Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1187 - Chương 1187: Chỉ Mong Có Thể Thành Công

Chương 1187: Chỉ mong có thể thành công Chương 1187: Chỉ mong có thể thành công

"Báo!"

Một gã thám báo Hắc Vũ phóng ngựa từ đằng xa trở về, còn cách xa đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy mấy bước rồi quỳ một gối xuống trước mặt tướng quân Đại Mã Cách: "Tướng quân, phát hiện đại đội kỵ binh quân Ninh ở sáu mươi dặm về phía nam, số lượng không rõ, suy đoán từ số lượng quân kỳ nhìn thấy, có ít nhất hơn hai vạn."

"Hơn hai vạn kỵ binh?!"

Đại Mã Cách đang ngồi gặm lương khô liền đứng bật dậy, sắc mặt lập tức trở nên hơi trắng bệch.

Nơi thành Băng Nguyên này, núi tuyết là màn chắn duy nhất, sau khi rời núi tuyết chính là vùng đất bằng phẳng, hơn hai vạn kỵ binh tinh nhuệ biên quân quân Ninh chỉ cần tấn công đến, khoảng cách sáu mươi dặm có thể nói là trong chốc lát mà thôi. Tuy rằng lúc này trên núi dưới núi, biên quân cộng thêm bạch kỵ cũng có binh lực hơn ngàn người, nhưng trong lòng Đại Mã Cách không có một chút tự tin nào.

Nếu là bắc cương Thiết Kỵ của Ninh quốc đến thì sao?

Không dám nghĩ nhiều, Đại Mã Cách nhanh chóng chạy lên núi tuyết, chạy một mạch vào thành Băng Nguyên.

Mà lúc này bạch kỵ đang tấn công mạnh cung Băng Nguyên, chỉ là quân Ninh phòng thủ thật sự tinh nhuệ, nhất thời cũng không dễ công phá.

"Đại cung phụng!"

Đại Mã Cách lảo đảo chạy đến phía trước Tử Linh Khế, khom người cúi đầu: "Viện binh quân Ninh đến, không dưới hai vạn, đều là kỵ binh."

Nghe được câu này, sắc mặt của Tử Linh Khế cũng trở nên khó nhìn trong nháy mắt: "Quả nhiên..."

Lão ta nhìn về phía Đại Mã Cách: "Còn bao xa nữa?"

"Sáu mươi dặm."

"Bây giờ ngươi lập tức phái người đi tìm quân đội của bệ hạ, bảo bọn họ ngăn cản kỵ binh quân Ninh."

"Không tìm thấy."

Đại Mã Cách có vẻ bối rối: "Tẩm Sắc... Không phải, là trước đó quân đội của bệ hạ bị ép đi về phía nam mấy trăm dặm, từ đó về sau liền mất tung tích, với lại bọn họ sẽ không thể nào động thủ với người Ninh. Trước đó Tẩm Sắc, không phải, là quân đội của bệ hạ vẫn luôn được người Ninh cung cấp vũ khí trang bị, làm sao bọn họ có thể đi đánh với người Ninh. Thậm chí ti chức nghi ngờ chính là người của bệ hạ tìm quân Ninh đến."

Sắc mặt của Tử Linh Khế càng lúc càng âm trầm, một lát sau lão ta cắn chặt răng rồi nói: "Hôm nay nhất định phải công phá cung Băng Nguyên, mang bệ hạ đi!"

Đại Mã Cách lập tức nói: "Đại cung phụng, sợ là không còn kịp rồi, quân Ninh cách đây chỉ có sáu mươi dặm, với tốc độ của khinh kỵ quân Ninh thì rất nhanh đến nơi. Đại cung phụng, nếu như... nếu như nghe ti chức một câu khuyên, bây giờ đi còn kịp."

"Bệ hạ thì sao?!"

Tử Linh Khế tức giận hừ một tiếng: "Giao bệ hạ cho người Ninh?"

Đại Mã Cách bị ánh mắt của Tử Linh Khế dọa sợ, không dám nói gì nữa.

"Tằng Tu Nhi."

