Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1176 - Chương 1176: Ngươi Cứ Mặc Sức Quan Tâm

Chương 1176: Ngươi cứ mặc sức quan tâm Chương 1176: Ngươi cứ mặc sức quan tâm

"Trong tình huống này Thẩm Lãnh sẽ đi một mình sao?" Trà gia hỏi.

Tất cả chiến binh đều nhìn về phía nàng.

Trà gia thò tay ra tháo liên nỏ xuống, giục ngựa đi lên phía trước nhất: "Ta là thê tử của đại tướng quân, đại tướng quân của Đại Ninh phải như thế nào, ta như thế. Ta là công chúa của Đại Ninh, con gái của hoàng đế Đại Ninh phải như thế nào, ta như thế."

Trà gia thúc ngựa xông ra ngoài đầu tiên.

Trần Nhiễm giơ tay lên chỉ về phía trước, mấy trăm chiến binh áo giáp màu đen lao nhanh ra.

Bên ngoài cánh rừng, kỵ binh Hắc Vũ không nhìn thấy giới hạn đã đến cách đó không xa nhưng không lập tức phát động xung phong, mà hình như làn sóng hồng thủy đột nhiên dừng lại đứng ở đó. Số lượng của bọn họ nhiều hơn người Ninh ít nhất gấp mấy chục lần, cho nên khi nhìn mấy trăm kỵ sĩ kia xông đến ngay cả bọn họ cũng không khỏi có chút thay đổi sắc mặc. Thật ra có những lúc người Hắc Vũ cũng sẽ nghĩ trên đời này có lẽ cũng chỉ có người Ninh mới xứng với trở thành kẻ địch của bọn họ, trở thành đối thủ của bọn họ.

Chỉ có đối địch với người Ninh mới không sỉ nhục, không làm mất thân phận của bọn họ. Chỉ có đối địch với người Ninh mới khiến bọn họ cảm thấy chiến đấu thú vị.

Tướng quân Hắc Vũ cầm đầu giơ cánh tay phải lên, tất cả hai hàng kỵ binh Hắc Vũ ở phía trước lập tức đều giơ cung lên. Tuy rằng người Ninh xung phong như vậy đáng để tôn kính, nhưng trên thực tế thì xung phong như vậy không thể nào lay động hàng ngũ của bọn họ.

Nhưng quân lệnh bắn tên lại chậm chạp không ra, cho nên Trà gia và Trần Nhiễm bọn họ đều cảm thấy không ổn.

Đội ngũ xung phong dừng lại, cách hàng ngũ kỵ binh của người Hắc Vũ không đến ba mươi trượng.

Không khí dường như cũng trở nên ngưng đọng lại, cho nên tiếng thở của chiến mã cũng sẽ có vẻ hơi chói tai.

"Ta không muốn giết các ngươi."

Tướng quân Hắc Vũ cầm đầu thúc ngựa đi về phía trước, khoát tay ra hiệu không cần người đi theo, đây là một sự thành ý.

Hắn ta một mình một người cưỡi ngựa đến chỗ chỉ cách đội ngũ của Trà gia khoảng hai ba trượng thì dừng lại, quan sát quân Ninh trước mặt từ trên xuống dưới. Hắn ta đẩy mặt nạ lên, thở ra một hơi thật dài, giống như cái yêu nghiệt, luồng khí trắng kia chính là thứ hắn ta tu hành bị nhả ra.

"Ta là tướng quân kỵ binh dưới trướng trưởng công chúa điện hạ."

Tướng quân Hắc Vũ nhìn về phía Trà gia. Đương nhiên hắn ta nhìn ra được người Ninh ăn mặc tuyệt đối không phải nam nhân này mới là thủ lĩnh của đội ngũ này. Mỗi một binh lính quân Ninh đều đang chuẩn bị bảo vệ người này từng giờ từng phút.

Tướng quân Hắc Vũ hơi cúi người xem như thất lễ, hắn ta mở cái túi treo ở một bên chiến mã ra, lấy từ bên trong ra một tấm bản đồ gấp gọn ném cho Trà gia. Trà gia vươn tay ra giữa không trung bắt lấy.

"Đây là bản đồ địa hình của thành Băng Nguyên, ta vẽ, vị trí của mỗi một căn nhà, mỗi một con đường đều sẽ không sai."

