Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1188 - Chương 1188: Vở Kịch Này

Chương 1188: Vở kịch này Chương 1188: Vở kịch này

Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi dẫn theo mấy trăm bạch kỵ phóng ngựa đến, vừa thúc ngựa vừa nhìn đội ngũ phía đối diện. Đó là một đội kỵ binh quân Ninh có chừng bốn trăm đến năm trăm người, giương cờ hiệu màu đỏ sẫm, từ khí thế có thể đoán được đó là một đội lão binh bách chiến.

Khi các bách tính nhìn thấy quân đội đều sẽ cảm thấy có khí thế, nhưng thực ra bọn họ không phán đoán ra thế nào là khí thế thật sự, phần lớn mọi người đều cảm thấy nhiều người chính là có khí thế.

Những này bạch kỵ Kiếm Môn thoạt nhìn cũng rất có khí thế, ở Hắc Vũ quốc, các bách tính nhìn thấy bạch kỵ đi ngang qua đã tránh đi từ xa, mà bộ dạng bạch kỵ diễu võ dương oai nhìn thế nào cũng là khí thế, không thể so sánh được... Mấy trăm bạch kỵ vẫn mang theo khí thế diễu võ dương oai đi đến, sau đó bọn họ phát hiện quân Ninh kỵ binh bên phía đối diện căn bản là không coi bọn họ ra gì. Bọn họ tự lấy ra khí thế nhưng phát hiện người ta cũng không thèm ngước mắt lên, cho nên khí thế cũng không lên cao được.

Đó là binh của Mạnh Trường An.

Trên thế giới này cũng chỉ có binh của Thẩm Lãnh có thể đọ khí thế với binh của Mạnh Trường An.

Cho dù là binh của các tướng quân cũng danh chấn thiên hạ rèn luyện ra thì cũng sẽ kém hơn một chút, chuyện rất thần kỳ, không giải thích rõ được.

Tằng Tu Nhi ghìm chiến mã lại, nhìn về phía tướng quân quân Ninh ở đối diện.

"Ta mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi tới đây có mục đích gì, ta lệnh cho ngươi và quân đội của ngươi lập tức rời đi đây. Đây là cương vực của đế quốc Hắc Vũ, nếu ngươi không đi, ta sẽ xem các ngươi là người xâm nhập, là khiêu khích và xâm lược đế quốc Hắc Vũ."

Tạ Tây Thành nghe xong những lời này khẽ lắc đầu: "Những lời này nên xuất hiện trên bàn đàm phán của văn nhân chứkhông phải miệng của quân nhân. Ta đã ở đây rồi, ngươi nên dùng loan đao của ngươi để bày tỏ thái độ chứ không phải dùng miệng của ngươi."

Tằng Tu Nhi cưỡng ép lửa giận, nói: "Ta đã cho các ngươi cơ hội, nếu còn không đi, hai nước tất nhiên khai chiến."

Tạ Tây Thành cười cười: "Vậy ngươi có muốn ta cho ngươi một cơ hội không?"

Tằng Tu Nhi ngẩn ra: "Ngươi có ý gì?"

Tạ Tây Thành giơ tay ra chỉ về hướng thành Băng Nguyên: "Hy vọng ngươi nghiêm túc nghe rõ ràng mỗi một chữ tiếp theo ta nói ra, sau đó trở về xin chỉ thị của người có thể làm chủ cho các ngươi ở thành Băng Nguyên. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống người có thể làm chủ... Ngươi nghe cho rõ đây, lúc này một vị công chúa điện hạ của đế quốc Đại Ninh ta bị các ngươi bắt cóc đến thành Băng Nguyên, ở ngay trong cung Băng Nguyên. Nàng ấy là nghĩa nữ của hoàng đế bệ hạ đế quốc Đại Ninh, thê tử của đại tướng quân thủy sư đế quốc Đại Ninh Thẩm Lãnh. Bây giờ ta cảnh cáo ngươi, ta đã báo lên triều đình chuyện các ngươi bắt cóc Trà công chúa điện hạ đến đây, nếu ngươi không lập tức đưa Trà công chúa về, Đại Ninh sẽ coi chuyện này là xâm lược Đại Ninh, sỉ nhục hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, sỉ nhục chiến binh Đại Ninh."

Lúc mới đầu Tằng Tu Nhi nghe đến công chúa điện hạ còn tưởng là nói về trưởng công chúa Tẩm Sắc. Trong khoảnh khắc đó hắn ta còn nghĩ đó không phải là công chúa điện hạ của Hắc Vũ chúng ta sao, có liên quan méo gì với người Ninh các ngươi.

Sau đó nghe đến phía sau thì càng lúc tim càng đập nhanh.

