Tẩm Sắc là một người hiếu thắng, cho nên nàng ta biết rõ có những lời sẽ làm tổn thương người khác nhưng vẫn nói ra, sau đó nàng ta phát hiện mình không làm tổn thương Thẩm Trà Nhan, ngược lại là bị lời nói của mình làm tổn thương chính bản thân giống như một tên hề. Trong khoảnh khắc đó nàng ta cảm thấy mình nhất định rất xấu xí.
"Xin lỗi." Tẩm Sắc thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Ta không muốn như vậy, chỉ là ta..."
Trà gia cũng không để ý, nàng xoay người nhìn về phía Mạnh Vô Ly: "Sau này sống cùng tiểu di thì thế nào? Con thiếu một chút vui vẻ, trẻ con không thể sống trong môi trường quá ngột ngạt, nên vui vẻ."
Mạnh Vô Ly tuy còn rất nhỏ nhưng lại rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, nói giống như người lớn: "Tiểu di là người tốt, con nhìn ra được. Tuy rằng người nói tặng con quà nhưng quên mang theo, con vẫn cảm thấy tiểu di là người tốt. Người cười nhìn rất đẹp, mẹ con thì rất ít cười, thật ra mẹ cười nhìn cũng rất đẹp, vô cùng đẹp."
Nó nhìn về phía Tẩm Sắc, đi qua nắm tay Tẩm Sắc, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Trà gia: "Tiểu di, con muốn ở cùng mẹ con. Mẹ nói con là nam tử hán, con biết con vẫn không phải, con vẫn không thể bảo vệ mẹ, nhưng con có thể ở cùng mẹ. Ngươi nói con thiếu một chút vui vẻ, tiểu di... nếu con không ở bên cạnh mẹ con, chắc hẳn là sẽ càng không vui vẻ. Con cảm thấy có lẽ chỉ là mẹ con không ở bên cạnh người rất quan trọng, cho nên mẹ mới không vui."
Vai của Tẩm Sắc bỗng run lên.
Trà gia đứng dậy, nghiêng đầu đi, cảm thấy mắt hơi cay.
"Vô Ly, con đã là một nam tử hán rồi."
Trà gia đi nhanh đi.
Có những người nhìn có chín chắn, nhìn như có kinh nghiệm nhưng thật sự không bằng một đứa trẻ.
Tẩm Sắc ngồi xổm xuống ôm chặt Mạnh Vô Ly, ôm rất chặt.
"Là mẹ không tốt, không tốt với con."
"Vậy sau này mẹ tốt với con là được rồi."
Mạnh Vô Ly giơ bàn tay nhỏ bé múp míp lên nhẹ nhàng vỗ lưng Tẩm Sắc: "Thật ra con cảm thấy mẹ đã tốt với con rồi, là mẹ không tốt với bản thân. Mỗi lần con tỉnh ngủ đều nhìn thấy mẹ không ngủ, lúc mẹ dỗ con nói trẻ con không được thức đêm, thức đêm không tốt, sẽ không cao lên. Người lớn thức đêm thì tốt sao? Chẳng lẽ mẹ không muốn cao lên sao?"
Tẩm Sắc vừa chảy nước mắt vừa nói: "Sau này mẹ sẽ không bao giờ thức đêm nữa."
"Đâu có người nào không thích ngủ."
Mạnh Vô Ly nói: "Mẹ không ngủ được là vì không ngủ được thôi. Con có thể dạy mẹ, mẹ học con. Mỗi lần trước ngủ khi con sẽ nghĩ phải đi chỗ nào chơi, phần lớn đều là một khu vườn cực kỳ đẹp, có hoa đẹp và bướm, ong, con thỏa sức chạy ở trong vườn cũng không chạy đến điểm cuối... Bướm chính là dáng vẻ mà mẹ nói với con, ong cũng là dáng vẻ mà mẹ nói với con."
Thằng bé chưa từng thấy bướm, cũng chưa từng thấy ong, thậm chí chưa từng thấy bông hoa đẹp nào.
