Dự đoán của Tân Tật Công không có sai lệch gì xảy ra. Sau khi đến giờ Tý, người Hắc Vũ phán đoán thủ quân Đại Ninh đã đang mệt mỏi, cho nên thế công rất hung mãnh, nhưng thời đại thật sự không giống trước kia nữa, hỏa khí đã mang lại cho quân Ninh sự tự tin không gì sánh kịp, cũng mang lại cho kẻ thù của Đại Ninh sự kinh sợ không gì sánh kịp.
Huống hồ trong quân Thẩm Lãnh cũng không nghèo.
Đêm nay cũng hơi nhiều mây cho nên không có trăng sáng. Bắc cương trăng sáng treo trên cao, Trà gia giục ngựa chạy nhanh dưới ánh trăng. Bên Bột Hải này hơi nhiều mây không thấy trăng, cho nên lợi dụng bóng tối này, quân đội của Hắc Vũ ùn ùn đến.
Thẩm Lãnh nói nếu trăng không bắn ngân quang, chúng ta bắn.
Vì thế ngoài thành liền lửa cháy ngập trời, cung tiễn thủ cho dù bắn bừa thì hỏa tiễn cũng như sông sao, lại từ trên tường thành trút xuống như thác lửa. Trong đêm tối đen như mực đâu nhìn thấy rõ vị trí của người Hắc Vũ ở ngoài thành, chỉ là không ngừng bắn mũi tên mà thôi. Vũ khí trang bị trong quân Thẩm Lãnh nhiều hơn trang bị của các vệ chiến binh khác có quy mô binh lực bằng nhau ít nhất gấp ba lần, cũng không tiếc mũi tên cho nên cứ việc bắn, mặc kệ bắn trúng hay không, cứ bắn là được.
Nhưng túi hỏa dược thật sự là nỗi khiếp sợ quá lớn đối với người Hắc Vũ. Người Hắc Vũ đến bên dưới thành, túi hỏa dược liền bị ném xuống liên tiếp, chỗ bị nổ tung chính là một đống lửa, đầu mũi tên trong túi hỏa dược bắn ra bốn phía giống như sao băng. Nhiều sao băng trong bầu trời đêm như vậy khiến người ta tê rần da đầu, chợt lóe lên một cái, nhưng lóe lên rất nhiều.
Tiếng kêu rên của người Hắc Vũ dường như còn lớn hơn cả tiếng túi hỏa dược nổ, xé rách bầu trời đêm.
Có lẽ là bởi vì e sợ nhân gian xuất hiện vũ khí như vậy cho nên ngay cả mây đen cũng loạng choạng bay mất, như là đã uống rượu say, lại giống như run rẩy vì sợ hãi.
Trăng lộ ra một chút dấu vết, lặng lẽ lặng làm cho mặt đất xuất hiện ánh sáng mờ mờ, nhưng ánh sáng thế này giống như là trùm một lớp lụa đen lên ngọn đèn, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen méo mó, đó là người đang giãy giụa.
Hiện giờ túi hỏa dược vẫn chưa có tác dụng quá lớn trong bình nguyên dã chiến, trong tình huống không có máy ném đá, uy lực của túi hỏa dược không thể phát huy, nhưng thủ thành thì khác. Nếu Thẩm Lãnh bất chấp tất cả, cứ ném xuống mãi, với số lượng túi hỏa dược lưu trữ trong đội ngũ của hắn hiện tại, có lẽ có thể tự mình giết mình, nổ sụp tường thành.
Cũng may Thẩm Lãnh không ác như vậy, cũng không ngu như vậy. Còn phải giữ lại túi hỏa dược dùng khi quyết chiến, cho nên hiện tại chỉ là lấy việc tiêu hao binh lực Hắc Vũ làm chính, ý nghĩa hù dọa kẻ thù dường như lớn hơn một chút.
Quả nhiên, sau khi ném mười mấy túi hỏa dược ra ngoài thì sĩ khí của người Hắc Vũ đã bị hoàn toàn đánh tan, bọn họ không biết người Ninh sẽ còn ném ra bao nhiêu cho nên chỉ có thể chật vật rút đi.
Cùng lúc đó, bắc cương.
Hai trăm dặm phía bắc thành Băng Nguyên.
