Thành Băng Nguyên.
Cách trạm gác dưới chân núi chừng năm mươi trượng, Trần Nhiễm cùng mấy thám báo dừng lại. Có thể đến gần đây được hoàn toàn là vì tướng quân Hắc Vũ mà gã không biết đó đã cho bản đồ địa hình. Trên bản đồ địa hình vẽ ra chi tiết đến gần thành Băng Nguyên từ chỗ nào sẽ không bị lính quan sát ở chỗ cao nhìn thấy, lúc này có thể đến khoảng cách này quan sát, nếu không có bản đồ địa hình thì căn bản là không thể nào.
"Nhân số quá nhiều."
Trần Nhiễm nhỏ giọng nói một câu.
Trạm gác dưới núi có ít nhất khoảng hai trăm binh sĩ Hắc Vũ, mà nhìn quy mô doanh địa gần trạm gác ít nhất có thể có khoảng hơn ngàn người, nếu cố tấn công, có một chút động tĩnh nhỏ là thành Băng Nguyên sẽ đóng cổng thành.
Dựa theo tin tức mà tướng quân Hắc Vũ kia cho gã, trong ngoài thành Băng Nguyên hiện đang bị khoảng năm ngàn quân Hắc Vũ canh chừng, phía dưới hơn một ngàn người, chỗ xa hơn nữa có chừng một ngàn người, trong thành còn có ít nhất hơn hai ngàn binh sĩ Hắc Vũ. Tướng quân Hắc Vũ tên là Đại Mã Cách, tuy rằng quân chức không cao và cũng không phải là quý tộc gì nhưng người này võ nghệ rất mạnh. Chính bởi vì không phải quý tộc xuất thân cho nên lăn lộn ở trong quân cũng không quá tốt, nếu không thì Đức Đức Thác cũng sẽ không chạy một mình, giao một củ khoai nóng bỏng tay lớn như Tẩm Sắc cho hắn ta, coi như là gánh họa.
Trần Nhiễm nhanh chóng vẽ một hình phác thảo trên giấy, sau đó khoát tay ra hiệu cho những người khác lui trước quay đầu lại liếc nhìn núi tuyết: "Ta xem thử con đường đó thật sự có thể đi lên hay không, các ngươi ở trong rừng bên kia chờ tiếp ứng ta."
Dựa theo bản đồ địa hình thì trên núi tuyết có một con đường mòn gần như không ai biết đến, đi lên trên núi một khoảng thời gian sẽ nhìn thấy ba cái cây hình thù đều rất kỳ quái, phía sau ba cây có một cái sơn động luôn bị che khuất, sẽ không bị phát hiện. Sơn động có thể trực tiếp thông đến đến trong thành Băng Nguyên, đây là đường lui Tẩm Sắc chuẩn bị cho đứa trẻ và bản thân nàng ta, người biết đã ít càng thêm ít.
Trần Nhiễm nhất định phải tra rõ ràng rốt cuộc con đường này có tồn tại hay không. Nếu quả thật có thể vào trong thành, việc cứu Khoát Khả Địch Tẩm Sắc và các huynh đệ của Lưu Vân Hội ra sẽ trở nên đơn giản, nhưng nếu như con đường này không tồn tại mà là quỷ kế của người Hắc Vũ, Trần Nhiễm không muốn Trà gia gặp nguy hiểm, nhất định phải là gã thử.
"Nhớ, nếu hai canh giờ mà ta không xuống dưới, đừng đợi ta nữa."
Trần Nhiễm kéo mũ xuống, kéo khăn quàng cổ lên, chỉ để lộ ra cặp mắt, xoay người đi đến núi tuyết.
Trần Nhiễm lại vẽ một phần bản đồ địa hình, tương đối đơn giản một chút, nhưng vị trí đại khái đều được đánh dấu ra, chỗ nào là góc chết quan sát của lính quan sát ở trên tường thành được đánh dấu đặc biệt rõ ràng. Gã bám vào đá, bám vào cây leo thẳng lên trên, rất đơn giản, gần nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tìm được vị trí đó. Trần Nhiễm ngẩng đầu nhìn, ba cái cây này đúng là cũng xứng với bốn chữ "hình thù kỳ quái".
