Trà gia nói phải mạo hiểm một lần.
Bất kể là Trần Nhiễm hay thân binh doanh gã quản lý, hay là Đoạn xuất thân từ Lưu Vân Hội, có người nào sợ mạo hiểm?
Trần Nhiễm nói lúc này cách làm sáng suốt nhất là đi, đã cứu được Đoạn, cũng đã tổn thất mười mấy huynh đệ Lưu Vân Hội, còn đi cứu Tẩm Sắc và đứa bé kia nữa thì có thể sẽ tổn thất càng nhiều người hơn. Nhưng mà nói tới nói lui, nếu để cho chính gã lựa chọn, gã cũng sẽ không đi.
Cho nên, lão viện trưởng nói đúng, phần lớn những người bên cạnh Thẩm Lãnh đều là kẻ ngốc.
Con người à, quả nhiên luôn tụ tập với nhau.
"Trước đó ngươi từng nói..."
Trà gia nhìn về phía Đoạn: "Để có thể tiếp tục sinh tồn, Tẩm Sắc đã vận chuyển lượng lớn lương thực vật tư vào trong thành Băng Nguyên, tất nhiên chỗ ở của nàng ta cũng sẽ có lượng lớn lương thực vật tư đúng không, cũng nhất định sẽ có không ít vũ khí."
"Đúng." Đoạn gật đầu: "Chỗ đó vốn là phủ thành chủ thành Băng Nguyên, sau đó Tẩm Sắc lập bẫy lừa thủ lĩnh bộ tộc đó ra khỏi thành rồi chặn giết giữa đường, sau đó đoạt thành Băng Nguyên, đổi phủ thành chủ làm cung Băng Nguyên. Nàng ta vận chuyển lương thực và thịt đông của các bộ tộc vào trong cung Băng Nguyên, nàng ta đã dự trữ lương thực cần thiết cho gần mười năm sau này. Ngoài ra còn có lượng lớn vũ khí trang bị, cũng sắp đủ võ trang một vạn người rồi."
Trà gia gật đầu: "Cung Băng Nguyên có kiên cố không?"
"Cũng được."
Đoạn nói: "Đều là dùng đá đắp thành, rất dày nặng và chắc chắn."
Trà gia trầm tư một lát, sau đó thở dài một hơi: "Vậy thì mạo hiểm."
"Người Hắc Vũ có nghĩ đến đêm nay chúng ta lại vào thành Băng Nguyên hay không?"
"Không được!"
Trà gia vừa nói xong câu "lại vào thành Băng Nguyên" là Trần Nhiễm và Đoạn đồng thời đứng thẳng người lên: "Tuyệt đối không được."
Trà gia nói: "Có phải mật đạo đã bị phát hiện rồi không?"
Trần Nhiễm lắc đầu: "Không thể xác định, chúng ta sắp xếp người đi tìm đại ca bằng mật đạo, nhưng người đã rất nhanh chóng bị giết, chúng ta không thể đánh cược... Nếu bọn họ bị phát hiện trước khi vào mật đạo thì chắc hẳn là mật đạo còn an toàn, nếu như là bị phát hiện khi vào mật đạo, lại đi mật đạo nữa thì quá hung hiểm, chúng ta không thể đánh cược xác suất này."
"Chúng ta không có gì để đánh cược."
Trà gia nói: "Chỉ có thể đánh cược cái này."
Nàng đi tới đi lui mấy bước: "Đoạn, việc đi một chuyến này chỉ có ngươi thích hợp nhất."
Đoạn lắc đầu: "Người đi, ta cùng Nhiễm Tử vào thành Băng Nguyên."
Trà gia cong khóe miệng lên: "Đánh một trận để quyết định?"
Trần Nhiễm và Đoạn đồng thời ngậm miệng.
"Ngươi càng nhanh thì chúng ta càng an toàn."
Trà gia nhìn về phía Đoạn: "Tất cả dựa vào ngươi."
Đoạn giậm chân: "Ta đi."
Gã xoay người chạy đi.
Trà gia lại nhìn về phía Trần Nhiễm: "Không thể không để người lại phòng vệ ở cửa ra bên ngoài mật đạo. Chúng ta cứ xem như người Hắc Vũ vẫn chưa phát hiện ra mật đạo, để bảo đảm cửa ra an toàn, chia một nửa người lưu thủ."
