Ban đêm trôi qua rất nhanh, ban ngày cũng trôi qua rất nhanh, ba ngày ba đêm tiếp theo liền trở nên càng nhàm chán hơn, thế nên cả ngày ngoài luyện kiếm ra thì Trà gia đều dạy Tiểu Mạnh Vô Ly nấu cơm. Một người thực sự dám dạy, một người thực sự dám học, hơn nữa nhìn cũng đều có dáng vẻ nghiêm túc, quá trình cũng khá yên ổn.
Mạnh Vô Ly đứng ở đó ngoan ngoãn nhìn Trà gia nấu cơm, Trà gia giới thiệu chi tiết từng bước một, chờ sau khi làm xong Trà gia nhìn thành phẩm, cuối cùng quyết định từ bỏ, sau đó thở dài: "Nguyên liệu nấu ăn bên Hắc Vũ không dễ dùng lắm."
Nàng muốn đổ đi nhưng Mạnh Vô Ly lại có vẻ mặt chờ mong: "Con... con có thể nếm thử không?"
Trà gia nheo mắt lại: "Con chắc chắn?"
Mạnh Vô Ly gật đầu thật mạnh: "Quả thật muốn nếm thử, nhìn cũng không tệ."
Trà gia bưng đĩa đến trước mặt Mạnh Vô Ly, mắt của Mạnh Vô Ly đều sáng lên như sao. Thằng bé vẫn chưa quen dùng đũa nên Trà gia gắp lên một ít thức ăn, thổi nguội rồi bỏ vào miệng Mạnh Vô Ly. Dần dần, sự mong đợi trong mắt Mạnh Vô Ly trở nên phai nhạt, sau đó vẻ mặt trở nên càng ngày càng khó xử, đó là sự khó xử của một đứa trẻ đơn thuần. Trà gia nhìn vẻ mặt của Mạnh Vô Ly như vậy, nàng ôm eo cười lớn ha ha: "Ha ha ha ha ha.. Tên tiểu tử này thật đáng yêu, tại sao còn không nhà ra, con thật là... Ha ha ha ha ha, ngây thơ quá."
Mạnh Vô Ly khó khăn nuốt xuống, lắc đầu: "Như vậy thì có vẻ không lịch sự."
Trà gia thò tay ra khẽ xoa đầu Mạnh Vô Ly, vẻ mặt của Mạnh Vô Ly liền trở nên hơi phức tạp, dường như không thích ứng lắm, lại tựa như có một chút hưởng thụ. Nó ngẩng đầu nhìn Trà gia, trầm mặc một lúc rồi nói rất chân thành: "Mẫu thân con chưa từng như vậy."
Trà gia ngẩn ra: "Nàng ta chưa từng xoa đầu con?"
"Không có..."
Mạnh Vô Ly nói: "Mẫu thân nói hành động quá thân thiết sẽ khiến con ỷ lại. Người còn nói nam nhân phải nên có khí độ của nam nhân, phải hiểu cái gì là lễ nghi, phải học ngôn hành cử chỉ của quý tộc từ nhỏ..."
"Quý tộc?"
Trà gia bĩu môi: "Đừng nghe mẹ con."
Nàng bế Mạnh Vô Ly lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Vậy chẳng phải là con chưa từng nghịch bùn, chưa từng leo cây, chưa từng xuống nước, chưa từng trộm trứng chim cũng chưa từng bắt nạt gà vịt ngan, cũng chưa từng bị gà vịt ngan bắt nạt không?"
Mạnh Vô Ly bị nàng bế hiển nhiên là hơi ngại, nhưng quả thật nó rất thích cảm giác này, mặt hơi đỏ lên trả lời: "Chưa từng nghịch bùn cũng chưa từng trèo cây. Bên cung Băng Nguyên này rất ít khi có thể nhìn thấy chim, bởi vì quá lạnh. Con cũng chưa từng thấy gà vịt ngan sống, chắc hẳn là ở đây có nhưng không cho ta đi xem, nói là quá bẩn."
"Như vậy sao được!"
Trà gia nói: "Bây giờ ta đưa con đi chơi trò vui."