Tướng quân Hắc Vũ thoạt nhìn tuổi tác không lớn, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ không thể nói rõ rắn rỏi cỡ nào, ngược lại có vẻ hơi mềm mại.

"Ngươi có ý gì?"

Trần Nhiễm hỏi một câu.

"Ý là nếu các ngươi không thể cứu trưởng công chúa điện hạ ra, ta sẽ nghiền tất cả các ngươi thành bột."

Tướng quân Hắc Vũ lại thở ra một hơi thật dài, lắc đầu, nói nhỏ giọng: "Binh sĩ dưới trướng ta có hơn phân nửa là tín đồ Kiếm Môn, bọn họ không dám giơ loan đao với người của Kiếm Môn, một nửa người còn lại cũng không dám, cho dù là bọn họ đều chịu ơn trưởng công chúa điện hạ nhưng khó có thể làm được việc phản kháng Kiếm Môn. Bọn họ có thể đánh nhau với người Hắc Vũ cùng là biên quân nhưng sẽ không đánh nhau với bạch kỵ Kiếm Môn. Nhưng ta không trách bọn họ, ngay cả ta cũng giống nhau thì ta có tư cách gì để trách bọn họ."

Hắn ta nhìn về phía Trà gia: "Nhưng ta biết người Ninh nhất định sẽ đến, nếu không đến thì ta khinh thường Mạnh Trường An cả đời."

Trà gia khẽ nhíu mày: "Ngươi biết Mạnh Trường An?"

"Biết, hận hắn."

Tướng quân Hắc Vũ im lặng một lát rồi nói: "Là hắn đã hủy hoại trưởng công chúa điện hạ."

Trà gia không trả lời.

Tướng quân Hắc Vũ nhìn Trà gia nghiêm túc nói: "Quân đội của ta không dám giao thủ với bạch kỵ của Kiếm Môn, cho dù binh lực ít nhất cũng hơn bọn họ gấp mấy lần, nhưng ta có thể giúp các ngươi làm những việc khác."

Hắn ta vung tay lên, quân đội ở phía sau lập tức tách ra, một đám kỵ binh Hắc Vũ xua đuổi rất nhiều chiến mã đến.

"Ngựa của các ngươi không tốt lắm, không chịu được lạnh. Xem ra các ngươi đã quên đổi ngựa với biên quân bắc cương của các ngươi. Nếu như là Mạnh Trường An đích thân đến chắc có lẽ sẽ không phạm sai lầm như vậy. Số chiến mã này là ta tặng cho các ngươi, mỗi người hai con là đủ rồi, ngoài cái này ra, trên chiến mã có lương khô và vũ khí dự phòng. Ngoài ra, ta đã dẫn binh tàn sát hết tất cả các bộ tộc lớn nhỏ phía nam thành Băng Nguyên, loại bỏ tất cả chướng ngại từ đây về hướng bắc cho các ngươi."

Hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Trên tấm bản đồ đó, ta đã đánh dấu chi tiết tuyến đường có thể đi, bao gồm cả mật đạo ở chỗ ở của trưởng công chúa điện hạ đã tu sửa trước đó. Ta đã tính toán cho các ngươi một chút, từ nơi này đến thành Băng Nguyên cần khoảng một ngày rưỡi, trở lại cũng giống nhau, tính cho các ngươi thời gian cứu người là mười ngày, phải tìm cơ hội mới được, cộng lại có tổng cộng mười lăm ngày, mười lăm ngày sau ta suất quân chờ ở đây."

Tướng quân Hắc Vũ giơ tay lên vẫy vẫy, ở phía sau đội ngũ của Trà gia, kỵ binh Hắc Vũ lúc nãy từ trong rừng tràn ra lập tức tách sang hai bên, một trái một phải giống như hai dòng nước lũ tránh đường.

"Nếu các ngươi cứu được trưởng công chúa điện hạ, sau khi trở về giúp ta chuyển lại cho Mạnh Trường An một câu, ta xem thường hắn."

Sau khi nói xong câu này tướng quân Hắc Vũ liền thúc ngựa đi, kỵ binh của Hắc Vũ rút đi như thủy triều.

Trần Nhiễm nhìn đội ngũ kẻ thù giống như không có bờ bến kia từ từ đi xa, theo bản năng giơ tay lên lau mặt, gã cảm thấy không chân thực, giống như ảo ảnh rơi xuống bên cạnh mình vậy.

"Người đó là ai?" Trà gia hỏi.

Trần Nhiễm lắc đầu: "Không biết."

"Hắn quan tâm đến Tẩm Sắc."

Trà gia trầm mặc một lúc rồi nói: "Trong mắt của một nam nhân có thứ đó, ta thấy không tệ."

Trần Nhiễm nói: "Cho nên bọn họ đáng tin?"

"Đáng tin."

Trà gia từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Đổi ngựa!"

Mấy trăm thân binh đồng thời từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chuyển trang bị của mình mang theo sang chiến mã của người Hắc Vũ. Trần Nhiễm cẩn thận kiểm tra một chút, đúng là người Hắc Vũ chuẩn bị cho bọn họ không ít đồ, bao gồm lương khô, nước, thịt khô, thậm chí còn có rượu nặng. Ngoài những thứ này ra còn chuẩn bị cung tiễn, đao dự phòng, quan trọng nhất còn có một bộ bì giáp của người Hắc Vũ.

"Đột nhiên cảm thấy người Hắc Vũ có một chút đáng yêu."

Trần Nhiễm cười cười, sau đó bổ sung thêm một câu: "Một bộ phận."

Trà gia kéo khăn quàng cổ lên trên, thúc ngựa chạy về phía trước.

Cùng lúc đó, đông cương, Bột Hải đạo.

Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành nhìn xuống. Đêm tối qua đi, đã nhìn thấy rõ ràng thi thể ở dưới thành. Người Hắc Vũ đang vận chuyển thi thể về, mỗi người đều nhìn giống như là người gỗ, hờ hững, vận chuyển giống như không phải thi thể của người vậy.

Tân Tật Công thoạt nhìn hơi mỏi mệt, gã đã chỉ huy thủ thành suốt một ngày một đêm, lúc tựa vào tường thành hơi thở dốc. Trong đêm gã vẫn không có dám nghỉ ngơi qua sau khi thế công của người Hắc Vũ bị ép xuống, đại tướng quân giao quyền chỉ huy cho gã, gã nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.

"Nếu ta kéo dài thời gian chỉ huy của ngươi, ngươi có thể đánh tốt hay không?"

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Tân Tật Công ngơ ngẩn: "Đại tướng quân... ngài muốn...?"

"Phải."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Lúc đến ta đã hẹn trước với Mạnh Trường An sẽ đánh như thế nào. Bên thành Cao Đường này đánh thêm hai ngày hai đêm, bộ đội của Đức Đức Thác sẽ bị tiêu hao hết tinh lực. Hai ngày sau Lý Cao Tháp sẽ dẫn kỵ binh ra khỏi thành, chỉ cần ra khỏi thành thì người Hắc Vũ tất lui, mà thật ra thắng bại của trận này không nằm ở trong tay chúng ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đao Binh của Mạnh Trường An đã ở sau lưng Đức Đức Thác."

Tân Tật Công thay đổi sắc mặt: "Mạnh đại tướng quân không đi thành Bắc Hán?"

"Không, chỉ là hiện tượng giả."

Lúc này Tân Tật Công mới nhớ ra, lúc đến Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nói ra một câu: "Đánh Đức Đức Thác trước."

"Ta sẽ ra khỏi thành từ cửa bắc, ngươi chỉ huy thêm hai ngày hai đêm, kỵ binh của Lý Cao Tháp giết ra ngoài, người Hắc Vũ sẽ dồn hết sự chú ý ở bên này. Đao Binh của Mạnh Trường An từ phía sau lưng cắt qua, trong vòng một ngày là có thể giải quyết quân đội của Đức Đức Thác. Sau đó hơn hai vạn binh lính của thủy sư chia làm hai tốp. Một tốp một vạn người giao cho ngươi phụ trách giữ lương đạo, giữ liên lạc với đội thuyền của thủy sư. Một vạn năm ngàn giao cho Mạnh Trường An, ta giao tính mạng của một vạn huynh đệ cho ngươi, ngươi có thể quản tốt không?"

"Ta có thể!"

Tân Tật Công gật đầu thật mạnh, nhưng gã rất lo lắng.

"Đại tướng quân, nếu để triều đình biết ngài tự tiện rời chiến trường..."

"Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Đáng để quan tâm sao?"

Tân Tật Công lại ngẩn người.

Đại tướng quân à, không quan tâm sao?

Thẩm Lãnh thật sự không quan tâm.

Nếu Mạnh Trường An không có đây, có thể hắn sẽ không rời khỏi đây, hắn không dám thật sự giao toàn bộ thủy sư cho Tân Tật Công, cho nên hắn mới dùng cách như vậy để kiểm nghiệm khả năng của tân binh thủy sư, kiểm nghiệm khả năng của Tân Tật Công. Huống hồ còn có Mạnh Trường An ở đây, hắn không lo lắng cho đội ngũ, hắn lo lắng cho thê tử của mình.

"Ngươi là người tài."

Thẩm Lãnh vỗ vai Tân Tật Công: "Nếu chức đại tướng quân của ta bị miễn, ngươi là ứng viên thích hợp nhất."

Sau khi nói xong câu này Thẩm Lãnh xoay người đi xuống dưới tường thành, Tân Tật Công muốn đi theo nhưng Thẩm Lãnh cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa giơ tay lên vẫy vẫy, ra hiệu cho gã không cần đi theo. Tân Tật Công kinh ngạc nhìn Thẩm Lãnh rời đi, trong lòng chấn động giống như sông cuộn biển gầm. Gã đã sớm biết Thẩm Lãnh không phải một tướng quân điển hình, càng không thể được xem như một chính khách điển hình, nhưng không ngờ Thẩm Lãnh lại thật sự sẽ nói đi là đi, đây chính là chiến trường.

Đối với Thẩm Lãnh mà nói, đại tướng quân thủy sư à, quốc công à, những thứ này quan trọng không?

Quan trọng.

Tại sao quan trọng? Bởi vì những thứ này có thể giúp Trà gia sống an nhàn hơn. Nếu Trà gia xảy ra chuyện gì, những thứ này quan trọng không?

Không đáng một xu.

Lúc đó hắn liều mạng muốn trở thành tướng quân không phải là bởi vì khát vọng đối với tướng quân, mà là sau khi lên đến ngũ phẩm nếu xuất chinh thì có thể đưa Trà gia đi, tuy rằng sau này cũng không có mấy lần có thể mang Trà gia đi cùng. Bởi vì con người sẽ không ngừng trưởng thành, lúc còn trẻ thì muốn không rời xa Trà gia một tấc, làm tướng quân ngũ phẩm đi đâu cũng có thể mang nàng theo, lớn sau trưởng thành thì lại là chỗ nào nguy hiểm thì sẽ không đưa nàng đến chỗ đó.

Hiện tại nàng ở nơi nguy hiểm, Thẩm Lãnh sẽ phải đến nơi đó.

Nếu không sắp xếp thỏa đáng cho chiến binh thủy sư đã đi, Thẩm Lãnh là một tội nhân, nếu sắp xếp thỏa đáng mà hắn không đi, hắn cũng là tội nhân.

Đại doanh Đao Binh.

Mạnh Trường An đứng ở trước bản đồ nhìn, thò tay ra chỉ vào vị trí thành Cao Đường: "Hai ngày sau, diệt quân đội của Đức Đức Thác."

Gã ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài lều lớn, bỗng dưng thở dài.

Tiểu tử ngốc đó, chắc hẳn là lúc này đã xuất phát rồi. Từ nơi này đến thành Băng Nguyên ít nhất phải đi mười lăm ngày, biết rõ là có thể không kịp nhưng vẫn muốn đi... Sao hắn lại ngốc như vậy chứ? Tính thời gian, nếu đồng thời xuất phát cùng thủy sư, hẳn là Thẩm Trà Nhan đã dẫn người qua Tức Phong Khẩu rồi.

"Ngươi đi quan tâm thứ mà ngươi quan tâm."

Mạnh Trường An lẩm bẩm nói một câu.

"Mặc sức quan tâm, những thứ khác thì để ta."

Bình Luận (0)
Comment