Tẩm Sắc hơi xấu hổ nhìn Trà gia. Nàng ta là một nữ nhân rất mạnh mẽ, nhưng mà ở Trà gia trước mặt thì nàng ta lại tủi thân như một đứa trẻ. Nếu nói về dáng người thì nàng ta cao hơn Trà gia một chút, khổ người cũng lớn hơn Trà gia một chút, nhưng mà không được chính là không được, đây không phải vấn đề chiều cao. Tẩm Sắc đường đường là trưởng công chúa đế quốc Hắc Vũ... Không, giờ đã là hoàng đế của đế quốc Hắc Vũ nhưng mà ở trước mặt Trà gia cũng không có một chút ưu thế nào về mặt khí thế, thậm chí còn bị lấn át.
Tẩu tử của ngươi.
Bốn chữ đó đã trấn trụ Tẩm Sắc, nhất thời lại không hiểu tẩu tử của ngươi rốt cuộc là tẩu tử của ai.
Qua một lát mới hiểu được nữ tử mặc một bộ áo bông dày cộp trước mặt này chính là phu nhân của Thẩm Lãnh, cho nên nàng ta không kiềm được lại nhìn kỹ một chút. Tuy y phục quả thật quê mùa nhưng nữ nhân này thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp. Mạnh Trường An từng không chỉ một lần nói chuyện của Thẩm Lãnh và phu nhân hắn, Thẩm Trà Nhan. Theo Mạnh Trường An thấy tình cảm của Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng hơi ấu trĩ.
Nhưng mà gã không biết, Tẩm Sắc ngưỡng mộ nhất lại chính là kiểu cảm tình này, ngưỡng mộ mà không được.
Cho nên có những lúc đạt được mong muốn trong lòng là chuyện khiến người ta rất ngưỡng mộ. Cái mà Mạnh Trường An gọi là ấu trĩ lại là thứ Tẩm Sắc tha thiết ước, thật ra thì đâu chỉ là Tẩm Sắc?
Không cầu mà được thường sẽ không trân trọng, cầu mà không được thường sẽ không chấp nhất, cầu mà được thì trên đời còn gì tốt đẹp hơn.
"Trà Nhan cô nương... Ngươi không thể ép ta, cũng không thể ép đứa trẻ."
"Gọi tẩu tử!"
"Trà Nhan... Tẩu tử."
Rốt cuộc Tẩm Sắc vẫn phải chịu thua về khí thế.
"Đứa trẻ nói không sai, cái tên Vô Ly này hay."
Thẩm Trà Nhan đưa tay kéo đứa trẻ qua, từ lục tới lục lui trong áo cũng không có thứ gì quý giá. Lần này nàng ra ngoài ngay cả trang sức Thẩm Lãnh tặng cho nàng cũng không mang theo, sợ mất lại đau lòng, cho nên muốn tặng đứa trẻ món quà gì đó cũng không có thì hơi xấu hổ. Nàng lục mãi cũng không có cái gì, vì thế thở dài, vỗ vỗ đầu Mạnh Vô Ly: "Sau khi về nhà đại nương tặng con đồ chơi hay."
Nói đến câu này Thẩm Trà Nhan ngây người ra, sau đó lắc đầu: "Đại nương? Kiểu xưng hô này không hay... hơi già."
Nàng nhìn về phía Tẩm Sắc: "Bắt đầu từ hôm nay hai chúng ta luận tỷ muội, ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tẩm Sắc cũng không biết bị làm sao, giống như bị ma ám ảnh, nói: "Mặc kệ bao nhiêu tuổi, ngươi cũng là đại tỷ."
Thẩm Trà Nhan cảm thấy vẫn không tốt, lắc đầu: "Ta là muội của ngươi."
Tẩm Sắc: "Hả?"
Vì thế Trà gia ngồi xổm xuống vỗ vai đứa trẻ, tỉ tê nói: "Bắt đầu từ hôm nay con gọi ta là tiểu di, ta chính là tiểu di của con."
Mạnh Vô Ly vẻ mặt ngơ ngác. Đứa trẻ trông cực kỳ đẹp, đẹp đến mức còn nhỏ như vậy có cảm giác khiến cho con gái nhìn không dời mắt, nếu trưởng thành thì còn đẹp hơn, cho nên vẻ mặt ngơ ngác của đứa trẻ trông cũng rất đáng yêu, vì thế Trà gia cảm thấy thích: "Thật đẹp."
Nàng lại nhìn sang Tẩm Sắc: "Giống ngươi nhiều hơn một chút."
Tẩm Sắc thở dài, thầm nghĩ bên ngoài có mấy ngàn binh sĩ Hắc Vũ đang vây công, hai nữ nhân lại ở đây nói chuyện nhà gì đó... Nàng ta không nói thêm gì nữa, xoay người về phía cửa cung Băng Nguyên, bắn tên ra bên ngoài từ khe hở. Võ nghệ của nàng ta tuy không bằng Trà gia nhưng đối phó với năm sáu tráng hán bình thường thì không thành vấn đề, tài bắn cung cũng không tầm thường. Trước người có vật cản, người ở bên ngoài không làm nàng ta bị thương được, nhưng mũi tên của nàng ta lại bắn ra liên tiếp không ngừng, một mũi tên bắn ngã một người.
"Kiên trì đến khi trời sáng là được."
Tẩm Sắc cũng không quay đầu lại: "Ban ngày bọn họ không có cơ hội. Sau khi ta vào thành Băng Nguyên đã cải tạo chỗ này không ít, chính là phòng ngừa có một ngày bị vây công, cho nên cửa sổ đều sửa chữa lại rất cao. Trong điện này tồn trữ vũ khí trang bị đủ dùng, lương thực cũng đủ ăn, thậm chí ta cũng đã nghĩ đến biện pháp đồng quy vu tận nếu lỡ như bị công phá. Trên nóc nhà chất không ít thùng gỗ, bên trong đều là dầu hỏa, lỡ như không thủ được thì đẩy thùng gỗ xuống đốt, cùng lắm thì cùng chết."
Nàng ta đã bố trí nhiều như vậy nhưng không nghĩ đến là người bên cạnh gài bẫy nàng ta. Chính bởi vì hiện tại nàng ta không có nhiều người có thể dùng, cho nên đều rất tốt với thân tín bên cạnh, nhất là những thị nữ đó, đâu ngờ chính là người thân cận bên cạnh bị mua chuộc.
"Đến trời sáng mà thôi."
Trà gia ôm kiếm đứng ở đó, kéo Mạnh Vô Ly ra phía sau mình: "Người ở xa thì để cho các ngươi, người vào, để ta."
Dưới núi tuyết.
Một đội ngũ lặng lẽ tiến tới trong bóng đêm, sau đó phát hiện trạm gác dưới sơn đạo đang mở, từng đội từng đội binh sĩ Hắc Vũ chạy đến chỗ cao giống như thủy triều đập vào bờ đê. Đội ngũ lập tức ngừng lại, không dám tùy tiện đến gần nữa.
Thành Băng Nguyên.
Đại cung phụng Kiếm Môn Tử Linh Khế sắc mặt xanh mét nhìn tòa cung điện này. Lão ta vẫn chưa từng tiếp xúc với người Ninh, nhưng lão ta đã nghe nói quá nhiều chuyện về người Ninh, nhiều đến nỗi ngay cả nam cương lão ta cũng chưa từng đến nhưng lại có thể biết rõ những biên thành, những tướng quân lãnh quân ở nam cương Ninh quốc, nhiều đến nỗi lão ta chưa từng đi Ninh quốc nhưng lại biết tên rất nhiều thành trì của Ninh quốc. Ví dụ như này tòa thành Trường An nghe đồn có thể khiến người trong thiên hạ kính ngưỡng.
"Đi lên từ bên kia."
Tử Linh Khế chỉ vào sườn đông cung Băng Nguyên, bên đó giáp núi, có cơ hội đột nhập từ chỗ cao.
Đại kiếm sư Tả Liệt thò tay rút kiếm cắm ở bên cạnh ra, vẫy tay một cái, bốn kiếm sư cộng thêm hai mươi mấy đệ tử Kiếm Môn nhào đến sườn đông cung Băng Nguyên. Bên cửa chính, Tẩm Sắc đã bắn cung mấy chục phát liền, ngón tay cũng đã bị cứa bật máu nhưng nàng ta nhưng vẫn không dừng lại, một mũi tên bắn ngã tên binh sĩ Hắc Vũ đến gần, vừa hay nhìn thấy một đám áo trắng chạy đến sườn đông, vì thế nàng ta lập tức quay đầu lại: "Người của Kiếm Môn, phía đông!"
Trà gia gật đầu, cười nói với Mạnh Vô Ly: "Lát nữa tiểu Di sẽ trở lại, con cứ đứng ở phía sau mẹ con, đừng chạy lung tung."
Mạnh Vô Ly gật đầu: "Con biết rồi."
"Ngoan." Trà gia thở dài: "Ngoan hơn tiểu tử thối kia nhà ta nhiều."
Nàng ôm Phá Giáp kiếm, từ trong hành lang lao vụt tới phía đông.
Người Hắc Vũ nói là có tám chín ngàn người, nhưng thành Băng Nguyên cũng chỉ lớn như vậy, không thể nào thi triển hết tất cả binh lực, bên ngoài cung Băng Nguyên cũng chỉ lớn như vậy, có thể giãn rộng ra vài trăm người tiến công đã không tệ rồi. Thân binh của Thẩm Lãnh phòng thủ kín không kẽ hở, binh sĩ Hắc Vũ bị thúc giục tiến lên nhưng lại không hề có tiến triển.
"Đại Mã Cách!"
Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi nổi giận gọi một tiếng, tướng quân Hắc Vũ Đại Mã Cách lập tức chạy tới: "Tướng quân, có ti chức."
"Ngươi đích thân dẫn người tấn công!"
Tằng Tu Nhi chỉ về phía cung Băng Nguyên. Đại Mã Cách thầm nói một câu ta đệch tám đời tổ tông nhà ngươi, nhưng hắn ta lại không dám phản kháng, đành phải liều mình rút loan đao ra, gọi thủ hạ thân binh xông lên phía trước. Thế nhưng trong cung Băng Nguyên không sáng như bên ngoài, bên ngoài đuốc rất dày đặc cho nên bọn họ nổi bật hơn người Ninh nhiều, một người đến gần là bị bắn gục một người, người Ninh đã không còn liên nỏ thì còn có cung tiễn. Đại Mã Cách hết sức hối hận, nếu sớm biết như vậy đã chuyển hết toàn bộ đồ trong cung Băng Nguyên ra ngoài thì tốt rồi.
"Đại cung phụng."
Tằng Tu Nhi nhìn về phía Tử Linh Khế, cúi đầu nói: "Tình hình bây giờ loạn như vậy, ta không thể bảo đảm đứa bé kia còn có thể sống sót hay không, chỉ có thể cố hết sức bảo đảm Khoát Khả Địch Tẩm Sắc... bảo đảm bệ hạ sống sót. Nếu có gì thất thủ, vẫn mong đại cung phụng đừng trách."
Tử Linh Khế liếc mắt nhìn phía đông, người của lão ta đã đang đến gần cung Băng Nguyên. Dạng địa hình này, quân đội quy mô lớn tiến công ngược lại còn không hữu dụng bằng những cao thủ Kiếm Môn này đột kích.
"Tạm thời vẫn chưa đến lượt ngươi."
Tử Linh Khế liếc mắt nhìn Tằng Tu Nhi một cái: "Nếu bọn họ cũng không được..."
Lão ta không nói hết câu nhưng luôn mơ hồ cảm thấy trong cung Băng Nguyên này ẩn giấu cao thủ lợi hại nào đó.
"Vào rồi!"
Có người tinh mắt nhìn thấy đại kiếm sư của Kiếm Môn đã dẫn đầu lao lên lầu cao từ sườn đông, bốn gã kiếm sư ở phía sau cũng leo lên theo, võ nghệ của hai mươi mấy đệ tử Kiếm Môn hơi kém, chỉ có thể nghĩ cách leo lên.
Tử Linh Khế nhẹ nhàng thở hắt ra. Tu vi võ nghệ của đại kiếm sư Tả Liệt xếp trên ái đồ Thu Hồ Ảnh của lão ta, còn có bốn gã kiếm sư đi theo, cho dù người giết Thu Hồ Ảnh kiếm kỹ không tầm thường thì chắc hẳn là cũng không thể ngăn cản mới đúng. Trừ phi là kiếm khách Trung Nguyên đã một mình khiêu khích Kiếm Môn năm đó đích thân đến, nếu không thì không có gì bất ngờ.
Bịch!
Ngoài cửa chính của cung Băng Nguyên bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm đục làm đích binh sĩ Hắc Vũ đang tiến công và Tẩm Sắc đang bắn tên ở bên trong cánh cửa giật nảy mình. Một bóng trắng thình lình rơi xuống, nặng nề rơi trên thềm đá ở cửa, cho nên binh sĩ Hắc Vũ đang tiến công cũng lui về sau theo bản năng.
Đó là một gã kiếm sư.
Sắc mặt Tử Linh Khế hơi khó coi.
"Nhanh thật."
Người của lão ta vừa mới vào không bao lâu, một gã kiếm sư đã bị giết, và còn bị ném từ trên lầu xuống, xem ra kiếm kỹ của người này cao hơn so với lão ta dự đoán một chút.
Vừa nghĩ đến đây, lại là một tiếng "bịch", gần như ở cùng một vị trí, một gã kiếm sư ngã xuống, cũng rơi xuống đất thật mạnh. Cũng may là đã chết trước khi rơi xuống đất, nếu không thì cú ngã này phải đau đớn cỡ nào.
Bịch, bịch!
Lại hai tiếng nữa, bốn kiếm sư trước sau từ trên nóc nhà rơi xuống, rơi cũng rất còn có kết cấu, gần như là nằm sấp trên mặt đất xếp thành một hàng, giống như cố ý bày biện vậy.
Tử Linh Khế ngẩng đầu nhìn lên trên cung Băng Nguyên, sau đó nhìn thấy một bóng đen vươn một tay ra, vươn ra bên ngoài nóc nhà. Đương nhiên không phải bỗng dưng nàng thò tay ra, mà là bởi vì trong tay nàng đang bóp cổ một người, người bị bóp cổ đung đưa cơ thể, hiển nhiên là đã chết. Ngay sau khi nữ nhân kia buông tay, thi thể của đại kiếm sư Tả Liệt từ bên trên rơi xuống, rơi xuống đất bịch một tiếng, cùng bị bốn kiếm sư bị ném xuống trước đó xếp hàng chỉnh tề, nằm sấp, ăn kiếm.
Bốn kiếm sư, một đại kiếm sư đã chết như vậy.
Thật ra đối với Trà gia đều giống nhau, chỉ cần không phải là người có thực lực không chênh lệch với nàng, bất kể là kiếm sư hay đại kiếm sư... đãi ngộ đều giống nhau, một kiếm mà thôi. Bản thân Trà gia cũng từng nói kiếm kỹ mà nàng tu luyện chính là nhàm chán vô vị như vậy, ngay cả nghiêm túc đánh với người khác một lát cũng không được.
Tử Linh Khế đi nhanh về phía trước, hành động khiến những người bên cạnh đều sợ hãi.
Lão ta đi lên vài chục bước, hướng về phía Trà gia ở trên nóc nhà nói to một tiếng: "Ngươi là người giết người nhanh nhất ta từng thấy, ta muốn đấu một trận với ngươi."
Trà gia nhìn xuống, trả lời một câu: "Lần sau đừng phái người lên đây, giết người nhanh, nhưng lôi thi thể tương đối chậm."
Sau khi nói xong nàng lại nhìn xuống, thế mà năm cỗ thi thể trên mặt đất lại rơi rất ngay ngắn, vì thế nàng hơi kinh ngạc, lẩm bẩm: "Còn ngay ngắn hơn ta thêu."
Ở một bên khác, những đệ tử Kiếm Môn kia leo lên được một nửa lại trở về, cúi đầu, không ai dám lên tiếng.