Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1189 - Chương 1189: Gió Nổi Mây Phun

Chương 1189: Gió nổi mây phun Chương 1189: Gió nổi mây phun

Tằng Tu Nhi trở về như trút được gánh nặng. Tạ Tây Thành lại ngồi xổm xuống như trút được gánh nặng, theo bản năng liền giơ tay lên lau trán, nhưng trời lạnh như vậy trên trán đâu có mồ hôi gì, mồ hôi lạnh này đều là ở trong lòng.

Nguyên Phụ Cơ cũng thở dài một hơi theo, hai người ngồi xổm cạnh nhau, một hồi lâu sau lại nhìn nhau, sau đó đều nghiêng đầu đi.

"Vẫn phải tiếp tục diễn kịch."

Tạ Tây Thành nói: "Ngươi để đội ngũ ở cách thành Băng Nguyên hai mươi dặm, không thể là ba mươi dặm, khiến cho người Hắc Vũ cảm thấy áp lực mới được. Nếu bọn họ nói cái gì chúng ta nghe theo cái đó, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ."

Nguyên Phụ Cơ gật đầu: "Hiểu... Nhưng, có phải ngươi nên phái người đi thúc giục một chút không. Nếu viện binh của Ninh quốc còn không đến, chỉ sợ quân đội của Bồ Lạc Thiên Thủ cũng sắp đến rồi, nhiều nhất là mười ngày."

Tạ Tây Thành thầm nghĩ đâu có viện binh gì, hiện tại điều trông mong duy nhất chính là mấy vạn người đó của ngươi tạo áp lực cho người Hắc Vũ. Dùng quân đội của Hắc Vũ tạo áp lực cho người Hắc Vũ, cách này bất đắc dĩ cỡ nào.

Một khi lòi lời đuôi, nghĩ thôi đã thấy hậu quả thật đáng sợ.

Nhưng Tạ Tây Thành có thể làm sao được? Chạy đi tìm bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ sao?

Việc này, dù thế nào cũng không dễ nói.

Nếu bây giờ đi nhờ Võ Tân Vũ, không biết liệu Võ Tân Vũ có phái binh tới không, bởi vì việc này quả thật không hợp quy định. Hơn nữa cho dù phái binh tới, nếu tin tức truyền về triều đình, đại tướng quân Mạnh Trường An phải làm sao?

Triều thần sẽ lấy tội tự tiện điều động binh lực làm việc riêng để tố cáo đại tướng quân Mạnh Trường An, nhưng mà đây cũng là sự thực, muốn chối cũng không chối được. Chỉ cần triều thần tố cáo, bệ hạ không thể nào không xử trí. Dựa theo luật lệ của Đại Ninh, điều binh mưu tư là trọng tội, là phải chém đầu, cho dù bệ hạ mến tài của Mạnh Trường An mà không chém đầu, sợ là cũng sẽ phạt nặng, hẳn là khó giữ được chức vị đại tướng quân.

Cũng không phải Tạ Tây Thành chưa từng nghĩ đến người khác, ví dụ như thủ tướng Vương Khoát Hải của Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, đó là người của đại tướng quân Thẩm Lãnh huấn luyện ra. Với sự hiểu biết của Tạ Tây Thành về thủ hạ của Thẩm Lãnh, chỉ cần gã phái người đi, sau khi Vương Khoát Hải biết được Thẩm Trà Nhan ở thành Băng Nguyên tất nhiên sẽ nhanh chóng đến, nhưng hậu quả thì sao?

Tam Nhãn Hổ Sơn Quan có vị trí quan trọng, một khi gã ta tự ý rời vị trí canh chừng, triều đình cũng sẽ không dễ dàng tha cho gã ta.

Đại Ninh không thể nào không có quy củ, nếu đó là bởi vì muốn cứu vợ con của Mạnh Trường An mà miễn trách nhiệm cho tất cả mọi người, đó chính là làm rối quy củ, ngay cả Mạnh Trường An cũng sẽ bị liên lụy, huống chi là Vương Khoát Hải. Bệ hạ quan tâm là một mặt, pháp luật triều đình là một mặt khác.

Hiện tại không rõ người Trà công chúa điện hạ mang theo là ai, nếu như là khách giang hồ thì không cần nói. Trà công chúa là bởi vì quan hệ cá nhân giữa trượng phu của nàng, đại tướng quân Thẩm Lãnh và đại tướng quân Mạnh Trường An, sau khi biết được vợ con Mạnh Trường An bị nhốt đã tự dẫn theo một đám khách giang hồ đến cứu viện, vậy thì bất cứ người nào trong triều đình cũng không nói được gì. Nhưng nếu người Trà công chúa điện hạ mang theo là binh của đại tướng quân Thẩm Lãnh, việc này có thể cũng sẽ kéo cả đại tướng quân Thẩm Lãnh vào.

