Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1186 - Chương 1186: Bởi Vì Ta Không Muốn Chết

Chương 1186: Bởi vì ta không muốn chết Chương 1186: Bởi vì ta không muốn chết

Thế mà Mạnh Vô Ly lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó có chút vui vẻ: "Vậy cũng được, thiên hạ đệ nhất và thiên hạ đệ nhị đều là của chúng ta, sau này con sẽ làm người thiên hạ đệ tam."

Trà gia giơ tay vuốt lên cái mũi nhỏ của Mạnh Vô Ly một cái: "Con đúng là thông minh, đều là của chúng ta, nhưng muốn làm thiên hạ đệ tam cũng không dễ dàng, con sẽ có đối thủ cạnh tranh rất mạnh rất mạnh, nếu con không cố gắng nhiều thì thiên hạ đệ tâm nhất định sẽ không phải là của con. Con phải vô cùng cố gắng mới có thể vượt qua nó, nó tên là Thẩm Kế."

"Thẩm Kế?" Mạnh Vô Ly hỏi: "Đó là ai?"

"Con giai ta." Trà gia cười hì hì: "Lợi hại lắm, chỉ là không nghe lời bằng con."

Mạnh Vô Ly gật đầu: "Vậy sau này con có thể gặp huynh ấy sao?"

Trà gia nói: "Đương nhiên có thể được."

Mạnh Vô Ly lại rất nghiêm túc hỏi một câu: "Tiểu di phu và phụ thân con có từng tỷ thí không?"

"Không có."

"Vậy họ làm sao phân chia thiên hạ đệ nhất và thiên hạ đệ nhị?"

"Dù sao đệ nhất và đệ nhị của đều là hai người bọn họ, tuỳ ý phân chia."

Mạnh Vô Ly dường như đã hiểu, gật đầu: "Ồ, con hiểu rồi, dù sao cũng là người trong nhà mình, ai thứ nhất ai thứ hai cũng không sao cả. Vậy con và Thẩm Kế ai là thiên hạ đệ tam cũng không sao cả, dù sao cũng là của nhà chúng ta."

Trà gia: "Không đúng không đúng, con và Thẩm Kế ai là thiên hạ đệ tam cũng không sao, nhưng thiên hạ đệ nhất chính là tiểu di phu của con."

Tẩm Sắc thở dài: "Ngươi tranh luận cái này với đứa trẻ."

Trà gia: "Đây không phải tranh luận, đây là dùng sự thật nói đạo lý, với lại ai cũng không phải một đứa trẻ... Có lúc Thẩm Kế còn nói ta giống trẻ con hơn nó nữa."

Nói xong câu này Trà gia liền xoay người đi, bộ dạng chắp tay sau mông, bước nhanh chân giống như giành phần thắng với đứa trẻ như Mạnh Vô Ly là nàng rất lợi hại vậy. Trà gia chắp tay sau mông bước đi, bím tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại trông thật đáng yêu.

Tẩm Sắc quay đầu lại nhìn Trà gia, không nhịn được liền nghĩ thiên hạ đệ nhất đại anh hùng là Thẩm Lãnh hay Mạnh Trường An thật ra cũng chẳng có gì, người nàng ta ngưỡng mộ là Trà gia, tranh giành thiên hạ đệ nhất là ai giống như một trẻ con, chẳng lẽ không chính là bởi vì nàng ấy rất hạnh phúc sao? Sự hạnh phúc này không phải là cố ý biểu hiện ra ngoài, hơn nữa cũng không cố ý thể hiện được.

Lúc sống ở đô thành Hắc Vũ, Tẩm Sắc đã thấy quá nhiều hạnh phúc giả. Thật ra rất dễ dàng nhận biết được một người có hạnh phúc thật sự hay không, cho dù thoạt nhìn dường như sống rất hòa thuận thì cũng không che giấu được sự giả tạo.

Ở đô thành đế quốc Hắc Vũ, phu nhân của những vương công quý tộc đó, ai ai nhìn cũng lộng lẫy đẹp đẽ, bước đi đều uốn éo, mỗi người đều ganh đua so sánh y phục và trang sức trên người, mỗi người đều đang nói nam nhân của mình quan tâm đến mình cỡ nào. Tẩm Sắc nhìn vẻ mặt tươi cười đó cảm thấy hay ho, người này hay ho hơn. Những người đó đều là con hát, nhưng khả năng diễn kịch cũng không tốt, cho nên sự hạnh phúc được biểu hiện ra ngoài đó không thể chịu được một chút sóng gió.