Trong bóng đêm, một đội nhân mã đông nghịt từ từ đi về bên kia. Bởi vì đêm khuya và hôm trước vừa mới có tuyết rơi cho nên tốc độ của đội ngũ chậm lại, tính toán lộ trình chỉ còn khoảng chừng hai trăm dặm cho nên người dẫn đầu quyết định không nghỉ ngơi, đi thẳng đến thành Băng Nguyên rồi hãy nói.
Đội ngũ này có hơn ba ngàn kỵ binh, nhìn trang phục hoàn toàn khác với kỵ binh biên quân Hắc Vũ, kiểu mẫu chiến giáp của bọn họ không phải là phối trí chế thức của quân đội Hắc Vũ, mà là màu bạc.
Cho nên ở dưới ánh trăng nhìn giống như một làn sóng ánh sáng dập dờn trên quan đạo vậy.
Giáp trụ màu bạc, áo choàng màu trắng, ngay cả ngựa đều là thuần màu trắng, một đội kỵ binh như vậy không những mang lại cho người ta một cảm giác áp bức, còn mang lại cho người ta ảo giác giống như những thần thánh.
Bọn họ là bạch kỵ Kiếm Môn.
Bạch kỵ Kiếm Môn, còn được các bách tính Hắc Vũ gọi là Quỷ kỵ địa ngục. Bọn họ là kỵ binh hộ giáo của Kiếm Môn, hung ác tàn bạo giết người như ngả rạ, tổng cộng nhân số một vạn hai ngàn. Lần này phái đến đây hơn ba ngàn người cũng đủ để chứng tỏ bọn họ cần làm một việc rất quan trọng đối với Kiếm Môn.
Trên thực tế là rất quan trọng đối với tông chủ Kiếm Môn Tâm Phụng Nguyệt, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ là mang Khoát Khả Địch Tẩm Sắc về Tinh Thành.
Ba ngàn sáu trăm kỵ binh hộ tống một đoàn xe do khoảng mười bảy mười tám chiếc xe ngựa tạo thành. Trong mỗi một chiếc xe ngựa đều có một người áo trắng ngồi khoanh chân. Từ y phục của bọn họ có thể đoán được thân phận địa vị của bọn họ ở trong Kiếm Môn.
Một lão già ngồi trong chiếc xe ngựa đi đầu, thoạt nhìn khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, cổ tay áo bên phải trên áo trắng của lão ta thêu một vầng trăng lưỡi liềm và một thanh kiếm, giáo huy này đại diện cho thân phận đại kiếm sư Kiếm Môn, so với người khác thì trên cổ tay áo bên trái của lão ta còn thêu một ngôi sao sáu cánh. Bên trong mấy chiếc xe ngựa ở phía sau, còn có hai người mặc y phục cơ bản là giống như lão ta, cũng là đại kiếm sư Kiếm Môn. Những người ngồi trong xe ngựa phía sau nữa đều là kiếm sư, trên cổ tay áo của bọn họ cũng thêu một thanh kiếm và một vầng trăng lưỡi liềm, chỉ là trên cổ tay áo trái không có sao sáu cánh.
Ngoại trừ lão già trong chiếc xe ngựa đi đầu ra, phía sau bất kể là đại kiếm sư hay kiếm sư, mỗi người đều ngồi khoanh chân, kiếm của bọn họ để ngang trên gối. Kiếm của Kiếm Môn từ trước đến nay đều rất lớn, kiếm pháp cũng rất quỷ dị, nhưng theo những người này thấy, kiếm của kiếm sư đều rất lớn, mà kiếm của mấy vị đại kiếm sư lại gần như bình thường. Trong đó còn có một đại kiếm sư là nữ tử, nhìn khoảng ba mươi tuổi, ngồi nhắm mắt, kiếm của nàng ta không giống như là kiếm mà giống một cây châm dài hơn.
Chung quanh cỗ xe ngựa đi đầu có sáu kỵ sĩ mặc chiến giáp màu bạc gần như không hề tách rời. Thân phận của sáu người này là giáo úy bạch kỵ, tương đương với cấp bậc kiếm sư. Ở trong Kiếm Môn, cho dù là đại kiếm sư và cung phụng Kiếm Môn có thân phận rất cao cũng không có tư cách điều động bạch kỵ, chỉ có tông chủ Kiếm Môn có thể.