Cho nên Tạ Tây Thành mới khó xử.

Thật sự khó xử.

Nếu không đi gặp Võ Tân Vũ, cục diện bây giờ đã sắp không kiểm soát được nữa. Cách của Nguyên Phụ Cơ là biện pháp nhất thời, không thể giải quyết vấn đề, cuối cùng cục diện sẽ lớn đến mức kinh động đến đại tướng quân Võ Tân Vũ. Nếu quân đội của Bồ Lạc Thiên Thủ đến đây, quân của người Hắc Vũ đóng ở các nơi khác cũng đến, thế cục bên bắc cương này sẽ lập tức có thay đổi, hơn nữa còn là cực nhanh và mạnh mẽ, Võ Tân Vũ tọa trấn bắc cương có thể không phát hiện được?

Nghĩ đến đây Tạ Tây Thành đột nhiên hiểu ra, mặc kệ gã có đi cầu viện Võ Tân Vũ hay không, Võ Tân Vũ vẫn sẽ biết việc này.

"Làm đi!"

Tạ Tây Thành đột nhiên đứng lên hô một tiếng.

Nguyên Phụ Cơ giật mình, ngồi bệt dưới đất, vốn dĩ ngồi xổm khá lâu nên hơi tê chân, lại bị tiếng hô bất thình lình này dọa sợ, hắn ta ngồi ở đó nhìn Tạ Tây Thành với vẻ mặt mờ mịt: "Ngươi muốn làm gì?"

Tạ Tây Thành liếc mắt nhìn Nguyên Phụ Cơ một cái, thở dài một hơi: "Mạng người quan trọng nhất, đúng không?"

Nguyên Phụ Cơ không hiểu gã nghĩ tới điều gì, nhưng bản thân câu nói mạng người quan trọng nhất này thì không sai, cho nên hắn ta gật đầu: "Phải, mạng người quan trọng nhất."

Tạ Tây Thành xoay người đi, Nguyên Phụ Cơ thầm nghĩ người Ninh đều thái quá như vậy sao?

Cùng lúc đó, thành Hãn Hải.

Phủ bắc cương đại tướng quân, đại tướng quân Võ Tân Vũ tuần doanh từ bên ngoài trở lại, tiện tay cởi áo khoác quăng đi, thân binh ở phía sau đưa tay nhận lấy áo khoác rồi treo lên giá áo ở cửa. Sau đó hai gã thân binh liền một trái một phải giữ đao đứng ở cửa.

Võ Tân Vũ vào thư phòng sau đó ngồi xuống, nhìn quân báo trên bàn, đây là quân báo bình thường, xi trên quân báo đều là màu đen. Nếu xi trên phong bì quân báo dùng loại màu đỏ thì có nghĩa là chuyện vô cùng khẩn cấp, quân báo xi màu đen là bình thường, màu xanh lục là gấp, màu đỏ là khẩn cấp.

Hiện giờ khu vực phòng thủ của bắc cương lớn hơn trước đây quá nhiều, cho nên việc của Võ Tân Vũ cũng nhiều hơn trước chỉ gấp đôi. Gã đã dâng tấu lên triều đình, muốn chuyển doanh địa đại quân Thiết Kỵ bắc cương từ thành Hãn Hải lên hướng bắc một chút, dù sao hiện tại đường biên giới đã đến hồ Lạc Già, từ thành Hãn Hải đến hồ Lạc Già quá xa, điều động binh lực không nhanh. Hơn nữa mấy năm nay vì bảo vệ cương vực rộng hơn này, bên bắc cương mở rộng quy mô quân đội cũng khiến gã hao phí không ít tinh lực. Nếu chuyển lên phía bắc thì rất nhiều việc đều có thể rút ngắn thời gian, cũng có thể làm thêm nhiều việc hơn.

Vừa mới ngồi xuống mở một bản quân báo ra, bên ngoài có thân binh đi nhanh vào, hai tay đưa cho Võ Tân Vũ một bản quân báo mới. Mới đầu Võ Tân Vũ cũng không để ý, sau đó liếc mắt nhìn thấy vết xi màu đỏ.

Ánh mắt của gã lập tức nghiêm nghị.

Gạt xi ra, lấy quân báo ra xem, một lát sau lông mày của Võ Tân Vũ liền nhíu lại...

"Ít nhất mấy ngàn bạch kỵ Kiếm Môn đi về phía thành Băng Nguyên."