Nửa canh giờ sau, Tẩm Sắc không tìm thấy Mạnh Vô Ly đang sốt ruột, sau đó chợt nghe thấy trong mảnh sân nhỏ gần núi ở cung Băng Nguyên truyền đến tiếng cười. Nàng ta vội vàng đi qua, sau đó nhìn thấy Trà gia đang cùng Mạnh Vô Ly dùng chân giẫm bùn bắn vào đối phương, việc ấu trĩ ngu ngốc như vậy. Lúc ấy Tẩm Sắc đã cảm thấy có chút căm tức, nàng ta là huyết mạch thuần khiết duy nhất của hoàng tộc, Mạnh Vô Ly tuy rằng chỉ có một nửa huyết mạch gia tộc Khoát Khả Địch, nhưng đó cũng là huyết thống tôn quý nhất Hắc Vũ, sao có thể như vậy...
Sau đó nàng ta nhìn thấy nụ cười mà gần như mình chưa từng thấy trên mặt Mạnh Vô Ly.
Thẩm Trà Nhan nói môi trường sống của Mạnh Vô Ly quá ngột ngạt, đó không phải là hoàn cảnh mà một đứa trẻ nên sống. Thật ra trong khoảnh khắc đó Tẩm Sắc không cho là đúng, nàng ta cũng không cho là phương thức bồi dưỡng của mình đối với Mạnh Vô Ly có gì không đúng. Nàng ta là nữ hoàng của đế quốc Hắc Vũ, tương lai Mạnh Vô Ly sẽ là hoàng đế của đế quốc Hắc Vũ, đương nhiên phải bồi dưỡng thật tốt mới được, chứ không phải giống như bây giờ... nghịch bùn.
Khoảnh khắc Tẩm Sắc vốn muốn ngăn cản vừa há miệng thì Mạnh Vô Ly cũng nhìn thấy nàng ta, vì thế nàng nhìn thấy sự thay đổi vẻ mặt của Mạnh Vô Ly khi nhìn thấy nàng ta. Mạnh Vô Ly sửng sốt, sau đó vẻ mặt từ sung sướng biến thành sợ hãi, thậm chí là hoảng sợ. Thằng bé lập tức rời khỏi bãi bùn, đứng nghiêm, rụt rè nhìn Tẩm Sắc, tại thời khắc này trong lòng Tẩm Sắc nhói đau.
"Vui không?"
Tẩm Sắc thở ra một hơi, sau đó kéo váy dài của nàng ta lên: "Ta nghĩ con nhất định không phải đối thủ của ta."
Nàng ta nói xong câu này liền nhảy vào bãi bùn, bùn bắn lên, bắn vào mặt Mạnh Vô Ly.
Mạnh Vô Ly hơi ngây ngốc, giống như người nó nhìn thấy không phải là mẫu thân của nó vậy.
Tẩm Sắc ngoắc ngón tay với Mạnh Vô Ly: "Dũng sĩ của ta, chẳng lẽ con không nghĩ nên phản kích sao?"
Nàng ta lại nhìn về phía Trà gia, cũng ngoắc ngón tay: "Ta muốn đánh hai người các ngươi!"
Trà gia giống như một nha đầu ngốc ngẩng đầu lên cười lớn ha ha: "Ha ha ha ha, nữ nhân hoàn toàn không biết gì về đấu sức, cho ngươi thời gian thu hồi câu nói này."
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Đã nói rồi, đánh hai người các ngươi."
Trà gia vẫy tay với Mạnh Vô Ly: "Lên đi...!"
Mạnh Vô Ly giống như hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh chóng liền cười lên: "Xông lên...!"
Nửa canh giờ sau, có hộ vệ từ bên ngoài vội vã chạy tới, nhìn thấy bộ dạng này của ba người lập tức đơ người. Lúc này bùn trên người ba người nhiều đến mức nếu không nhìn chiều cao thì gần như sắp không nhận ra được ai là ai, trên người trên mặt toàn là bùn.
"Bệ hạ, có người Ninh vào."
Nghe được câu này Trà gia và Tẩm Sắc đồng thời dừng lại, sau đó liếc nhìn nhau một cái, nhưng Tiểu Mạnh vô Ly vẫn chưa hiểu được đây là ý gì, cũng không nhận thấy được mẫu thân và tiểu di của nó đã ngừng lại. Nó vốc một nắm bùn ném về phía Tẩm Sắc, bộp... vừa khéo bùn đập vào mặt Tẩm Sắc, sau đó Mạnh Vô Ly cũng hơi ngây người, bởi vì sự yên tĩnh đột ngột này khiến nó cảm thấy mình lại phạm lỗi lần nữa, vì thế lại trở nên rụt rè.
Tẩm Sắc giơ tay lên lau bùn trên mặt, nhìn về phía con trai, sau đó bĩu môi: "Con cẩn thận chút, lát nữa ta sẽ trở lại báo thù."
Nàng ta nhìn về phía Đoạn đang ngồi xổm trên nóc nhà xa xa: "Đoạn tiên sinh, phiền ngươi dẫn nó đi tắm."
Đoạn gật đầu, vẫy tay với Mạnh Vô Ly: "Lại đây."
Mạnh Vô Ly nhìn nóc nhà: "Không dễ qua..."
Đoạn cười nhảy xuống: "Vậy thì ta qua."
Trong đại điện cung Băng Nguyên, Tạ Tây Thành nhìn chung quanh. Gã không thích nổi phong cách kiến trúc của người Hắc Vũ, nhất là bức tượng đá cách đó không xa, nam nhân để trần nửa người, trên vai còn đắp một thứ giống như miếng tắm khăn, hơi ẻo lả, nhưng cơ ngực cũng không tệ.
Nghe thấy tiếng bước chân, gã quay đầu lại, sau đó liền choáng váng.
Hai pho tượng đất binh mã đi đến.
Vẻ mặt của Tạ Tây Thành đọng lại, miệng há hốc, bởi vì quả thật gã không ngờ đây là phương thức gặp mặt của gã và hai vị công chúa.
"Đây là..."
Tạ Tây Thành cảm thấy nên phá vỡ cục diện khó xử này, vì thế thật cẩn thận hỏi một câu: "Để đánh lừa người Hắc Vũ?"
Trà gia và Tẩm Sắc nhìn nhau, đâu còn để ý đến những điều này, nhưng quả thật là hơi lúng túng. Trà gia còn đỡ, tuy rằng nàng cũng cảm thấy như vậy rất không đoan trang, nhưng mà tính nàng thoải mái hơn Tẩm Sắc nhiều, cũng không thật sự quá xấu hổ. Huống hồ hai người nghe nói thật sự có người Ninh đến là đều muốn gặp mặt ngay lập tức, đâu quan tâm đến việc đi tắm thay y phục.
Tạ Tây Thành phán đoán từ chiều cao, hành lễ với Trà gia: "Bái kiến công chúa điện hạ."
Trà gia ra hiệu cho gã không cần khách khí, sau đó hỏi một câu: "Các ngươi có bao nhiêu người đến?"
Tạ Tây Thành lại nhìn chung quanh lần nữa, Tẩm Sắc xua tay cho tất cả mọi người xung quanh đều lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Chỉ có mấy trăm người."
Tạ Tây Thành nói lại chi tiết tình hình một lượt, sau đó trong đại điện liền trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng thở.
Hồi lâu sau, Tẩm Sắc thở dài một hơi: "Cho nên..."
Nàng ta nhìn sang Trà gia: "Hiện giờ nhất định phải làm theo cách của ta. Không có viện binh của Ninh quốc, viện binh của người Hắc Vũ sẽ đến rất nhanh thôi, nếu lúc này ngươi còn không đi thì thật sự không có cơ hội nữa."
Trà gia không trả lời nàng ta mà nhìn về phía Tạ Tây Thành: "Người Hắc Vũ đưa ra điều kiện gì?"
Tạ Tây Thành nói: "Vẫn chưa nói chuyện, bọn họ chỉ cho phép ta vào xác định sự an toàn của người, cho nên chỉ có một mình ta đến, mà quân đội của trưởng công chúa điện hạ lại không dám thật sự tới gần, cho nên... Nếu như có thể, ta có thể đưa người đi trước không?"
Tẩm Sắc lập tức gật đầu: "Có thể, nhưng không thể chỉ đưa một mình nàng ta đi. Ngươi là thủ hạ của Mạnh Trường An, cũng đưa cả con trai của Mạnh Trường An ra ngoài nữa. Sau khi các ngươi rời khỏi đây thì lập tức về Ninh quốc, không cần quan tâm ở đây nữa, cứ việc giao Vô Ly cho Mạnh Trường An một cách an toàn."
Tạ Tây Thành nhìn về phía Trà gia chờ đợi đáp án.
Trà gia hít sâu một hơi, lắc đầu: "Ta không thể thuyết phục bản thân."
Quả thật trong giây phút lúc nãy nàng đã rất nghiêm túc khuyên nhủ bản thân, hợp lý nhất chính là cách của Tẩm Sắc. Nàng mang Mạnh Vô Ly đi, chắc có lẽ người Hắc Vũ sẽ không quá làm khó. Dù sao mục tiêu của người Hắc Vũ cũng chỉ là Tẩm Sắc, đứa bé kia bọn họ mang về hay không cũng không có ý nghĩa, dù mang về cũng là giết đi.
Tạ Tây Thành thở dài: "Ta đã nghĩ đến người sẽ không đồng ý."
Gã trầm tư một lát rồi nói: "Ta đã sắp xếp người đi thông báo cho đại tướng quân Võ Tân Vũ bằng tốc độ nhanh nhất, nếu đại tướng quân biết điện hạ người ở đây thì nhất định sẽ điều khiển đại quân đến. Ta dự đoán viện binh của đại tướng quân ít nhất cần hai mươi ngày mới đến nơi, ta sẽ nghĩ cách chống đỡ hai mươi ngày."
"Không cần."
Trà gia nói: "Nhiều nhất là bốn năm ngày nữa, nhất định sẽ có người đến."
Tam Nhãn Hổ Sơn Quan.
Khi Đoạn đã chạy không ngừng nghỉ suốt ngày đêm nhìn thấy Vương Khoát Hải thì cũng không cầm cự được nữa, ngã nhào xuống đất bụp một tiếng, Vương Khoát Hải hoảng hốt chạy tới đỡ gã, sau đó quay đầu lại hô một tiếng: "Tìm y quan đến!"
"Không cần tìm y quan, cho ta tìm chút nước ấm, và đồ ăn."
Đoạn ngồi ở đó thở hổn hển từng hơi: "Trà công chúa điện hạ đã bị nhốt ở thành Băng Nguyên."
Vương Khoát Hải nói: "Mặc kệ ai bị nhốt ở thành Băng Nguyên, trước tiên chưa khỏi cho ngươi... Ngươi nói ai?"
Gã dùng hai tay đỡ lấy vai của Đoạn, nhấc Đoạn lên. Gã cao hơn Đoạn không chỉ một cái đầu, cho nên gã đứng lên là Đoạn liền bị kẹp trong hai bàn tay to của gã lắc lắc, giống như con rối gỗ vậy.
Đoạn ho khan mấy tiếng: "Trà công chúa điện hạ."
Vương Khoát Hải giơ tay lên vỗ vào trán mình một cái: "Như vậy sao được? Như vậy sao được?"
Gã vỗ trán, Đoạn liền rơi xuống, ngồi bệt dưới đất.
"Tam Nhãn Hổ Sơn Quan có thể điều động bao nhiêu quân?"
Đoạn thở hổn hển hỏi một câu.
"Tam Nhãn Hổ Sơn Quan có một vạn hai ngàn người, vì bảo đảm thành quan an toàn, ta có thể mang một vạn người đi."
Vương Khoát Hải hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Đánh trống, hạ lệnh toàn quân tập hợp."
Gã bế Đoạn lên đi ra ngoài, Đoạn vừa thở vừa nói: "Nước... cho uống ngụm nước."
"Ăn uống trên đường!"
Vương Khoát Hải ôm Đoạn giống như ôm trẻ con đi ra khỏi đại sảnh, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Trong vòng một canh giờ, chuẩn bị đầy đủ lương thảo trang bị, làm thêm chút đồ ăn cho huynh đệ của ta!"
Gã nói chuyện, lớn tiếng đến mức làm Đoạn ù cả tai.