Lúc ấy Tẩm Sắc đã nghĩ nếu như mình ngoắc ngón tay với nam nhân của những phu nhân đó, những nữ nhân hạnh phúc ấy sẽ lập tức trở nên bi thương, dáng vẻ kêu trời trách đất và còn không dám đắc tội với nàng ta nhất định càng hay ho hơn, hoặc là ngay cả kêu trời trách đất cũng không dám.

Nếu những nam nhân đó đáng để nàng ta ngoắc ngón tay, nàng ta không ngại chơi đùa, đương nhiên sẽ không thật sự có chuyện gì mang tính thực chất, chỉ là nàng ta thích đi rạch mặt của người khác. Đáng tiếc là thật sự không có mấy nam nhân đáng để nàng ta ngoắc ngón tay, cho dù thi thoảng có thì cũng chỉ là bề ngoài đẹp chút thôi. Đối với vẻ ngoài đẹp thì nhìn là đủ rồi, nếu như làm chuyện gì khác thì Tẩm Sắc cảm thấy đó là sự sỉ nhục chính mình.

Cho nên nếu so sánh thì có thể nhìn ra Thẩm Trà Nhan mới là hạnh phúc thật sự.

"Tiểu di của con thú vị không?"

Tẩm Sắc đột nhiên hỏi một câu.

Mạnh Vô Ly lập tức gật đầu: "Thú vị, tiểu di thật sự tốt."

Tẩm Sắc giơ tay lên gõ đầu Mạnh Vô Ly một cái, Mạnh Vô Ly nhìn mẹ nó với vẻ mặt vô tội: "Có phải con đã nói gì sai không? Nhưng con cảm thấy tiểu di quả thật rất thú vị."

"Không có, con không nói sai, ta cảm thấy như vậy."

Tẩm Sắc cười nói: "Nàng ấy là người rất thú vị, nhưng sau này mẹ con cũng sẽ rất thú vị, chắc chắn còn thú vị hơn nàng ấy, cho nên sau này con cũng phải hay khen mẹ con thú vị."

Nàng ta nói xong cũng xoay người đi, chắp tay sau mông, cho nên bím tóc cũng vung đấy.

Mạnh Vô Ly học dáng vẻ của Tẩm Sắc cũng chắp tay sau mông bước đi, đi theo phía sau Tẩm Sắc, lắc lắc đầu theo bước chân của Tẩm Sắc, vừa đi vừa lén cười.

Bên ngoài cung Băng Nguyên.

Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi trở lại với vẻ mặt giận dữ, đại cung phụng Tử Linh Khế nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Chuyện thế nào?"

"Vẫn chưa rõ, một đội quân Ninh không rõ nhân số đánh lén doanh địa trạm gác dưới thành, một mồi lửa đốt doanh địa, còn giết ít nhất hai trăm ba trăm người, bọn họ tới rất bất ngờ, đi cũng nhanh. Ta sắp xếp bạch kỵ đuổi theo, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức về, phán đoán nhân số không nhiều, nghi ngờ chắc hẳn là cùng đội với những người Ninh bị nhốt trong cung Băng Nguyên. Bọn họ quấy nhiễu dưới chân núi, làm như vậy là để thu hút sự chú ý của chúng ta."

Tử Linh Khế gật đầu: "Nếu ngươi đã nhìn ra được điều đó thì đừng quan tâm, hơn nữa binh lực của chúng ta đủ dùng. Ngươi bảo Đại Mã Cách mang quân đội của hắn xuống đóng ở dưới chân núi. Hắn còn có ít nhất bốn ngàn binh, chẳng lẽ canh chừng sơn môn còn không được? Ngươi cứ việc suất quân công phá cung Băng Nguyên, giao người Ninh ở dưới thành cho Đại Mã Cách là được, dù sao hắn cũng phải làm gì đó."

Tằng Tu Nhi rất bất mãn với việc Tử Linh Khế khoa tay múa chân như vậy, nhưng hắn ta lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ gật đầu: "Đều làm theo lời đại cung phụng căn dặn."

Tử Linh Khế nhìn về phía cung Băng Nguyên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Bọn họ dám xông vào đây tử thủ không lùi, liệu có phải bởi vì quân Ninh còn có viện binh?"

Tằng Tu Nhi vốn đã xoay người đi rồi liền dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Tử Linh Khế: "Ý của đại cung phụng là... người Ninh chính là đang cố ý kéo dài thời gian? Mục tiêu của bọn họ không chỉ là cứu Tẩm Sắc và đứa bé kia về, còn muốn... còn muốn xơi tái chúng ta?"

"Trên chiến trường, bọn họ đánh bại mấy vạn quân Hắc Vũ cũng đã không đáng để khoe khoang nữa. Đừng nói mấy vạn, cho bọn họ thắng lợi một lần giết đại quân mười vạn binh của đế quốc Hắc Vũ ta thì bọn họ đã không đáng khoe khoang rồi."

