Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1192 - Chương 1192: Thiên Hạ Phải Loạn

Chương 1192: Thiên hạ phải loạn Chương 1192: Thiên hạ phải loạn

Đại cung phụng Kiếm Môn Tử Linh Khế đứng trên bãi đất trống bên ngoài cung Băng Nguyên ngửa đầu nhìn cung thành kia, lão ta vẫn không nhúc nhích như vậy đã một lúc rồi. Không một ai biết rốt cuộc lão già có thân phận siêu nhiên ở đế quốc Hắc Vũ này đang nhìn gì, đang nghĩ gì.

Lúc Tằng Tu Nhi đi ngang qua còn dừng chân nhìn lão ta một lát nhưng lại không hỏi. Theo Tằng Tu Nhi thấy mấy vị đại cung phụng của Kiếm Môn đều là quái vật, lão quái vật, kiểu lão quái vật mà ngươi vĩnh viễn cũng không thể thăm dò rõ ràng bản tính của bọn họ là gì. Mà trong năm đại cung phụng Kiếm Môn này, người khiến cho người ta cảm thấy không dễ phỏng đoán tính tình nhất chính là Tử Linh Khế.

Hơn nữa ở trong Kiếm Môn vai vế của người này còn cao hơn tông chủ Tâm Phụng Nguyệt nữa, cho nên càng không có người nào dám trêu chọc lão ta. Ngày bình thường nếu là gặp ở trong Kiếm Môn, Tằng Tu Nhi cũng cố gắng né đi.

Cứ nhìn cung Băng Nguyên như vậy, rất lâu sau Tử Linh Khế thở ra một hơi thật dài, không cam lòng. Lão ta thật sự rất muốn đấu với nữ nhân đó một lần. Người như lão ta bất kể là thân phận hay địa vị cũng đã không có gì để theo đuổi nữa, thứ duy nhất còn theo đuổi chính là kiếm kỹ.

Bốn kiếm sư, hai đại kiếm sư bị nữ nhân đó giết chết, hơn nữa giết người đều chỉ dùng một kiếm, nếu không thể tự tay thử kiếm pháp như vậy một lần, đó là tiếc nuối cỡ nào.

Mà bây giờ dường như muốn đấu với nữ nhân đó một trận hơi khó, đã biết đó là một vị công chúa của Ninh quốc, hơn nữa đã có biên quân Ninh quốc tới gần. Thật ra việc so chiêu ở cấp bậc cao thủ như bọn họ lại càng không có mấy phần bảo lưu. Có người nói, người kém cỏi so chiêu mới không thể có điểm dừng, cao thủ so chiêu tất nhiên là các bên đều đúng mực, thật ra lời này cũng không toàn diện. Cao thủ so chiêu nếu thật sự đánh theo đấu pháp có chừng mực thì đó không phải tỷ thí, đó là biểu diễn.

Tỷ thí chia làm hai loại, thắng bại, sinh tử.

Cao thủ đến cấp bậc như Trà gia và Tử Linh Khế, phân thắng bại chính là phân sinh tử.

Cho nên Tử Linh Khế mới rất tiếc nuối, hết sức tiếc nuối. Nếu lần này không thể phân thắng bại với nữ nhân đó thì sau này chắc hẳn sẽ không còn cơ hội nữa, đây chắc chắn là chuyện hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời lão ta.

Đúng lúc này lão ta bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có chút không ổn. Đó không phải là sự uy hiếp đến từ cung Băng Nguyên trước mặt, nhưng sau lưng lão ta chính là đại quân bạch kỵ Kiếm Môn, làm sao có thể sẽ có người khiến lão ta cảm nhận được uy hiếp?

Đó thật sự chỉ là một cảm giác, không phải đã xảy ra chuyện gì, là uy hiếp nhưng vẫn chưa có gì xảy ra.

"Đại cung phụng đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói từ sau lưng Tử Linh Khế truyền đến, sau khi nghe được âm thanh thì trong lòng Tử Linh Khế mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng lão ta cực kỳ ghét người nói chuyện này, ghét đến tận xương tủy, nhưng ít nhất người này sẽ không ra tay với lão ta.