"Ngươi nói cái gì? Con gái của hoàng đế Ninh? Thê tử của Thẩm Lãnh?"

Tằng Tu Nhi hỏi một câu theo bản năng, sau đó phản ứng lại được: "Ngươi nói là chúng ta bắt cóc nàng ta?!"

Hắn ta vừa sợ vừa giận: "Công chúa của Ninh quốc các ngươi tự chạy đến, con mẹ nó chứ ai rảnh rỗi mà đi bắt cóc nàng ta!"

Tạ Tây Thành trở nên nghiêm túc: "Ngươi nói chuyện tôn trọng chút, nếu không thì bây giờ có thể khai chiến."

Tằng Tu Nhi hít sâu, tự nói với mình nhất định phải hít thở sâu.

"Công chúa của Ninh quốc các ngươi tự chạy đến, không có bất cứ quan hệ nào với chúng ta. Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở thành Băng Nguyên? Ta còn chưa nói nàng ta chạy tới cảnh nội đế quốc Hắc Vũ chúng ta là khiêu khích, ngươi lại còn nói là chúng ta bắt cóc nàng ta đến, ngươi có thể nói đạo lý chút không?"

Tạ Tây Thành nói: "Nếu không phải ta nói đạo lý với ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ ở đây?"

Tằng Tu Nhi: "Mẹ nó chứ vậy ngươi nói đạo lý gì."

Tạ Tây Thành nói: "Đạo lý chính là đạo lý này. Ta chỉ biết hiện tại các ngươi bắt cóc công chúa điện hạ của đế quốc Đại Ninh chúng ta, không đưa người về thì khai chiến, chỉ có một đạo lý này."

"Ngươi dám khai chiến chúng ta sẽ giết nàng ta!"

"Ngươi dám đụng vào nàng ấy thì đánh đi!"

Hai người đều nói to một tiếng, sau đó phẫn nộ nhìn đối phương.

Không khí nhất thời hơi lạnh giá, giống như núi tuyết sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào.

"Bây giờ ta phải về xác nhận một chút."

Một hồi lâu sau, Tằng Tu Nhi biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nhất định phải trở về thương lượng với đại cung phụng Tử Linh Khế một chút, cũng nhất định phải đi xác nhận xem nữ kiếm khách trong cung Băng Nguyên đó có phải thật là công chúa của Ninh quốc hay không. Quan trọng nhất là có phải thê tử của đại tướng quân Thẩm Lãnh hay không.

"Bao lâu?!"

Tạ Tây Thành giận dữ hỏi.

"Chờ đó!"

Tằng Tu Nhi hô một tiếng, thúc ngựa trở về.

Nhìn bạch kỵ đi xa, Nguyên Phụ Cơ không nhịn được, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán: "Ta thật sự sợ ngươi lòi đuôi."

Tạ Tây Thành trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Còn không phải vì chủ ý tồi này của ngươi!"

Nguyên Phụ Cơ thở dài: "Nếu không thì sao..."

Tạ Tây Thành thở dài: "Hiện tại chỉ mong ta không để lộ ra sơ hở gì, chỉ mong người Hắc Vũ sẽ tin."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Ta cảm thấy không có vấn đề, ngươi diễn không tệ."

Tạ Tây Thành: "Cút đi..."

Thành Băng Nguyên.

"Cái gì!"

Sau khi nghe Tằng Tu Nhi nói xong, Tử Linh đứng bật dậy, có lẽ là quá lớn tuổi, lại đứng lên đột nhiên cho nên đầu óc hơi bị choáng, hoặc là bởi vì tin tức Tằng Tu Nhi mang về hơi khó lường.

"Công chúa của Ninh quốc?"

Tử Linh Khế đi tới đi lui tại chỗ, giống như con kiến già trên chảo nóng vậy.

Tin tức này quả thật khiến cho người ta chấn động, cho nên nhất thời Tử Linh Khế cũng không biết nên làm gì. Một vị công chúa của người Ninh ở trong cung Băng Nguyên, còn là thê tử của đại tướng quân Thẩm Lãnh, chỉ cần xử lý không tốt là hai nước lập tức khai chiến. Hiện tại quốc lực của người Ninh mạnh hơn Hắc Vũ, hơn nữa sau trận chiến bắc cương bọn họ đã khôi phục mấy năm, tốc độ khôi phục nguyên khí nhanh hơn Hắc Vũ rất nhiều. Người Ninh bắc chinh không vận dụng lực lượng dự trữ của bổn quốc bọn họ, mà là vận dụng vật tư thu được từ các nơi mới chinh phục, cho nên tất nhiên sẽ khôi phục nhanh hơn Hắc Vũ rất nhiều. Chiến tranh xảy ra trên đất Hắc Vũ, vết thương cũng ở trên người Hắc Vũ.