Thằng bé chào đời ở trang viên hồ băng, nơi đó lạnh đến mức cho dù là mùa hè cũng không nhìn thấy hoa nở, sau đó nó theo Tẩm Sắc đi thẳng lên hướng bắc. Sau khi đến thành Băng Nguyên lại càng không nhìn thấy bướm ong gì. Nơi này là núi tuyết, trên tuyết ngoại trừ tuyết đọng ra thì là đá màu xám đen. Thành Băng Nguyên là thành đá, thành màu xám đen, ngoại trừ màu xám đen và màu trắng, tất cả những màu sắc khác chỉ có trong tưởng tượng của nó.
"Mẹ xin lỗi."
Tẩm Sắc ngồi xổm ở đó khóc lớn.
Mái nhà.
Miếng bảo vệ ngón tay của Trần Nhiễm sắp bị rách rồi, cả một đêm bắn tên quá nhiều, dây cung siết miếng bảo vệ ngón tay giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cắt rách, đó là da bò dày cộp. Người Hắc Vũ giống như hoàn toàn không sợ chết, không ngừng tấn công, không ngừng có người chết, có người vết thương nhưng vẫn không dừng lại.
Cuối cùng cũng chống đỡ được đến khi trời sắp sáng. Ở nơi rét lạnh mặt trời luôn mọc lên muộn hơn, vì thế con người ta lại càng cảm thấy giày vò hơn. Bọn họ đã chém giết hơn nửa đêm, khi mặt trời chiếu ánh sáng xuống, mọi người nhìn thấy bên ngoài cung Băng Nguyên đã nhiều thi thể đến mức gần như phủ kín bãi đất trống. Tấn công liên tục không ngừng như vậy mà vẫn không công phá cung Băng Nguyên, bởi vì người ngăn cản bọn họ chính là chiến binh Đại Ninh thiên chuy bách luyện, là thân binh của Thẩm Lãnh.
"Trời sáng rồi."
Trần Nhiễm dụi mắt, người Hắc Vũ tạm hoãn tiến công, thể lực và tinh lực của bọn họ cũng đều bị tiêu hao khổng lồ, cần phải bổ sung.
Trà gia xách không ít lương khô trèo lên, phân phát lương khô, ném cho Trần Nhiễm một túi: "Không sao chứ?"
"Không sao, gần như không thương vong nhiều lắm, chúng ta từ trên cao nhìn xuống."
Trần Nhiễm chỉ ra bên ngoài: "Binh sĩ Hắc Vũ đã được thay xuống. Đại ca nhìn xem, người mới lên đều là binh sĩ mặc áo trắng giáp trắng, chắc hẳn là chính là bạch kỵ Kiếm Môn. Bọn họ dùng thủ hạ của Đại Mã Cách tiêu hao cùng chúng ta một đêm, tưởng là chúng ta đã sức cùng lực kiệt, cho nên sắp đến lượt bọn họ lên rồi."
Trà gia ừ một tiếng: "Thế nào?"
Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta không sao."
Gã nhìn các huynh đệ ở hai bên, những hán tử kia sắc mặt hơi đen nhưng thoạt nhìn vẫn lạc quan đồng thời cười lên, có người cười nói: "Tướng quân ngài nhìn gì, chúng ta có người nào không thể kiên trì bằng ngài, ngài còn không sao thì đương nhiên chúng ta cũng không sao."
"Đúng thế, so độ dai sức thì tướng quân ngài không được đâu."
Trần Nhiễm nhổ phì một cái: "Cút đi, mẹ nó chứ đều ngoan ngoãn một chút, phu nhân ở đây đấy."
Gã nhỏ giọng nói với Trà gia: "Nhưng phải nghĩ một biện pháp. Cường độ tiến công như vậy chúng ta chống đỡ ba đêm vấn đề không lớn, nhưng binh lực của kẻ thù nhiều đến mức có thể đánh năm ngày năm đêm, thậm chí mười ngày mười đêm, nhân số quá nhiều. Một đêm chúng ta giết hơn trăm người, tiếp tục giết như vậy, có lẽ chúng ta cũng sẽ mệt chết..."
Trần Nhiễm nhìn về phía Trà gia: "Hiện tại cách làm hợp lý nhất là chúng ta tiếp tục kiên thủ, đợi đến buổi tối đại ca thừa lúc trời tối đưa con của Mạnh Trường An đi trước, người ít mục tiêu nhỏ, chỉ cần vận may tốt thì có thể ra ngoài, đi mật đạo ra ngoài."
Trà gia giơ tay lên chỉ về phía mật đạo, liếc mắt nhìn sang thấy toàn là người. Thành Băng Nguyên vốn đã không lớn, lúc này có mấy ngàn người tràn vào, ngay cả chút khoảng trống cũng sắp không còn. Một tòa thành trì như vậy bình thường có vài trăm người đã không ít, hiện tại mấy ngàn người chen chúc ỏ đây, muốn lặng lẽ chuồn đi trừ phi tất cả những người đó đều bị mù.
"Dù võ nghệ của ta tốt đến mấy cũng không ngăn được mũi tên rợp trời."
Trà gia nói: "Ta ở đây có thể giết cao thủ Kiếm Môn đi vào, nhưng ta ra ngoài thì sẽ bị mấy trăm người nhắm bắn."
Trần Nhiễm nói: "Vậy thì vẫn phải nghĩ thêm biện pháp. Nếu đã ra không được thì tạo phòng chắc chắn hơn một chút. Nhân lúc người Hắc Vũ vẫn chưa tiến công, lát nữa ta phân công các huynh đệ vào phòng này dỡ một ít tường, ịt kín tất cả cửa sổ lại, xây kín, sau đó nếu chúng ta không thủ được lầu một lầu hai, chúng ta sẽ lùi đến đâu?"
Trần Nhiễm chỉ lên chỗ cao nhất cung Băng Nguyên.
"Nếu muốn lên chỗ cao nhất thì chỉ có thể đi cầu thang. Ta cho thân binh doanh chặn ở trong cầu thang, bọn họ muốn giết vào cũng khó, thu nhỏ diện tích phòng thủ lại, cầu thang chỉ lớn như vậy, người Hắc Vũ không có nhiều biện pháp."
Thật ra Trần Nhiễm cũng không có thoải mái như vậy. Gã không biết còn phải phòng thủ bao lâu, cuối cùng nếu từ bỏ lầu một và lầu hai, vậy thì cũng chắc chắn từ bỏ kho vũ khí và kho lương thực.
"Kiên trì đến khi Đoạn trở lại."
Trà gia thở hắt ra một hơi: "Chỉ có kiên trì đến khi Đoạn dẫn biên quân Đại Ninh chúng ta đến."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Tính thời gian, Đoạn đi về ít nhất cần hơn mười ngày."
Gã không nói tục, để các huynh đệ nghe thấy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.
Đây không phải hành động quân sự bình thường, cho nên lúc bọn họ đi ngang qua thành Cách Để và thành Tô Lạp cũng không thể nào điều động biên quân Đại Ninh ở hai nơi này. Đại tướng quân Võ Tân Vũ không ở bên này, không có chỉ thị của Võ Tân Vũ, thủ quân của thành Cách Để và thành Tô Lạp cũng không thể tự tiện rời đi, quân luật chính là quân luật, quốc pháp chính là quốc pháp.
Cho nên nơi Đoạn đi không phải thành Cách Để, cũng không phải thành Tô Lạp. Nếu như đi hai nơi đó thì chỉ mất bảy tám ngày, cũng không chắc chắn... Nơi Đoạn đi chính là Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, Vương Khoát Hải ở đó.
"Nhìn kìa!"
Thân binh ở bên cạnh Trần Nhiễm chỉ chỉ: "Bạch kỵ Kiếm Môn chuẩn bị lên rồi."
Trải qua một đêm tiến công, hẳn là người Hắc Vũ cũng đang không ngừng nghĩ cách công phá cung Băng Nguyên. Bạch kỵ Kiếm Môn cả đêm cũng không nhàn rỗi, bọn họ tháo dỡ không ít ván cửa ở chỗ khác làm cự thuẫn, sau đó chặt một gốc cây rất to làm chùy công thành. Có ít nhất mấy chục binh lính bạch kỵ cường tráng đang khiêng cọc gỗ to nặng này di chuyển về phía trước, có thêm người nhiều hơn nữa cầm ván cửa che cho bọn họ.
"Quyết tâm đấy."
Trần Nhiễm giơ tay lên quẹt miệng một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, đó là sự chuẩn bị cuối cùng của Tẩm Sắc. Chỗ cao nhất đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thùng dầu, nếu ném thùng dầu xuống có thể tạm thời đánh lui người Hắc Vũ. Nhưng chỉ có chừng đó thùng dầu, một khi đốt thì cung Băng Nguyên có khả năng bị cháy lan theo, người ở bên trong ngoại trừ chờ bị chết cháy ra thì cũng không còn đường thoát nào khác.