Cho nên Tử Linh Khế xoay người lại nhìn về người nói chuyện ở sau lưng: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Sau lưng lão ta là một người trẻ tuổi thoạt nhìn phong độ ngời ngời, mặc một bộ áo đơn trường sam. Người vốn trông đã đẹp và khí chất không tầm thường, cộng thêm trong khí hậu rét lạnh này chỉ có một mình y mặc ít như thế, càng có vẻ không giống người thường.

Nhưng đây không phải điểm mà Tử Linh Khế ghét người này, lão ta ghét kiểu âm khí trên trán người này, rõ ràng tuổi tác không lớn nhưng lại như một yêu tinh đã tu luyện mấy trăm hay cả ngàn năm. Lão yêu tinh, ánh mắt của y nhìn người khác khiến người ta cảm thấy không thoải mái, làm cho người ta có ảo giác một giây sau y sẽ uống sạch máu của mình, cũng làm cho người ta có ảo giác chính là y dựa vào uống máu người mới giữ được sự trẻ trung.

"Trùng hợp."

Người trẻ tuổi trả lời một câu, sau đó nhìn về phía cung Băng Nguyên: "Ta nghe nói, người mà tông chủ đại nhân bảo ta đi bắt đang ở đây."

"Ai là người ngươi muốn bắt?"

Tử Linh Khế lập tức hỏi một câu.

"Đại cung phụng không biết cũng chẳng sao, dù sao ngày bình thường chuyện lớn trong Kiếm Môn cung phụng cũng rất ít hỏi đến, đều là những việc nhỏ vụn vặt, không đáng để ông vất vả. Nhưng ông đã hỏi, ta sẽ giải thích một chút... Đại cung phụng cũng biết lúc trước ta rời Kiếm Môn là vì sư phụ bảo ta đi làm một việc. Việc này cũng không thuận lợi, hoàn toàn là vì người mà ta muốn bắt đã đến đây."

Người trẻ tuổi chỉ vào cung Băng Nguyên: "Sư phụ bảo ta đưa vợ con của đại tướng quân Ninh quốc Thẩm Lãnh về Kiếm Môn, dùng việc này để áp chế Thẩm Lãnh, khiến Thẩm Lãnh bội phản Ninh quốc, cũng chính là nữ nhân tên Thẩm Trà Nhan đó. Giờ khắc này nữ nhân này đang ở trong cung Băng Nguyên, mà đại cung phụng các ông lại sợ đầu sợ đuôi trong tình huống chiếm hết ưu thế, thậm chí ngay cả tiến công cũng không dám?"

Sắc mặt Tử Linh Khế trầm xuống: "Ngươi đang dạy dỗ ta?"

Người trẻ tuổi đương nhiên chính là Bộc Nguyệt vội vàng chạy khỏi đông cương Đại Ninh đó. Y bỏ chạy là vì y cảm nhận được một tuyệt thế cường giả có sát ý với y, cảm giác này vô cùng không tốt, y không nắm chắc tất thắng cho nên chỉ có thể đi.

Nhưng sau khi vòng vèo trở về Hắc Vũ lại nghe nói chuyện bên này, cũng là trùng hợp, cho nên hy vọng trong lòng y lại bùng lên một lần nữa.

Bộc Nguyệt thấy sắc mặc Tử Linh Khế không tốt, cười cười nói: "Tất nhiên vãn bối không dám có suy nghĩ vượt qua quy củ, vãn bối chỉ đang nhắc nhở đại cung phụng, người này rất quan trọng đối với đế quốc Hắc Vũ, cũng rất quan trọng đối với sư phụ, cho nên cũng chính là rất quan trọng đối với Kiếm Môn. Bắt người này về sẽ có thể uy hiếp Thẩm Lãnh. Nếu người như Thẩm Lãnh trở thành người của đế quốc Hắc Vũ thì phân lượng nặng cỡ nào? Cho dù không thể trở thành người của đế quốc Hắc Vũ nhưng cũng không còn là người của Ninh quốc. Đối với đế quốc Hắc Vũ mà nói đó chính là thu hoạch to lớn, đối với Ninh quốc mà nói chính là tổn thất to lớn."

"Không được!"