Trần Nhiễm nói: "Chúng ta vốn chỉ có vài trăm người mà thôi, nếu dựa theo kế hoạch của đại ca, để người lại ở cửa ra cũng không có ý nghĩa gì. Nếu mật đạo còn có thể đi, đêm nay tất cả đều đi vào."
Trà gia suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, vậy thì không để lại nữa."
Màn đêm buông xuống.
Trần Nhiễm hết sức cẩn thận từ cửa mật đạo nhìn ra bên ngoài, thế mà thật sự không có người ở đây canh chừng. Xem ra lúc nữ đại kiếm sư kia giết hai huynh đệ Lưu Vân Hội, bọn họ vẫn chưa vào mật đạo.
Gã đi ra đầu tiên, tuy trời tối nhưng đã có kinh nghiệm nên trực tiếp nhảy lên nóc nhà xí phía đối diện cửa mật đạo. Lúc bọn họ đến có mang theo hai tấm ván gỗ, ở người phía sau đưa tấm ván gỗ tới, Trần Nhiễm gác một đầu ván gỗ lên nóc nhà xí, những người khác lập tức bước trên ván gỗ đi qua từng người một.
"Đây là chỗ sau cùng của thành Băng Nguyên, cung Băng Nguyên ở bên kia."
Trần Nhiễm chỉ một phương hướng: "Ta dẫn đường."
Thế mà hơn ba trăm người lại vào được như vậy, không thể không nói vận may thật sự tốt đến mức nghịch thiên. Có lẽ bất kể như thế nào người Hắc Vũ cũng không ngờ người Ninh còn dám đến, hơn nữa là lập nhóm mà đến.
"Đừng đi quá dè dặt."
Trà gia cởi áo khoác trên người xuống ném qua một bên, cầm Phá Giáp kiếm: "Trực tiếp tiến lên."
Trần Nhiễm ngẩn ra, vẫn chưa kịp phản ứng thì Trà gia đã đi trước một bước, gã vẫy tay một cái, mấy trăm thân binh đi theo phía sau Trà gia lao nhanh về phía cung Băng Nguyên. Mỗi người đều giơ sẵn liên nỏ, trên đường gặp đội ngũ tuần tra của người Hắc Vũ sẽ không chút do dự mà bắn tên một trận. Thật ra cho dù bọn họ hết sức cẩn thận đến gần cung Băng Nguyên thì cũng không vào được, quả ngược đánh người Hắc Vũ không kịp trở tay như vậy thì hiệu quả lại tốt hơn. Kế hoạch của Trà gia là nhanh chóng đánh vào cung Băng Nguyên, sau đó lấy cung Băng Nguyên làm thành lũy tử thủ. Từ cung Băng Nguyên đến mật đạo khẩu ít nhất khoảng chừng hai dặm, với khoảng cách này, bọn họ căn bản không có cách nào kịp thời chạy ra ngoài sau khi cứu Tẩm Sắc, thành Băng Nguyên quá nhỏ.
Cũng không phải Trà gia chưa từng nghĩ đến việc một mình đưa Tẩm Sắc và đứa trẻ ra ngoài, lặng lẽ rời đi bằng mật đạo, nhưng mà không xa đi được. Cho dù bọn họ ra ngoài thành Băng Nguyên, bọn họ sẽ bị kỵ binh Hắc Vũ thoải mái nghiền ép trên đường rút lui về.
Chỉ trong thời gian một khắc, mấy trăm người đã lao đến cửa sau cung Băng Nguyên. Đoạn đã căn dặn về vị trí cửa sau, Trần Nhiễm cùng thân binh đánh gục mười mấy binh sĩ Hắc Vũ ở cửa sau, cả đám người lao vào trong cung Băng Nguyên.
"Tất cả những chỗ có thể phòng thủ đều đã giải quyết!"
Trần Nhiễm hô một tiếng: "Tản ra!"
Hơn ba trăm danh thân binh lấy đơn vị đội mười người tách ra, từng đội mười người nhanh chóng tiến vào theo thông đạo trong cung Băng Nguyên. Mục tiêu của bọn họ không phải cứu Tẩm Sắc ra ngoài mà là đoạt cung Băng Nguyên. Cho dù người Hắc Vũ nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ đến dự định của người Ninh không phải là cứu người.
Trà gia nói phải mạo hiểm một lần.
Cung Băng Nguyên chính là sự mạo hiểm này.
"Đóng cửa, đóng cửa sổ!"
Trần Nhiễm vừa đi nhanh về phía trước vừa nói to, âm thanh vang vọng ở trong hành lang cung Băng Nguyên.
Những lão binh dày dạn kinh nghiệm này nhanh chóng chiếm lĩnh mỗi một chỗ có thể sẽ có người tấn công vào. Thủ vệ trong cung Băng Nguyên vốn đã không nhiều, đại cung phụng Tử Linh Khế hạ lệnh không cho bất cứ người nào tự ý quấy rầy bệ hạ, cho nên phần lớn cảnh giới đều ở ngoài cung Băng Nguyên. Mà bọn họ cũng không biết quân Ninh có bao nhiêu người đến, cho nên triệu tập một số đông nhân thủ canh phòng trên tường thành cung Băng Nguyên.
Điều không may lớn nhất của người Hắc Vũ là ở chỗ Thu Hồ Ảnh không phát hiện ra mật đạo kia.
Rất nhiều binh lực đều tập trung ở tường thành, người ở trong cung Băng Nguyên đâu chống đỡ được hơn ba trăm thân binh như lang như hổ này của Thẩm Lãnh. Mỗi một người trong số bọn họ đều trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử, mỗi người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Thủ vệ ở cửa chính cung Băng Nguyên vẫn chưa kịp hiểu là có chuyện gì thì đã bị chiến binh Đại Ninh từ phía sau bọn họ lao đến chém gục, sau đó các chiến binh lập tức đóng cửa chính cung Băng Nguyên lại, chuyển vô số đồ đến chèn cửa chính.
"Động tác phải nhanh!"
Trần Nhiễm lớn tiếng nói, giọng đã có vẻ hơi khàn khàn.
Cung Băng Nguyên xây dựa vào thế núi, rất cao, bên ngoài lầu một là bãi đất bằng phẳng bên trong thành, chỗ cao nhất đã sắp đến độ cao của đỉnh núi. Nếu tính dựa theo độ cao của lầu gỗ ở bên Đại Ninh, cung Băng Nguyên trong tòa thành đá này có thể cao tương đương lầu gỗ mười tầng, cũng may là xây dựa vào thế núi nên cũng rất chắc chắn. Lầu một chiếm diện tích lớn nhất, lầu hai thì nhỏ bớt hơn ba phần tư, cho nên lầu hai có một ban công rất lớn. Trần Nhiễm đích thân dẫn mấy chục gã thân binh lên ban công lầu hai, lập tức dùng đồ gia dụng và những thứ khác ở lầu hai dựng phòng ngự ở mép ban công.
"Người Hắc Vũ sẽ đến rất nhanh, mọi người tăng thêm sức lực."
Trần Nhiễm và một gã binh lính mang một cái bàn dài đến đặt ở mép ban công lầu hai, cũng không biết này cái bàn này làm bằng gỗ gì mà rất nặng. Vừa mới đặt bàn xuống thì tiếng tù và ở phía trước liền vang lên, ngay sau đó ở trong thành sáng bừng ánh lửa, có thể nhìn thấy vô số bóng người đang hội tụ về bên này.
"Mỗi người chia ra một hộp nỏ đưa lên lầu hai!"
Trần Nhiễm hô một tiếng, sau đó giơ liên nỏ lên: "Các ngươi cùng ta canh giữ ở đây!"
Vừa dứt lời, người Hắc Vũ từ các nơi hội tụ đến bên ngoài cung Băng Nguyên giống như những dòng suối nhỏ dày đặc chảy vào sông lớn. Bọn họ chỉ dừng lại một lát liền bắt đầu tấn công cung Băng Nguyên. Bên trong thành có ít nhất hơn hai ngàn binh sĩ Hắc Vũ, dưới thành còn có hơn hai ngàn người, cộng thêm hơn ba ngàn bạch kỵ Kiếm Môn không vào trong, binh lực của bọn họ gấp mấy chục lần bên Trần Nhiễm.
Ba trăm đấu chín ngàn.
"Đừng lãng phí!"
Trần Nhiễm hô một tiếng, liên nỏ trong tay bắt đầu bắn tên. Theo động tác của gã, các chiến binh ở lầu hai bắn từ trên cao xuống, tên nỏ bay đi từng lượt từng lượt, binh sĩ Hắc Vũ tới gần cung Băng Nguyên liền ngã xuống từng lớp từng lớp.
Bên trong cung Băng Nguyên, tất cả các cửa sổ đều bị đóng lại, chỉ để lại khe hở có thể bắn tên nỏ. Nếu có thể nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện lầu một đến lầu hai của cung Băng Nguyên có vô số sao băng màu đen tiến vào đội ngũ của người Hắc Vũ ở bên ngoài.
Trong cung Băng Nguyên.
Tẩm Sắc nghe thấy tiếng động không ổn liền đưa tay ôm lấy đứa trẻ, một tay ôm, tay còn lại cầm đoản đao lên đi ra ngoài. Vừa mới ra cửa đã nhìn thấy một bóng đen loáng lên, đoản đao của nàng ta lập tức đâm ra, nhưng đâm đến một nửa thì nàng ta hơi kinh ngạc... Đoản đao không còn nữa, khi nhìn lại thì đao của mình ở trong tay một nữ tử Trung Nguyên trẻ tuổi.
"Tẩm Sắc?" Trà gia hỏi một câu.
Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ngẩn ra: "Ngươi là ai?"
"Tẩu tử của ngươi."
Trà gia trả lời một câu, chỉ lên chỗ cao: "Đi lên."
Tẩm Sắc hơi ngây ngốc: "Tẩu tử... của ta?"
Sáu bảy tên thị vệ bên cạnh Tẩm Sắc nhìn Trà gia, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Tẩm Sắc thoáng suy nghĩ một chút, giao đứa trẻ cho Trà gia: "Giúp ta bảo vệ nó."
Sau khi nói xong Tẩm Sắc liền đưa tay cầm trường đao của thị vệ bên cạnh: "Đi theo ta!"
Sáu bảy người này theo Tẩm Sắc chạy về phía trước, Tẩm Sắc đến cửa một gian phòng, một cước đá văng cửa phòng, trong phòng chất đầy vũ khí. Tẩm Sắc lấy một cái cung cứng, xách hai ống đựng mũi tên lên xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa căn dặn: "Đưa cung tiễn lên!"
Sáu bảy tên thị vệ kia mỗi người đều vác không ít cung tiễn ra ngoài chia nhau đưa lên. Tẩm Sắc chạy một mạch đến cửa chính cung Băng Nguyên, phát hiện cửa đã bị chặn, quay đầu lại liếc nhìn Trà gia: "Các ngươi đúng là khá to gan."
Trà gia không trả lời mà ôm đứa bé đó hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ta là Mạnh Khí."
Bé trai hơi căng thẳng nhìn Trà gia nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Khí?" Trà gia hỏi: "Chữ nào?"
Thằng bé nói: "Khí trong phóng khí." (vứt bỏ)
Trà gia bĩu môi một cái: "Mẹ nó thật khó nghe, đổi lại!"
Thằng bé ngây người: "Hả?"
Trà gia thoáng trầm tư một lát, nhìn về phía Tẩm Sắc: "Đặt cái tên tệ hại gì vậy, bắt đầu từ hôm nay đổi tên, là Mạnh Xá, xá trong bất xá!" (không bỏ)
Đứa trẻ suy nghĩ: "Mạnh Xá và Mạnh Khí, hình như cũng không có gì khác nhau cả."
Tẩm Sắc quay đầu lại, vẻ mặt tò mò nhìn Trà gia: "Hửm?"
Trà gia suy nghĩ, sau đó hơi giận dữ: "Gọi là Mạnh Bất Xá!"
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Ngươi nói đổi là đổi?"
Bịch một tiếng, Phá Giáp kiếm đâm xuống mặt đất.
Trà gia nói: "Ta nói đổi là đổi!"
Tẩm Sắc co lại theo bản năng, im lặng một lát sau đó hơi ấm ức nói: "Cho dù ngươi nói đổi, cũng phải đổi một cái tên hay..."
"Vô Ly."
Đứa trẻ bỗng nhiên hơi cấp thiết nói: "Ta cũng không thích chữ Khí này, trong sách nói chữ này không tốt, ta muốn tên là Vô Ly, không có ly biệt, không có xa rời, mãi mãi..."
Hai nữ nhân đồng thời trầm mặc.
Thế là tiếng hô giết bên ngoài cung Băng Nguyên có vẻ hết sức rõ ràng.