Trần Nhiễm nhìn chung quanh, phía sau chính là một dãy nhà xí mà gã vừa mới đi qua, không có ai ở đó, mà lúc này căn nhà phía trước là bảy tám tên binh sĩ Hắc Vũ đang canh chừng. Tuy rằng sắc trời đang dần tối, nhưng đi qua như vậy thì trừ phi bảy tám người kia đều mù hết, nếu không thì làm sao có thể đi vào được. Nơi này tuy rằng có vẻ hẻo lánh, nhưng khó đảm bảo cách đây không xa liệu có binh doanh của người Hắc Vũ hay không.
Trần Nhiễm đi vòng qua từ phía sau, nhưng dãy nhà này không có cửa sau, cũng không đơn sơ giống như nhà xí. Phòng được đắp bằng đá, đi nửa vòng cũng không tìm được cửa có thể đi vào, Trần Nhiễm càng lúc càng sốt ruột.
Gã nhất định phải mau chóng cứu người, hiện tại gã cần trợ thủ cấp, nếu lúc này gã trở về tìm Trà gia báo tin rồi quay lại đây thì có thể không kịp. Lúc này trời đã sắp tối, đại quân của Kiếm Môn cũng sắp đến. Mục đích của người của Kiếm Môn chắc hẳn là chỉ là đưa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc về, đứa trẻ và huynh đệ của Lưu Vân Hội hẳn là đều sẽ chết, lúc này chỉ có nghĩ cách cứu huynh đệ của Lưu Vân Hội ra trước, rồi phân công người trở về tìm Trà gia báo tin.
Thậm chí trong lòng Trần Nhiễm còn tính toán một chút, xác suất mình xử lý được bảy tám tên binh sĩ Hắc Vũ này lớn cỡ nào. Xử lý hết cũng không phải là không có khả năng, nhưng xử lý hết và sẽ không gây ra sự chú ý thì hoàn toàn không thể nào.
Lúc này gã thật sự sốt ruột, sốt ruột đến mức hận không thể bứt từng sợi tóc một xuống.
Nghĩ đến bứt tóc, Trần Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, lại lui về phía sau mấy bước, trên nóc nhà không phải mái ngói. Khác với kiến trúc bên Đại Ninh, nóc nhà là ván gỗ, chắc hẳn là đều là đóng đinh, chỉ có thể đi lên thử thời vận.
Gã hết sức cẩn thận leo đi lên trên, nhẹ chân nhẹ tay lên trên nóc nhà, nằm ở trên nóc nhà muốn dỡ gỗ xuống nhưng vận khí thật sự không tốt, không có một tấm ván gỗ có thể lật lên. Trần Nhiễm cảm thấy mình thật sự hơi bất tài, huynh đệ của mình đang bị trói ở ngay trong phòng, gã ở bên ngoài phòng lại không thể làm gì được, càng nghĩ càng sốt ruột, càng sốt ruột thì trong lòng lại càng rối loạn.
Nếu có võ nghệ như Lãnh Tử thì thật tốt, lúc này một đao chém một gục một người là được rồi, nhưng gã không có võ nghệ như Lãnh Tử, càng cảm thấy mình không có bản lĩnh.
Đúng lúc này trong phòng lại truyền đến tiếng mắng chửi của Đoạn, Trần Nhiễm thầm nghĩ huynh đệ à đừng chửi nữa, kiểu thiệt thòi này ngươi nhịn đi, kiếm một trận đánh thì có gì tốt? Vừa nghĩ tới huynh đệ của mình bị người ra đánh đập, trong lòng Trần Nhiễm liền thấy nhói đau.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Trần Nhiễm bỗng nhiên phản ứng lại được, Đoạn cũng không phải là bị đánh thành ngốc, tại sao cứ luôn hô hào như vậy?
Rèn luyện ở trong Lưu Vân Hội, hành tẩu trong chốn giang hồ nhiều năm như vậy, Đoạn không nên ngu xuẩn như vậy mới đúng. Nghĩ đến đây, Trần Nhiễm lại cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái đã đoán được tại sao Đoạn lại làm như vậy, chắc hẳn là bọn họ cũng đang nghĩ cách chạy thoát.
