Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1175 - Chương 1175: Quyết Tử

Chương 1175: Quyết tử Chương 1175: Quyết tử

Nói chính xác thì thành Băng Nguyên không phải một tòa thành tiêu chuẩn, mà là một tòa thành đá xây dựng trên núi tuyết. Tuyết đọng trên đỉnh núi tuyết quanh năm không thay đổi mặc dù núi cũng không quá cao, cho nên sẽ khiến người cảm thấy có chút cảm giác thần bí.

Thành Băng Nguyên nằm ở phía tây núi tuyết, thế núi bên này không quá dốc đứng, thành trì xây dựng hơn phân nửa là được đắp lên, gần một nửa là mượn thế núi, nhưng tòa thành này khiến người ta đau đầu ở chỗ chỉ có một con đường đi lên, mà trên đường có ba trạm gác của người Hắc Vũ. Trạm gác dưới chân núi có ít nhất hơn ngàn người, muốn giải quyết một tiêu doanh biên quân Hắc Vũ này trong một lúc và còn không dẫn đến sự chú ý của những người trên núi, trừ phi khiến tất cả mọi người trên núi đều điếc mù trước, có năng lực này thì trực tiếp đi lên thật tốt.

Binh sĩ Hắc Vũ ở trạm gác dưới cùng chân núi chỉ cần cảnh báo, cổng thành thành Băng Nguyên sẽ đóng lại, không có đường đi rộng rãi, đội ngũ muốn công thành còn khó hơn đào ngọn núi này làm cho thành sụp xuống, cho nên lúc đầu ngay cả khi Đao Binh lên phía bắc, Bùi Đình Sơn nhìn thành Băng Nguyên cũng cảm thấy không hề có ý nghĩa tấn công. Thành không lớn, nhiều nhất có thể chứa được hơn vạn người, nếu vì một tòa thành nhỏ như vậy mà tiêu hao hết binh lực Đại Ninh thì không đáng cỡ nào. Lúc ấy lời bình của Bùi Đình Sơn về tòa thành này là, đánh hạ được dù chết một người ta cũng cảm thấy thua lỗ.

Đường lên núi không rộng và còn quanh co, binh lực không thể triển khai, nhân khẩu thường ở trong thành chẳng qua cũng chỉ là hai ngàn đến ba ngàn người, cố nhét một vạn vào người không chừng thành sẽ bị vỡ.

Vốn dĩ đại doanh của Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ở dưới núi tuyết, mấy vạn quân Hắc Vũ liên doanh sáu bảy dặm, nàng ta cùng với cận vệ ở trong thành Băng Nguyên. Trong tình huống bình thường đâu ai có thể nhốt nàng ta ở trong thành Băng Nguyên. Hai ngàn binh sĩ Hắc Vũ trong thành Băng Nguyên đều là người của Tẩm Sắc, cửa mà đóng lại, cho dù Đức Đức Thác dẫn binh cường công cũng không công vào được, cho nên sau khi Đức Đức Thác gia nhập dưới trướng Tẩm Sắc gần hai năm mới tìm được cơ hội.

Bình thường Tẩm Sắc căn bản sẽ không rời khỏi thành Băng Nguyên, hơn nữa mấy năm nay còn không ngừng vận chuyển lương thực vào thành. Trong núi tuyết có rất nhiều sơn động râm mát, phù hợp để cất trữ đồ. Nàng ta dự định nếu có một ngày nàng ta binh bại, nếu bị Tâm Phụng Nguyệt vây công, dựa vào môi trường đặc biệt của thành Băng Nguyên này, trữ đủ lương thực, chống đỡ mười năm hai mươi năm cũng không thành vấn đề.

Đại quân không tấn công được, số ít người đi lên cũng vô dụng, đây chính là thế ngoại đào nguyên nàng ta và con trai. Tuy rằng điều kiện tất nhiên sẽ cực kỳ gian khổ, nhưng không phải vẫn có thể sống tự do sao.

Nhưng không ngờ Đức Đức Thác lại tìm được cơ hội lừa đứa trẻ ra ngoài. Hắn ta biết ở trong thành cho dù hắn ta khống chế đứa trẻ thì cũng không ra được, cho nên hắn ta dùng thời gian hai năm để mua chuộc một thị nữ bên cạnh Tẩm Sắc. Lúc Tẩm Sắc đang ngủ, thị nữ lén dẫn đứa trẻ ra ngoài thành Băng Nguyên giao cho Đức Đức Thác, Đức Đức Thác dùng đứa trẻ để uy hiếp Tẩm Sắc, lại ép mấy vạn tinh nhuệ Hắc Vũ dưới trướng Tẩm Sắc di chuyển ba trăm dặm về hướng nam, sau đó Đức Đức Thác dẫn binh khống chế thành Băng Nguyên.