Trong đó có một cây rất cong, cũng không phải là cong bình thường, ở giữa tách ra nhưng lên trên lại dính lại với nhau, một bên rất cong một bên tương đối thẳng, thoạt nhìn giống một chữ D hơn. Một cây khác khá bình thường, chỉ là bị cong quá nhiều, quanh co uốn lượn, nhìn giống như một chữ S. Cây cuối cùng thì phức tạp hơn, nhìn từ xa thấy tách ra rồi hợp lại rồi tách ra rồi hợp lại, giống như hình dạng của cây thứ nhất xếp chồng lên nhau, hai chữ D.
Trần Nhiễm nhìn ba cây này liền cảm nhận được sự thần kỳ của thiên nhiên. Gã nhìn sang hai bên xác định không có ai đi theo, gạt cỏ dại sang một bên thì quả nhiên thấy một hố đen, không quá lớn, người khom lưng có thể chui vào. Sau khi đi vào gã quay người lại dùng cành cây và cỏ dại che cửa động lại, thổi sáng ống giữ lửa soi đường đi. Sơn động rất dài, thỉnh thoảng có thứ gì đó luồn qua, chắc hẳn là chuột, thời tiết rét lạnh như vậy cũng không làm chúng chết cóng.
Khom lưng đi theo sơn động về phía trước, sau khi đi thêm ít nhất nửa canh giờ nữa Trần Nhiễm cảm thấy trước mắt hơi sáng lên, hết sức cẩn thận đi đến cửa sơn động, có gió từ bên ngoài thổi vào, thoang thoảng có mùi thối, Trần Nhiễm thầm nghĩ chớ không phải cửa sơn động này là ở gần chuồng gia súc hay sao. Gã chuyển đồ chồng chất ở cửa động đi, phía trước sáng hơn một chút, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe không có thanh âm gì, Trần Nhiễm nhìn thấy trước mặt là một phiến đá, ánh sáng lọt vào từ khe hở ở hai bên phiến đá.
Trần Nhiễm hai tay bám vào phiến đá muốn thử sức mạnh, kết quả mới đẩy một lần người đã ngã nhào ra ngoài...
"Đệch."
Trần Nhiễm kêu một tiếng theo bản năng, may mà âm thanh không lớn.
Đâu phải là gì phiến đá, là một tấm chăn bông thật dày bị treo ở đây, hẳn là bên ngoài bị bôi bẩn thành màu sắc giống như nham thạch. Trong chăn bông nhét không ít đồ, rắc hạt cỏ, hơn nữa quả thật bên ngoài cũng có ít cỏ khô.
Trần Nhiễm mất đà từ bên trên rơi xuống, gã thân thủ phản ứng đều được tính là hạng nhất, trước mặt giống như có thứ gì đó, dù sao cũng mặc kệ, hai tay bám vào đó... Sau đó mới nhìn rõ mẹ nó chứ đó là nóc nhà xí, dưới người gã chính là một hố phân, chẳng trách có mùi thối thoang thoảng. Đây cũng đang là mùa này, nếu là mùa hạ lúc nóng nhất chắc sẽ không phải là thoang thoảng.
Trần Nhiễm nhổ phì một ngụm nước bọt, thầm nghĩ mẹ nó may là mùi nhẹ, nếu mùi nồng thì mình đã sắp ngỏm ở đây rồi.
Khó nhọc leo lên trên nóc nhà xí, may mà trong nhà xí không có người. Gã nhẹ tay nhẹ chân từ trên nóc nhà đi xuống, nhìn kỹ một chút thì phát hiện nhà xí của người Hắc Vũ và nhà xí của người Ninh chắc hẳn là cũng không có gì khác nhau...
Trần Nhiễm lắc đầu, thầm nghĩ mình suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Gã thò đầu qua cửa nhà xí nhìn ra bên ngoài, thi thoảng có thể nhìn thấy xa xa có binh sĩ Hắc Vũ đi qua. Nơi này chắc hẳn không phải là nhà xí của quân doanh, hố quá ít, không đủ chỗ.
Đã ở trong thành Băng Nguyên, Trần Nhiễm nghĩ lúc này nên quay về, nhưng lại nghĩ lại nếu có thể liên lạc được với Tẩm Sắc, hẹn trước với nàng ta, sau đó lúc đi lên lại sẽ càng thoải mái hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Nhiễm nắm thật chặt áo lẳng lặng di chuyển về phía trước, sau khi đi đến góc tường lại nhìn ra ngoài. Bên ngoài góc tường có một dãy nhà gỗ, thoạt nhìn hơi đơn sơ, bên ngoài nhà gỗ có sáu bảy gã binh sĩ Hắc Vũ canh gác, đề phòng không quá nghiêm ngặt. Mấy người kia đứng ở đó nói chuyện phiếm một cách rất tùy ý, còn có hai người ngồi xổm ở chỗ xa hơn nói chuyện.
Trần Nhiễm vừa nghĩ làm sao để tránh chỗ này thì chợt nghe thấy trong một gian phòng truyền ra tiếng quát.
"Người đâu?!"
Là người Ninh đang nói.
Trần Nhiễm giật mình, bất giác rụt lại phía sau.
Sau đó nghe thấy người kia tiếp tục nói, giọng nói rất ồm ồm.
"Ba ngày rồi!"
Trần Nhiễm thầm nghĩ ba ngày gì.
"Đã ba ngày không ai đến đánh ta, lão tử ngứa da rồi! Đứa cháu nào đến đây đánh ta một trận!"
Trong lòng Trần Nhiễm chấn động mạnh vài cái, giọng nói này nghe hơi quen.
Trong đầu gã suy nghĩ thật nhanh, một lúc lâu sau bỗng nhiên nhớ ra, mẹ nó đây không phải giọng của Đoạn trong Lưu Vân Hội sao? Trong lòng Trần Nhiễm lập tức mừng như điên, Đoạn bọn họ vẫn chưa chết, vẫn chưa chết!
"Lão tử đói rồi!"
Trong phòng kia lại truyền tới tiếng hét, làm Trần Nhiễm nghe mà kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ Đoạn à, mẹ nó chứ ngươi không thể ngừng hét à.
"Lão tử đói rồi! Lão tử muốn ăn thịt!"
Tiếng nói ở trong phòng truyền ra mỗi lúc một lớn hơn.
Mà lúc này, trong phòng.
Đoạn hướng ra bên ngoài không ngừng gân cổ hét to, hét đến mức cổ họng cũng sắp khàn đặc rồi, nhưng mắt của gã vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài từng giờ từng phút, dường như đang đề phòng gì đó. Ở bên cạnh gã, mấy người khác đang nhọc nhằn cọ dây thừng trên tay vào cọc gỗ, nhưng dây thừng này quá to, cọc gỗ lại khá trơn bóng, cho nên mài như vậy cũng không biết đến khi nào mới có thể mài đứt dây thừng, cũng không biết đã mài mấy ngày rồi.
Bên ngoài phòng, mấy gã người Hắc Vũ đang nói chuyện kia chán ghét quay lại liếc nhìn, trong đó có một kẻ hơi khó chịu nói: "Cũng không biết tướng quân nghĩ như thế nào, không động đến trưởng công chúa điện hạ thì thôi, mấy tên người Ninh rách nát này cũng không giết, ngày nào cũng đều ở đây hô to gọi nhỏ thật phiền phức. Đối phó với những kẻ người Ninh này còn cần giữ khách khí với bọn chúng?"
Một người khác nói: "Cũng không phải là ngươi không biết, trưởng công chúa điện hạ lấy cái chết để bức bách, nếu giết những người Ninh này thì nàng ta sẽ tự sát. Nếu nàng ta có bất trắc gì, quốc sư có thể cắt vụn Đại Mã Hầu cho chó ăn."
"Ngươi nói nhỏ giọng một chút."
Một gã binh sĩ Hắc Vũ cười nói: "Nếu tướng quân Đại Mã Hầu của chúng ta nghe thấy, sẽ cắt vụn ngươi cho chó ăn trước."
Thật ra uy vọng của Đại Mã Cách ở trong quân cũng không quá cao. Hắn ta xuất thân là người nghèo khổ, dựa vào liều mạng mới có địa vị tướng quân hiện tại, nhưng vẫn bị những người xuất thân quý tộc khinh thường, còn bởi vì tướng mạo xấu xí mà ngay cả các binh sĩ cũng lén lút cười nhạo hắn ta, bị hắn ta biết thì sẽ nổi giận. Những năm gần đây cũng không biết đã có bao nhiêu binh lính bị hắn ta đánh, đã quất đứt bao nhiêu cái roi da.
Nhưng càng như vậy thì ngược các binh sĩ càng không phục hắn ta, cũng không có ai vì vậy mà có thêm một chút kính sợ.
"Con mẹ nó chứ ta thật muốn vào đánh thêm một trận."
Trong đó có một gã binh sĩ Hắc Vũ thật sự không nhịn được, bước đi đến cửa phòng, hướng vào bên trong nói: "Còn nói nữa, ta chặt đứt mấy ngón tay của ngươi trước!"
Đoạn và những người khác ở trong phòng đều dừng lại, đợi một lát thấy binh sĩ Hắc Vũ ở bên ngoài không đi vào, bọn họ lại bắt đầu mài dây thừng. Mấy ngày trước dây thừng trói khá chặt, trói ở trên cọc gỗ di chuyển lên xuống cũng tốn sức, mấy ngày nay cố chịu đau không ngừng giãy, không ngừng mài, dây thừng hơi lỏng hơn một chút, có thể cọ sát lên xuống.
Người ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ nói vài câu sau không đi vào, Đoạn liền gân họng lên chửi nhau với hắn ta để che giấu tiếng mài dây thừng. Cửa kêu két một tiếng, mọi người bị trói ở trong phòng đồng thời dừng lại.
Binh sĩ Hắc Vũ đi nhanh vào, giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Đoạn mấy phát, tiếng bộp bộp bộp cực kỳ vang dội.
"Mẹ nó chứ ngươi không phải thối mồm hả?"
Người Hắc Vũ lập tức bóp cổ Đoạn: "Gào đi, ngươi gào nữa đi?! Ta còn nghe thấy ngươi gào nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi."
Đoạn bị đánh đến nỗi mặt xưng vù lên nhưng lại giống như không tức giận, chỉ nheo mắt nhìn tên binh sĩ Hắc Vũ trước mặt, vẻ mặt như cười như không đó làm cho người Hắc Vũ hơi căng thẳng trong lòng. Lúc trước bắt những người Ninh này đã có không ít binh lính bị chết, cho nên trong xương tủy vẫn có chút sợ hãi đối với mấy người Ninh này, nhất là Đoạn. Khi cặp mắt đó nhìn hắn ta, người Hắc Vũ cảm giác sống lưng của mình lạnh toát từng hồi.
Hắn ta đấm một cú vào bụng Đoạn, một người Hắc Vũ khác vội vàng kéo lại: "Đừng đánh nữa. Hôm nay đội ngũ từ Tinh Thành phái đến sẽ đến nơi trước khi trời tối, nếu không ngoài dự liệu, sáng sớm ngày mai những người Ninh này sẽ phải bị mang đi xử tử. Có lẽ không đợi đến ngày mai, buổi tối đại cung phụng Kiếm Môn đến, những người này sẽ bị băm cho chó ăn."
Tên binh sĩ Hắc Vũ đánh người nhổ phì một cái, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Đoạn nhìn về phía những người khác, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.
Ở bên ngoài phòng, Trần Nhiễm nấp ở đó cũng đã nghe được, cho nên sắc mặt của gã cũng trở nên ngưng trọng.
Buổi tối người của Kiếm Môn sẽ đến?
Gã ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu như lúc này mình chạy về rồi trở lại thì sợ là không kịp nữa.