Sắc mặt Tử Linh Khế càng lúc càng âm trầm: "Ta mặc kệ tông chủ đại nhân giao cho ngươi chuyện gì, nhưng lúc này chuyện ở đây là chuyện của ta. Nếu ngươi phá hỏng sự cân bằng lúc này, ngươi nghĩ ngươi là đệ tử của tông chủ đại nhân thì ta không dám dùng quy định Kiếm Môn trừng phạt ngươi?"

"Vãn bối không dám."

Bộc Nguyệt vẫn là dáng vẻ rất khách khí nhưng thực ra cũng không coi Tử Linh Khế ra gì. Y tiếp tục nói với ngữ khí rất bình thản: "Đương nhiên ta sẽ không phá hỏng chuyện của đại cung phụng, nhưng đương nhiên ta cũng sẽ tiếp tục làm việc của ta. Đây là lời dặn của sư phụ, trừ phi bây giờ lão nhân gia ông ta nói với ta là không cần làm việc này nữa, nếu không thì làm sao ta có thể dễ dàng từ bỏ? Chắc đại cung phụng cũng biết, sư phụ không thích người bỏ dở nửa chừng."

Ngón tay của Tử Linh Khế khẽ động, đó là đã nổi giận.

Bộc Nguyệt nhìn thấy động tác rất nhỏ này của lão ta nhưng vẫn không hề có ý sợ hãi, bởi vì y biết rất rõ Tử Linh Khế không dám làm gì y. Y là đệ tử quan môn của Tâm Phụng Nguyệt, hơn nữa rất nhiều người đều đang nói y là người thừa kế tông chủ Kiếm Môn trong tương lai, cho nên cùng lắm thì Tử Linh Khế cũng chỉ hù dọa y một chút thôi.

"Đại cung phụng, bây giờ ông đang rầu rĩ chuyện gì?"

Bộc Nguyệt vừa đi vừa nói: "Vì nữ nhân này ở đây cho nên ông sợ ném chuột vỡ bình, ông không dám tiếp tục tiến công, ông sợ gây ra chiến tranh giữ hai nước Hắc Vũ và Ninh. Những điều này đều đúng, không có gì đáng trách, vì nữ nhân này xuất hiện ở đây quả thật có vẻ rất khó giải quyết, nhưng sao ông không đổi cách suy nghĩ khác. Người không phải do ông bắt mà là ta, cho dù sư phụ muốn trách tội thì đương nhiên cũng sẽ không trách tội ông, dù sao... Đại cung phụng ông tuy là đại cung phụng, nhưng quyền hạn ở trong Kiếm Môn dường như thấp hơn ta một ít."

Tử Linh Khế không nói gì mà tiến lên một bước.

Bộc Nguyệt không tiếp tục nói gì nữa, cười cười xoay người: "Đại cung phụng có thể suy nghĩ thêm một chút, chứ không phải trực tiếp từ chối như vậy. Ta mang Thẩm Trà Nhan đi báo cáo công việc với sư phụ, còn ông không có vật cản này thì có thể mang Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đi, như vậy ông cũng có thể báo cáo công việc, có hoàn mỹ không?"

Sau khi nói xong câu này Bộc Nguyệt xoay người bỏ đi, vẫn là dáng vẻ hoàn toàn không coi Tử Linh Khế ra gì.

Cuối cùng Tử Linh Khế không ra tay, quả thật lão ta không thể tùy tiện hạ sát thủ với Bộc Nguyệt. Nếu đổi lại là bất cứ người nào trong Kiếm Môn ngoại trừ Bộc Nguyệt ra, lão ta cũng đã sớm một kiếm giết chết rồi.

Tằng Tu Nhi từ xa đi đến, cau mày: "Người này làm sao tới được đây."

Tử Linh Khế khẽ thở ra một hơi: "Giống như chó săn, ngửi mùi mà tới."

"Mùi của ai?"

"Mùi của công chúa Ninh quốc đó."

Tử Linh Khế im lặng một lát rồi căn dặn: "Theo dõi hắn chặt chẽ! Trước khi xin chỉ thị tông chủ đại nhân, tuyệt đối không thể để cho hắn làm hỏng việc."

"Vâng."

Tằng Tu Nhi gật đầu.

Hai người vốn ai cũng không thích ai, nhưng sau khi một người mà hai người bọn họ đều không thích xuất hiện, mối quan hệ của hai người bọn họ liền trở nên thân cận hơn.