Tử Linh Khế vừa suy nghĩ vừa nói: "Không có gì có thể vượt qua sự vinh quang khi bọn họ đại thắng bắc chinh mang lại. Thời khắc biên quân của đế quốc Hắc Vũ chiến bại, niềm kiêu hãnh của người Ninh bành trướng chưa từng có, bọn họ lại không thể diệt đế quốc Hắc Vũ, cho nên cũng không có khả năng có thêm huy hoàng nào có thể vượt qua trận chiến đó, cho nên..."

Tằng Tu Nhi nói: "Cho nên nếu bọn họ đánh chết hơn ba ngàn bạch kỵ Kiếm Môn, còn đánh giết tướng quân bạch kỵ, đại cung phụng..."

Tằng Tu Nhi lạnh toát sống lưng: "Bọn họ có thể trực tiếp phá hủy tín ngưỡng của các bách tính đế quốc Hắc Vũ đối với Kiếm Môn. Một khi các bách tính nảy sinh nghi ngờ đối với tín ngưỡng của Kiếm Môn..."

"Đúng vậy..."

Tử Linh Khế càng lúc càng nhíu chặt lông mày: "Nếu lần này toàn bộ ba ngàn sáu trăm bạch kỵ Kiếm Môn bị đều tàn sát, ta, ngươi, cũng đều bỏ mạng tại đây, uy tín của Kiếm Môn tiêu tan, các bách tính một lòng tín ngưỡng Kiếm Môn sẽ bắt đầu nghi ngờ, nếu Nguyệt Thần thật sự không gì không làm được, thật sự phù hộ Hắc Vũ, tại sao người Ninh lại lăng nhục Kiếm Môn hết lần này đến lần khác? Ở đây còn là đất đai của Hắc Vũ, tối thiểu là bề ngoài cũng không có rơi vào tay người Ninh."

"Đại cung phụng."

Tằng Tu Nhi trở nên căng thẳng: "Vậy phải làm sao?"

Tử Linh Khế trầm tư nói: "Nếu phán đoán như vậy thì đội ngũ quân Ninh có nhân số không nhiều ở dưới chân núi đó sẽ không chỉ là quấy nhiễu chúng ta, còn là giám sát chúng ta... Bây giờ ngươi bảo Đại Mã Cách phân phái thêm nhiều thám báo hơn nữa ra ngoài, tăng phạm vi lục tìm lên gấp đôi... Không, tăng gấp bốn lần."

"Vâng!"

Lúc này Tằng Tu Nhi cũng hơi sợ, chuyện mà Tử Linh Khế nghĩ đến không phải là không thể xảy ra. Nếu người Ninh xác định ở đây là một đại cung phụng cộng thêm ba ngàn sáu trăm bạch kỵ Kiếm Môn, như vậy đã đáng để quân Ninh hưng binh lên bắc rồi. Nếu hắn ta và Tử Linh Khế đều chết ở đây, đó lại là nỗi nhục khổng lồ khác của Hắc Vũ sau khi chiến bại, nỗi nhục của Kiếm Môn.

Cùng lúc đó.

Cách thành Băng Nguyên khoảng chừng năm mươi sáu mươi dặm về hướng nam, quân đội Hắc Vũ dưới trướng Tẩm Sắc dừng lại. Tướng quân Hắc Vũ lãnh quân nhảy xuống chiến mã, vừa đi vừa hoạt động hai cánh tay, nhìn hắn ta có vẻ thoải mái, nhưng lông mày luôn nhíu lại rất chặt, hắn ta đang lo lắng cho Tẩm Sắc. Đúng lúc này có mấy kỵ binh quân Ninh từ đằng xa đến, người cầm đầu là một tướng quân quân Ninh treo trường thương ở một bên yên ngựa.

Tướng quân treo thương đó là một trong sáu thương tướng dưới trướng Mạnh Trường An, tên là Tạ Tây Thành.

Mấy trăm năm trước Tạ gia là đại gia tộc có thể xếo trong tốp 5 ở Trung Nguyên. Trong thời đại Sở diệt Chu rồi đánh bại Mông, Tạ gia thừa cơ nổi lên, thời huy hoàng nhất, có một phần năm số văn võ bá quan trong triều đình Sở quốc xuất thân từ Tạ gia. Sự huy hoàng này kéo dài đến gần trăm năm, trung kỳ Sở quốc, gần như không có bất kỳ một gia tộc nào có thể áp đảo Tạ gia. Cho dù là đến lúc Sở vong, sức ảnh hưởng của Tạ gia ở đất Sở vẫn cực kỳ đáng sợ, chỉ là... Bọn họ không còn là Sở thần đơn thuần, mà là người vong Sở. Một bộ phận người của Tạ gia còn làm quan trong triều đình Sở quốc, một bộ phận khác lại xây dựng nghĩa quân phản Sở, thậm chí có một lần trở thành nhóm có hy vọng cướp được thiên hạ Trung Nguyên nhất.