Võ Tân Vũ đứng dậy, chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, trong đầu không ngừng suy nghĩ... Bạch kỵ Kiếm Môn rất ít khi rời khỏi đô thành của đế quốc Hắc Vũ, đó là kỵ binh hộ giáo của Kiếm Môn, nếu không phải chuyện gì cực kỳ quan trọng thì Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ không điều động bạch kỵ ra khỏi thành, còn là đi thành Băng Nguyên, cho nên chỉ có thể là Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đã xảy ra chuyện.

Lúc trước Võ Tân Vũ không dễ đưa ra phán đoán, một đội quân Hắc Vũ hơn mười vạn người đi qua lãnh địa của Tẩm Sắc đến Bột Hải đạo, hiện giờ đại tướng quân Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh hẳn là đã đến bên Bột Hải đạo giao chiến. Đương nhiên đây đều là suy đoán, bởi vì vẫn chưa có thông báo của triều đình đưa xuống.

Không dễ phán đoán là vì Võ Tân Vũ không thể xác định đội quân này có phải do Tẩm Sắc cố ý thả đi hay không. Tẩm Sắc là một đồng minh rất quan trọng của Đại Ninh, có nàng ta ở đó thì đế quốc Hắc Vũ sẽ khó có thể thực hiện bình ổn, hoàng quyền và thần quyền sẽ luôn có tranh đấu. Đại Ninh bồi dưỡng Tẩm Sắc đối kháng với Tâm Phụng Nguyệt, sẽ liên tục không ngừng tiêu hao quốc lực của Hắc Vũ. Nếu như có thể kéo dài mười năm thì quốc lực của Hắc Vũ sẽ bị tiêu hao một nửa. Nếu như có thể kéo dài hai mươi năm, Hắc Vũ sẽ không thể nào còn chống đỡ được Thiết Kỵ của Đại Ninh nữa.

Nhưng đội ngũ đó đã đi qua, khó có thể bảo đảm không phải Tẩm Sắc thả cho đi, cũng khó có thể bảo đảm được có phải Tẩm Sắc đã thỏa hiệp với Tâm Phụng Nguyệt hay không.

Mà bây giờ Võ Tân Vũ đã có thể đưa ra phán đoán.

"Người đâu."

Võ Tân Vũ quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, thân binh lập tức đi vào: "Mời đại tướng quân căn dặn."

Võ Tân Vũ nói: "Truyền quân lệnh của ta, hạ lệnh cho thủ tướng Vương Khoát Hải của Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, suất một vạn quân đến gần thành Băng Nguyên."

"Vâng!"

Dừng lại một chút sau đó Võ Tân Vũ tiếp tục hạ lệnh: "Truyền quân lệnh của ta, mệnh cho hai thành Cách Để và thành Tô Lạp, mỗi thành phái ra năm ngàn binh lực, sau khi hội hợp thì đi thành Băng Nguyên, do Vương Khoát Hải tiết chế."

"Vâng!"

"Truyền quân lệnh của ta, mệnh cho đại doanh tân quân Tức Phong Khẩu phái ba vạn binh lực nhanh chóng đi về hướng bắc, cần phải mau chóng đến thành Băng Nguyên. Tướng quân Lý Tiêu Thiện đích thân suất quân, sau khi tới cùng Vương Khoát Hải xem xét thương nghị."

Võ Tân Vũ căn dặn xong nhưng lông mày cũng không giãn ra. Nếu bạch kỵ Kiếm Môn không đến thì không thể phán đoán có phải Tẩm Sắc thật sự đứng về bên đó hay không, hiện tại bạch kỵ Kiếm Môn đến, điều duy nhất có thể chứng tỏ chính là Tẩm Sắc đã xảy ra chuyện... Tâm Phụng Nguyệt không thể không điều động bạch kỵ đến đưa Tẩm Sắc về Tinh Thành. Một khi Tẩm Sắc bị mang về Tinh Thành, bố cục của Đại Ninh ở bắc cương sẽ bị phá vỡ.

Đột nhiên Võ Tân Vũ lại hiểu ra điều gì đó, vì thế theo bản năng liếc mắt nhìn thiết giáp đại tướng quân treo ở một bên thư phòng.

Hơi trầm ngâm giây lát, Võ Tân Vũ dang hai cánh tay ra: "Mặc giáp!"

Thân binh lập tức đi qua lấy thiết giáp trên giá gỗ xuống, nhanh chóng mặc vào cho Võ Tân Vũ. Trong đó có một gã thân binh không nhịn được hỏi một câu: "Đại tướng quân, có chiến sự khẩn cấp sao?"

"Sẽ có, nhưng..."

Võ Tân Vũ thở ra một hơi: "Một nửa tính là chuyện riêng của ta."

Thân binh ngẩn người: "Đại tướng quân, động binh vì chuyện riêng... Triều đình sẽ truy cứu."

"Ta biết."

Võ Tân Vũ mặc thiết giáp xong liền đi nhanh ra ngoài: "Đó là chuyện sau này."

Gã ra khỏi thư phòng, đưa tay túm lấy trường sóc ở ngoài cửa: "Bắc cương Thiết Kỵ!"

Các thân binh ở ngoài cửa lập tức đứng thẳng người.

Võ Tân Vũ cầm trường sóc sải bước ra ngoài: "Chúng ta đi thành Băng Nguyên đón một cặp mẹ con về. Dù nói thế nào đó cũng là nữ nhân và con của huynh đệ của Võ Tân Vũ ta, trước hết mặc kệ chuyện khác, Thiết Kỵ theo ta xuất chinh!"

"Rõ!"

Thành Băng Nguyên.

Hai người Tử Linh Khế và Tằng Tu Nhi ngồi mặt đối mặt, đều là vẻ mặt u sầu. Người có thân phận địa vị như Tử Linh Khế vẫn là lần đầu tiên rầu rĩ đến như vậy. Với thân phận của lão ta sẽ rất ít khi rời khỏi Kiếm Môn, bởi vì tuyệt đại bộ phận mọi người, tuyệt đại bộ phận những chuyện trên đời này đều không đáng để lão ta đích thân ra mặt. Ra ngoài một lần đã gặp phải cục diện khó ứng phó như vậy, lão ta cũng có chút hối hận.

"Tông chủ đại nhân..."

Tằng Tu Nhi nhìn sắc mặt Tử Linh Khế, hỏi dò một câu: "Có lẽ là sẽ nổi trận lôi đình chứ?"

"Cũng tốt hơn là sau này mới nổi trận lôi đình."

Tử Linh Khế nói: "Bây giờ mau chóng phái người bẩm báo với tông chủ đại nhân, ít nhất là chúng ta vẫn chưa thua, cũng không mất mặt, cho nên tông chủ đại nhân sẽ không xử trí chúng ta. Nếu đợi đến khi thua..."

Lão ta cũng chưa dám nói tiếp nữa.

"Viện binh nhanh nhất của chúng ta là Bồ Lạc Thiên Thủ, phải mất khoảng mười ngày, nhưng hiển nhiên là không đủ."

Tử Linh Khế nhìn về phía Tằng Tu Nhi, lão ta chỉ vào bản đồ ở trước mặt: "Còn có thể mau chóng điều binh đến là đại doanh núi Đông Trường, nhanh nhất phải mất hai mươi ngày. Đại doanh núi Đông Trường binh lực sung túc, tuy đều là huấn luyện tân binh, nhưng ít nhất cũng có thể điều đến đây mười vạn. Nếu như có thể có mười vạn quân đến đây thì người Ninh cũng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có đại quân mười mấy vạn người làm vốn, chúng ta cũng có thể mặt đối mặt nói chuyện với người Ninh."

Tằng Tu Nhi vội vàng gật đầu: "Ta đã phái người đi núi Đông Trường, nhưng... chủ tướng của đại doanh núi Đông Trường là Thiết Nhan, người này là thân tín của Liêu Sát Lang. Nếu không có quân lệnh của Liêu Sát Lang, cho dù là đại cung phụng ngài phái người đi thì sợ là hắn cũng sẽ không mang binh đến đây, cho nên..."

"Cho nên vẫn phải phái người đi gặp Liêu Sát Lang."

Tử Linh Khế thở dài. Lão ta thật sự không ưa sắc mặt của Liêu Sát Lang, nhưng mà đã đến nước này rồi, nếu không báo cho Liêu Sát Lang biết, sợ là khó có thể xong việc.

"Phái người đi đi."

Tử Linh Khế nói: "Ta cũng không tin Liêu Sát Lang dám ngồi nhìn ta sống chết không quan tâm."

Quan trọng nhất là, hắn không tin Liêu Sát Lang dám ngồi xem Tẩm Sắc sinh tử không để ý tới.

"Vâng vâng vâng."

Tằng Tu Nhi vội vàng đứng dậy: "Ta sẽ phái người đi ngay, nhưng mà... Đại cung phụng, còn đánh cung Băng Nguyên nữa không?"

"Đánh?"

Tử Linh Khế trừng mắt nhìn hắn ta: "Đánh cái rắm!"

Bình Luận (0)
Comment