phát hiện sớm, có thể bốn ngàn kỵ binh dưới trướng ti chức đều đã bị người Ninh nuốt hết."

Đức Đức Thác xoay người đạp một cước vào mặt Phác Ân Nguyên, một cước này thế lớn lực mạnh, gần như đạp bẹp khuôn mặt của Phác Ân Nguyên. Phác Ân Nguyên bị đạp bật ngửa về phía sau, đầu đập xuống nền đất, thân thể lại còn lộn ngược một vòng ngã xuống đất.

Đức Đức Thác đi nhanh lên, khi Phác Ân Nguyên vừa mới lật người lại còn chưa đứng dậy đã lại giẫm một cước lên ngực y, phẫn nộ nhìn vào mắt Phác Ân Nguyên: "Người Ninh phát lương thực cho các ngươi, chia ruộng đất cho các ngươi, thật ra trong lòng các ngươi là nhớ cái tốt của người Ninh có đúng không? Còn diễn kịch trước mặt ta. Số người ta từng giết còn nhiều hơn số người ngươi từng gặp, liếc mắt một cái là ta có thể nhìn thấu lòng ngươi. Thẩm Lãnh phái ngươi đến mê hoặc ta, sau đó nhất cử đánh bại đại quân mấy vạn của ta, từ đó, người Ninh có thể đảo ngược chiến cuộc bên Bột Hải này trong nháy mắt. Phác Ân Nguyên, ngươi thật to gan!"

Sau một tiếng quát to, hắn ta vươn tay rút bội đao ra đâm mạnh xuống.

Trường đao đâm xuyên ngực Phác Ân Nguyên, mũi đao cắm thật sâu vào đất, cơ thể của Phác Ân Nguyên cũng không tự chủ được mà cong lên trên một chút, vẻ mặt dần dần cứng ngắc, sau đó mắt từ từ trợn ngược, một lát sau người liền mất đi sức sống.

Đức Đức Thác rút đao ra, lau vết máu trên đao lên thi thể của Phác Ân Nguyên, đồng thời căn dặn một tiếng: "Làm thịt cả nhà hắn, treo đầu người ở ngoài, để cho người Bột Hải đều thấy lừa gạt chúng ta có kết cục gì."

Thân binh ở ngoài cửa lên tiếng rồi chạy đi, không bao lâu sau toàn bộ cả nhà Phác Ân Nguyên đều bị chém đầu, mấy binh sĩ Hắc Vũ xách đầu người đang rỏ máu đi ra ngoài. Những người Bột Hải làm cu li trong quân doanh bọn họ nhìn thấy ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sau khi giết Phác Ân Nguyên thì cơn giận trong lòng Đức Đức Thác mới được giải tỏa một ít, lúc quay đầu nhìn về phía Khoa Lặc ánh mắt lóe lên một cái: "Nếu người Ninh có một vạn khinh kỵ, tại sao không truy kích ngươi? Lúc ấy kỵ binh của ngươi cách đại doanh hơn bốn mươi dặm, binh lực của quân Ninh nhiều hơn ngươi gấp hai lần, hoàn toàn có thể đuổi giết một trận, tại sao lại trực tiếp rút lui?"

Khoa Lặc thay đổi sắc mặt: "Ti chức..."

Lúc này hắn ta mới sực hiểu, có thể đã xảy ra vấn đề gì đó. Nếu quân Ninh thật sự có hơn một vạn kỵ binh thì quả thật có thể đuổi giết một trận, hà tất phải gặp mặt đã đi?

Đức Đức Thác liếc nhìn cỗ thi thể trên mặt đất, mắt của Phác Ân Nguyên vẫn còn đang mở, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

"Mẹ nó."

Đức Đức Thác bỗng nhiên phản ứng lại được: "Mắc mưu của Thẩm Lãnh rồi... Hắn chính là muốn để ta giết Phác Ân Nguyên. Bởi vì Phác Ân Nguyên biết tình tiết của hắn, biết hắn quả thật chỉ có hơn một vạn người, hơn nữa Phác Ân Nguyên hiểu rõ thành Cao Đường. Phác Ân Nguyên mà chết, người dẫn đường thích hợp nhất sẽ không còn, Thẩm Lãnh đây là đang mượn đao giết người."

Sau khi nói xong câu này Đức Đức Thác nhìn có vẻ vô cùng giận dữ, tức giận lại đạp một cước vào thi thể của Phác Ân Nguyên.

"Có lẽ quả thật Thẩm Lãnh không có bao nhiêu binh lực."

Hắn ta đi tới đi lui trong phòng: "Nếu hắn thật sự có binh lực sung túc thì sẽ không làm hiện tượng giả như vậy để mê hoặc ta, chỉ việc chờ quyết chiến với ta là được, thậm chí hắn sẽ trực tiếp lao đến, dù sao chúng ta cũng chỉ cách nhau hơn một trăm dặm. Nhưng hắn lại cố ý phái một hai ngàn binh lực đến tàn sát mấy thôn để thị uy với ta, sau đó lại lấy chút ít khinh kỵ lừa gạt ta, là hắn đang sợ!"

Đức Đức Thác quay đầu nhìn về phía phó tướng Luật Thạch: "Ngươi thấy thế nào?"

Luật Thạch cũng đang trầm tư, y gật đầu: "Ta cảm thấy phỏng đoán của tướng quân không sai. Thẩm Lãnh đây là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Hắn tưởng là như vậy có thể mượn tay tướng quân diệt trừ Phác Ân Nguyên, nhưng lại quên rằng như vậy ngược lại sẽ để lộ việc hắn không đủ binh lực. Tướng quân, thuộc hạ thấy nếu muốn quyết chiến với Thẩm Lãnh thì phải binh quý thần tốc. Viện binh của Ninh quốc sẽ còn đến, nhân lúc viện binh chưa đến hãy giải quyết một vạn người của Thẩm Lãnh trước, chặt đứt lương đạo của quân Ninh, sau đó xoay người đi đánh Mạnh Trường An, sẽ có đại thắng."

Đức Đức Thác lại đi tới đi lui một lát, sau khi hít sâu một hơi liền lớn tiếng nói: "Truyền lệnh, toàn quân về hướng bắc, tiến quân thành Cao Đường!"

Cùng lúc đó, thành Cao Đường.

Thẩm Lãnh vừa ngủ một giấc dậy, đứng dậy hoạt động một chút rồi đi ra ngoài, hỏi binh sĩ bên ngoài xem Tân Tật Công thế nào, binh lính cười trả lời là vẫn đang ngủ. Thẩm Lãnh cũng cười cười, vừa đi ra ngoài vừa căn dặn: "Truyền lệnh cho Đại Hắc, bảo hắn phái du kỵ thám báo nhiều gấp hai lần ra ngoài. Nếu phát hiện tung tích của người Hắc Vũ thì chứng tỏ Phác Ân Nguyên đã chết. Phác Ân Nguyên chết, người Hắc Vũ sẽ mất đi một tờ bản đồ sống của thành Cao Đường, trận này đánh có thể thuận lợi hơn một chút."

Hắn vừa đi vừa nói: "Triệu tập tất cả tân binh, ta cho bọn họ thêm một nhiệm vụ nữa."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Đánh xong trận này thủy sư ta sẽ không còn tân binh nữa, tất cả đều là lão binh thiện chiến."

Bình Luận (0)
Comment