Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1179 - Chương 1179: Sẽ Có Người Nào Đến?

Chương 1179: Sẽ có người nào đến? Chương 1179: Sẽ có người nào đến?

Phong cách kiến trúc xây dựng của người Hắc Vũ rất khác với Trung Nguyên, cho dù là nhà làm bằng gỗ thì nóc nhà cũng sẽ có tạo hình giống như một ngọn tháp, mà nữ nhân Hắc Vũ một thân áo trắng kia thì ôm kiếm đứng ở đó, vẻ mặt khinh miệt nhìn Trần Nhiễm và Đoạn bọn họ. Hai cỗ thi thể từ vị trí đó rơi xuống mặt đất, trên cổ họng của mỗi người đều có một lỗ máu, không lớn, cho nên máu chảy ra đều rất ít.

"Quả nhiên có chút thu hoạch."

Nữ nhân Hắc Vũ đứng ôm kiếm lẩm bẩm nói một câu, bước về phía trước một bước, từ giữa không trung đáp xuống.

Thời tiết rét lạnh như vậy, ả ta chỉ mặc một bộ váy dài mỏng manh cho nên nhìn ra được dáng người cực kỳ đẹp. Chiều cao của nữ nhân Hắc Vũ dường như thông thường đều cao hơn nữ tử Trung Nguyên, cho nên khung xương cũng sẽ có vẻ lớn hơn, nhưng nữ nhân này tuy cao gầy nhưng không có vụng về, ngược lại còn mang lại cho người ta cảm giác có một chút tiên khí.

Ả ta nhẹ nhàng xuống đất, nhìn Trần Nhiễm bọn họ, nhìn thật kỹ, giống như đang nhìn thứ gì cổ quái hiếm lạ vậy.

"Vẫn luôn nghe nói người Ninh to gan, không sợ chết, hôm nay gặp rồi mới biết hóa ra là thật."

Tầm mắt của ả ta phần lớn thời gian đều nhìn vào Trần Nhiễm. Lúc nhìn người khác phần lớn là khinh miệt, lúc nhìn Trần Nhiễm thì cũng có một chút để ý.

"Những người này, quần áo trên người tồi tàn và còn có vết máu, cho nên đại khái chính là người Ninh bị bắt trước đó. Mà trên người ngươi ngoài bụi đất ra thì không có vẻ nhếch nhác, y phục rất hoàn chỉnh, có chút vết máu nhưng cũng không phải của ngươi, cho nên chắc hẳn là ngươi đến một muốn cứu bọn họ ra ngoài, đại khái võ nghệ của ngươi là tốt nhất trong tất cả mọi người. Rất nhiều người từng nói với ta, người Ninh võ công thiên kì bách quái, đủ các thể loại, còn có mấy chục loại binh khí, dốc lòng tu hành, mỗi người đều được thỏa mãn. Nhưng thứ ngươi dùng trong tay là hoành đao chế thức của người Ninh, cho nên ngươi không phải khách giang hồ, ngươi là quân nhân Ninh quốc."

Trần Nhiễm gật đầu: "Ngươi nói đều đúng, sao nữa?"

Bạch y nữ tử nhìn Trần Nhiễm nghiêm túc nói: "Ta cho ngươi cơ hội đánh với ta một trận."

Nhưng Đoạn lại đưa tay kéo Trần Nhiễm ra sau lưng: "Sợ là không kịp nữa rồi, ngươi đi trước đi."

Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta không làm được chuyện như thế, đổi lại là ngươi, ngươi đi không?"

Gã cầm hắc tuyến đao, tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh. Lúc Lãnh Tử dạy gã luyện đao từng nói rất nhiều kỹ xảo, nhưng gã luôn lười biếng không muốn ghi nhớ. Tuy rằng gã thuần thục chiến trận đao, đối phó với người Hắc Vũ bình thường thì không nói, đối phó với cao thủ Kiếm Môn sợ là có chút lực bất tòng tâm.

"Người này là đại kiếm sư Kiếm Môn."

Đoạn lại kéo Trần Nhiễm một cái: "Ngươi đi mau."

"Đại kiếm sư thì đại kiếm sư, sợ ả cái bíp?"

Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Huống hồ ả ngay cả cái bíp cũng không có."

Chắc hẳn bạch y nữ tử không hiểu ý tứ trong lời Trần Nhiễm nói cho nên cũng không thấy tức giận, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn Trần Nhiễm, tất cả mọi người trước mặt ả dường như đều không quan trọng bằng Trần Nhiễm.

"Kiếm Môn Thu Hồ Ảnh, xin chỉ giáo."

Ả bước về phía trước một bước.

Trần Nhiễm hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại bộ dạng xuất đao của Thẩm Lãnh. Gã là người đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh lâu nhất, thời gian hai người bọn họ sống chung còn nhiều hơn Thẩm Lãnh và Trà gia, càng nhiều hơn Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An. Gã cẩn thận nhớ lại, dáng vẻ, góc độ, lực độ, tốc độ... xuất đao của Thẩm Lãnh. Hình ảnh trong đầu rõ ràng hơn một chút, cho nên Trần Nhiễm sải một bước lớn lao tới.

Hắc tuyến đao vạch ra một đường quỹ tích sáng loáng ở giữa không trung, bạch y nữ tử nhìn thấy góc độ xuất đao của Trần Nhiễm ánh mắt lập tức sáng lên, trường kiếm cực kỳ sắc bén trong tay ả đâm sượt qua hắc tuyến đao của Trần Nhiễm, lao thẳng đến ngực Trần Nhiễm. Kiếm của ả còn nhỏ hơn, nhọn hơn cả thiết thiên của Hắc Nhãn, cho nên cũng tiện xoay chuyển hơn nhiều, lúc kiếm đâm ra lại còn có một độ cong sau đó chợt bật thẳng ở giữa không trung. Trần Nhiễm chém một đao ra không thể thoải mái tự nhiên như như Thẩm Lãnh, nghĩ cho dù mình ngỏm cũng phải chém ả một đao, cho nên căn bản là gã không né tránh.

Gã không né tránh, bạch y nữ tử hơi sửng sốt. Nếu ả đâm một kiếm trúng ngực Trần Nhiễm, tất nhiên đao của Trần Nhiễm cũng sẽ chém vào người ả, cho nên trong tốc độ ánh sáng, kiếm của ả hơi rung lên, thân kiếm cong lại giống như cành liễu rồi bật ngược trở lại kêu keng một tiếng, đập hắc tuyến đao của Trần Nhiễm ra. Kiếm kia thoạt nhìn như yếu ớt vô lực như càng liễu trước gió nhưng lực độ lại vô cùng lớn.

Hắc tuyến đao của Trần Nhiễm bị đánh chệch đi, nhưng gã đã chuẩn bị sẵn mỗi một đao sẽ chém ra như thế nào, cứ dựa theo phương thức xuất đao của Thẩm Lãnh là được, cho nên gã lập tức chém xéo một đao. Bạch y nữ tử nhìn thấy một đao này ánh mắt càng sáng hơn, hiển nhiên là có chút hưng phấn. Ả lui về sau một bước tránh đao của Trần Nhiễm, còn chưa phản kích thì đao thứ ba của Trần Nhiễm đã lại đến. Một đao này từ dưới đâm lên trên, góc độ rất xảo quyệt.

Bạch y nữ tử rung lên tay, thanh kiếm đó lại bị cong lại, mũi kiếm đâm vào hắc tuyến đao của Trần Nhiễm, kiếm cong thành nửa vòng tròn, ngay sau đó thân kiếm bật thẳng ra, ả ta mượn sức mạnh này bay về phía sau. Trong khoảnh khắc ả ta lao đi, kiếm đâm đến mu bàn tay của Trần Nhiễm như phượng mổ, Trần Nhiễm không kịp tránh, bị mũi kiếm đâm thủng bàn tay, hắc tuyến đao gần như tuột khỏi tay.

Bạch y nữ tử đáp xuống đất sau đó khẽ nhíu mày: "Hóa ra ngươi cũng không được, còn kém hơi xa."

Ả ta vừa mới dứt lời thì Đoạn cầm đao xông đến. Gã đã tìm được cặp đao của của mình, hành động giống như gió cuốn mây tan, đao sau nhanh hơn đao trước, hơn nữa song đao phối hợp liên miên không dứt. Bạch y nữ tử bị đao pháp liên hoàn này bức lui mấy bước, ả ta mãi vẫn không đánh trả mà chỉ né tránh, mắt nhìn thẳng vào đao của Đoạn, liên tục lui về phía sau mấy bước sau đó khẽ thở hắt ra...

"Ngươi cũng không được, nhưng ngươi mạnh hơn hắn một ít, trước đó ta đã phán đoán sai."

Đoạn đâu có để ý ả ta nói gì, song đao tiếp tục không ngừng tiến công, nhìn như không có kẽ hở, nhưng chính trong sự kín kẽ không sơ hở như vậy, một đường ngân quang xuyên qua mưa rền gió dữ mà đến, một kiếm đâm vào ngực Đoạn. Nếu không phải Đoạn kịp thời né tránh thì một kiếm này đã có thể đâm thủng tim của Đoạn.

Đoạn ngực đau nhói đi nhanh lui về phía sau, hán tử Lưu Vân Hội ở phía sau gã đã xông lên, bốn năm người đồng thời xuất đao, đường ngân quang kia đi xuyên qua màn đao. Rõ ràng kiếm rất nhanh nhưng lại cảm thấy quỹ tích màu bạc do kiếm kia vạch ra có thể nhìn thấy rõ ràng.

Giống như một đường cong không có quy tắc, đường cong biến mất, tất cả bốn năm hán tử của Lưu Vân Hội đều ngã xuống, trên cổ mỗi người có thêm một dấu đỏ, cổ bị cắt đứt, nhưng bởi vì quá nhanh nên ngay cả máu cũng không phun ra.

Bạch y nữ tử khẽ lắc đầu: "Đều không được, võ nghệ Trung Nguyên, chẳng qua chỉ như thế."

Ả ta hơi cau mày đi về phía trước, Trần Nhiễm lại xuất đao lần nữa, tay phải bị thương cầm đao không vững, bị bạch y nữ tử một kiếm gạt hắc tuyến đao ra. Đoạn sợ Trần Nhiễm bị thương nên song đao cùng xuất ra, kiếm của bạch y nữ tử dường như vẽ một nửa vòng tròn ở giữa không trung, hai cánh tay của Đoạn gần như đồng thời xuất hiện vết máu.

Song đao rơi xuống đất.

Bạch y nữ tử nhún chân giết vào trong đám người, tốc độ ra tay của các hán tử Lưu Vân Hội căn bản là không theo kịp, từng người từng người một ngã xuống. Hai người Trần Nhiễm và Đoạn đều đỏ mắt lên, nhưng căn bản là không thể làm tổn thương đối phương.

Đúng lúc này không ít kỵ binh mặc chiến giáp màu bạc từ phía trước tràn vào, bọn họ kéo căng cung tiễn, chỉ đợi ra lệnh một tiếng.

"Chờ một lát."

Xe ngựa ở phía sau kỵ binh dừng lại, một lão già mặc trường bào màu trắng được đỡ từ trên xe ngựa xuống, chính là đại cung phụng Kiếm Môn Tử Linh Khế. Lão ta nhìn Trần Nhiễm bọn họ, lại nhìn về phía bạch y nữ tử kia: "Để lại hai tên đầu lĩnh kia, nhất là tên kia."

Tử Linh Khế chỉ vào Trần Nhiễm: "Hắn tuyệt đối không phải là đến một mình, giữ hai người bọn họ lại, trói đến chỗ trạm gác dưới núi, tự nhiên sẽ có người Ninh nhìn thấy. Nếu bọn họ không nỡ bỏ đồng bọn thì một lưới bắt hết."

Tử Linh Khế căn dặn một tiếng sau đó lập tức xoay người. Dường như ngồi xe quá mệt mỏi, lão ta đi bộ tới cung Băng Nguyên

Bạch y nữ tử khom người cúi đầu: "Tuân lệnh tôn sư."

Ả ta lại là đệ tử của Tử Linh Khế.

Tử Linh Khế là đại kiếm sư, đệ tử của lão ta cũng là đại kiếm sư.

Cung Băng Nguyên.

Lúc Tử Linh Khế đi đến cửa cung thoạt nhìn giống như đã đã tiêu hao hết sức lực, hơi thở hổn hển nhưng lại không cho người khác dìu lão ta. Binh lính người Hắc Vũ nhìn thấy bộ áo bào trắng kia, nhìn thấy hoa văn thêu trên cổ tay áo, không có một người nào dám tiến lên nói chuyện, tất cả đều khom người xuống.

