Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1180 - Chương 1180: Nhìn Rõ Chưa

Chương 1180: Nhìn rõ chưa Chương 1180: Nhìn rõ chưa

Trần Nhiễm và Đoạn bị trói ở giao lộ dưới núi tuyết, từ con đường này đi vòng vèo lên núi đến cuối cùng chính là thành Băng Nguyên. Hai người bọn họ bị trói ở đây, Tẩm Sắc ở trong cung Băng Nguyên mặc dù không bị trói, nhưng tình cảnh cũng không khác chỗ này quá lớn.

Ngoài cửa lớn cung Băng Nguyên, tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi càng lúc càng thiếu kiên nhẫn. Thế mà Tử Linh Khế vẫn còn nói quy định quân thần gì đó, nói tôn ti sang hèn gì đó với Tẩm Sắc. Nếu không quốc sư để mắt đến nữ nhân đó thì là quân chủ cái đếch gì.

Gia tộc Khoát Khả Địch đã hết rồi, người cũng không còn, cho dù là hoàng tộc gì đó thì cũng có ý nghĩa gì, còn khách khí cung kính với nữ nhân như vậy, Tằng Tu Nhi chỉ cảm thấy Tử Linh Khế là một người ngu xuẩn. Người ta thường nói người càng già càng ngu xuẩn, bây giờ xem ra câu này cũng có hơn phân nửa là khá chuẩn xác. Người cổ hủ cố chấp như Tử Linh Khế sẽ càng ngu xuẩn hơn, ngu xuẩn đến mức khiến người ta hận không thể cho lão ta một bạt tai.

Hắn ta không chờ được nữa, quay đầu căn dặn một tiếng: "Bạch Quỷ, vào xem thử sao vẫn không ra."

Bạch Quỷ, một trong mười bốn giáo úy bạch kỵ dưới trướng Tằng Tu Nhi khom người đáp lại, dẫn theo một đám bạch kỵ sĩ đi nhanh vào cung Băng Nguyên. Những thủ vệ trong cung Băng Nguyên không có một ai dám cản trở, đó là bạch kỵ Kiếm Môn. Cách đây rất lâu rất lâu rồi quốc sư Tâm Phụng Nguyệt đã từng nói, nếu người của bạch kỵ Kiếm Môn không cẩn thận giết người thì bồi thường đúng giá, nếu có người giết người của bạch kỵ Kiếm Môn thì bồi thường theo số nhân khẩu trong nhà người này. Đại khái là mặc kệ cố ý hay vô tình, nếu người ở trong Hắc Vũ quốc giết bạch kỵ Kiếm Môn thì được coi là khiêu khích Kiếm Môn, kẻ giết người sẽ bị xử tử cả nhà, có mấy người thì giết mấy người.

Bạch Quỷ mang theo một đội binh lính vào cung Băng Nguyên. Đến chỗ tẩm điện, cửa lớn đang mở cho nên Bạch Quỷ liếc mắt liền nhìn thấy đại cung phụng Tử Linh Khế nằm rạp dưới đất, cực kỳ khiêm tốn, cho nên Bạch Quỷ không nhịn được khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Bạch kỵ Kiếm Môn là những người đứng trên các đệ tử khác, đương nhiên không thể đứng trên đại cung phụng, chỉ là đại cung phụng cũng không có quyền điều động bạch kỵ, trừ phi là giống như lần này Tâm Phụng Nguyệt trao quyền đại cung phụng Tử Linh Khế dẫn bạch kỵ đến nghênh đón Tẩm Sắc. Bởi vì địa vị đặc biệt cho nên hơn phân nửa số người của bạch kỵ cương quyết, không dám khoa tay múa chân, thể hiện ra mặt sự bất mãn đối với đại cung phụng, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không lén lút nói gì.

Một tiếng hừ này của Bạch Quỷ rất nhẹ, khoảng cách cũng không quá gần, vốn tưởng rằng lão già kia không nghe được, nhưng một tiếng này hừ nhẹ của gã ta vừa phát ra, Tử Linh Khế đang quỳ ở đó đột nhiên quay đầu nhìn gã ta một cái, trong khoảnh khắc đó, hàn ý trong ánh mắt của lão già kia khiến Bạch Quỷ chợt lạnh toát. Trong nháy mắt, Bạch Quỷ cảm thấy như mình rơi vào trong hầm băng vạn năm không thay đổi, bốn phía đều là băng nhũ sắc bén, chỉ cần gã ta động đậy là băng nhũ sẽ đâm thủng người gã ta.

"Thần không dám quên tôn ti, không dám quên bổn phận, không dám quên quy củ."

Tử Linh Khế quay đầu trở lại, vẫn chạm trán xuống mặt đất mà nói chuyện.

"Bệ hạ đã nhìn thấy đó, có những người không hiểu quy củ, không biết tôn ti, không tuân thủ bổn phận."

Hai tay của lão ta chống xuống mặt đất chậm rãi đứng lên: "Thần vừa mới nói, bệ hạ sẽ nhìn thấy lòng trung thành của thần đối với hoàng tộc, lòng trung thành đối với đế quốc Hắc Vũ, mà không chỉ là thủ hạ của một người nào đó, không chỉ là tín đồ của một tông môn nào đó. Bây giờ để thần chứng minh lòng trung thành của mình, mời bệ hạ xem."

Lão ta chậm rãi đứng dậy, chậm rãi xoay người.

Trong thời khắc này dường như Bạch Quỷ cảm thấy không ổn liền xoay người bỏ chạy... Giữa hai người cách nhau ít nhất khoảng mười trượng, khi gã ta xoay người chạy thì Tử Linh Khế cũng vừa mới xoay người. Bạch Quỷ trẻ trung khoẻ mạnh, võ nghệ không tầm thường, thân thể tất nhiên cũng cường tráng hơn Tử Linh Khế nhiều, nhưng gã ta mới chạy được bốn năm bước đã cảm giác phía trước có một bóng trắng mơ hồ lóe lên một cái, trong lòng Bạch Quỷ biết là không hay rồi, muốn xoay người đi lần nữa nhưng trên cổ lại đột nhiên lạnh toát... Một lát sau, trên cổ Bạch Quỷ toác ra một đường máu, đường máu từ phía trước nhanh chóng lan ra phía sau, kéo dài đến tận gáy tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh, sau đó đầu người nghiêng sang phải rớt xuống.

Vết cắt ở cổ máu tuôn như suối.

Nhưng khoảnh khắc đầu người rơi xuống, Tử Linh Khế đã ở cách đó ít nhất hai trượng, lão ta lại trở lại là lão già run rẩy, dường như cũng đã sắp không còn sức bước đi nữa. Lão ta trở lại quỳ xuống trước mặt Tẩm Sắc, đầu vẫn chạm đất, vô cùng thành kính.

"Thần ở bên cạnh bệ hạ một ngày sẽ khiến người ta biết quy củ là gì, khiến người ta biết thế nào là không thể đi quá giới hạn, cho nên bệ hạ yên tâm, trừ phi thần không còn nữa, nếu không thì trên con đường này không có bất cứ người nào vô lễ với bệ hạ, ai vô lễ... kẻ đó chết."

Tuy rằng Tẩm Sắc chấn động bởi thủ đoạn giết người của Tử Linh Khế, nhưng bề ngoài thoạt nhìn vẫn lạnh nhạt dửng dưng. Nếu như... nếu như không phải trước kia có một kiếm khách đến từ Ninh quốc một mình khiêu chiến Kiếm Môn, còn giết đại kiếm sư, giết đại cung phụng, lão quái vật như Tử Linh Khế cũng sẽ không dễ dàng ra khỏi tông môn. Một tông môn có thể khống chế cả đế quốc Hắc Vũ, nếu không có lão quái vật như Tử Linh Khế mới có vẻ không ổn, nhưng lão quái vật như thế này ra khỏi tông môn thật sự là một chuyện tốt?

"Nếu Tằng Tu Nhi vô lễ với ta thì sao?"

Tẩm Sắc hỏi một câu với sắc mặt lãnh đạm.

Đúng lúc này, Tằng Tu Nhi nghe nói Bạch Quỷ bị giết đi vào với vẻ mặt giận dữ, đi nhanh lên phía trước liền mở miệng định chất vấn tại sao lại giết Bạch Quỷ, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh đã nghe thấy Tẩm Sắc hỏi câu này, sau đó nghe được Tử Linh Khế bình thản trả lời.

"Thần từng nói ai vô lễ với bệ hạ thì kẻ đó chết. Tằng Tu Nhi chẳng qua cũng chỉ là một người mà thôi, là người thì phải giữ quy củ, hắn không giữ quy củ, cũng chết."

Tằng Tu Nhi vừa mới há miệng muốn chất vấn liền dừng bước chân lại, có chút lúng túng cứ há miệng như vậy, hắn ta đứng ở đó không biết nên làm sao, nếu tiếp tục đi vào thì sẽ càng lúng túng hơn, im lặng một lát rồi hắn ta lẳng lặng xoay người đi.

Tử Linh Khế nói muốn người nào chết thì chưa có ai không chết.

Tẩm Sắc nhìn Tằng Tu Nhi xoay người đi bỗng nhiên thấy hơi buồn cười. Nàng ta biết chuyện đến lúc này dường như đã không có hy vọng gì, người Ninh vẫn chưa đến. Có lẽ người Ninh vẫn đang tức giận, đại quân Hắc Vũ đi qua lãnh địa của nàng ta, người Ninh nhất định sẽ hiểu lầm là nàng ta thả cho đội quân này đi, nghĩ mà xem thật là buồn cười, người buồn cười không phải người khác mà là chính nàng ta. Nàng ta không tin người như Tâm Phụng Nguyệt thì thôi, ai cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn tin tưởng người Ninh, thật buồn cười.

Đây là cái giá của việc làm sai, thảm liệt hơn nữa thì cũng phải gánh chịu.

Nàng ta nhìn về phía Tử Linh Khế: "Con trai ta thì sao?"

"Quốc sư đại nhân nói đứa trẻ phải chết."

Tử Linh Khế quỳ ở đó trả lời.

"Nếu con trai ta chết, ngươi nghĩ ta sẽ sống?"

"Bệ hạ hiểu lầm rồi. Lúc nãy thần đã nói thần sẽ không ép bệ hạ làm bất cứ chuyện gì, thần sẽ dốc hết khả năng bảo vệ bệ hạ trở lại Tinh Thành an toàn. Trên đường đi từ nơi này đến Tinh Thành, thần có thể làm chủ, nhưng bệ hạ cũng biết thần chỉ là cung phụng tông môn, sức có giới hạn, việc thần có thể làm được cũng chỉ là như thế."

Mặc kệ Tử Linh Khế thật lòng hay giả vờ, Tẩm Sắc biết nếu lão ta đã nói thì nhất định sẽ giữ lời. Trước giờ Tử Linh Khế chính là người như vậy, nếu lão ta không muốn làm thì ngay cả một câu lão ta cũng sẽ không nói.

"Đại cung phụng."

Tẩm Sắc trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ta có thể xin ngươi một chuyện không?"

"Bệ hạ căn dặn."

"Giết hai mẹ con chúng ta."

Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, Tử Linh Khế giật nảy mình, lão ta ngẩng đầu nhìn về phía Tẩm Sắc: "Bệ hạ!"

Tẩm Sắc cười khổ, vô cùng chua chát.

Nàng ta cúi đầu nhìn sang đứa trẻ bên cạnh mình: "Ta có dũng khí kết liễu bản thân, nhưng không có dũng khí kết thúc sinh mạng của nó, nó vô tội? Cuộc đời ta cho đến bây giờ chỉ có ở trước mặt nó mới trở nên yếu đuối như thế, ta có thể xuống tay với chính mình, nhưng ta chết rồi, nó phải làm sao? Tử Linh Khế, ngươi xuống tay đi... Giết hai mẹ con chúng ta. Không phải ngươi nói hiểu đạo làm thần, hiểu tôn ti sang hèn sao? Vậy thì ngươi hãy coi lời ta nói là ý chỉ."

"Thần không dám."

Tử Linh Khế quỳ giật lùi về sau mấy bước.

"Thần cáo lui trước. Bệ hạ yên tâm, có thần ở đây, không có người nào dám đến quấy rầy. Bệ hạ nên dọn một ít đồ, đợi dọn xong có thể khởi hành ngay lập tức."

Tẩm Sắc cười lớn ha ha, tiếng cười đó rất thê lương, rất bất lực.

Dưới núi tuyết.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bốn phía đốt vô số cây đuốc. Vốn dĩ trạm gác này có ít nhất hơn ngàn binh sĩ Hắc Vũ, nhưng sau khi người của bạch kỵ Kiếm Môn tiếp quản thì ngược lại nhân số đã ít đi. Những binh sĩ Hắc Vũ đó không hề muốn giao tiếp với người của bạch kỵ, có thể trốn xa thì tuyệt đối không tới gần, cho nên giờ khắc này ở trạm gác chỉ có hơn một trăm bạch kỵ, còn có hơn mười đệ tử Kiếm Môn. Ngoại trừ đại kiếm sư Kiếm Môn Thu Hồ Ảnh ra, còn có bốn gã kiếm sư lần lượt đứng ở bốn hướng nhìn bên ngoài.

Thu Hồ Ảnh vẫn luôn ôm kiếm chờ, nhưng đợi khoảng hơn một canh giờ vẫn không có người nào đến, vì thế ả ta có chút thất vọng.

Ả ta xoay người đi đến trước mặt Trần Nhiễm, hai người gần trong gang tấc. Ả ta nhìn Trần Nhiễm, phát hiện gã người Ninh này đang nhìn mình với vẻ mặt không hề sợ hãi, thậm chí trong ánh mắt còn có chút bỡn cợt.

"Đồng bọn của ngươi ở đâu?"

Thu Hồ Ảnh hỏi.

Trần Nhiễm nhếch khóe miệng lên: "Trông ngươi cũng rất đẹp đấy."

Sau khi nói xong câu này tầm nhìn của Trần Nhiễm còn dịch chuyển xuống dưới, dừng lại ở cái cổ thon dài của Thu Hồ Ảnh giây lát, sau đó liền dừng lại ở bộ ngực căng đầy kia. Không thể không nói, nữ nhân Hắc Vũ cho dù nhìn có vẻ rất gầy, nhưng... cũng không quá nhỏ, quy mô không tầm thường.

Trong ánh mắt của Thu Hồ Ảnh lóe lên một tia sát khí, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được: "Ngươi muốn khiến ta giết ngươi?"

Trần Nhiễm nhún vai vẻ không để ý: "Cũng không muốn, nhưng ngươi muốn giết ta tất nhiên cũng không thể nào cản được, chỉ là có thể có một thỉnh cầu không?"

Thu Hồ Ảnh hơi tò mò: "Thỉnh cầu gì?"

Trần Nhiễm vẻ mặt thành thật: "Cho ta ngủ một chút thì thế nào? Ta cũng được, máy lớn chạy tốt dai sức. Tuy rằng trong vòng một ngày chỉ có thể làm hai lần, nhưng một lần có thể sáu canh giờ, nhiều tư thế tốc độ nhanh, động tác tiêu sái sức lực mạnh, ngươi muốn nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, ngươi muốn cuồng nhiệt thì cuồng nhiệt..."

Xoẹt một tiếng, thanh kiếm mảnh và dài kia tuốt ra khỏi vỏ, mũi kiếm chạm vào cổ họng của Trần Nhiễm. Thu Hồ Ảnh tưởng là Trần Nhiễm sẽ sợ, kết quả Trần Nhiễm còn cố gắng rướn cổ về phía trước, kiếm của ả ta không thể đâm thủng cổ Trần Nhiễm, Trần Nhiễm còn muốn tự đụng vào.

"Chẳng qua cũng chỉ là cầu chết hèn mọn như thế thôi."

Thu Hồ Ảnh hừ lạnh một tiếng: "Võ nghệ của người Trung Nguyên các ngươi khiến cho ta rất thất vọng, ta có thể không tiếp chiêu, chỉ nhìn các ngươi xuất chiêu, nhưng mà người đã bị ta nhìn xuất chiêu thì vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội đánh bại ta nữa, chỉ cần bị ta liếc mắt nhìn, bất cứ chiêu thức nào, bất cứ người nào cũng sẽ bị ta nhìn thấu."

"Ngươi lặp lại lần nữa?"

Phía sau Thu Hồ Ảnh bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói, rất gần, cho nên trong lòng Thu Hồ Ảnh chấn động, sống lưng cũng lạnh toát. Bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, người đứng phía sau làm sao đến được?

Ả ta quay phắt người lại, sau đó liền nhìn thấy một nữ nhân đứng ở phía sau ả ta. Nữ nhân đó mặc một bộ áo bông thật dày trên người, còn khoác áo khoác, cho nên thoạt nhìn hơi mập mạp, so với bộ váy dài mỏng manh này của ả ta thì cũng hơi quê mùa. Đương nhiên là quê mùa, dù sao bất cứ người nào mặc loại áo bông dày cộp này cũng sẽ có vẻ rất quê mùa.

Thu Hồ Ảnh hỏi: "Ngươi là ai?"

Đương nhiên là Trà gia.

Trà gia nghiêng đầu nhìn Trần Nhiễm, lại liếc nhìn sang Đoạn, sau đó cười cười: "Bọn họ ngốc rồi, tự điều đội ngũ hơn một ngàn người đi, chỉ còn lại hơn một trăm người này còn tưởng có thể thủ được. Các ngươi chờ chút, chắc là ta sẽ rất nhanh thôi."

Thế nhưng trong ánh mắt Trần Nhiễm và Đoạn tràn ngập lo lắng.

Tầm nhìn của Trà gia trở lại Thu Hồ Ảnh, rất nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn nhìn ta xuất kiếm không?"

Trường kiếm của Thu Hồ Ảnh chắn ngang trước ngực: "Xuất!"

Phập!

Trên cổ Thu Hồ Ảnh bắn ra một màn sương máu, sau đó người gục xuống.

Trà gia giống như căn bản chưa từng xuất kiếm, nhìn thi thể ngã xuống khẽ thở dài: "Nhìn rõ chưa?"

Trà gia quê mùa à.

Mẹ nó chứ, đó cũng là Trà gia.

Bình Luận (0)
Comment