Bộc Nguyệt cũng không cần ai lo. Trong thành Băng Nguyên không chỉ có một tòa cung Băng Nguyên, có không ít phòng nhưng đều bị các binh sĩ vào ở, có điều với thân phận địa vị của y, tùy tiện đi vào một căn phòng y thích, đương nhiên người ở bên trong phải ngoan ngoãn chuyển ra ngoài.

Mùi trong phòng làm cho y cảm thấy có chút khó chịu, y rất ghét mùi trên người những quân nhân này, nhưng cũng không có cách nào khác, còn lâu y mới ngủ ở bên ngoài.

Lửa than trong phòng cháy rất đượm, ngồi xuống cạnh lò lửa, trong đầu Bộc Nguyệt vẫn nghĩ làm như thế nào mới có thể thúc đẩy Tử Linh Khế hạ lệnh tiếp tục tiến công. Y đã thất thủ ở đông cương Đại Ninh, đối với người như y mà nói thất thủ là nỗi nhục không thể chấp nhận được. Không mang nữ nhân tên Thẩm Trà Nhan đó về Tinh Thành, tâm thái bất bại trước đây của y sẽ khó có thể khôi phục.

Đối với võ giả mà nói, nhất là với một người tu kiếm kỹ mà nói, tâm thái bất bại quá quan trọng.

Đương nhiên, nếu như có thể vì vậy mà khiến cho Hắc Vũ và Ninh quốc khai chiến thì càng quan trọng hơn.

Đúng lúc này ngoài cửa có người ta nói, Bộc Nguyệt liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Vào đi."

Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi từ bên ngoài cười ha hả đi vào, ôm một cái chăn trông cũng coi như là khá mới. Với thân phận như hắn ta mà lại đích thân đưa một cái chăn đến, đương nhiên là vì thân phận đặc biệt của Bộc Nguyệt.

"Thiếu chủ."

Tằng Tu Nhi đặt chăn xuống rồi nịnh nọt nói: "Nếu còn cần gì thì người chỉ cần căn dặn, ta sắp xếp người hầu hạ ở ngoài phòng của người."

Bộc Nguyệt ừ một tiếng, nhìn Tằng Tu Nhi định ra rồi đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi nói ngươi sắp xếp người hầu hạ ở bên ngoài, thực ra là sắp xếp người ở bên ngoài canh chừng ta đúng không?"

Sắc mặt Tằng Tu Nhi lập tức trở nên hơi khó coi, tuy rằng vẻ mặt chỉ thay đổi thoáng qua nhưng vẫn bị Bộc Nguyệt nhìn thấy, vì thế y khinh miệt cười cười: "Ngươi là tướng quân kỵ binh hộ giáo của Kiếm Môn, đương nhiên càng phải biết rõ trong Kiếm Môn chú ý nhất là địa vị, cho nên ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu ta và đại cung phụng đồng thời bảo ngươi làm việc, ngươi nên nghe ai?"

Tằng Tu Nhi thầm mắng một câu mẹ nó, nhưng vẫn phải cung kính trả lời: "Đương nhiên là nghe thiếu chủ."

Bộc Nguyệt cười cười: "Hóa ra ngươi vẫn biết, vậy thì... Nếu ta bảo ngươi hạ lệnh tiếp tục tấn công cung Băng Nguyên, ngươi sẽ đi tìm Tử Linh Khế thương lượng chứ?"

Tằng Tu Nhi lại thầm mắng một câu mẹ nó, sau đó có chút áy náy nói: "Nếu thương lượng, vẫn nên thương lượng một chút , dù sao tình thế hiện tại cũng hơi phức tạp."

"Ồ." Bộc Nguyệt khoát tay: "Ta nói đùa thôi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."

Tằng Tu Nhi lui đi giống như được đại xá, trong lòng thầm mắng Bộc Nguyệt lần thứ ba.

Chờ sau khi Tằng Tu Nhi đi, ánh mắt của Bộc Nguyệt liền trở nên hơi âm hàn.

"Thiên hạ không loạn, lấy gì phục Sở?"

Y lẩm bẩm tám chữ, giọng rất nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment