Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1171 - Chương 1171: Làm Màu

Chương 1171: Làm màu Chương 1171: Làm màu

Thành Cao Đường không được tính là thành lớn gì, nhưng mà chứa mấy vạn người không quá chật chội. Hai trăm năm trước Bột Hải vẫn là một vùng hỗn loạn, giống như Tang quốc, những chư hầu lớn lớn nhỏ nhỏ chiếm cứ một phương. Để có thể bảo đảm mình không bị tiêu diệt, các nơi cũng bắt đầu xây dựng thành trì, cũng là lớn lớn nhỏ nhỏ, dày đặc như sao. Sau đó người Hắc Vũ đánh vào đã phá hủy một số, những thành tương đối lớn vẫn còn, thành nhỏ đều biến thành phế tích.

Lần người Hắc Vũ đánh vào vô cùng tàn nhẫn đó đã hơn một trăm năm. Khi đó sách lược của người Hắc Vũ không giống như Đại Ninh diệt Bột Hải, người Hắc Vũ không có ý định diệt Bột Hải, nuôi giống như con chó là được.

Một trăm năm trước là chiến dịch lớn, đại quân Hắc Vũ nhập cảnh, không có bất kỳ lý do nào, cũng không cho người Bột Hải cơ hội đầu hàng, chỉ giết người, đến nơi nào tàn sát nơi đó. Sau lần đó, Bột Hải giảm mạnh nhân khẩu còn khoảng chừng một phần ba.

Hơn hai trăm năm Bột Hải lập quốc, Hắc Vũ đánh qua ít nhất cũng có hai trăm lần, có lúc một năm hai lần, có lúc một năm một lần, có lúc hai năm không đánh nhưng lại đột nhiên đánh một trận ác liệt.

Lúc ấy người Hắc Vũ đánh người Bột Hải cho người ta cảm giác chính là nhớ đến thì đánh một trận, mặc kệ ngươi có phạm lỗi hay không, cho nên nỗi sợ hãi của người Bột Hải đối với người Hắc Vũ cũng không phải một sớm một chiều mà hình thành, mà tích lũy suốt hai trăm năm.

Mấy năm trước, biên quan bắc cương Bột Hải hướng về phía Hắc Vũ không được phép đóng cổng thành. Người Hắc Vũ nhìn thấy người Bột Hải đóng lần nào là đánh lần đó, bất kể ngày đêm đều không được đóng, như vậy thì người Hắc Vũ đánh lại càng thuận tay hơn, giống như đến nhà một người bắt nạt người ta cũng phải không cho người ta đóng cửa, thuận tiện để lần sau tiếp tục bắt nạt.

Tòa thành Cao Đường mà Thẩm Lãnh đóng quân này, hơn một trăm năm trước chính là một trong những nơi bị người Hắc Vũ sát tộc. Khi đó thành Cao Đường vẫn gọi là Hồ Thành, lúc ấy tướng quân lãnh binh Hắc Vũ nói tàn sát hết bách tính trong tòa thành này đi, bởi vì hắn ta không thích hồ ly.

Lúc ấy trong thành Cao Đường còn có nạn dân từ bốn phương tám hướng chạy tới tị nạn, trong thành chen chuc không dưới mười vạn người. Người Hắc Vũ cũng lười phải chém từng đao từng đao một, trực tiếp phóng hỏa đốt thành Cao Đường, một mồi lửa đốt rụi một tòa thành, cũng thiêu chết mười vạn người. Dân gian bên Bột Hải có một truyền thuyết, mỗi lúc trời đầy mây, nghe nói đều có thể nghe được có tiếng hô hào trong thành, bọn họ nói đó là hồn ma qua hơn một trăm năm vẫn chưa tán đi, vẫn còn ở đây ngày ngày chịu nổi khổ bị thiêu cháy, cho nên mỗi khi trời đầy mây là bọn họ sẽ hiện ra hướng lên trời gào khóc thảm thiết, hy vọng có thể có một trận mưa to giập tắt trên lửa người bọn họ.

Thành Cao Đường hiện tại được xây dựng lại sau khi bị tàn sát cả thành hai mươi mấy năm. Rất nhiều người từ phía nam Bột Hải di chuyển đến nên không thể không xây dựng lại thành trì, bọn họ cũng cần che chở, tuy rằng bọn họ biết nếu người Hắc Vũ lại đến thì thành cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Thẩm Lãnh tựa vào tường thành nhìn ra bên ngoài, xa xa đã xuất hiện một lớp bụi cuốn đất mà đến, đó là kỵ binh của Hắc Vũ, nhìn từ xa giống như là sóng lớn ngập trời hình thành từ cát vàng vậy.

"Cũng được."

Thẩm Lãnh cầm hai hòn đá nhỏ trong tay ném chơi, nhìn thấy bụi đất ngoài thành mà trong lòng vui vẻ một chút. Người Hắc Vũ đến rồi, hắn cầm chân năm vạn người này, áp lực của Diêm Khai Tùng ở bên thành Bắc Hán sẽ không lớn thêm nữa, áp lực của Mạnh Trường An cũng sẽ không quá lớn.

Thẩm Lãnh ném hòn đá nhỏ xuống dưới thành, hướng tới các binh sĩ ở ngoài thành hô một tiếng: "Trở về đi, các hán tử."

Sau khi Thẩm Lãnh hô một tiếng, hơn một vạn tân binh đang cắm đầu đào hầm ở ngoài thành lục tục dừng lại. Bọn họ đã đào loạn xạ ở ngoài thành, không có quy luật gì đáng nói, toàn là hố dày đặc, đại khái sâu hơn một thước là được. Sau khi Thẩm Lãnh hạ lệnh trên tường thành bắt đầu thổi tù và, tất cả tân binh ở các nơi ngoài thành đều lui về.

Không bao lâu sau, các tân binh tụ tập ở trên giáo trường, Thẩm Lãnh đi nhanh lên đài cao, liếc mắt nhìn xuống một cái, tất cả các binh sĩ đều đang chờ Thẩm Lãnh nói với vẻ mặt mong đợi.

"Tướng quân của các tiêu doanh bước ra khỏi hàng!"

Theo Thẩm Lãnh hô một tiếng, tất cả tướng quân của mười mấy tiêu doanh đều chạy đến bên đài cao. Mười mấy tướng quân ngũ phẩm xếp thành một hàng, Thẩm Lãnh ngồi xổm bên rìa đài cao nhìn bọn họ, cười cười nói: "Ta hô đến năm, các ngươi chạy từ đây ra ngoài cửa giáo trường. Ba người chạy nhanh nhất mang tiêu doanh của các ngươi lên thành tường, nhóm thủ thành đầu tiên."

Mười mấy người kia đều hơi ngây người, sau đó tất cả đều hưng phấn lên.

Thẩm Lãnh đứng lên sau đó hít một hơi, tất cả mọi người đều căng mắt nhìn hắn đếm một hai ba bốn năm.

"Năm!"

Thẩm Lãnh trực tiếp hô một từ năm, mười mấy người ở phía dưới cũng đều ngây người ra, sau đó có người xoay người chạy đi, có người phản ứng chậm, ngay từ đầu liền phân chia trước sau. Mười mấy tướng quân mặc khôi giáp chạy ra ngoài cửa giáo trường, lúc chạy được một nửa thì Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía lính liên lạc: "Thổi tù và, hiệu tập hợp."

Lính liên lạc lập tức giơ lên tù và lên thổi, mười mấy tướng quân đang chạy kia gần như đồng thời dừng chân quay đầu lại nhìn, tất cả đều do dự. Trong đó có người thiếu kiên nhẫn bắt đầu chạy về, cũng có mấy người thì không quay lại, tiếp tục chạy đến cửa.

Có mấy người chạy đến cửa giáo trường. Thẩm Lãnh đứng ở trên đài cao cười cười, nhìn mấy người chạy về nói: "Mấy người các ngươi, chạy quanh giáo trường ba vòng."

Mấy người quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra thật sự không nên chạy về, trong đó còn có hai người lúc mới từ đầu chạy đầu tiên, bây giờ xem ra nhiệm vụ lên thành tường đầu tiên không đến lượt bọn họ rồi.

Lại quay sang mấy tướng quân do dự nói một câu: "Các ngươi chạy năm vòng."

Sau đó nhìn về phía mấy người trước đó nói: "Sau khi chạy ba vòng dẫn người của các ngươi đi lĩnh mũi tên, các ngươi là nhóm thứ hai."

Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía mấy tướng quân phải chạy năm vòng: "Các ngươi là nhóm thứ ba."

Tân Tật Công đứng ở một bên, vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Lãnh, thấy Thẩm Lãnh căn bản là không nhắc đến gã liền có chút nóng vội, giơ tay lên chỉ vào mình: "Ta, đại tướng quân, ta."

Thẩm Lãnh nhìn gã: "Ồ, ngươi đi dẫn đám lão binh làm phụ binh, khuân vác vật tư vũ khí cho các tân binh."

Tân Tật Công ngây người: "Ta dẫn đám lão binh, làm phụ binh cho các tân binh?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Có khó khăn gì sao?"

Tân Tật Công lúng túng nhìn Thẩm Lãnh, nhất thời cũng không biết nói gì. Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía những tân binh kia, hô lớn: "Có phải các người không nghe rõ không? Vậy thì ta nói lớn một chút cho các ngươi đều nghe được, ta vừa mới hạ lệnh cho tướng quân Tân Tật Công, bảo hắn cùng lão binh làm phụ binh cho các ngươi, khuân vác vật tư vũ khí cho các ngươi. Nếu bọn họ không cung cấp đủ, các ngươi có thể chửi đổng, nhưng có cũng giống nhau, ta đã cho các ngươi thể diện, nếu các ngươi không thủ thành được, thủ thành không tốt, hoặc là có người sợ, có người muốn chạy, đó chính là không nể mặt ta. Ta mất mặt trước các lão binh cũng không sao, ta là đại tướng quân. Các ngươi mất mặt trước các lão binh, cả đời các ngươi cũng đừng mong ngẩng đầu lên."

"Đã nghe rõ chưa?!"

"Nghe rõ rồi!"

Các tân binh gân cổ lên hô, ai nấy cũng đỏ mặt tía tai.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Tân Tật Công cười nói: "Bây giờ còn không mau đưa phòng ngự cần thiết, vật tư cần thiết lên, nếu chậm trễ, ta sẽ khai đao với ngươi đầu tiên."

Tân Tật Công thầm nghĩ phục rồi, thật sự phục đại tướng quân sắp xếp như vậy. Nếu để gã sắp xếp thì nhất định là chọn phái lão binh lên phòng ngự đầu tiên, nhưng đại tướng quân lại dám phái tân binh không hề có kinh nghiệm thủ thành lên.

Tân Tật Công đi theo phía sau Thẩm Lãnh, vừa đi vừa cười cười nịnh nọt: "Đại tướng quân, hay là ngài nhận ta làm đồ đệ đi."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn gã một cái: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Tân Tật Công nói: "Hai mươi chín."

Thẩm Lãnh: "Ngươi nhỏ hơn ta một tuổi, ta nhận ngươi làm đồ đệ?"

Tân Tật Công nói: "Ta muốn học đại tướng quân. Cũng giống như hôm nay, sắp xếp tân binh lên đầu tiên, để các lão binh làm phụ binh, các tân binh sẽ cảm nhận được sự tín nhiệm và coi trọng của đại tướng quân đối với bọn họ, cho nên tất nhiên sẽ dốc hết sức lực, lại không muốn mất mặt trước các lão binh, cho nên khẳng định không có vấn đề. Sau đó khi thay phiên xuống dưới, đến lượt các lão binh đi lên, nếu bọn họ không phải biểu hiện tốt như tân binh thì chẳng phải là cũng mất hết thể diện ư, cho nên các lão binh cũng sẽ dốc hết sức lực."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu ngươi đã nghĩ được nhiều như vậy, việc thủ thành giao cho ngươi chỉ huy, ba ngày."

Tân Tật Công ngẩn ra: "Đại tướng quân... Ta chỉ huy?"

"Ừm, ngươi chỉ huy."

"Vậy tại sao là ba ngày?"

"Ba ngày sau thì không cần thủ nữa."

Thẩm Lãnh đi nhanh lên phía trước, Tân Tật Công vẫn còn đi theo phía sau, Thẩm Lãnh lại quay đầu lại nhìn gã một cái: "Bây giờ ta giao việc chỉ huy thủ thành cho ngươi rồi, ngươi còn đi theo ta làm gì? Nếu ngươi làm không tốt, một ngày ta sẽ rút ngươi đi, có lẽ nửa ngày, có lẽ một canh giờ. Nếu ngươi muốn đi theo ta thì đi theo ta, giờ ta đi nhà xí ỉa."

Tân Tật Công đỏ mặt lên, xoay người chạy đến tường thành: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Thẩm Lãnh đi một vòng ở trong thành giống như đi dạo, trong thành cũng không có chỗ nào thích hợp để làm màu, cho nên hắn có chút hụt hẫng. Nếu có một hồ nước gì đó thì hắn sẽ đi câu cá, để cho các binh sĩ biết hắn căn bản không coi người Hắc Vũ ở bên ngoài ra gì, nếu như vậy thì các binh sĩ cũng sẽ có tự tin. Nhưng trong thành đừng nói hồ nước, một vũng nước cũng không có, nếu câu cá trong giếng nước thì có vẻ hơi khoa trương.

Thật sự không có chỗ nào thích hợp, Thẩm Lãnh liền gọi mấy gã binh lính múc mấy thùng nước đến, sau đó hắn tìm một cái bút lông lớn đến, nghĩ nếu đã không thể câu cá thì luyện chữ ở dưới thành. Bệ hạ bảo hắn có thời gian thì luyện chữ, hình như đã lâu rồi không luyện, lúc này cũng đúng lúc, thế là hắn muốn dùng bút lông lớn chấm nước viết trên đường. Mình làm ra vẻ dửng dưng, các binh sĩ nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vững dạ trong lòng. Sau khi nghĩ đến đây Thẩm Lãnh cũng có chút vui vẻ, bỏ bút lông vào vào trong thùng nước chấm chút nước, nhưng nhìn mặt đất lại sửng sốt... Viết gì đây?

Cũng không phải là không biết viết, chỉ là kéo binh sĩ tò mò ở chung quanh tụ tập lại càng lúc càng nhiều, Thẩm Lãnh nghĩ nếu mình viết chữ thì có thể sẽ bị thủ hạ cười chê vài ba năm mất. Hắn cũng không phải da mặt mỏng, chủ yếu là không thể mất thân phận đại tướng quân.

Vì thế trầm ngâm hồi lâu, Thẩm Lãnh giơ bút lông lên: "Viết chữ gì đó đâu có thú vị."

Nói xong câu này, hắn liền muốn ném bút lông vào trong thùng nước không viết nữa, cùng lắm thì lại đi tìm một việc gì khác có thể làm màu, nhưng vừa quay người lại thì giống như nhìn thấy một đàn sói, các binh sĩ vây xem phải gọi mong đợi.

"Thú vị thú vị! Chắc chắn thú vị!"

"Đúng vậy, đại tướng quân ngài mau viết đi. Chúng ta đã sớm nghe nói ngài viết chữ rất xấu rồi, vẫn chưa được chứng kiến nữa."

"Đúng vậy đại tướng quân, mau cho chúng ta mở mang tầm mắt đi."

"Đại tướng quân, sao ngài có thể nói không thú vị chứ. Ngài nhìn mọi người như vậy xem, đều cảm thấy rất thú vị."

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ... Xin các ngươi cho ta sự tôn kính mà một đại tướng quân nên có được không?"

"Vậy đại tướng quân ngài viết ít đi vài chữ?"

"Phì! Đại tướng quân nói rồi, tôn trọng, tôn trọng thì có thể viết ít sao?"

"Có lý, đại tướng quân ngài viết nhiều thêm vài chữ đi. Chúng ta đều nghe nói chuyện ngài viết chữ ở tây cương, để cho chúng ta cũng mở mang kiến thức đi."

Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Các ngươi thật sự là đang ép ta, nhưng mà ta sẽ khiến các ngươi thất vọng đấy."

Hắn cầm bút viết chữ "nhất" trên mặt đất, tay cầm đao vững như vậy cho nên chữ "nhất" tất nhiên cũng không khó nhìn cho lắm.

"Đại tướng quân ngài chơi xấu, chữ "nhất" thì chẳng nhìn ra được gì cả!"

"Đúng vậy, viết chữ "nhất" quá đơn giản."

Thẩm Lãnh lại hừ một tiếng, viết chữ "nhị" trên mặt đất.

"Xùy!"

Người vây xem đều bộc phát ra tiếng xùy.

Thẩm Lãnh cầm bút lại viết một chữ "tam", tiếng xùy càng lớn hơn.

Viết xong chữ "tam" Thẩm Lãnh ném bút đi: "Thấy không! Xấu không!"

Có người nói: "Vậy đại tướng quân viết thêm chứ "tứ" đi."

Thẩm Lãnh quay người lại: "Một ngày ba chữ, không thể viết nhiều, không thể hao hết bút lực."

Nói xong câu này liền chạy như bay, không có dáng vẻ làm màu một chút nào.

Bình Luận (0)
Comment