Cho nên việc này đã tạo thành một cục diện khác... Bởi vì thời gian kéo dài quá lâu, gần hai năm, cho nên căn bản Đức Đức Thác cũng không có cách xác định với bên phía Tâm Phụng Nguyệt là lúc nào sẽ đắc thủ, chỉ có thể đợi sau khi đắc thủ mới phái người đến Tinh Thành báo cáo với Tâm Phụng Nguyệt. Cho nên sau khi nhận được tin tức Tâm Phụng Nguyệt mới lập tức triệu tập cao thủ của Kiếm Môn đến thành Băng Nguyên đón Tẩm Sắc.

Hơn nữa thật ra Tâm Phụng Nguyệt đã biết Tẩm Sắc có một đứa con từ lâu. Sau khi Đức Đức Thác ở giả vờ quy thuận Tẩm Sắc không lâu liền phái người đưa tin tức đến Tinh Thành, cho nên lần này Tâm Phụng Nguyệt mệnh lệnh cho người của Kiếm Môn là... mang nữ nhân về, dùng đá đập đứa trẻ thành thịt nát.

Đại cung phụng Tử Linh Khế là người có địa vị cao nhất trong lần rời Tinh Thành này, tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi cũng không dám quá đắc tội. Nếu dựa theo ý của hắn ta thì mau chóng chạy đến thành Băng Nguyên mang người về, tránh sinh rắc rối.

Lúc đầu không phải là Đức Đức Thác chưa từng nghĩ đến việc hắn ta sắp xếp người hộ tống Tẩm Sắc đi Tinh Thành, nhưng lúc ấy Tẩm Sắc nhìn thấy đứa trẻ bị hắn ta khống chế, vì thế rút đao đặt lên cổ mình, nếu hắn ta không thả đứa trẻ ra thì Tẩm Sắc sẽ tự sát. Đức Đức Thác thấy đội ngũ của Tẩm Sắc đã bị điều đi, lại không dám thật sự làm Tẩm Sắc bị thương, cho nên đành phải trả lại đứa trẻ cho nàng ta.

Kết quả là Tẩm Sắc ôm đứa trẻ không chịu buông tay, kể từ lúc đó đứa trẻ không hề rời khỏi nàng trong phạm vi một thước, chỉ cần có người tới gần, Tẩm Sắc sẽ cầm đao lên chuẩn bị tự sát mọi lúc. Đức Đức Thác thật sự sợ Tẩm Sắc xảy ra chuyện cho nên cũng không dám bức bách, chỉ có thể phái người đi Tinh Thành mời Tâm Phụng Nguyệt phái người đến. Mà đúng lúc này Bột Hải bùng nổ chiến sự, đại tướng quân Liêu Sát Lang hạ lệnh cho Đức Đức Thác mang theo hai vạn quân của hắn ta cộng thêm mấy vạn quân của các bộ tộc chung quanh đến Bột Hải. Đức Đức Thác bất đắc dĩ phải để cho tướng quân Đại Mã Cách mang năm ngàn người bảo vệ thành Băng Nguyên, hắn ta mang một vạn năm ngàn quân và ba vạn năm ngàn quân bộ tộc rời đi.

Nói thật Đức Đức Thác chỉ mong sao rời khỏi chỗ này, cho nên sau khi nhận được quân lệnh của Liêu Sát Lang quả thực là sướng muốn chết, hắn ta rời đi một cách nhanh nhất, tránh cho đêm dài lắm mộng. Chỉ cần hắn ta rời khỏi đây, dù Tẩm Sắc có vấn đề gì tất nhiên cũng không liên quan đến hắn ta.

Nhưng hắn ta đi rồi, tướng quân Đại Mã Cách dưới trướng hắn ta cũng có chút buồn bực, mà đâu chỉ có chút buồn bực, quả thực là buồn bực đến mức hận cũng không thể đi ngay trong đêm.