Nếu khai chiến vào lúc này, đối với Ninh quốc mà nói đơn giản chỉ là chuyện khôi phục thêm mấy năm nữa, đối với Hắc Vũ mà nói có thể sẽ là vĩnh viễn không khôi phục được.

Chuyện này có chút bi thương, người Hắc Vũ từng khinh thường người Ninh nhưng hiện tại không thể không suy nghĩ đến một vấn đề... Đó chính là đừng để bị đánh thêm một trận nữa, đã đang đau rồi, không thể đau hơn nữa.

Kẻ trước đây vốn thấp lùn đã biến thành người cao lớn, người cao lớn trước đây đã bị chặt đứt hai chân.

"Nếu chuyện người Ninh nói là thật..."

Tử Linh Khế nhìn về phía Tằng Tu Nhi: "Chuyện này nhất định phải xin chỉ thị của tông chủ đại nhân."

"Mấu chốt là chưa chắc người Ninh sẽ cho chúng ta thời gian xin chỉ thị tông chủ đại nhân."

Tằng Tu Nhi có chút cấp thiết nói: "Hiện tại bên ngoài có hơn hai vạn kỵ binh biên quân người Ninh, nếu bọn họ không thể mang nữ nhân gọi là Trà công chúa đó về thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Nếu chúng ta tiếp tục tiến công cung Băng Nguyên, lỡ như nữ nhân đó chết thì làm sao? Ả ta chết, người Ninh cũng sẽ không có gì để lo lắng nữa, chắc chắn là không chết không ngừng."

Tử Linh Khế nói: "Ý của ngươi là gì?"

Tằng Tu Nhi nói: "Điều binh. Nếu muốn trì hoãn tới khi xin chỉ thị của tông chủ đại nhân, nhất định phải triệu tập thêm nhiều binh lực hơn đến đây. Chỉ năm vạn người của Bồ Lạc Thiên Thủ đến cũng không đủ, nhất định phải triệu tập thêm binh lực từ các nơi khác đây. Chỉ khi binh lực của chúng ta vượt xa người Ninh, bọn họ mới hạ thấp tư thái."

Tử Linh Khế lắc đầu: "Khoảng cách gần nhất chỉ có năm vạn người của Bồ Lạc Thiên Thủ, hơn nữa hắn cũng không thể đem cả năm vạn mọi người đến được."

Tằng Tu Nhi nói: "Theo ta thấy, chuyện bây giờ nên chia làm ba bước đi. Thứ nhất, mau chóng phân phái thêm nhiều người hơn nữa ra ngoài điều binh. Thứ hai là cầm chân người Ninh, nói với bọn họ rằng chúng ta sẽ không làm hại người gọi là Trà công chúa đó, nhưng bọn họ nhất định phải lui binh. Sau khi bọn họ lui binh thì tự nhiên chúng ta sẽ đưa người về. Thứ ba là lập tức phái người chạy về Tinh Thành xin chỉ thị của tông chủ đại nhân, thậm chí nếu như có khả năng thì mời tông chủ đại nhân đích thân đến."

Đầu óc Tằng Tu Nhi hiếm khi linh hoạt như vậy, Tử Linh Khế cho là như vậy. Đầu óc lão ta hơi rối loạn, cho nên ngược lại còn cho thấy Tằng Tu Nhi bình tĩnh, nhưng trên thực tế cái gọi là chia làm ba bước đi này cũng không khó nghĩ đến.

"Điểm thứ hai không dễ làm được."

Tử Linh Khế nói: "Làm sao người Ninh có thể sẽ tin chúng ta đưa người về?"

"Bọn họ sợ ném chuột vỡ bình."

Tằng Tu Nhi nhìn thấy tán thành Tử Linh Khế suy nghĩ của hắn ta nên cũng cảm thấy hơi tự tin, vì thế tiếp tục nói: "Bọn họ cũng không dám thật sự tấn công, cho nên cục diện tất nhiên là..."

Lúc nói đến đây hắn ta lại ngây người ra, bởi vì cục diện tất nhiên sẽ không tốt lắm.

"Trường hợp lớn."

Hắn ta chưa nói thì Tử Linh Khế đã nói ra.

"Binh lực của Ninh quốc và chúng ta hội tụ ở đây sẽ ngày càng nhiều, bởi vì một nữ nhân, Hắc Vũ và Ninh... Có lẽ sẽ tập trung trăm vạn binh ở nơi này."

"Hai nữ nhân."

Tằng Tu Nhi chỉnh sửa lại.

Tử Linh Khế trừng mắt nhìn hắn ta một cái, thở dài thườn thượt: "Trước hết làm theo suy nghĩ của ngươi đi, cũng không có cách nào tốt hơn. Phân công người nhanh chóng chạy về Tinh Thành, nếu tông chủ đại nhân có thể đích thân đến thì tốt, nhưng mà..."

Có câu Tử Linh Khế không có nói ra, tông chủ đại nhân là sẽ không đến, tuyệt đối sẽ không đến. Nếu đến thì lão ta xử trí như thế nào? Lão ta không đến, chuyện này bất kể là người Ninh thắng hay người Hắc Vũ thắng, lão ta đều dễ ăn nói. Người Hắc Vũ thắng thì tất nhiên là lão ta lãnh đạo anh minh. Người Hắc Vũ thua thì tất nhiên là lỗi của Tử Linh Khế và Tằng Tu Nhi. Nếu lão ta đến, chẳng lẽ sẽ không biến thành lỗi của lão ta sao?

Nhưng lão ta là tông chủ đại nhân, là quốc sư đại nhân, lão ta làm sao có thể sai chứ. Ai cũng có thể sai, duy nhất chỉ có lão ta không thể sai.

Tử Linh Khế nhìn về phía Tằng Tu Nhi: "Bây giờ ngươi lại đi tìm người Ninh nói chuyện một chút. Nói với bọn họ nhất định phải lui binh về phía sau, không được tới gần trong phạm vi ba mươi dặm, nếu không chúng ta sẽ tiếp tục tiến công cung Băng Nguyên."

Tằng Tu Nhi gật đầu: "Ta sẽ đi ngay bây giờ."

Ở một bên khác, Nguyên Phụ Cơ ngồi xổm bên đường nhìn về phía Tạ Tây Thành: "Nếu người Hắc Vũ không mắc mưu thì làm sao?"

Tạ Tây Thành liếc mắt nhìn hắn ta: "Cách do ngươi nghĩ, bây giờ ngươi lại hỏi ta? Mua đồ cũng phải có bảo hành. Là ngươi nghĩ cách, người Hắc Vũ không mắc mưu thì đương nhiên cũng là ngươi tiếp tục nghĩ cách."

Nguyên Phụ Cơ: "Người Ninh các ngươi đều mặt dày như vậy sao?"

Tạ Tây Thành nói: "Bên Mạnh tướng quân không nhiều người mặt dày, bên Thẩm tướng quân nhiều... Phì, mẹ nó chứ ngươi nói cái gì?."

Gã nhìn về phía Nguyên Phụ Cơ: "Nếu người Hắc Vũ trở lại nói các ngươi nhất định phải lui binh bao nhiêu bao nhiêu dặm thì chuyện này coi như thành công, chúng ta cũng sẽ không lo lắng mấy vạn người của ngươi lòi đuôi."

Đang nói thì thám báo đến báo.

"Tướng quân, tướng quân bạch kỵ đó của Hắc Vũ lại quay lại."

Tạ Tây Thành vội vàng đứng lên, hít sâu một hơi rồi xoay người nhìn về phía Nguyên Phụ Cơ: "Nghiêm túc chút, đừng để lòi đuôi."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Ngươi nghiêm túc một chút mới đúng, ta đang che mặt."

Không bao lâu sau Tằng Tu Nhi dẫn theo mấy trăm binh lính bạch kỵ đến. Nhìn thấy Tạ Tây Thành đứng ở bên đường dáng vẻ có chút kiêu căng là hắn ta liền không thoải mái. Hắn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nói có chút cả vú lấp miệng em: "Đại cung phụng nói nếu các ngươi không lùi binh ba mươi dặm, hiện tại sẽ tiếp tục tiến công cung Băng Nguyên. Nếu ngộ thương công chúa của các ngươi thì cũng là lỗi của các ngươi!"

"Ha ha ha ha ha!"

Tạ Tây Thành cười lớn ha ha.

Nguyên Phụ Cơ sửng sốt, thầm nghĩ ngươi đừng cười chứ.

Tạ Tây Thành: "Ha ha ha ha ha... Không thể nào!"

Gã dừng lại, sau đó nhìn về phía Tằng Tu Nhi với vẻ mặt giận dữ: "Đừng nói lui ba mươi dặm, một dặm cũng không được!"

Nguyên Phụ Cơ vội vàng tiến lên, ghé vào tai gã nói nhỏ: "Suy nghĩ cho công chúa điện hạ..."

Tạ Tây Thành hừ một tiếng, sau đó khoát tay: "Chúng ta thương lượng một chút."

Tằng Tu Nhi như trút được gánh nặng nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Hai người đều cảm thấy là mình chiếm lợi thế. Dù gì Tạ Tây Thành cũng không ngậm miệng được mà bật cười, Tằng Tu Nhi thì cười cũng không dám cười.

Bình Luận (0)
Comment