Nhưng mà người của Tạ gia vận khí không tốt, bởi vì thời đại đó có thiên mệnh chi tử, hoàng đế khai quốc bệ hạ của Đại Ninh.

Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm sau, Tạ gia vẫn có chỗ đứng. Hàng năm Tạ gia cũng vẫn có không ít người trẻ tuổi bộc lộ tài năng, chẳng qua là đương kim bệ hạ chèn ép đối người trẻ tuổi của các đại thế gia, thích dùng con cháu hàn môn hơn, nếu không với khả năng của Tạ gia thì có thêm mấy tướng quân cũng không thành vấn đề.

Tướng quân Hắc Vũ nhìn thấy Tạ Tây Thành đến, cặp lông mày vốn đã nhíu chặt lại càng nhíu chặt hơn, hắn ta nói với giọng điệu hơi châm chọc: "Người Ninh các ngươi thật sự ngay cả mấy ngàn binh lực cũng không chọn ra được? Nếu các ngươi điều động được một vạn binh lực thì có thể giết chết một đại cung phụng và ba ngàn sáu trăm bạch kỵ."

Tạ Tây Thành cười khẩy: "Trong tay ngươi có mấy vạn tinh nhuệ cũng không dám động đến, bây giờ cười nhạo chúng ta mà trên mặt mình không cảm thấy có chút hổ thẹn?"

Tướng quân Hắc Vũ im lặng, sau đó thở dài: "Ngươi nói đúng, ta giống một kẻ nhu nhược."

Tạ Tây Thành nói: "Xóa chữ "giống" đi."

Tướng quân Hắc Vũ nói: "Lúc này đấu võ mồm dường như không có ý nghĩa gì."

Tạ Tây Thành nói: "Vậy ngươi khơi mào làm gì?"

Tướng quân Hắc Vũ mấp máy môi, lắc đầu không nói.

Tạ Tây Thành cũng không dây dưa đề tài này nữa: "Lúc trước ở trên chiến trường bắc cương bệ hạ quyết định tha cho ngươi một con đường sống. Ngươi rất thông minh, biết thả ngươi đi chính là vì Tẩm Sắc, cho nên ngươi cũng đến bên cạnh Tẩm Sắc. Chỉ là ta không ngờ, mấy năm nay ngươi không làm được gì, có phải bệ hạ phán đoán về ngươi hơi quá cao không."

Tướng quân Hắc Vũ im lặng.

Tạ Tây Thành nói: "Ngươi nên nhớ điều kiện lúc trước Đại Ninh đồng ý để ngươi sống."

Tướng quân Hắc Vũ thở dài một hơi: "Ta vẫn cần thời gian, ta đã làm cho mấy vạn thủ hạ này của Tẩm Sắc ít nhất không có sợ Kiếm Môn như vậy nữa, sau lần này, sự kính sợ của bọn họ đối với Kiếm Môn sẽ thấp hơn. Không chỉ là ta, ai cũng không thể nào khiến cho người Hắc Vũ mất đi sự kính sợ đối với Kiếm Môn trong thời gian cực ngắn."

"Nguyên Phụ Cơ."

Tạ Tây Thành nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, hiện tại Trà công chúa của Đại Ninh, thê tử của đại tướng quân Thẩm Lãnh đang bị nhốt ở trong thành Băng Nguyên. Người của chúng ta ở trong doanh địa trạm gác Hắc Vũ dưới núi tuyết đã ép hỏi ra được, là một nữ tử Trung Nguyên cầm kiếm dẫn người giết vào, đó chỉ có thể là Trà công chúa. Nếu nàng ấy gặp chuyện gì, ngươi và mấy vạn người của ngươi sẽ như thế nào? Lúc trước bệ hạ cho ngươi thời gian, đại tướng quân Thẩm Lãnh có thể cho ngươi thêm thời gian sống hay không?"

Nguyên Phụ Cơ lập tức thay đổi sắc mặt: "Làm sao có thể như vậy được! Nữ nhân đó là thê tử của Thẩm Lãnh?"

Tạ Tây Thành nhíu mày: "Hóa ra ngươi biết."

Sắc mặt của Nguyên Phụ Cơ càng lúc càng tái nhợt, một hồi lâu sau mới nói: "Bây giờ ta biết nên làm như thế nào rồi."

Tạ Tây Thành nói: "Ta nên tin ngươi không?"

Nguyên Phụ Cơ nói: "Ngươi chỉ có thể tin ta, bởi vì ta không muốn chết."

Bình Luận (0)
Comment