Không thể động đến Tẩm Sắc, không thể động đến con của Tẩm Sắc, ngay cả sau khi bắt được những hộ vệ người Ninh có võ nghệ không tầm thường bên cạnh Tẩm Sắc cũng không thể động đến. Lúc mới đầu còn đánh một trận, sau khi Tẩm Sắc biết được bọn họ cũng bị bắt liền nổi giận, kết quả là hiện giờ ngay cả những người Ninh đó Đại Mã Cách cũng không dám đánh.

Tẩm Sắc giống như một thứ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, Đại Mã Cách chỉ trông mong người của Tinh Thành phái đi mau chóng đến nơi, lúc trước khi bọn họ đến quốc sư Tâm Phụng Nguyệt đã nói nếu trên người Tẩm Sắc bị tổn hại dù là một chút da thì cũng sẽ băm bọn họ thành vạn mảnh.

Đây là lựa chọn có thể đưa ra rất dễ dàng, không đắc tội thôi, để cho Tẩm Sắc còn sống khỏe mạnh, sống đến khi người của Tinh Thành đến, giao người đi là mọi sự đại cát. Thật ra cũng không phải là Đại Mã Cách chưa từng nghĩ đích thân dẫn năm ngàn người đưa người đến Tinh Thành, nhưng hắn ta lại không dám. Mấy vạn quân dưới trướng Tẩm Sắc còn ở đó, lúc Đức Đức Thác đi có ý đồ mang mấy vạn quân này đi nhưng không ai nghe hiệu lệnh của hắn ta.

Thật sự đánh nhau thì năm ngàn người của hắn ta làm sao có thể đánh thắng được mấy vạn tinh nhuệ đó. Thủ hạ của Tẩm Sắc không sợ hắn ta nhưng sợ người của Kiếm Môn, sau khi giao Tẩm Sắc cho người của Kiếm Môn, quân đội dưới trướng Tẩm Sắc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Phía nam thành Băng Nguyên, một khu rừng rậm, cuối cùng Trà gia và mấy trăm thân binh của Thẩm Lãnh cũng tìm được chỗ có thể tránh gió tuyết. Nếu không phải mỗi một binh lính đều đã trải qua thiên chuy bách luyện, tân binh gặp phải tình huống này có thể tâm thái sẽ sụp đổ, đó là một sự tuyệt vọng giống như không thể kháng cự được.

Trong đêm đen, gió tuyết đầy trời, y phục trên người giống như hoàn toàn mất đi tác dụng.

"Tường tuyết!"

Trần Nhiễm gào thét một tiếng, trên lưng ngựa nhảy xuống đầu tiên.

Các binh sĩ lục tục xuống ngựa, nhanh chóng đắp tuyết lên, may mà cánh rừng này mật độ cây cối không thấp. bọn họ đắp ra tường tuyết cao nửa người hình nửa vòng tròn, sau đó người ngồi kề bên người ở dưới tường tuyết. Ở trong rừng sức mạnh của gió trở nên nhỏ đi không ít, tuyết cũng có vẻ thưa hơn bên ngoài rất nhiều.

Trần Nhiễm lấy từ trong ngực ra một cái túi giấy dầu đưa cho Trà gia: "Thịt khô, không ngon nhưng có thể bổ sung thể lực."

Trà gia ừ một tiếng, kéo khăn quàng che trên mặt xuống, trên khăn quàng là một lớp băng dày.

Hắc ngao nằm trên đùi Trà gia, nó thông minh đến mức dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm áp hai chân của Trà gia.

Trà gia để lại một nửa thịt khô, một nửa đưa cho Trần Nhiễm, sau đó lại chia một nửa làm phần của mình ra cho hắc ngao ăn, loại thịt khô cứng ngắc này không thể nào nhai nhỏ được, nhai một chút là phải nuốt xuống, nếu không có thể sẽ nhai đến mức buồn nôn.

"Gió tuyết quá lớn, không nhìn rõ địa hình."

Nấp ở phía sau tường tuyết, Trần Nhiễm thắp một chiếc đèn bão cỡ nhỏ, dùng ánh sáng yếu ớt soi sáng bản đồ.

"Nhưng mà đại ca xem."

Trần Nhiễm chỉ vào chỗ đánh dấu trên bản đồ: "Đây chính là cánh rừng cách thành Băng Nguyên khoảng một trăm hai mươi dặm về phía nam. Cánh rừng này từ nam đến bắc dài khoảng bảy tám dặm, sau khi đi qua rừng chính là một cánh đồng tuyết khoảng sáu mươi dặm, xa hơn về phía bắc chính là bãi chăn nuôi mùa đông của một bộ tộc nhỏ. Lúc chúng ta đến các huynh đệ biên quân Tức Phong Khẩu đã nói, kỵ binh của các bộ tộc bên này đã di động về hướng đông nam, cho nên chắc hẳn là bộ tộc này phòng thủ hư không, chúng ta có thể giết vào bổ sung một ít cấp dưỡng, cho ngựa ăn, cũng có thể tìm hiểu một chút tin tức."

Trà gia gật đầu: "Chuyện quân vụ ngươi mạnh hơn ta, thứ ta học được đều là trong sách vở, không được việc, cho nên để ngươi chỉ huy đội ngũ."

Trần Nhiễm ừm một tiếng: "Có chuyện cần nói với đại ca một tiếng."

Trà gia hỏi: "Chuyện gì?"

"Nếu ngày mai chúng ta giết vào bộ tộc nhỏ, vậy thì..."

Trần Nhiễm dừng lại một chút: "Chúng ta sẽ giết sạch mọi người, bất kể nam nữ già trẻ, chúng ta để lại một người sống cũng có thể bị bại lộ."

Trà gia thầm giật mình, đột nhiên nghĩ đến có phải mỗi lần Lãnh Tử chinh chiến đều sẽ gặp phải lựa chọn như vậy không? Nàng quá hiểu tính cách của Lãnh Tử, nếu Lãnh Tử đưa ra quyết định thì trong lòng hắn nhất định thấy khó chịu, cho dù phải giết hại người của địch quốc, hắn cũng sẽ không thể nào thờ ơ.

"Ta biết."

Trà gia hít sâu một hơi: "Việc quân vụ, ngươi chỉ huy."

Trần Nhiễm dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Sau khi giết vào đây, ta dẫn thám báo đi về hướng thành Băng Nguyên tìm hiểu tin tức, đại ca cùng những người khác ở lại đây chờ tin tức của chúng ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, từ bãi chăn nuôi đó xuất phát đến thành Băng Nguyên nhiều nhất chỉ khoảng năm mươi sáu mươi dặm, ta có thể dẫn thám báo đi về trong một ngày, đại ca không cần lo lắng, cứ việc chờ tin tức."

Trà gia lại gật đầu: "Được."

"Nghỉ một lát đi."

Trần Nhiễm thu bản đồ lại, kéo nắp đèn lên, ngọn lửa vốn đã yếu ớt bị thổi tắt trong nháy mắt, bốn phía lập tức chìm vào bóng tối.

Ngày hôm sau trời vừa mới hửng sáng Trần Nhiễm đã phân công người đi trước dò đường, bọn họ chỉnh lý lại một chút. Có thể có một phần tư số ngựa bị chết cóng, cũng may là lúc đi một người hai ngựa, nhưng tổn thất như vậy cũng đủ làm ảnh hưởng đến lúc rút lui.

"Hoạt động một chút, chuẩn bị lên đường!"

Trần Nhiễm hô to một tiếng, các binh sĩ đều bắt đầu hoạt động.

Đúng lúc này bọn họ chợt nghe thấy một tràng tiếng tù và, khoảng cách dường như cũng không xa. Trần Nhiễm không lên ngựa, chạy nhanh đến chỗ bìa rừng nhìn ra bên ngoài. Phía nam cánh rừng, kỵ binh Hắc Vũ đông nghìn nghịt đã sắp đến, căn bản là không nhìn rõ có bao nhiêu người, bám sát đường chân trời mà đến.

"Đi!" Trần Nhiễm khàn giọng hô một tiếng, nhanh chóng chạy về: "Đại ca lên ngựa đi trước, ta dẫn người đoạn hậu."

Vừa dứt lời thì thám báo được phái đi đến phía bắc cánh rừng dò đường lao về, vừa chạy vừa nói to: "Phía bắc đều là kỵ binh Hắc Vũ, đã vào cánh rừng, cách chúng ta không đến một dặm!"

"Chuẩn bị nghênh chiến!"

Trần Nhiễm tháo liên nỏ xuống: "Dù toàn bộ chết trận cũng phải bảo vệ phu nhân giết ra ngoài!"

"Rõ!"

Mấy trăm thân binh đồng thanh lên tiếng, trong ánh mắt của mỗi người đều tràn ngập ý chí quyết tử.

Bình Luận (0)
Comment