Nhưng mà nghĩ tới điểm này cũng không có ý nghĩa thực tế gì, gã không vào được thì không giúp được.
Trong phòng Đoạn đang tức giận chửi mắng, bên ngoài phòng người Hắc Vũ đang tức giận chửi mắng, nghe tiếng chửi mắng này Trần Nhiễm lại càng khó chịu hơn. Nhưng đột nhiên sực nghĩ đến cái gì đó, Trần Nhiễm nhanh chóng trượt từ trên nóc nhà xuống, hắng giọng một cái, cũng bắt đầu chửi mắng ở phía sau phòng, nhưng là dùng tiếng Hắc Vũ.
"Mấy tên khốn kiếp này quá càn rỡ, chờ ta qua giết chết bọn chúng một lượt! Con mẹ nó thật tức chết đi được, giết chết giết chết, giết hết tất cả!"
Sau khi mắng xong câu này Trần Nhiễm lại nhanh chóng leo lên nóc nhà, quả nhiên mấy người Hắc Vũ ở phía trước nghi ngờ, liếc nhìn nhau, có mấy người đi vòng đến sau phòng muốn xem thử tình hình như thế nào. Trần Nhiễm nằm ở trên nóc nhà lén nhìn xuống dưới, phía trước còn khoảng ba bốn người, nhưng sự chú ý cũng đều dồn vào một bên khác. Gã hít sâu một hơi, tay trái giơ liên nỏ lên, tay phải cầm hắc tuyến đao, tự cổ vũ mình sau đó cắn răng nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Giữa không trung, liên nỏ trong tay gã bắn hai phát, hai mũi tên nỏ lập tức bay tới, một mũi tên bắn vào gáy của binh sĩ Hắc Vũ, chui ra ngoài từ phía trước. Một mũi tên khác thì hơi lệch một chút, bắn vào sau gáy của một người nhưng lại không thể giết chết người ngay lập tức.
Trần Nhiễm đáp xuống đất liền chém ngang một đao chém rơi đầu hai tên người Hắc Vũ. Cũng không biết gã lấy sức mạnh từ đâu, một cước đạp ngã tên người Hắc Vũ quay đầu lại, ngay sau đó tiến lên chém một đao.
Giết liền mấy người với tốc độ ánh sáng, để không bị người Hắc Vũ ở chỗ xa hơn phát hiện ra, ngược lại gã còn lớn tiếng dùng tiếng Hắc Vũ không ngừng chửi mắng, giọng nói cực kỳ lớn, nói đến mức cổ họng cũng khàn khàn.
Sau khi giết bốn người Trần Nhiễm lập tức lao vào trong phòng, một đao chém đứt dây thừng trên người Đoạn, Đoạn ngây người ra.
Trần Nhiễm đâu có thời gian để giải thích gì, ném hắc tuyến đao cho Đoạn, sau đó lấy chủy thủ ra đi cởi dây thừng cho những người khác. Đoạn hít sâu một hơi sau đó từ cửa xông ra ngoài, mới ra cửa đã nhìn thấy bên góc phòng có người Hắc Vũ quay sang. Đoạn hoàn toàn không hề suy nghĩ gì liền ném hắc tuyến đao ra ngoài, người ở phía sau đao lao tới phía trước, hắc tuyến đao đâm vào từ mũi của tên người Hắc Vũ kia, xuyên qua đầu, mũi đao đâm ra sau gáy.
Đoạn lao nhanh về phía trước lập tức cầm chuôi đao rút hắc tuyến đao ra ra khỏi đầu. Đối diện chính là tên binh sĩ Hắc Vũ đã cho gã một bạt tai, khoảnh khắc nhìn thấy Đoạn liền trợn tròn mắt. Hắn ta vừa mới há miệng muốn nói thì Đoạn đâm một đao vào cái mồm đang há to của người này, giống như giết người đầu tiên, đao đâm xuyên ra ngoài từ sau gáy, còn xoay nửa vòng trong hộp sọ, máu, não và mảnh xương vụn cùng chảy ra.
