Thẩm tiên sinh nói trên đời này nếu thái bình thanh lạc vô ưu vô lự, như vậy tập võ hẳn là chuyện rất thú vị, nhưng trên đời này sẽ không vĩnh viễn không có nguy hiểm. Trong Đại Ninh chắc hẳn cũng vĩnh viễn không đạt được sự an bình trong lý tưởng, cho nên tập võ cũng sẽ không thú vị giống như trong lý tưởng. Lúc này, tương lai, có lẽ bất kỳ một thế giới nào, bất kỳ một thời đại nào cũng không đạt được.
Vốn đã vô vị mà ông còn dạy Trà Nhan loại kiếm kỹ vô vị, phần lớn là người không tập võ cảm thấy tập võ thú vị, phần lớn là người không hiểu võ kỹ cảm thấy võ kỹ uy phong.
Cũng may, Thẩm Lãnh đã biến Trà Nhan thành một người cực kỳ thú vị.
Cho nên nhiều khi Thẩm tiên sinh cũng cảm thấy mình rất không công bằng, lúc nào cũng áy náy. Nhớ lại thì ông để Trà Nhan luyện kỹ thuật giết người vô vị như thế, dù nói tốt đẹp đến mấy nhưng xét đến cùng cũng là vì để Trà Nhan có thể bảo vệ Thẩm Lãnh trong tương lai, ít nhất là không trở thành vướng bận. Hồi trẻ Thẩm tiên sinh không cảm thấy mình nghĩ như vậy có gì sai, bởi vì Thẩm Lãnh có thể là con của bệ hạ, cho nên đương nhiên phải có người bảo vệ.
Cho đến khi ông nhìn thấy Thẩm Lãnh hết sức cẩn thận và cố gắng giấu kỹ thuật giết người mà Trà Nhan tu luyện đi thì mới tỉnh ngộ, hóa ra mình đã sai.
Nhưng Trà Nhan cũng không từ bỏ tu hành kiếm kỹ vì có Thẩm Lãnh, nàng không bỏ một ngày nào. Chỉ vì nàng nghĩ... Nếu có một ngày Thẩm Lãnh cần nàng, nàng có thể cầm được kiếm, giết được người.
Nơi bắc cương lạnh giá này, trên thành đá, kiếm kỹ giết người của Trà gia khiến trong lòng rất nhiều người càng lạnh hơn.
Một đại kiếm sư, bốn kiếm sư, phương thức chết không không có gì khác biệt, bọn họ được đãi ngộ giống nhau khi ở trước kiếm của Trà gia. Nếu như là cao thủ một dù phản ứng hay tốc độ đều không chênh lệch nhiều với Trà gia, một kiếm tất sát của Trà gia có lẽ sẽ thất thủ, nhưng những người này đều không phải. Cho dù là đại kiếm sư kia thật sự cũng không kém Trà gia bao nhiêu, thế nhưng vẫn là một kiếm giết chết.
Yếu một phần cũng là yếu, chậm một phần cũng là chậm.
Kiếm của Thẩm Trà Nhan rất vô vị, bản thân nàng cũng cảm thấy vô vị.
Sau khi nhìn thấy năm người của Kiếm Môn bị nữ nhân kia ném từ nóc nhà xuống, trong lòng đại cung phụng Tử Linh Khế giống như cuộn sóng, tâm cảnh tĩnh lặng như hồ nước suốt nhiều năm như vậy đã bị phá vỡ. Ý chí chiến đấu đã quá lâu quá lâu rồi chưa từng có lại bùng lên trong lòng lão ta, giống như thoáng chốc đã trở về thời trẻ, nhưng mà nữ nhân kia dường như hoàn toàn không có ý nghĩ phân chia cao thấp với lão ta.
Đương nhiên Trà gia không có ý nghĩ này, có khi nào nàng để ý đến chuyện thế này đâu, nếu không cần thiết thì tại sao phải ra tay? Tùy tiện ra tay, Lãnh Tử ngốc nhà nàng cũng không bằng lòng.
Cho nên sau khi giết năm người thì Trà gia trở về trong cung Băng Nguyên, mặc cho Tử Linh Khế ở bên ngoài hô hào rất lâu cũng không quan tâm. Cho nên Tử Linh Khế cảm thấy mình bị sỉ nhục, một nỗi nhục không quyết sinh tử thì không thể vãn hồi.
"Đêm nay nhất định phải công phá cung Băng Nguyên."
Tử Linh Khế hung hãn nói một câu, ánh mắt càng ác liệt hơn.
Lão ta là đại cung phụng, đại kiếm sư, kiếm kĩ của lão ta có thể xếp ở vị trí đầu trong toàn Hắc Vũ Kiếm Môn. Đừng nói kiếm kĩ của lão ta, chỉ riêng tên của lão ta cũng đủ khiến cho vô số người sợ hãi, nhưng ở đây, một nữ nhân Trung Nguyên lại hoàn toàn không coi lão ta ra gì.
Nhưng cho dù lão ta là đại kiếm sư thì cũng không dám một mình xông lên, ở chỗ không nhìn thấy có bao nhiêu người chĩa mũi tên vào lão ta, lão ta sẽ không mạo hiểm như vậy. Lão ta cũng có thể lao lên từ sườn đông kề sát núi, nhưng mà lão ta không dám... Thật sự không dám. Vào cung Băng Nguyên từ bên kia, leo lên trên, xác suất vừa đặt chân lên liền bị người khác đánh chết lớn cỡ nào?
Lão ta nghi ngờ sở dĩ nữ nhân đó có thể giết đám người Tả Liệt trong thời gian ngắn như vậy chính là bởi vì nhân lúc Tả Liệt bọn họ chưa đứng vững, một người lên liền bị đánh chết một người...
"Trên thế giới này cũng không có nhiều người hiểu được kiếm kỹ là gì, nàng ta được tính là một."
Tử Linh Khế thở dài một hơi.
"Thứ màu mè không phải kiếm kỹ, là kiếm vũ, cho nên trước giờ ta đều không để ý đến kiếm phổ gì đó, kiếm pháp gì đó, cũng không nghĩ kiếm có nhiều chiêu thức như vậy thì ý nghĩa nằm ở đâu. Mục đích tồn tại của kiếm không phải là để đeo trên người cho đẹp một chút, cũng không phải để cầm trong tay nhảy múa cho hoành tráng. Mục đích xuất hiện ban đầu của tất cả các loại vũ khí đều là để sát sinh, kiếm cũng như vậy."
Tử Linh Khế nhìn người biến mất nóc nhà, khẽ thở dài.
"Ta đã dạy nhiều người như vậy, ngay cả Thu Hồ Ảnh đắc ý nhất cũng không hiểu lời ta nói, nhưng ta lại nhìn thấy chân lý của kiếm kỹ ở một nữ nhân Trung Nguyên. Nàng ta quá kiêu ngạo, cho rằng mình mạnh hơn bất cứ ai khác, cho nên mới kiêu ngạo vì phương thức nhìn người khác ra tay trước rồi mới trả đòn đánh chết người khác. Mà trên thực tế, một cao thủ kiếm kỹ thật sự, nên có thái độ giống nhau khi đối mặt với một người bình thường và đối mặt với một cường giả, đối mặt với bất cứ một kẻ thù nào bằng thái độ nghiêm túc."
Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi đứng ở cách lão ta không xa cau mày. Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy sự mờ mịt và lạc lõng như vậy trên mặt Tử Linh Khế.
"Đại cung phụng, ngài đi nghỉ ngơi trước, ta sẽ công phá cung Băng Nguyên, sẽ bắt nữ nhân đó đến cho ngài."
Hắn ta nhìn về phía Tử Linh Khế: "Đây là thù của Kiếm Môn."
Tử Linh Khế khẽ lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, người như thế sống ở Trung Nguyên chứ không phải Hắc Vũ, thật đáng tiếc... Kiếm à, kiếm... kiếm tốt nhất không nên ở Kiếm Môn sao?"
Tằng Tu Nhi lại không nghĩ vậy, hắn ta cũng không cảm thấy điều này có gì đáng tiếc, giết nữ nhân đó đi không phải xong rồi ư?
Trong đại điện.
Trà gia cầm Phá Giáp kiếm từ trên nóc nhà xuống dưới, trước khi trở lại bên cạnh Mạnh Vô Ly thì vết máu trên thanh kiếm đã được lau đi, nàng không muốn để đứa trẻ nhìn thấy những thứ này. Nàng cắm kiếm vào vỏ kiếm, cười ha hả trở lại ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ: "Có phải tiểu di nói lời giữ lời không, trở lại rất nhanh."
"Tiểu di..."
Mạnh Vô Ly lấy từ trên người ra một cái khăn tay trắng nõn đưa cho Trà gia: "Có đau không?"
Nó nhìn vào vai Trà gia, nơi đó có một vết kiếm.
Áo bông dày cộp bị cắt rách, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết máu.
Một đánh năm, bốn kiếm sư và một đại kiếm sư có thực lực mạnh hơn Thu Hồ Ảnh, Trà gia xuất kiếm nhanh đến mấy cũng không thể ngắn hơn thời gian năm người đồng thời xuất kiếm, cũng không thể phớt lờ kiếm của một đại kiếm sư.
Cũng may vết thương rất nông, chỉ là cắt qua vai.
Trà gia ôm Mạnh Vô Ly hôn một cái, cười hì hì, có vẻ hơi vô tư: "Tiểu di không đau, đứa trẻ này hiểu chuyện."
Tẩm Sắc quay đầu lại liếc nhìn, xoay người đi qua, lấy thuốc trị thương đưa cho Trà gia: "Thuốc."
Trà gia lắc đầu, lấy thuốc trị thương từ trong túi da hươu ra lắc lắc: "Có mang theo. Vốn dĩ ta muốn lén đi, không dám nói với Thẩm Lãnh. Hắn đi đông cương xuất chinh, người Hắc Vũ đánh vào Bột Hải đạo, hơn vạn biên quân Ninh quốc bị bao vây, hắn và Mạnh Trường An cùng đi. Hắn là đại tướng quân, đại tướng quân dù sao cũng phải đi làm việc mà đại tướng quân nên làm, nhưng trước khi xuất phát, lúc ta dọn đồ lại phát hiện có một cái túi đã chuẩn bị sẵn, bên trong là bản đồ và thuốc trị thương, còn có đồ dùng cần thiết. Lãnh Tử ngốc đã biết ta sẽ đến, cho nên đã chuẩn bị sẵn đồ."
Trong lòng Tẩm Sắc hơi không thoải mái, nghiêng đầu đi không nhìn Trà gia: "Chắc hẳn là Mạnh Trường An còn đang hận ta, hắn sẽ tưởng là ta để cho đại quân đi."
Trà gia nói: "Hắn cũng không phải ngu ngốc."
Tẩm Sắc: "Chẳng lẽ hắn không phải ngu ngốc?"
Trà gia suy nghĩ rồi nói: "Chắc là có lúc sẽ có một chút xíu."
Tẩm Sắc: "Phần lớn thời gian đều là vậy."
Trà gia thở dài: "Ta không thể mắng hắn theo ngươi, dù sao rất nhiều chuyện hắn làm đều là suy nghĩ cho Thẩm Lãnh."
Tẩm Sắc ngẩn ra: "Cho nên huynh đệ cao hơn nữ nhân?"
Trà gia lắc đầu: "Đây vốn là một vấn đề không nên đề cập. Đại khái thì người làm huynh đệ sẽ không xoắn xuýt chuyện ngươi đối xử thế nào với vợ của mình, nhưng phần lớn nữ nhân sẽ xoắn xuýt chuyện ngươi đối xử thế nào với huynh đệ. Chẳng lẽ đây không phải sự tồn tại tất nhiên trong thế giới của nam nhân? Tại sao nhất quyết phải chọn một trong hai... Nếu Thẩm Lãnh không có một huynh đệ nào mà chỉ có ta, hẳn là hắn sẽ rất buồn."
Tẩm Sắc ngẩn người: "Trong thế giới của nam nhân có huynh đệ và nữ nhân, mà trong thế giới của nữ nhân chỉ có nam nhân và con cái, công bằng sao?"
Trà gia lắc đầu: "Ngươi nói nghe dường như rất bi thương, nhưng ta không hiểu lắm, bởi vì ta chưa từng phiền não như vậy."
Tẩm Sắc: "..."
Tẩm Sắc: "Vậy ta hỏi ngươi, nam nhân có sự nghiệp của mình, có huynh đệ của mình, có tiền đồ của mình, vì những thứ này mà có thể xem nhẹ nữ nhân và con cái, như vậy đúng không?"
Trà gia nói: "Không đúng."
Tẩm Sắc: "Mạnh Trường An như vậy, hắn đúng không?"
Trà gia: "Hắn không đúng."
Tẩm Sắc có chút giận dữ: "Vậy ngươi tranh luận gì với ta?"
Trà gia có chút vô tội nói: "Ta không tranh luận với ngươi, là ngươi đang tranh luận với ta. Chuyện nam nhân của ngươi, ta cảm thấy ngươi nói đều đúng, nhưng ngươi bảo ta cảm thấy tất cả nam nhân đều giống nhau thì không được, bởi vì Thẩm Lãnh không như vậy."
Tẩm Sắc: "Ngươi cố ý phải không."
Trà gia: "Không sai, cố ý."
Tẩm Sắc: "Tại sao?"
Trà gia: "Bởi vì ngươi cũng giống nhau, hai người các ngươi ai cũng không chịu đưa ra lựa chọn vì đối phương, cho nên ai cũng là người ích kỷ. Nếu chia lỗi lầm ra thành mấy cấp bậc, ngươi và Mạnh Trường An không bằng nhau thì cũng là ngươi bốn hắn sáu. Đừng nói Mạnh Trường An, ngay cả ngươi ta cũng xem thường, ta chỉ thương đứa trẻ, cho nên ngươi làm sao lại có thể nhận được sự đồng tình của ta."
Tẩm Sắc lập tức ngẩn người, không biết nên nói gì.
Sau đó hết sức kích động.
"Là ngươi nói Thẩm Lãnh tốt với ngươi cỡ nào trước!"
Trà gia ngẩn người, tỉnh ngộ lại, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, ta không để ý."
Thứ bình thường của nàng là thứ Tẩm Sắc cầu mà không được.
Tẩm Sắc cũng ngây người vì lời xin lỗi này, sau đó ngồi thụp xuống. Nàng ta nhìn về phía Mạnh Vô Ly: "Thật ra ngươi nói đều đúng, ta đang giận dỗi. Ta chỉ nghĩ bảo hắn từ bỏ tất cả mọi thứ ở Ninh quốc đi theo ta, cho nên vẫn luôn giận dỗi, nhưng hắn không chịu. Nếu thật sự vì tốt cho đứa trẻ, ta nên cùng hắn về Ninh quốc."
"Ta không biết khuyên như thế nào."
Trà gia lắc đầu: "Bởi vì nếu ta khuyên ngươi từ bỏ sự kiêu ngạo của ngươi đi Ninh quốc, ta cảm thấy cũng không đúng."
Tẩm Sắc phát hiện Thẩm Trà Nhan thật sự là một nữ nhân ở thế giới khác với nàng ta... Trong mắt Thẩm Trà Nhan bất cứ chuyện gì cũng không có phức tạp như vậy, mà trong mắt nàng ta thì bất cứ chuyện gì cũng rất phức tạp.
Sau đó Thẩm Trà Nhan nói một câu làm cho Tẩm Sắc càng ngẩn người hơn.
Trà gia rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu ngươi không muốn đi Ninh quốc, lại thương đứa trẻ, ta sẽ giúp ngươi nuôi đứa trẻ. Ta thật sự rất thích Vô Ly."
Tẩm Sắc đứng lên: "Còn sống ra ngoài trước rồi hãy nói."
Nàng ta bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, mặc dù biết không nên hỏi ra vì sẽ khiến người khác đau lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nếu ngươi nói Thẩm Lãnh quan tâm đến ngươi như vậy, tại sao hắn lại vì chiến sự mà không đến bảo vệ ngươi? Có lẽ hắn giống như Mạnh Trường An, xem chức vị đại tướng quân của mình nặng hơn ngươi, chỉ là chuẩn bị cho ngươi một cái túi mà thôi, nhưng ngươi lại thỏa mãn đến như vậy."
Trà gia đột nhiên hiểu ra.
"Hóa ra ngươi luôn so sánh, so đo việc ai nên bỏ ra nhiều hơn."
Tẩm Sắc chột dạ.
Trà gia lắc đầu: "Nếu giữa ta và Thẩm Lãnh chỉ còn lại so đo..."
Nàng suy nghĩ, cảm thấy rất đáng sợ.
Nàng nói: "Quả thật rất đáng sợ."
Thời khắc này Tẩm Sắc cũng cảm thấy mình rất đáng sợ, bỗng dưng cảm thấy mình đáng sợ.
Nàng ta muốn làm tổn thương người khác nhưng lại làm tổn thương chính mình.