Đó là cách cuối cùng.
"Đi dỡ tường!"
Trần Nhiễm hô một tiếng: "Chuyển gạch thành qua đây ném."
Nhưng đúng lúc này hậu đội của người Hắc Vũ dường như bỗng nhiên rối loạn, bạch kỵ đã đi về phía trước nghe thấy hiệu lệnh liền chậm rãi lui về, sau đó liền nhìn thấy đại đội bạch kỵ bắt đầu lao đến dưới thành, tướng quân bạch kỵ dẫn đầu cũng xuống ngựa. Con đường ra ngoài thành cũng không quá rộng cho nên đội ngũ có vẻ hơi chen chúc.
Trần Nhiễm nhìn ra chỗ xa hơn, phát hiện nhiều cột khói đen bốc lên ở dưới chân núi, phán đoán từ vị trí thì hẳn là doanh địa trạm gác của người Hắc Vũ ở dưới chân núi. Bên cạnh trạm gác đầu tiên khi vào núi chính là doanh địa, chắc hẳn đã bị đốt, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
"Người của chúng ta đến rồi sao?"
Trần Nhiễm ngây người ra: "Chẳng lẽ là người của chúng ta đang tiến công lên?"
Trà gia nhìn chỗ cao, sau đó nhanh chóng chạy lên, đứng ở chỗ cao nhìn xuống dưới chân núi. Có thể nhìn thấy có một đội giáp đen đang rút khỏi doanh địa bị đốt cháy, toàn bộ khu doanh địa đó đều đã cháy, ngọn lửa như sóng lớn.
"Là người của chúng ta."
Trà gia hướng về phía Trần Nhiễm nói: "Nhưng rút lui rồi."
"Người của chúng ta?"
Trần Nhiễm vẫn còn hơi khó tin, không thể nào là cứu binh mà Đoạn tìm về. Gã đã tính rồi, từ đây đến Tam Nhãn Hổ Sơn Quan cho dù chạy chết mấy con ngựa, chạy ngày đêm không nghỉ cũng phải mất năm ngày, sau đó cho dù Vương Khoát Hải không chậm trễ một giây, lập tức dẫn đội ngũ đến, đó cũng không phải là một mình cưỡi ngựa mà là đội ngũ, tốc độ của đội ngũ sẽ chậm hơn Đoạn ít nhất một ngày rưỡi trở lên. Nhưng mà đây chỉ là dự tính tốt nhất, trên thực tế Đoạn không thể nào chạy đến Tam Nhãn Hổ Sơn Quan trong năm ngày, Vương Khoát Hải cũng không thể dẫn đội ngũ đến trong khoảng thời gian như vậy.
Tuy không biết là ai, đội ngũ của người, nhưng bọn họ tập kích quấy rối người Hắc Vũ cho nên bạch kỵ đã lui xuống.
Trần Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người lại hô: "Đi dỡ tường, chặn kín cửa!"
Trà gia từ chỗ cao xuống dưới, lúc đi đến nửa đường thì nhìn thấy Tẩm Sắc đứng ở sau một cửa sổ cũng đang nhìn bên ngoài, Mạnh Vô Ly nắm tay nàng ta đứng ở bên cạnh.
Tẩm Sắc quay đầu nhìn về phía Trà gia, mắt hơi đỏ lên.
"Người của Mạnh Trường An."
Nàng ta cười, cười rồi khóc.
Trà gia ngẩn ra, nàng nhìn không ra đội ngũ đó là người của Mạnh Trường An.
Thế nhưng Tẩm Sắc rất chắc chắc, nàng ta cúi người bế Mạnh Vô Ly lên, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Binh của phụ thân con, phụ thân con phái binh đến đón chúng ta, hắn là đệ nhất đại anh hùng đương thời."
Trà gia thở dài nói: "Tuy ngươi đang nói với Vô Ly về cha nó, lúc này ta xen mồm vào hơi không lịch sự... Mạnh Trường An à, nhiều nhất chỉ tính là đệ nhị đại anh hùng đương thời."
Mạnh Vô Ly quay đầu lại: "Vậy ai là thiên hạ đệ nhất đại anh hùng?"
Trà gia thản nhiên nói: "Tiểu di phu của con."