Rút đao ra, Đoạn cắt đứt cổ họng của tên binh sĩ Hắc Vũ ở phía sau, gã người Hắc Vũ đi cuối cùng sợ tới mức xoay người bỏ chạy. Đoạn lại ném hắc tuyến đao đi, đao bay thẳng tắp, đâm vào lưng binh sĩ Hắc Vũ phập một tiếng, người nọ đang bỏ chạy lập tức cứng đờ người, gần như gục xuống đất nhưng lại chống đỡ được. Đoạn chạy như điên đến, còn cách xa gần một trượng liền nhảy bật lên, đạp một cước lên chuôi đao ở sau lưng binh sĩ Hắc Vũ, một cước này đạp cả chuôi đao đều cắm vào cơ thể binh sĩ Hắc Vũ.
Sau khi giết người Đoạn lại nhìn chung quanh, xác định không có ai phát hiện, sau đó kéo thi thể ném vào trong hầm cầu cách đó không xa.
Ở một bên khác, Trần Nhiễm cũng đã thả mọi người xuống, mọi người cùng nhau động thủ kéo thi thể ở bên ngoài vào trong phòng.
Đoạn xách thanh hắc tuyến đao kia trở lại, nhìn kỹ Trần Nhiễm, sau đó nhếch môi cười hì hì, nhưng mắt lại phiếm đỏ: "Mẹ nó chứ lão tử biết ngay sẽ có huynh đệ tới cứu chúng ta mà."
Trần Nhiễm đi qua ôm chặt lấy gã: "Chịu khổ rồi."
Đoạn lắc đầu: "Thế này tính là khổ cái bíp."
Gã nhìn Trần Nhiễm từ trên xuống dưới, cười lớn ha ha, chợt nhớ tới một chuyện: "Tại sao lúc ngươi giết người còn dùng tiếng của người Hắc Vũ kêu gào?"
Trần Nhiễm có vẻ hơi đắc ý, nói: "Thông minh không? Ta sợ bị những tên người Hắc Vũ khác phát hiện, nghĩ hẳn là bọn họ thường xuyên chửi mắng như vậy ở bên ngoài phòng, cho nên học bọn họ mà mắng, như vậy sẽ không có ai hoài nghi."
"Ở đây không có ai đến cả."
Đoạn thở dài: "Đây là chỗ cuối cùng của thành Băng Nguyên, trên cơ bản là không có người nào đến chỗ này, cho dù người Hắc Vũ canh chừng chúng ta thì cũng là hai ba ngày mới thay phiên một lần. Tuyệt đại bộ phận mọi người đều ở cung Băng Nguyên phía trước. Bọn họ để ý đến Tẩm Sắc chứ không phải là chúng ta."
Trần Nhiễm ngây người ra: "Cho nên tổng cộng chỉ có bảy tám người này canh chừng các ngươi?"
"Đúng." Đoạn hỏi: "Sao vậy?
Trần Nhiễm thầm nghĩ chuyện này đúng là uổng... Sớm biết lớn tiếng như vậy cũng sẽ không có người đến, mình trực tiếp lao ra cũng có thể xử lý bảy tám người này.
"Sau khi trời tối đại quân Kiếm Môn sẽ đến."
Trần Nhiễm nhìn về phía Đoạn nghiêm túc nói: "Các ngươi biết mật đạo đó không?"
"Biết." Đoạn nói: "Tẩm Sắc từng dặn chúng ta nếu có chuyện gì thì đưa đứa trẻ xuống núi bằng mật đạo. Hôm đó cũng không biết làm sao, Tẩm Sắc đột nhiên ngủ mê không tỉnh, chúng ta tưởng nàng ta bị trúng độc cho nên đã phân tâm. Ta sắp xếp mấy huynh đệ đi điều tra, còn ta mang người canh phòng ở bên cung Băng Nguyên, vừa bất cẩn đã bị người khác trộm đứa trẻ ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại hẳn là thị nữ của Tẩm Sắc đã bỏ thuốc mê vào nước uống của nàng ta."
Gã thở dài: "Cả ngày ở đây không có việc gì, lòng đề phòng của ta quả thật không bằng lúc ở Lưu Vân Hội trước kia."
Trần Nhiễm nói: "Huynh đệ, bây giờ không phải là lúc tự trách. Ngươi sắp xếp hai người ra ngoài từ mật đạo, trong rừng dưới chân núi có thám báo của ta chờ ở đó, bọn họ sẽ mang người của ngươi đi gặp Trà gia."
"Trà gia!"
Trần Nhiễm còn chưa nói xong đã bị Đoạn cắt ngang, Đoạn có vẻ mặt khó tin: "Trà gia đến rồi!?"
"Đúng, Trà gia đến rồi."
"Không được!"
Đoạn sốt ruột: "Trà gia sao có thể mạo hiểm được? Ngươi mau trở về, bảo Trà gia lập tức đi ngay."
Trần Nhiễm thở dài: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã. Bây giờ Trà gia đang ở chỗ xa hơn một chút chờ ta về, nhưng ta không thể về được, ta phải nghĩ cách cứu cả Tẩm Sắc và con của Mạnh Trường An ra. Nếu đại quân Kiếm Môn mà đến, còn muốn cứu Tẩm Sắc và đứa trẻ sẽ không kịp nữa."
Đoạn quay lại liếc nhìn, các huynh đệ của Lưu Vân Hội cũng đều đang nhìn gã.
"Hai người đi."
Đoạn căn dặn một tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ta dẫn ngươi đi, ta quen đường, xem thử có thể cố gắng tránh né phòng bị của người Hắc Vũ hay không."
Đoạn chọn hai người rồi dặn dò: "Sau khi trở về gặp Trà gia, tuyệt đối đừng để nàng ta đi lên. Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, cho dù chúng ta sống sót cũng không có mặt mũi gặp đại tướng quân."
Hai người kia lên tiếng đáp lại, lập tức chạy về phía mật đạo.
"Đi theo ta."
Đoạn kéo Trần Nhiễm đi, tổng cộng mười mấy người yên lặng đi về phía trước. Vừa đi Đoạn vừa nói nhỏ: "Ta đã mang đến ba mươi mấy huynh đệ, hôm đó gặp chuyện không may, một nửa số huynh đệ đã chết trận. Ta bất tài, thi thể của các huynh đệ cũng không biết đang ở nơi nào, tương lai có cơ hội trở về, nhất định phải tìm được bọn họ."
Trần Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như có thứ gì đó nghẹn ứ.
Vòng qua một loạt nhà gỗ, Đoạn nép vào trên tường lén lén nhìn phía trước. Phía trước chính là tòa nhà lớn nhất thành Băng Nguyên, nơi được Tẩm Sắc đổi tên là cung Băng Nguyên. Đó vốn là chỗ ở của thủ lĩnh một bộ tộc, bị Tẩm Sắc chiếm đoạt, chiếm diện tích không nhỏ, hơn nữa nhìn cũng rất kiên cố.
Đoạn vừa muốn nói với Trần Nhiễm phải đi như thế nào, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, ngẩng đầu lên muốn nhìn xem là thế nào, hai bóng đen rất lớn từ giữa không trung rơi nhanh xuống, Đoạn lập tức lui về phía sau, phản ứng cực nhanh. Bịch bịch hai tiếng, hai cỗ thi thể rớt xuống ngay vị trí Đoạn vừa mới đứng, trong nháy mắt, mắt của Đoạn đã bắt đầu sung huyết.
Hai cỗ thi thể đó chính là người lúc nãy sắp xếp rời đi bằng mật đạo.
Đoạn ngẩng đầu lên. Ở chỗ cao trên nóc nhà, một nữ nhân trẻ tuổi mặc đồ trắng ôm kiếm đứng ở đó. Thanh kiếm kia rất nhỏ, ánh mắt của nữ nhân kia có vẻ rất khinh miệt.