Tử Linh Khế quay đầu lại nhìn về phía xa gọi một tiếng, tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi đang chỉ huy tiến công nghe được tiếng gọi lập tức đi đến. Chờ sau khi đến bên này nghe xong, sắc mặt của hắn ta cũng trở nên khó nhìn. Hai vạn biên quân quân Ninh... Suốt nhiều năm như vậy người Hắc Vũ vẫn không hiểu, sức chiến đấu của quân Ninh là một câu đố, người Hắc Vũ ỷ vào ưu thế thân thể của mình thật ra vốn luôn khinh thường người Trung Nguyên, thời Sở bọn họ đã chèn ép biên quân Sở quốc, ép cho biên quân Sở quốc không thở nổi, gần như chưa từng thắng Hắc Vũ. Lúc Ninh quốc mới lập quốc đã từng chèn ép một thời gian, nhưng sau đó liền khó hiểu, sức chiến đấu của người Ninh càng ngày càng khó hiểu, ngươi không biết được tại sao bọn họ đánh giỏi như vậy. Điều không hề nghi ngờ chính là sau khi quy mô binh lực quân Ninh đạt tới một vạn trở lên, đánh lên đây cũng không khó.

"Đại cung phụng, ý của ngài là...?"

Tằng Tu Nhi nhìn về phía Tử Linh Khế.

Lần này người dẫn đầu là Tử Linh Khế, đó là tông chủ đại nhân đã đích thân ra lệnh. Trước khi đến đây tông chủ đại nhân nói rất rõ ràng, tất cả sự vụ đều do đại cung phụng Tử Linh Khế làm chủ, cho nên bất kể là đi hay ở lại thì Tằng Tu Nhi cũng sẽ không đưa ra quyết định, tuy rằng hắn ta chỉ ước sao bây giờ đi ngay lập tức.

"Cố gắng đưa bệ hạ về."

Tử Linh Khế thở dài một hơi: "Nếu chúng ta không thể đưa bệ hạ về, tránh được biên quân Ninh, tông chủ thì sao?"

Tằng Tu Nhi nghe được câu này liền hơi căng thẳng. Đúng vậy... Cho dù bây giờ có chạy, tránh được một trận chiến chính diện với quân Ninh, nhưng nếu Tẩm Sắc rơi vào tay người Ninh, không thể mang về Tinh Thành, tông chủ giận dữ chắc chắn sẽ có bao nhiêu người chết. Hơn nữa đó không chỉ là bởi vì không thể mang Tẩm Sắc về, còn bởi vì tông chủ phải giữ sự uy nghiêm của Kiếm Môn.

Ba ngàn sáu trăm bạch kỵ Kiếm Môn, cộng thêm ba vị đại kiếm sư, một vị đại cung phụng, đội ngũ của mấy ngàn người này ùn ùn kéo đến, không phải đại diện cho quốc uy đế của quốc Hắc Vũ, là đại biểu cho tông môn uy nghiêm của Kiếm Môn, một khi thất bại, bỏ chạy, tin tức truyền khắp đế quốc Hắc Vũ, các bách tính sẽ nghĩ như thế nào?

Biên quân Hắc Vũ chiến bại là biên quân bất tài, nhưng bạch kỵ Kiếm Môn không thể bất tài, quân đội có thể bại, Kiếm Môn không thể bại.

Cho nên để giữ gìn tôn nghiêm của Kiếm Môn, Tằng Tu Nhi tuỳ tiện suy nghĩ cũng có thể nghĩ được tông chủ sẽ xử trí như thế nào, lão ta sẽ tuyên bố với bên ngoài là Tằng Tu Nhi hoặc Tử Linh Khế cấu kết với người Ninh, cho nên mới dẫn đến đại quân bạch kỵ Kiếm Môn bị giết.

Nghĩ đến đây Tằng Tu Nhi liền ớn lạnh từng hồi. Nếu không thể đưa Tẩm Sắc về, cho dù hắn ta chết trong cuộc chiến đấu với quân Ninh hay là trở về bị xử tử thì đều sẽ bị khép vào tội danh phản đồ.

Đó là tông chủ Kiếm Môn Tâm Phụng Nguyệt ấn định, bất cứ người nào cũng không thể rửa sạch tội danh này cho hắn ta.

"Đại cung phụng..."

Tằng Tu Nhi nhìn về phía Tử Linh Khế, trong ánh mắt đã tràn ngập nỗi sợ hãi.

"Nếu, không đánh vào được thì sao?"

"Cho nên phải có người giúp chúng ta, tuyệt đối không thể đi."