Ở Kiếm Môn, địa vị của đại cung phụng Kiếm Môn chỉ đứng sau tông chủ Tâm Phụng Nguyệt. Mấy năm gần đây có một người trẻ tuổi tên là Bộc Nguyệt địa vị cũng trở nên rất cao, nghe đồn là đệ tử quan môn của Tâm Phụng Nguyệt, xem như là đích truyền. Rất nhiều người đều nói hắn ta là người thừa kế chức vị tông chủ Kiếm Môn trong tương lai, nhưng từ trước đến nay luôn thần bí, không có mấy người từng gặp.

Tử Linh Khế không phải tên thật của lão ta mà là một tên hiệu. Mấy chục năm trước trong giang hồ Hắc Vũ có một câu nói như thế này, ai muốn giao thủ với người này thì tương đương ký khế ước với tử linh, chiến một trận, chết.

Tử Linh Khế đi từng bước một lên bậc thang, sau khi vào cung Băng Nguyên lại nhìn sang hai bên, sau đó hơi thở dài: "Quá keo kiệt, trưởng công chúa điện hạ hiện giờ là người thừa kế duy nhất của hoàng tộc, truyền nhân duy nhất mang huyết thống tôn quý nhất Hắc Vũ, sống ở nơi..."

Ai dám tiếp lời?

Lão ta trông có vẻ run rẩy đi đến chỗ ở của Tẩm Sắc, lúc dừng lại ở cửa còn chỉnh lại y phục của mình, sau đó cúi người nói: "Thần Tô Phụ Đa Nhượng bái kiến bệ hạ."

Lão ta gọi là bệ hạ.

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc là người cuối cùng của hoàng tộc, hơn nữa mấy năm trước quốc sư Tâm Phụng Nguyệt đã phái người đem ngọc tỉ truyền quốc của Hắc Vũ đến chỗ Tẩm Sắc, xem như đã thừa nhận địa vị nữ hoàng của Tẩm Sắc. Tâm Phụng Nguyệt còn phái người đến nói chỉ cần Tẩm Sắc bằng lòng về Tinh Thành, lão ta sẽ đích thân đưa Tẩm Sắc lên ngôi, hơn nữa còn giao ra quyền lợi ngoại trừ Kiếm Môn, từ bỏ chức quốc sư.

Nhưng tất nhiên Tẩm Sắc không thể nào trở về.

Tẩm Sắc ngồi ở ghế trên nhìn ra bên ngoài, không nói gì.

Tử Linh Khế khom người đi vào, không ngẩng đầu nhìn Tẩm Sắc, đó là cấp bậc lễ nghĩa mà người làm thần ở Hắc Vũ nên có.

"Hà tất chứ?"

Trong giọng nói của Tẩm Sắc tràn ngập vẻ châm chọc.

"Giả vờ giả vịt thì có lợi gì, thái độ của ngươi càng là như vậy thì ta lại càng cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy gia tộc Khoát Khả Địch đáng thương."

Tử Linh Khế vội vàng nói: "Thần sợ, thần có tội."

Sau khi nói xong lại vén bào quỳ xuống đất, trán chạm mặt đất, hai tay đặt ở trên mặt đất, lòng bàn tay hướng lên trên, dáng vẻ rất thành kính.

"Thần phụng mệnh của quốc sư đón bệ hạ về Tinh Thành."

"Không đi đâu cả."

Tẩm Sắc ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng đứa trẻ.

"Ta ở đây, sống ở đây, chết ở đây."

Tử Linh Khế im lặng một lát, vẫn không ngẩng đầu lên: "Thần kính sợ bệ hạ, kính sợ hoàng tộc, chưa từng giảm bớt chút nào, vẫn mong bệ hạ nghe thần khuyên một câu. Thần không dám có bất kỳ lời nói bất kính nào, không dám có bất kỳ cử chỉ bất kính nào, cũng không dám có bất kỳ lòng bất kính nào, nhưng mà... Bệ hạ, thần không phải là đến một mình, tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi cũng đến."

Tẩm Sắc chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tử Linh Khế: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

Tử Linh Khế lắc đầu: "Bệ hạ, sớm muộn gì cũng có một ngày người rõ lòng trung thành của thần, nhưng bệ hạ, người cũng nên hiểu rằng có những người không trung thành."

Cùng lúc đó, dưới chân núi.

Hai người Trần Nhiễm và Đoạn bị trói trên hai cọc gỗ ở đầu đường.

Bạch y nữ tử ôm kiếm đứng ở đó nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: "Sẽ có người nào đến?"

Bình Luận (0)
Comment