Cung Băng Nguyên.
Trà gia nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai, không phải là quá sâu, cũng may áo bông rất dày, và thuốc trị thương cũng tốt. Nàng nhân lúc người Hắc Vũ không tiến công đã tìm một nơi vắng vẻ tự khâu lại, sau đó băng bó lại, hiện giờ không cảm thấy đau đớn. Thuốc của Thẩm gia có công hiệu giảm đau cầm máu tuyệt đối là đứng đầu đương thời, mà trước giờ nàng cũng cũng không phải một nữ nhân già mồm cãi láo.
Chỉ là hiện tại nàng hơi nhàm chán.
Ngồi trên ban công ở lầu hai nhìn người Hắc Vũ trận địa sẵn sàng ở phía dưới, Trà gia đung đưa hai chân cảm thấy thật sự rất vô vị. Người Hắc Vũ không tiến công nữa, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xác định chắc chắn có liên quan đến đội ngũ quân Ninh xuất hiện trước đó. Tẩm Sắc một mực nói đó là đội ngũ của Mạnh Trường An, nhưng Trà gia cũng không nhìn thấy cờ hiệu gì, vậy nhưng Trà gia tin tưởng trực giác của nữ nhân, cho nên Tẩm Sắc nói phải thì nhất định là phải.
Nhưng điều Trà gia không hiểu lắm là đội ngũ mấy trăm người đó thật sự có sức uy hiếp lớn như vậy, làm cho bạch kỵ Kiếm Môn cũng không còn tiến công nữa?
Bởi vì không hiểu, lại tìm không được đáp án cho nên càng có vẻ vô vị hơn, cũng sẽ không có nhiều vui mừng, chỉ có lo lắng không thể biểu hiện ra ngoài. Trước giờ nàng cũng không phải một người hay thể hiện tâm trạng không tốt trên mặt, tâm trạng tốt mới nên để cho người ta nhìn thấy, bởi vì như vậy đẹp hơn. Lãnh Tử ngốc nói lúc nàng cười đẹp đến mức thiên hạ vô địch.
Đúng vậy, ngươi xem, bỗng dưng lại nghĩ đến Thẩm Lãnh. Nếu Lãnh Tử ngốc biết dáng vẻ của nàng hiện tại, cũng không biết hắn sẽ đau lòng đến mức nào, cũng may Lãnh Tử ngốc không ở đây.
Trà gia nghĩ đến Lãnh Tử, liền không tự chủ được hơi cong khóe miệng lên, khuôn mặt của tiểu tử ngốc đó vừa xuất hiện trong đầu là nàng sẽ không kiềm lòng mà mê mẩn. Cũng không phải nàng cố ý suy nghĩ, nhưng nghĩ đến là không khống chế nổi, đương nhiên cũng không muốn khống chế... Tiểu tử đó thật sự đẹp trai.
Trà gia nghiêng đầu nhìn vị trí vết thương, thầm nghĩ phải khỏi nhanh một chút, cũng tuyệt đối đừng để lại sẹo, đợi khi Lãnh Tử ngốc xuất chinh từ Bột Hải đạo trở về nhìn thấy, vẫn là bờ vai mịn màng trắng nõn... Ơ, da mặt thật dày!
Trà gia nhổ phì một tiếng, nghĩ mình quả thật mặt dày, ngay cả câu "bờ vai trắng mịn màng trắng nõn" này cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng bờ vai của mình quả thật rất mịn màng trắng nõn mà, đẹp muốn chết luôn.
Nghĩ đến đây nàng liền ngây ngô cười hì hì, thế nên Tẩm Sắc từ phía sau đi đến nhìn thấy Trà gia cười đến nỗi vai cũng run lên. Bộ dạng như vậy khiến Tẩm Sắc nhìn đến ngây người, thầm nghĩ cô nàng đó đang nghĩ đến cái gì hay ho vậy.
Trà gia nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng ngưng cười, mặt hơi đỏ lên, đều do Lãnh Tử ngốc... Đúng, đều do Lãnh Tử ngốc.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Tẩm Sắc ngồi xuống bên cạnh Trà gia hỏi với vẻ mặt tò mò, sau đó phát hiện khuôn mặt Trà gia hơi ửng đỏ, vì thế càng hiếu kỳ hơn.
Trà gia ngẩng đầu nhìn bầu trời: "À, nghĩ tới vạn vật trên thế giới này, tại sao mây là mây, tại sao bầu trời là bầu trời, tại sao mặt đất là mặt đất, tại sao người là người..."
Tẩm Sắc: "Nghĩ cái này cũng có thể tự đỏ mặt?"
Trà gia: "Cái này... Đại khái là bởi vì ta cảm thấy mình rất ngốc, những vấn đề này ta cũng không nghĩ được đáp án, cho nên đỏ mặt."
Tẩm Sắc thở dài: "Ngươi đúng là nữ nhân ngay cả một nói dối cũng không biết. Ta nhớ hồi nhỏ đã từng nghe người ta nói, nữ nhân nên biết gạt người khác, càng là nữ nhân xinh đẹp lại càng nên biết gạt người, như vậy có thể sống thoải mái một chút, cũng có thể dễ dàng đạt được hơn."
Sống, đạt được.
Nếu không nghe cẩn thận, dường như cũng không dễ phân biệt được hai từ này.
Nhưng Trà gia căn bản sẽ không nghĩ những thứ này, nàng rất thông minh, nàng nhanh nhạy bắt được từ mấu chốt trong lời Tẩm Sắc nói... Nữ nhân xinh đẹp.
"Cũng không phải là rất đẹp, cũng chỉ có Lãnh Tử ngốc cảm thấy ta xinh đẹp, ta thì rất bình thường..."
Tẩm Sắc ngây người: "Hả? Ta đã nói gì sao? À... Nữ nhân xinh đẹp đúng không? Ngươi xinh đẹp, cho nên đừng khiêm tốn. Ta cũng xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp và nữ nhân xinh đẹp nói chuyện với nhau không cần khiêm tốn."
Trà gia liền cúi đầu: "Ồ..."
Tẩm Sắc phát hiện không ngờ mình lại bị một nữ nhân ảnh hưởng trong thời gian ngắn như vậy. Trước giờ nàng ta đều không nghĩ mình là một người tâm trí không ổn định. Nàng ta nghĩ tâm cảnh của mình không thua bất cứ người nào, bất kể nam hay nữ, sự kiên trì đối với bản thân cũng cường đại hơn tuyệt đại bộ phận mọi người, nhưng bây giờ nàng ta phát hiện mới tiếp xúc ngắn ngủi, nàng ta thật sự quá thích tiểu cô nương tên Thẩm Trà Nhan này, cũng bất giác bị cảm nhiễm bởi nụ cười của nàng.
Tiểu cô nương?
Tẩm Sắc ngây người ra, sau đó không hiểu bản thân lắm. Thẩm Trà Nhan đã là mẫu thân của hai đứa trẻ, cho nên bất kể như thế nào cũng không tính là tiểu cô nương gì chứ, nhưng tại sao mình lại có cảm giác nàng ấy chính là một tiểu cô nương vô ưu vô lự, giống như thật sự vẫn chưa trưởng thành vậy. Lúc nghĩ đến đây Tẩm Sắc đột nhiên sực nghĩ ra, đây không phải là điều trước đó mình ngưỡng mộ sao?
Tình cảm có thể khiến người ta trở nên ấu trĩ.
Càng là tình cảm tốt sẽ càng khiến người ta trở nên ấu trĩ, cho nên nhìn Thẩm Trà Nhan vẫn giống như một thiếu nữ.
Nam nhân tên là Thẩm Lãnh đó khiến nàng ấy vẫn luôn giống như một thiếu nữ.
Tẩm Sắc thở dài một hơi, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ta muốn biết ngươi và Thẩm Lãnh sống cùng nhau như thế nào, nếu ngươi cảm thấy không tiện thì có thể không nói với ta."
"Sống cùng nhau như thế nào?"
Thẩm Trà Nhan suy nghĩ, cười hì hì: "Hắn là ta cưỡng ép bắt về, tóm về tự nuôi. Hồi nhỏ nhìn cũng chỉ bình thường, lớn lên càng nhìn càng thuận mắt, người ta nuôi lớn, không theo ta thì theo ai?"
Tẩm Sắc mở to mắt: "Chuyện này..."
Nàng ta thật sự không đoán được câu nói này của Thẩm Trà Nhan rốt cuộc là thật hay đùa. Tuy rằng Mạnh Trường An có nói với nàng ta về chuyện của Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan, nhưng lại không thể nào nói quá chi tiết. Mạnh Trường An chỉ cảm thấy hai người Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan ở bên nhau đã lâu như vậy mà vẫn có thể giống như hai đứa trẻ, ấu trĩ.
Đương nhiên cũng ngưỡng mộ sự ấu trĩ này.
Cho nên lúc ấy Tẩm Sắc từng nói, có lẽ hai người ngốc ở bên nhau mới càng vui vẻ hơn, chứ sẽ không phải là càng ưu sầu hơn. Nàng ta không phải người ngốc, Mạnh Trường An cũng không phải, cho nên tình cảm giữa hai người bọn họ thật sự không tìm thấy quá nhiều chỗ tốt đẹp, thế nên nhớ lại cũng có vẻ hơi mơ hồ.
Chẳng lẽ mình phải lùi một bước sao?
Nàng ta thầm hỏi mình một câu nhưng không dám dễ dàng cho mình đáp án. Nàng ta không phải một nữ nhân bình thường, nếu vậy thì có thể nàng ta đã sớm dứt khoát theo Mạnh Trường An về Đại Ninh rồi. Nàng ta là huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc đế quốc Hắc Vũ, cho dù trước kia nàng ta thật sự không có tâm tư tranh giành và gì đó, cho tới bây giờ cũng không được không có, không thể không có.
Nếu nàng ta lại từ bỏ nữa, gia tộc Khoát Khả Địch sẽ thật sự trở thành lịch sử.
Nhưng mà thời khắc này nàng ta lại bỗng dưng nhớ đến một câu trước đó Thẩm Trà Nhan từng nói với nàng ta... Hóa ra ngươi vẫn luôn cân nhắc, vẫn luôn so đo hai người nên là ai bỏ ra nhiều hơn... Quả thật mình nghĩ như vậy. Nàng ta nghĩ Mạnh Trường An nên hiểu nàng ta. Nàng ta là huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc Hắc Vũ, nàng ta nhất định phải đứng lên vác đại kỳ của gia tộc Khoát Khả Địch, nàng ta hy vọng Mạnh Trường An có thể nhượng bộ, có thể kiên định vững vàng đứng về phía nàng ta. Khi nàng ta tỉnh táo nhận thức được Mạnh Trường An tuyệt đối sẽ không từ bỏ thân phận người Ninh, thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi nàng ta lòng như tro tàn, cảm thấy nam nhân đều là thối tha.
"Hai người các ngươi thật tốt."
Tẩm Sắc thở dài một hơi.
Trà gia nhún vai, nàng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Tẩm Sắc.
"Người của Kiếm Môn không tiến công nữa, chắc hẳn là quân Ninh ở bên ngoài có uy hiếp, cho nên ta nghi ngờ có lẽ không chỉ là mấy trăm kỵ binh kia."
Tẩm Sắc chuyển đề tài, nàng ta giơ tay lên chỉ bạch kỵ Kiếm Môn ở bên ngoài: "Ngươi nhìn bọn họ xem, canh phòng nghiêm ngặt, cũng không đến gần cung Băng Nguyên thêm nửa bước, điều này chứng tỏ bọn họ đang sợ cái gì đó. Đương nhiên không phải là bọn họ đang sợ ta, vốn dĩ chính là bọn họ đến đánh ta... Nếu không phải sợ ta, vậy thì... Ngươi?"
Tẩm Sắc bỗng nhiên nhìn về phía Trà gia: "Bọn họ sợ ngươi?"
Trà gia nghe được câu này liền ngẩn người: "Sợ ta?"
Đầu óc của Tẩm Sắc xoay chuyển rất nhanh, lông mày hơi nhíu lại: "Nếu... Nếu người Ninh ở bên ngoài nói thẳng cho Tử Linh Khế biết ngươi là công chúa Ninh quốc, đương nhiên Tử Linh Khế không dám tiếp tục tiến công nữa, lão lo sẽ thất thủ làm ngươi bị thương. Người Hắc Vũ không sợ trưởng công chúa của Hắc Vũ, nhưng người Hắc Vũ sợ công chúa của Ninh quốc, bởi vì Tử Linh Khế không dám gây ra chiến tranh. Hiện tại lúc này, ai cũng không dám dễ dàng gây ra chiến tranh với Ninh quốc nữa."
Trong đầu nàng ta suy nghĩ hết điều này đến điều khác, đột nhiên xoay người sang hai tay giữ bả vai của Trà gia: "Ta vừa nghĩ được một cách, nếu ta suy đoán đúng thì không lâu sau người Ninh nhất định sẽ đàm phán với người Hắc Vũ. Bọn họ sẽ phái người đến xác định ngươi có an toàn hay không, lúc này ngươi mang vô Ly với người của các ngươi ra ngoài. Tử Linh Khế cũng vậy, Tằng Tu Nhi cũng vậy, đều không dám động tới ngươi, cũng sẽ không mà mạo hiểm để giết Vô Ly. Chỉ cần ta còn ở đây, các ngươi an toàn ra ngoài sẽ không có vấn đề. Mang Vô Ly đi giao cho Mạnh Trường An, nói với hắn phải tốt với Vô Ly, nếu hắn có lỗi với Vô Ly, cho dù ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn."
Trà gia nhìn cặp mắt hơi đỏ lên của Tẩm Sắc, thở dài nói: "Ngươi nghĩ ta là một người cực kỳ thông minh sao?"
Tẩm Sắc không hiểu ý của Trà gia, cho nên hỏi lại một câu: "Có ý gì?"
"Nếu như là một người cực kỳ thông minh thì nhất định sẽ cảm thấy cách mà ngươi nghĩ được rất tốt, nhưng ta không thông minh, cũng không cảm thấy biện pháp của ngươi rất tốt."
Nàng giống như đại ca, giơ tay lên vỗ vai Tẩm Sắc: "Ta sẽ không vứt ngươi ở đây đâu."
Tẩm Sắc nhìn vào mắt Trà gia, một lát sau quay đầu đi, thở ra một hơi nặng nề: "Quả nhiên ngươi không thông minh như vậy."
Trà gia không những không tức giận, ngược lại còn cười: "Ngươi xem đi, ngươi nói một biện pháp dở tệ với một người dở tệ."
Tẩm Sắc lắc đầu: "Đứa trẻ quan trọng hơn ta."
"Quả thật vậy, đứa trẻ còn nhỏ, cũng vô tội, cho nên chắc hẳn là quan trọng hơn ngươi."
Trà gia nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là ngươi không quan trọng."
Tẩm Sắc lại hít sâu một lần nữa: "Cho nên là Thẩm Lãnh thích bộ dạng ngốc nghếch như vậy của ngươi đúng chứ."
Trà gia: "Tại sao lại đột nhiên đến đề tài này."
Tẩm Sắc: "Bởi vì... ta ghen tị."
Nghe thấy Tẩm Sắc bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, Trà gia không khỏi sững sờ, nhất thời không biết nói gì.
"Đâu có nữ nhân nào không ghen tị với tình cảm tốt đẹp của người khác."
Tẩm Sắc cười cười, hít sâu lần thứ ba: "May mà ta cũng không phải một nữ nhân sẽ trở nên xấu xí vì ghen tị."
Nàng ta đứng dậy, đứng trên ban công lầu hai nhìn quân đội Hắc Vũ đông đúc ở bên dưới, nàng ta dang hai cánh tay ra: "Lúc trước thế giới này chưa từng thay đổi vì nữ nhân, có thể từ nay về sau cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện nữa. Thẩm Trà Nhan, hai người chúng ta nên tự hào, bởi vì hai đế quốc cường đại nhất thiên hạ hiện giờ đang căng thẳng vì hai người chúng ta, hai nữ nhân chúng ta quấy đảo thiên hạ phong vân."
Tâm trạng của nàng ta có chút kích động.
Trà gia nhìn dáng vẻ của nàng ta cảm thấy mình cũng nên kích động một chút mới đúng, nhưng nàng lại không có cảm giác kích động gì cả, cũng không dễ giả vờ, bởi vì quả thật không có.
Nàng nghĩ, như vậy có lẽ cũng không vui gì.
Còn lâu mới vui bằng ở cạnh Lãnh Tử ngốc.