Tử Linh Khế trầm tư một lát, sau đó nhìn về phía Tằng Tu Nhi căn dặn: "Cách nơi này bảy trăm dặm là thành Đức La Khố. Thành Đức La Khố là yếu trại quân sự quan trọng nhất tuyến đông nam của đế quốc Hắc Vũ hiện giờ, có ít nhất năm vạn biên quân. Năm đó tông chủ điều tướng quân cấm quân Bồ Lạc Thiên Thủ rời Tinh Thành đến thành Đức La Khố, thứ nhất, bởi vì Bồ Lạc Thiên Thủ là người của gia tộc Khoát Khả Địch, có binh quyền trong tay, có uy vọng trong quân, tuỳ tiện giết sẽ có ảnh hưởng quá lớn, cũng không phải là nhất định phải chết giống như Nam Viện đại tướng quân Tô Cái trước đây, cho nên liền điều đi khỏi Tinh Thành. Thứ hai cũng là bởi vì bệ hạ ở đây."

"Sau khi chiến bại, tông chủ đại nhân điều Bồ Lạc Thiên Thủ đến để bảo vệ bệ hạ, đương nhiên cũng là để phòng ngừa quân lực của bệ hạ khuếch trương quá mạnh, có năm vạn biên quân thành Đức La Khố trấn áp, bệ hạ muốn khuếch trương xa hơn lên phía bắc cũng không dễ dàng. Bây giờ xem ra may mà có Bồ Lạc Thiên Thủ ở đây."

Tử Linh Khế thở mạnh một hơi rồi nói: "Bây giờ ngươi hãy phái người đi thành Đức La Khố, lấy danh nghĩa của ta mời tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ phân phái biên quân đến đây. Nếu hôm nay chúng ta không thể công phá cung Băng Nguyên thì cũng không thể rút đi, sẽ tử thủ ở đây. Việc chiến đấu ở dưới thành giao cho Bồ Lạc Thiên Thủ đi đánh với người Ninh, đó vốn dĩ cũng là chức trách của hắn. Từ đây đến thành Đức La Khố cả đi cả về, ngày đêm chạy không ngừng, đại khái không cần đến mười ngày."

"Vâng!"

Tằng Tu Nhi lập tức lên tiếng đáp lại, sau đó quay đầu hô một tiếng: "Điều một đội trăm người đến!"

Hắn ta hô xong lại hỏi Tử Linh Khế: "Bây giờ tiếp tục công?"

"Tiếp tục công!"

Tử Linh Khế xoay người nhìn về phía cung Băng Nguyên: "Ta cũng không tin những kẻ người Ninh đó có thể chống đỡ được mãi."

Nhưng đúng lúc này có người từ phía sau chạy nhanh đến, thở hổn hển nói to: "Sứ giả người Ninh đến!"

Tử Linh Khế nghe được câu này liền nhíu mày: "Sứ giả người Ninh?"

Dưới núi tuyết.

Tạ Tây Thành liếc mắt nhìn Nguyên Phụ Cơ: "Cách của ngươi quá to gan lớn mật."

Nguyên Phụ Cơ vốn không phải người Hắc Vũ mà là người thảo nguyên, cho nên không cần che đậy, người của Tinh Thành Kiếm Môn tới cũng chưa chắc đã quen biết hắn ta, huống hồ còn dùng khăn đen che mặt. Hắn ta nói nhỏ với Tạ Tây Thành: "Nếu người của Kiếm Môn không đưa Tẩm Sắc điện hạ về thì bọn họ đều sẽ chết. Hơn nữa bất kể là chết trận ở đây hay còn sống trở về, đều chắc chắn sẽ bị định tội danh thông đồng với địch phản quốc, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, bọn họ cũng không ngốc."

Nguyên Phụ Cơ nhìn lên trên, có thể nhìn thấy một đội bạch kỵ từ thành Băng Nguyên xuống dưới.

"Ta để bộ hạ giơ cờ hiệu quân Ninh, chính là đang tạo áp lực cho người của Kiếm Môn, ép bọn họ suy nghĩ nếu không thể đưa Tẩm Sắc điện hạ về, bọn họ tất nhiên sẽ là thông đồng với địch phản quốc."

Tạ Tây Thành nói: "Cho nên ta nói ngươi quá to gan lớn mật. Ngươi làm như vậy, người của Kiếm Môn sẽ không có đường lui, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tấn công cung Băng Nguyên, không cướp được Tẩm Sắc thì bọn họ không chết cũng là tội nhân."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Thế này vẫn không phải to gan lớn mật nhất..."

Tạ Tây Thành gật đầu: "To gan lớn mật nhất là ngươi lại muốn nói với người của Kiếm Môn, người bị nhốt ở trong cung Băng Nguyên không chỉ có trưởng công chúa của đế quốc Hắc Vũ, còn có Trà công chúa điện hạ của Đại Ninh ta. Chuyện không thể tưởng tượng như vậy... thế mà ta cũng đồng ý."

"Đây là biện pháp nguy hiểm nhất, cũng là biện pháp an toàn nhất."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Để cho người của Hắc Vũ Kiếm Môn biết Trà công chúa điện hạ cũng ở trong cung Băng Nguyên này sẽ khiến bọn họ vô cùng kiêng kị. Nếu bọn họ không biết đó là Trà công chúa, sau khi đánh vào cung Băng Nguyên, Trà công chúa có thể bị ngộ thương, thậm chí có thể có bị nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ trực tiếp nói cho bọn họ biết, chẳng lẽ bọn họ sẽ không giống như ta?"

Tạ Tây Thành biết biện pháp này của Nguyên Phụ Cơ có vẻ hung hiểm nhưng đã là biện pháp tốt nhất rồi.

Tâm Phụng Nguyệt chỉ muốn Tẩm Sắc, chứ không phải một cuộc đại chiến bất thình lình xảy ra. Hắc Vũ còn cần tu dưỡng, một khi lại khai chiến nữa thì Hắc Vũ có thể sẽ rơi vào vực sâu. Người Ninh sẽ không phục, người Hắc Vũ cũng sẽ không phục, cho nên bất kể là nguyên nhân gì dẫn đến đánh nhau, chỉ cần đánh thì sẽ không chết không ngừng.

Sau khi Nguyên Phụ Cơ biết đó là Trà công chúa đã lập tức kinh sợ, muốn kinh sợ cỡ nào cũng có. Hắn ta biết rõ nếu Trà công chúa xảy ra chuyện, đại tướng quân Thẩm Lãnh cho dù bất chấp tất cả cũng sẽ san bằng nơi này thành bình địa. Chẳng lẽ người của Kiếm Môn biết thì sẽ không nghĩ như vậy? Bọn họ tưởng quân đội của Nguyên Phụ Cơ là biên quân Đại Ninh, chính là đến cứu Trà công chúa điện hạ, bọn họ sẽ ngừng tiến công, từ đó hai bên sẽ rơi vào cục diện bế tắc, sau đó là...

Nguyên Phụ Cơ thở dài: "Sau đó chắc sẽ là một trận đại chiến, hoặc là cục diện lớn giằng co. Tử Linh Khế sẽ không buông tay, phản ứng đầu tiên của lão ta tất nhiên là sẽ đi thành Đức La Khố cầu viện. Bồ Lạc Thiên Thủ trong thành Đức La Khố là một trong các chiến tướng nổi danh nhất đế quốc Hắc Vũ, trong thành có ít nhất năm vạn biên quân tinh nhuệ, trong vòng mười ngày có thể chạy đến đây, mà các ngươi..."

Nguyên Phụ Cơ nhìn về phía Tạ Tây Thành: "Nếu đại tướng quân Võ Tân Vũ của các ngươi biết thê tử của Thẩm Lãnh ở đây, cũng sẽ lập tức suất lĩnh đại quân đích thân đến chứ."

Tất nhiên Tạ Tây Thành sẽ không nói với Nguyên Phụ Cơ, đại tướng quân Võ Tân Vũ hoàn toàn không biết chuyện này.

Đây cũng không phải là hành động quân sự bình thường, chỉ đơn thuần là nghĩ cách cứu viện vợ con của đại tướng quân Mạnh Trường An, cho nên việc điều động những người bọn họ thuộc về hành vi cá nhân của đại tướng quân Mạnh Trường An, không liên quan đến triều đình Đại Ninh, không liên quan đến biên quân bắc cương Đại Ninh, hơn nữa bản thân chuyện này đã không hợp quy định.

Với sự hiểu biết của gã về Võ Tân Vũ, thật sự không dám xác định sẽ có viện quân đến, hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, trước hết làm cho người của Kiếm Môn không dám dễ dàng động thủ. Nếu giằng co... Ai biết sẽ có hậu quả lớn cỡ nào.

"Đến rồi!"

Nguyên Phụ Cơ lui về sau: "Người mặc chiến giáp màu trắng kia chắc hẳn là chính là tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi, người này võ nghệ rất mạnh, nhưng đầu óc cũng chỉ bình thường."

Tạ Tây Thành hít sâu một hơi.

Chỉ mong có thể thành công.

Bình Luận (0)
Comment