Lão già ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh cũng không có kiếm, cho nên thoạt nhìn khí chất hơi khác. Lão ta mở mắt khẽ nhíu mày, dường như có chút chán ghét con đường dài đằng đẵng này. Từ Tinh Thành đến đây đã đi gần một tháng rồi, còn phải hết sức cẩn thận vòng qua phòng tuyến của quân Ninh. Hiện tại từ hồ Lạc Già về phía nam đều là của người Ninh, biên quân của bọn họ không dễ chọc vào.
"Còn bao lâu nữa?"
Lão già hỏi một câu.
"Bẩm cung phụng đại nhân, đường trở nên không dễ đi, cho nên đêm nay đến khi trời sáng đại khái chỉ có thể đi được khoảng năm mươi dặm. Có vẻ như là vừa mới có tuyết, xe ngựa đi hơi khó khăn, đi thêm một ngày nữa, nếu đi không ngừng, chắc hẳn trước giờ Tý tối ngày mai là có thể đến thành Băng Nguyên."
Bên ngoài xe ngựa, một giáo úy bạch kỵ cúi đầu trả lời một câu, ngữ khí tất cung tất kính.
Đại kiếm sư Kiếm Môn mấy năm nay lại có bổ sung. Năm đó bị một mình Sở Kiếm Liên giết mấy người, Kiếm Môn nguyên khí đại thương, sau đó xuất động ba trong năm đại cung phụng vây công một mình Sở Kiếm Liên, bị Sở Kiếm Liên giết hai người, đánh trọng thương một người. Người bị thương đó đến bây giờ vẫn chưa phục hồi như cũ, Sở Kiếm Liên cũng bị thương hơi nhẹ.
Hiện giờ Kiếm Môn chỉ còn lại ba đại cung phụng, mà một người căn bản là đã phế, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Lão già này chính là một trong hai cung phụng còn lại, luận vai vế trong Kiếm Môn thì cao hơn Tâm Phụng Nguyệt một bậc, Tâm Phụng Nguyệt nên gọi bọ họ là sư thúc. Người này cũng không lớn tuổi hơn Tâm Phụng Nguyệt nhiều, nhưng lão ta và sư phụ của Tâm Phụng Nguyệt cùng thế hệ, là sư huynh đệ đồng môn, chỉ là nhập môn quá muộn. Lúc sư phụ của Tâm Phụng Nguyệt đã hơn bốn mươi tuổi thì lão ta mới vừa nhập môn, năm ấy hai mươi tuổi, là nhập môn khi đã có căn bản rồi.
Lão ta tên là Tử Linh Khế.
"Tìm chỗ nghỉ ngơi đi."
Lão già trầm mặc một lát rồi căn dặn một tiếng: "Sắp xếp một đội người đi thành Băng Nguyên xem thử trước, thuận tiện thay thế hộ vệ của trưởng công chúa điện hạ."
"Vâng!"
Giáo úy bạch kỵ lên tiếng, giục ngựa đi về phía trước.
Ở đầu đội ngũ, tám giáo úy bạch kỵ chia làm hai hàng đi theo phía sau một người. Người nọ mặc chiến giáp màu bạc trùm kín toàn thân cho nên có vẻ khác biệt rất lớn với người ở phía sau. Chiến giáp của hắn ta nhìn khiến người ta có cảm giác nặng nề giống như không thể phá hủy.
Giáo úy bạch kỵ ở phía sau đuổi theo, khom người cúi đầu: "Tướng quân, cung phụng đại nhân nói nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây, trước hết phái nhân mã đi thành Băng Nguyên thay thế hộ vệ của trưởng công chúa điện hạ."
Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi hơi thay đổi sắc mặt, có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn. Là hắn ta hạ lệnh cho đội ngũ đi tiếp không ngừng lại, nhưng vị đại cung phụng đó hiển nhiên là chịu không được, chỉ còn lại không tới hai trăm dặm đường, cắn răng đi là có thể đến nơi, dừng lại nghỉ ngơi thì lại phải chậm trễ một đêm. Chẳng lẽ đại cung phụng không biết tông chủ để ý đến trưởng công chúa điện hạ cỡ nào?
Để có được trưởng công chúa điện hạ mà tông chủ triệu tập nhân thủ, lại tha tội cho Đức Đức Thác và còn hứa cho nhiều lợi lộc, như vậy mới khiến Đức Đức Thác giả vờ suất quân đi theo trưởng công chúa điện hạ. Làm vòng vo như thế, rườm rà như thế, khó khăn như thế mới khống chế được trưởng công chúa điện hạ, nếu lại xảy ra bất ngờ gì nữa, sợ là tông chủ đại nhân sẽ đại khai sát giới mất.
Nhưng mà... Hắn ta không thể trêu chọc vào đại cung phụng Tử Linh Khế.
Dựa theo cấp bậc mà nói, hắn ta là một trong ba vị tướng quân bạch kỵ, địa vị trong bạch kỵ chỉ đứng sau đại chỉ huy sứ. Bạch kỵ có một vạn hai ngàn người, địa vị cao nhất là đại chỉ huy sứ, tiếp theo chính là tướng quân bạch kỵ, thân phận của hắn ta tương đương với đại kiếm sư trong tông môn. Nếu Tử Linh Khế chỉ là đại kiếm sư thì hắn ta cũng sẽ không cố kỵ gì, nhưng Tử Linh Khế còn là cung phụng.
"Bạch Quỷ."
Tằng Tu Nhi quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Mang người của ngươi đi thành Băng Nguyên trước."
Dưới trướng hắn ta có tổng cộng mười bốn giáo úy, trong tên đều có một chữ "quỷ, Bạch Quỷ là người có võ nghệ mạnh nhất trong mười bốn giáo úy. Trong Kiếm Môn hàng năm đều sẽ có cuộc so tài sinh tử để xếp hạng. Bạch Quỷ từng khiêu chiến người đứng cuối cùng trong hàng ngũ đại kiếm sư, tiếc là thất bại. Dựa theo lệ thường, người chiến bại sẽ bị giao cho người chiến thắng xử trí, cho nên tất nhiên là gã ta phải chết. Nhưng gã ta tốt số, ngày đó vừa khéo tông chủ Kiếm Môn Tâm Phụng Nguyệt đã xem cuộc tỷ thí của bọn họ, cảm thấy người này có tài cho nên hạ lệnh điều gã ta từ trong đệ tử Kiếm Môn vào bạch kỵ.
Giáo úy bạch kỵ tuy đồng cấp với kiếm sư nhưng quyền hạn lớn hơn kiếm sư.
Bạch Quỷ lên tiếng đáp lại, vẫy tay một cái, mang theo hơn hai trăm binh lính bạch kỵ chạy nhanh về phía trước.
Tằng Tu Nhi quay lại liếc nhìn, đội ngũ rất dài cho nên không nhìn thấy những chiếc xe ngựa kia. Hắn ta trầm mặc một lúc rồi thở dài một tiếng, nghĩ vẫn phải đi qua hỏi thăm một tiếng mới đúng, dù sao thân phận địa vị của Tử Linh Khế cũng rõ ràng như vậy.
Cùng lúc đó, cách thành Băng Nguyên hơn ba trăm dặm về phía nam.
Mấy trăm kỵ binh mặc chiến giáp màu đen dừng lại, gió tuyết đột ngột nổi lên, tầm mắt cũng đã mơ hồ, đêm tối như vậy, gió tuyết như vậy, căn bản không có cách nào nhận phương hướng chuẩn xác.
Trà gia giơ tay lên ra hiệu, đội ngũ lập tức dừng lại trong gió tuyết.
"Nhiễm Tử!"
Nàng gọi một tiếng.
Trần Nhiễm từ phía sau đến, kéo khăn quàng cổ dày cộp quấn quanh mặt xuống, một làn hơi trắng cũng bốc lên.
"Đại ca, sao vậy?"
"Thời tiết như vậy làm sao đi?"
"Ta ở phía trước."
Trần Nhiễm kéo khăn quàng cổ lên, kéo từ trên người ra một chiến kỳ màu đỏ sẫm, gã buộc chiến kỳ lên thiết tiêu thương, sau đó cắm ở sau lưng, quay đầu lại hô một tiếng: "Mọi người, chú ý nhìn người bên cạnh, gặp rừng thì dừng lại!"
Hắc ngao tru lên một tiếng với Trà gia, dường như đang nói đừng sợ, có ta đây.