Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1172 - Chương 1172: Tử Vong

Chương 1172: Tử vong Chương 1172: Tử vong

Đức Đức Thác nhìn thấy quân Ninh đào nhiều hố như vậy ở ngoài thành, nhìn thấy quân Ninh đóng chặt cổng thành không có ý xuất chiến, đại khái liền xác định dưới trướng Thẩm Lãnh thật sự không có nhiều nhân mã. Nếu không thì với thói quen của quân Ninh, đâu có đạo lý chỉ phòng không công.

Sự hiểu biết của người Hắc Vũ đối với chiến binh Ninh quốc, đại khái cũng giống như hiểu về kẻ điên vậy. Nếu quân Ninh có nhân số tương đương với kẻ thù, vậy bọn họ sẽ đánh ra khí thế nhiều hơn gấp ba lần binh lực của kẻ thù trở lên, cũng không biết khí thế đó đến như thế nào, sự tự tin khó hiểu đó khiến người ta chán ghét, cũng khiến người ta sợ hãi.

Nếu quân Ninh binh lực bằng một nửa quân địch, quân Ninh cũng không nghĩ sẽ có khả năng thua, thậm chí trong tình hình điều kiện cho phép bọn họ sẽ còn đối công, đánh ra trận thế giống như lực lượng tương đương với kẻ thù. Thường thường quân đội có binh lực nhiều hơn người Ninh một nửa cũng sẽ bị đánh bại.

Đây là còn phải xem sức chiến đấu của binh lính. Nếu nói quân đội như các tiểu quốc Tây Vực, như quân đội của Lâm Việt, Điệu quốc, nếu người Ninh chỉ ít hơn số lượng kẻ thù một nửa thì đã sớm xông lên rồi.

Lúc trước đánh Lâm Việt, trận chiến điển hình ba tiêu doanh quân Ninh đánh bại gần ba vạn quân Lâm Việt cũng không phải không có.

Chỉ có binh lực bằng một phần ba kẻ địch, thậm chí ít hơn thì người Ninh mới lựa chọn chỉ thủ chứ không tấn công. Nếu dựa theo những điều này để phỏng đoán, Đức Đức Thác xác định binh lực dưới trướng Thẩm Lãnh chắc hẳn là không đến một vạn năm ngàn.

"Tư Mã!"

Đức Đức Thác hướng về phía sau gọi một tiếng, tướng quân Tư Mã dưới trướng hắn ta tiến lên: "Mời tướng quân căn dặn."

Đức Đức Thác chỉ vào thành Cao Đường nói: "Mang binh lực dưới ngươi cường công chính diện, tường thành của thành Cao Đường không quá cao, ta sẽ triệu tập cung tiễn thủ giúp ngươi áp chế quân Ninh ở trên tường thành."

Sắc mặt Tư Mã hơi khó coi. Tấn công tòa thành do quân Ninh phòng thủ và tấn công tòa thành do người Bột Hải phòng thủ là hai chuyện khác nhau, một trời một vực, kẻ ngốc mới muốn đi tấn công quân Ninh lượt đầu tiên. Lúc này binh lính quân Ninh bất kể là ý chí chiến đấu hay thể lực đều không có bất cứ sự tiêu hao nào, y mang theo bộ hạ xông lên đầu tiên, không cần nghĩ kỹ cũng có thể nghĩ đến tổn thất sẽ lớn cỡ nào. Nhưng quân nhân chính là quân nhân, quân nhân phải chấp hành quân lệnh.

Ngay sau khi tiếng tù và của người Hắc Vũ vang lên tu tu, từng phương trận một bắt đầu tiến đến gần thành Cao Đường, thoạt nhìn quân trận chỉnh tề, quân dung nghiêm túc. Thật sự nếu nói ra thì chiến lực của người Hắc Vũ đại khái chính là người An Tức cộng thêm người Bột Hải, mà mấy trăm năm trước quân Ninh muốn đánh ngang cơ với người Hắc Vũ phải khó khăn cỡ nào? Người Hắc Vũ có ưu thế trời sinh, bọn họ có tố chất thân thể tốt hơn. Mà bây giờ quân Ninh đánh nhau với Hắc Vũ đã có ưu thế về mặt tâm lý, đây là ưu thế chỉ mới có được gần hai mươi năm nay.

Tân Tật Công đứng ở trên tường thành nhìn người Hắc Vũ ở dưới thành tới gần, thật ra trong lòng vẫn thấy hơi căng thẳng. Gã hiểu đấu pháp và sắp xếp của Thẩm Lãnh, nhưng tân binh dù sao cũng là tân binh, gã vẫn sợ tân binh không chống đỡ được áp lực mà người Hắc Vũ mang đến.

"Trọng nỗ!"

Tân Tật Công hô một tiếng, lúc nói ra mới biết cổ họng của mình đã khàn đặc, nhưng trước đó cũng không có gào thét gì.

Ngay sau một tiếng gào thét này, tất cả các binh sĩ điều khiển trọng nỗ ở trên tường thành đều nghiêm túc hẳn lên. Trên thành Cao Đường không có bao nhiêu trọng nỗ, nhưng trong quân Thẩm Lãnh mang đến nhiều. Trước giờ Thẩm Lãnh luôn là một người tham tiền, trong quân người khác nếu dựa theo tiêu chuẩn thì trang bị mười cỗ máy bắn nỏ, nếu trong quân của hắn có quy mô nhân số giống nhau mà không trang bị ba mươi cỗ thì hắn cũng cảm thấy thua lỗ.

quyển sổ đen, chỉ cần những người ghi trên đó đến xưởng thuyền, cả xưởng thuyền từ trên xuống dưới đều đề phòng giống như đề phòng trộm cướp, còn căng thẳng hơn cả đề phòng trộm cướp. Người đứng đầu danh sách này chính là Thẩm Lãnh, những người còn lại đều là người của thủy sư hắn.

Người của Võ Công Phường thành Trường An vừa nghe nói Thẩm Lãnh sắp đến, việc đầu tiên chính là tăng thêm một ổ khóa cho tất cả các cửa của võ khố.

Theo như chính lời Thẩm Lãnh nói, khí là gì? Trong đời sống, khí là thứ dùng để làm cho cuộc sống càng thoải mái hơn, các loại dụng cụ, bao gồm bàn ăn ấm trà đều là khí, trong sinh hoạt không thể thiếu những thứ này. Đao, thương, tên nỏ, những thứ này cũng là khí. Sự tồn tại của khí chính là con người chế tạo ra để cải thiện, nếu khí có thể bảo mệnh, khiến cho các binh sĩ bớt đổ máu trên chiến trường, lựa chọn giữa tiêu hao khí và tiêu hao mạng người, đương nhiên là lựa chọn người trước.

Câu nói này của Thẩm Lãnh từng thuyết phục được rất nhiều người, sau đó nói nữa thì không còn linh, không lừa được đồ nữa, cho nên thi thoảng hắn cũng sẽ trực tiếp bỏ qua trình tự nói đạo lý này, đi đến bước mặt dày.

Sau khi phương trận của quân đội Hắc Vũ đến một khoảng cách nhất định thì bắt đầu phân tán ra. Tấm chắn của bọn họ không đủ dùng, phương trận không thể hình thành thuẫn trận hoàn chỉnh, cho nên khi công thành vẫn phải phân tán ra, Người tản ra đàn giống như trong nháy mắt liền tăng lên gấp mấy lần, hò hét rung trời lở đất lao về phía thành Cao Đường.

"Nỏ!"

Tân Tật Công hét to một tiếng.

Máy bắn nỏ trên tường thành bắt đầu phát uy, tên nỏ loại lớn to như cánh tay bay vút ra. Trọng nỗ bay vào trong đám đông binh sĩ Hắc Vũ, mỗi một mũi tên đều có thể đâm xuyên ra một đường máu, trên tuyến đường thẳng tắp này tuyệt đối không phải là sinh tử của một người.

"Tiễn!"

Lại là một tiếng hét to.

Cung tiễn thủ quân Ninh trên tường thành bắt đầu nâng cung lên, sau tiếng quân lệnh, lượt mũi tên thứ nhất bay lên giữa không trung sau đó rơi xuống dưới. Giống như đồng loạt một lúc, trên mặt đất liền có thêm một lớp lông vũ trắng, người Hắc Vũ trúng tên ngã xuống đất nhiều không đếm xuể. Nhưng đối với số người công thành của quân đội Hắc Vũ mà nói, tổn hại từ lượt bắn thứ nhất gây ra cho người Hắc Vũ vẫn chưa đủ để làm cho đội ngũ của bọn họ có vẻ yếu mỏng hơn một chút.

"Bắn tiếp!"

Lượt thứ hai nhanh chóng bắn ra ngoài. Một binh sĩ Hắc Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời theo bản năng, hắn ta nhìn thấy chấm đen rậm rạp từ bên trên rơi xuống, chấm đen đó từ từ lớn lên trong tầm mắt. Hắn ta chăm chú nhìn, khi mũi tên rơi xuống hắn ta nhanh chóng nhích sang ngang tránh né mũi tên này, nhưng mắt người không cường đại đến mức có thể giúp hắn ta tránh được tất cả mọi tổn hại, một mũi tên bắn khác trúng bả vai hắn ta. Hắn ta đau đớn kêu một tiếng và lui về phía sau theo bản năng, chỉ một bước đã bị người ở phía sau đụng ngã. Lúc ngã xuống hắn ta còn nghĩ không thể nằm sấp về phía trước, nếu như vậy thì mũi tên sẽ đâm vào càng sâu hơn, cho nên hắn ta vẫn còn miễn cưỡng xoay người nằm trên mặt đất.

Khoảnh khắc nằm ở đó hắn ta nhìn thấy người ở phía sau sải bước nhảy qua để tránh né hắn ta, lòng bàn chân sượt qua mặt hắn ta, giống như một bóng râm to lớn. Sau khi nhảy qua người hắn ta, một bóng râm lớn hơn nữa lại đến, từ trên trời rơi xuống.

Đồng tử của gã binh sĩ Hắc Vũ nằm ở đó lập tức co lại, hết chấm đen này đến chấm đen khác không ngừng phóng đại trong mắt hắn ta, mà hắn ta đã không kịp tránh né một lần nữa. Mũi tên rơi xuống, một mũi tên đâm vào mắt hắn ta, một mũi tên rơi ở cổ họng hắn ta. Dường như vận khí của hắn ta chính là không tốt như vậy, khi mũi tên tấn công như vậy thì phần lớn là tạo thành thương tổn chứ không trực tiếp bắn chết, hắn ta trúng ba mũi tên, hai mũi tên đều là vết thương trí mạng.

Khi người Hắc Vũ đã dần dần tới gần dưới chân tường thành, cung tiễn thủ quân Ninh không còn bắn bổng nữa mà là bắn chụm vào vị trí thang mây, tốc độ binh sĩ Hắc Vũ khiêng thang ngã xuống cao hơn những binh lính khác nhiều. Sau khi bọn họ ngã xuống lại có người chạy đến vác thang lên, lại ngã xuống, lại sẽ có người đến bổ sung. Chiến tranh trước giờ đều là như vậy, sẽ không bởi vì một người ngã xuống là lập tức kết thúc, có những lúc, ngay cả một bên nhận thua cũng chưa chắc có nghĩa là chiến tranh kết thúc.

Người Hắc Vũ thiện chiến, bất kể là bình nguyên dã chiến hay công thành đoạt đất bọn họ đều không xa lạ, nhưng quân Ninh cũng không xa lạ. Những cái hố đào ở ngoài thành làm cho tốc độ đến gần tường thành của người Hắc Vũ trở nên rất chậm. Trong lúc chạy bọn họ còn phải chú ý đưới chân, lúc chú ý dưới chân thì sẽ lại không để ý đến mũi tên trên trời.

Đây là thương vong không thể tránh khỏi. Nếu giờ khắc này đổi lại là quân Ninh công thành ở bên dưới, mức thương vong như vậy chắc hẳn là cũng sẽ không nhỏ.

Một cái thang gác lên trên tường thành, bốn năm gã binh sĩ Hắc Vũ dùng hết sức lực ấn giữ thang. Có người miệng cắn loan đao dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng leo lên trên, mà binh lính quân Ninh ở trên tường thành thì dùng câu liêm thật dài để đẩy thang. Người của hai bên đều đang quyết tâm dốc hết toàn lực. Thang bị đẩy đổ xuống, binh sĩ trên thang kêu lên rồi ngã xuống, rơi thật mạnh xuống đất.

"Túi hỏa dược!"

Khi mật độ binh sĩ Hắc Vũ ở dưới tường thành đã đủ dày, Tân Tật Công khàn giọng hô một tiếng.

Từng túi hỏa dược sau khi đốt ngòi nổ liền ném xuống đám người nổ tung. Một binh sĩ Hắc Vũ nhìn thấy túi hỏa dược rơi ở bên cạnh, ngòi nổ vẫn chưa cháy hết, trong đầu đã không có ý nghĩ nào khác, theo bản năng liền bổ nhào qua nhặt túi hỏa dược lên quăng về phía sau. Sau đó túi hỏa dược nổ tung trong đám đồng đội của hắn ta ở phía sau, khói và lửa làm cho cơ thịt trên mặt hắn ta cũng rung lên. Trong một khắc đó, tầm nhìn của hắn ta dường như trở nên chậm đi, hắn ta nhìn thấy những đồng đội của mình kêu thảm ngã xuống. Có người mặt bị đầu mũi tên bắn xuyên qua, có người ôm cổ mà máu tràn ra giữa kẽ tay, có người có nhiều lỗ máu trên người, có người bị lửa đốt cháy y phục thì lăn lộn trên mặt đất.

Hắn ta quay đầu nhìn hết người này đến người khác, giống như cỗ máy, rất chậm, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Sau đó hắn ta cảm giác thấy hơi lạnh, lúc này mới cúi đầu nhìn thấy trên ngực mình có mấy lỗ máu nho nhỏ, bì giáp bị bắn thủng. Hơi rét lạnh này không phải đến từ thời tiết, mà là đến từ trong cơ thể. Hắn ta chậm rãi ngồi xuống, thở dốc từng hơi từng hơi, cũng không biết tại sao lại có ảo giác nơi Bột Hải này thoáng chốc đã biến thành mùa đông, giống như bốn phía đều là một mảng trắng xoá, đó chắc hẳn là tuyết. Hắn ta lại cúi đầu nhìn vết thương của mình, sau đó kinh ngạc, hắn ta nhìn thấy mình cũng biến thành màu trắng, còn máu là màu đen.

"Giết lên!"

Tiếng hét giống như một tiếng nổ vang lên bên tai hắn ta. Đồng bào của hắn ta lại gác thang lên trên tường thành, giống như cảnh này chỉ vừa mới xảy ra không lâu, chỉ một lát ngắn ngủi đã là một vòng luân hồi. Binh sĩ Hắc Vũ miệng ngậm loan đao dùng cả tay lẫn chân leo lên trên, mà các binh sĩ đỡ thang thì mặt căng bạnh ra. Đó là bởi vì bọn họ đang dốc hết sức lực muốn giữ cho thang không bị đẩy đổ xuống.

Nhưng mà thang vẫn đổ, người trên thang kêu lên ngã xuống, cảnh này thật sự không phải là lặp lại sao?

Binh sĩ bị trọng thương đã không kịp suy nghĩ nhiều hơn, hắn ta ngã xuống, hơi thở dần dần càng lúc càng trở nên yếu ớt. Nằm ở đó, vừa hay hắn ta có thể nhìn thấy trên tường thành, những binh lính quân Ninh ló ra thụt vào, trong mỗi giây phút đó, hắn ta giống như nhìn thấy những ác ma, trên đầu tản ra khí màu đen.

Một túi hỏa dược rơi xuống bên cạnh hắn ta, hắn ta cố gắng nghiêng đầu nhìn, sau đó nhìn thấy ngòi nổ kia vẫn chưa cháy hết. Hắn ta nghĩ nên cắt đứt ngòi nổ mới đúng, chứ không phải ném vào đám đồng bào ở phía sau, vì thế hắn ta muốn cố gắng lật người qua cắt đứt ngòi nổ, nhưng vào thời khắc này, hắn ta nhìn thấy một đồng bạn khuôn mặt dữ tợn cúi người ôm túi hỏa dược lên, sau đó ra sức ném vào đám người ở phía sau.

Vù...

Hóa ra thật sự là lặp lại, binh sĩ Hắc Vũ vừa mới ném túi hỏa dược đó có phải là mình hay không?

Hắn ta nhắm mắt lại, may là không cần suy nghĩ thêm nữa, sợ hãi thêm nữa.

Tử vong à.

Thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment