Tử Linh Khế rất phẫn nộ, tin tức của Tằng Tu Nhi mang về khiến cơn phẫn nộ của lão ta lại tăng thêm một cấp. Lão ta vẫn luôn không ưa người trẻ tuổi tên Bộc Nguyệt này, điều này đã bắt đầu từ sau khi Bộc Nguyệt xuất quan. Sự ngông cuồng của người trẻ tuổi trong mắt lão ta chính là chó cậy thế người.
"Thật ra chúng ta cũng không cần kiêng kị hắn như vậy chứ?"
Tằng Tu Nhi thử thăm dò: "Mặc dù mọi người đều nói trong tương lai có thể hắn sẽ kế thừa ngôi vị tông chủ, nhưng đó cũng chỉ là mọi người nói, đều nói là tông chủ đại nhân nói, vậy nhưng ai đã nghe được tận tai? Hơn nữa hắn căn bản không phải người Hắc Vũ, không rõ lai lịch, ta không muốn tin tông chủ đại nhân sẽ giao Kiếm Môn cho một người không rõ lai lịch."
Tử Linh Khế gật đầu: "Tuy ta cũng phán đoán như thế, nhưng tông chủ đại nhân cũng không có phủ nhận những tin đồn đó, thậm chí không tỏ thái độ, cho nên quả thật vẫn không thể quá khinh thường người này, chỉ là hắn không thể phá hỏng cục diện mà chúng ta vất vả duy trì hiện giờ. Một khi hắn động thủ với Thẩm Trà Nhan, cục diện đại chiến mà chúng ta cố tránh né sẽ bạo phát."
Tằng Tu Nhi trầm tư một lát, đột nhiên ghé sát vào một chút rồi nói nhỏ: "Nếu hắn chết thì sao?"
Tử Linh Khế ngẩn ra: "Chết?"
Tằng Tu Nhi nói: "Đương nhiên không phải chúng ta động thủ, nếu hắn chết bởi tay người Ninh thì có liên quan gì đến chúng ta."
Tử Linh Khế trầm mặc một lúc rồi nói: "Nhưng chuyện này không dễ, không nhiều người có thể giết Bộc Nguyệt, lúc này ở đây, trong số người Ninh chỉ có Thẩm Trà Nhan có thể giết hắn. Nhưng nếu bắt hắn đưa đến trước mặt Thẩm Trà Nhan, cũng không dám xác định sẽ là kết quả gì."
Tằng Tu Nhi nói: "Ta chỉ nghĩ như vậy, đương nhiên cũng vẫn chưa có một biện pháp cụ thể, nhưng chỉ cần chịu nghĩ thì nhất định sẽ có cách."
Tử Linh Khế đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Tằng Tu Nhi hỏi: "Có phải tướng quân người Ninh vào cung Băng Nguyên gặp Tẩm Sắc vẫn chưa ra không?"
Tằng Tu Nhi gật đầu: "Vẫn chưa."
Tử Linh Khế nói: "Lát nữa ngươi đi gặp Bộc Nguyệt, nói với hắn là muốn nhờ hắn giúp giết một người, sau khi tướng quân người Ninh ra ngoài bảo Bộc Nguyệt bám theo xuống núi hãy động thủ. Ta nhìn ra được tướng quân người Ninh đó võ nghệ cũng không tầm thường, ngay khi Bộc Nguyệt động thủ với hắn, ta âm thầm giết chết Bộc Nguyệt. Ngoại trừ Thẩm Trà Nhan ra, cũng chỉ có ta có thể một kích giết chết Bộc Nguyệt."
Tằng Tu Nhi nói: "Đừng quên Thác Bổ."
Thác Bổ là một trong ba vị đại kiếm sư Tử Linh Khế mang đến lần này, hai người khác đều đã bị Thẩm Trà Nhan giết chết, một người là Tả Liệt, một người là Thu Hồ Ảnh.
"Quan hệ cá nhân của Thác Bổ và Bộc Nguyệt cũng không tệ."
Tằng Tu Nhi nói: "Cho nên chuyện này phải giấu hắn, không thể để sau này hắn mật báo với tông chủ đại nhân."
Tử Linh Khế gật đầu: "Lát nữa ta sẽ sắp xếp hắn đi canh gác, theo dõi cung Băng Nguyên."
Tử Linh Khế trầm tư một lát rồi nói: "Dưới núi chỗ thích hợp nhất để động thủ chính là vị trí giao lộ, bây giờ ta sẽ xuống dưới chờ. Nếu tướng quân người Ninh kia ra khỏi thành, ngươi đốt ba chậu than đặt cạnh nhau ở trên tường thành, sau khi ta nhìn thấy sẽ hiểu hắn đã ra ngoài. Nếu Bộc Nguyệt động thủ thì nhất định là chỗ đó, khi hắn ra tay, ta có nắm chắc chín phần sẽ giết được hắn."
Tằng Tu Nhi gật đầu: "Vậy thì sắp xếp như vậy, bây giờ ta sẽ đi thông báo với Bộc Nguyệt."
Tử Linh Khế ừ một tiếng: "Đi đi, nếu người này chết thì chúng ta mới có thể an tâm."
Một khắc sau.
Bộc Nguyệt nheo mắt nhìn Tằng Tu Nhi: "Ngươi nói ta đi giết một tướng quân người Ninh, chẳng lẽ không sợ khiến cho hai nước khai chiến?"
Tằng Tu Nhi nói: "Ta vừa mới nói chuyện với đại cung phụng vài câu. Bây giờ vẫn chưa thể xác định điểm mấu chốt của người Ninh là gì, nếu chúng ta giết một tướng quân của quân Ninh, người Ninh vẫn không dám tiến công thì chúng ta làm việc sẽ dễ dàng hơn, cũng càng tự tin hơn. Nếu người Ninh trực tiếp tiến lên..."
Tằng Tu Nhi tới gần Bộc Nguyệt nói nhỏ: "Vẫn chưa có mấy người người biết thiếu chủ đã đến. Ngoại trừ thiếu chủ ra thì cũng chỉ có hai người có thể giết tướng quân người Ninh đó, một người là đại kiếm sư Thác Bổ, một người chính là đại cung phụng."
Bộc Nguyệt càng mắt hơn: "Ngươi đang nói với ta, giết người Ninh đó nếu có vấn đề gì thì đẩy chuyện này cho Tử Linh Khế?"
Tằng Tu Nhi nói: "Chuyện ở đây đều do lão quản, chết người thì đương nhiên cũng là lỗi của lão, cho nên chuyện này đương nhiên không tính là đùn đẩy cho Tử Linh Khế, mà là khiến chuyện nên xảy ra thì xảy ra, sau đó tự nhiên lão sẽ đứng ra gánh vác chịu tội."
Bộc Nguyệt cười nói: "Vậy thì ngươi cho ta một lý do thích hợp, tại sao ngươi lại nói những lời này trước mặt ta?"
Tằng Tu Nhi nói: "Lúc ban ngày thiếu chủ hỏi ta nếu như Tử Linh Khế và thiếu chủ đồng thời hạ lệnh cho ta làm một việc, ta nên nghe thiếu chủ hay nghe Tử Linh Khế. Đương nhiên ta chọn nghe thiếu chủ."
"Bởi vì đối với Kiếm Môn mà nói, ta có địa vị cao hơn Tử Linh Khế?"
Tằng Tu Nhi vội vàng nói: "Cho nên ta biết lựa chọn như thế nào."
Bộc Nguyệt gật đầu cười: "Ngươi là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần quá tốn công suy nghĩ... Ta đồng ý chuyện ngươi nói lúc nãy. Nếu người Ninh kia ra ngoài ngươi hãysai người đến nói cho ta biết, ta giết hắn ở dưới chân núi. Trước khi lên núi ta cố ý xem qua, chỉ có chỗ giao lộ là thích hợp nhất để giết người, nếu hắn chết ở trong thành cũng không thỏa đáng, cho nên dưới chân núi vẫn là thích hợp."
Tằng Tu Nhi thầm vui vẻ trong lòng, vội vàng đứng dậy cúi đầu: "Đa tạ thiếu chủ, sau này bất kể có bất kỳ sai phái, chỉ cần thiếu chủ nói một câu, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng không từ chối."
Bộc Nguyệt cười lớn ha ha: "Đi đi, đi đi, ta thích con người ngươi, rất thích."
Tằng Tu Nhi cáo từ, Bộc Nguyệt nheo mắt liếc nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hơi lóe lên.
Dưới chân núi.
Sở dĩ nói chỗ giao lộ thích hợp nhất để giết người là vì ở một bên giao lộ có một tảng đá lớn, người ẩn nấp phía sau tảng đá lớn đó không thành vấn đề. Huống hồ trạm gác ở lộ khẩu có đèn, phạm vi chiếu sáng khoảng mấy trượng, mà vị trí tảng đá đó vừa nằm ngoài phạm vi chiếu sáng, khi người mới từ chỗ sáng đi vào bóng tối thì mắt sẽ không thích ứng lắm.
Đối với cao thủ tuyệt đối mà nói, cho dù chỉ là một phần ba giây cũng đủ rồi.
Giờ khắc này Tử Linh Khế đã ẩn nấp phía sau tảng đá lớn, có rất ít người từng thấy lão ta mang kiếm ra ngoài, bởi vì người bình thường không nhìn ra kiếm của lão ta ở chỗ nào. Tuy lão ta đã lớn tuổi, tuy rằng kiếm pháp của Bộc Nguyệt nghe đồn chỉ đứng sau Tâm Phụng Nguyệt, nhưng Tử Linh Khế có chắc chắn, khoảnh khắc khi mắt của Bộc Nguyệt chưa thích ứng với bóng tối, kiếm của lão ta nhất định có thể giết chết Bộc Nguyệt.
Lớn tuổi rồi sẽ không thích đứng quá lâu, Tử Linh Khế quấn chặt áo khoác trên người, ngồi xuống cạnh tảng đá chờ đợi thời khắc giết người đến. Với thực lực của lão ta, cho dù tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến mấy cũng không thoát khỏi lỗ tai của lão ta.
Lão ta ngồi bên cạnh tảng đá lớn suy nghĩ sau khi giết Bộc Nguyệt sẽ có hậu quả gì, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần không có chứng cớ chứng minh Bộc Nguyệt là do lão ta giết, vậy thì chẳng lẽ tông chủ đại nhân sẽ còn cưỡng hành giết lão ta?
Suy nghĩ một lúc lâu, Tử Linh Khế thở ra một hơi thật dài, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhất định cũng phải suy nghĩ đến nhân tố ánh trăng. Người cần giết là Bộc Nguyệt, thiên tài cường đại nhất Kiếm Môn suốt nhiều năm qua, Tử Linh Khế tự tin đến mấy cũng không dám lơ là.
Lão ta ngẩng đầu nhìn trăng, còn chưa kịp chú ý tới trăng đã nhìn thấy một người đứng trên tảng đá... Trong khoảnh khắc đó gần như tất cả lỗ chân lông của Tử Linh Khế đều nổ tung. Với thực lực của lão ta mà lại không phát giác được có một người cách đỉnh đầu mình không xa. Người này đến khi nào mà lão ta lại không có một tí cảm giác nào, giống như trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó lão ta đã biến thành người mù và điếc, thậm chí cảm quan cũng không còn nhạy bén.
Điều này không bình thường, cực kỳ không bình thường.
Cảm giác của lão ta xưa nay vốn nhanh nhạy, nhất là cảm giác đối cường giả càng nhanh nhạy hơn, cho nên khoảnh khắc Bộc Nguyệt xuất hiện ở phía sau Tử Linh Khế, lão ta liền cảm nhận được đó chắc hẳn là uy áp do cường giả tập võ mang lại mà các bách tính sẽ không cảm giác được.
Đây là cách nói rất xa xôi nhưng lại cực kỳ chân thật.
Chỉ cần là cường giả thì tất nhiên có khí thế của mình, khí thế đó chính là uy áp. Bộc Nguyệt mới đến là Tử Linh Khế liền cảm nhận được, đó là bởi vì uy áp của Bộc Nguyệt rất mạnh, nhưng lão ta lại không cảm nhận được người đứng trên đỉnh tảng đá đó. Nói cách khác thì đối phương không có khí thế, không có uy áp, đây là nghịch lý. Nếu đối phương không phải cao thủ thì làm sao có thể dễ dàng tới gần Tử Linh Khế? Nếu như là một cao thủ thì tại sao ngay cả một chút khí tức cũng không có.
Người kia đứng ở đó, nếu như nói ông ta là một phần của tảng đá cũng không quá, bởi vì đừng nói ngay cả khí tức của cường giả cũng không có, ngay cả khí tức cơ bản nhất của con người dường như ông ta cũng không có.
Trong thời khắc này, cường giả như Tử Linh Khế mà cũng không dám đứng lên. Người kia rõ ràng trông giống như một người thường, nhưng Tử Linh Khế lại biết chỉ cần mình động đậy là đối phương cũng có thể nhân cơ hội giết lão ta.
"Ngươi cũng đang tìm người sao?"
Nam nhân trung niên áo xanh đsứng ở trên tảng đá đột nhiên hỏi một câu, vì thế Tử Linh Khế nuốt nước bọt, lão ta suy nghĩ, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi đang tìm ai?"
Nam nhân trung niên cúi đầu nhìn lão ta một cái: "Người ta tìm không phải người Hắc Vũ, nhưng ta không ngại đó là người Hắc Vũ."
Tử Linh Khế hít sâu một hơi, dựa vào đá chậm rãi đứng lên. Lão ta không xác định thực lực của đối phương, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi là người của Kiếm Môn sao?"
Nam nhân trung niên kia lại hỏi một câu.
Tử Linh Khế ừ một tiếng rồi hỏi: "Các hạ là ai?"
Nam nhân trung niên khẽ thở dài một hơi: "Ta đuổi theo người ta mấy ngàn dặm, tụ lực nhất kiếm, đây chính là nhưng kiếm có thể phá vỡ mấy ngàn dặm. Ta không đợi được người ta muốn đợi, nhưng lại đợi được ngươi, kiếm ý trên người ngươi đã động đến kiếm ý của ta, cho nên tụ lực nhất kiếm này hơi lãng phí."
Tử Linh Khế ánh mắt đột nhiên nghiêm túc lại: "Ngươi muốn động thủ?"
Ngón tay của lão ta cong lại, một thanh đoản kiếm tư trong cổ tay áo trượt xuống, một giây sau đoản kiếm này đã xuất hiện ở trước cổ họng của nam nhân trung niên, mà người kia lại không có bất kỳ phản ứng nào. Bởi vậy nên trong giây phút này Tử Linh Khế nghĩ mình đã phán đoán sai lầm, đó căn bản không phải là cường giả gì.
Sau đó đoản kiếm gãy.
Khoảnh khắc đoản kiếm gãy, tay trái của Tử Linh Khế lại xuất hiện một thanh kiếm, đó là đai lưng của lão ta. Ngay khi đoản kiếm bên phải tay xuất chiêu, tay trái rút một thanh nhuyễn kiếm từ trong đai lưng ra tấn công bụng dưới của nam nhân trung niên kia.
Vì thế nhuyễn kiếm cũng gãy.
Nhưng bất kể là đoản kiếm hay nhuyễn kiếm cũng không phải tuyệt sát nhất kiếm của Tử Linh Khế.
Sau khi hai thanh kiếm đều gãy, ngón trỏ ngón giữa bên tay phải của Tử Linh Khế khép lại, ngón tay hợp thành kiếm, chỉ kiếm đã đến ngực nam nhân trung niên, đây mới là tất sát nhất kiếm của lão ta. Khắp cả Kiếm Môn chỉ có tông chủ Tâm Phụng Nguyệt biết thật ra kiếm mạnh nhất của Tử Linh Khế không phải kiếm, mà là hai ngón tay kia.
Thế là ngón tay lại đứt.
Rồi sau đó, trên cổ Tử Linh Khế có thêm một vạch.
Cuối cùng nam nhân trung niên cũng liếc mắt nhìn thẳng vào Tử Linh Khế một cái, dường như hơi bất ngờ.
Ông ta lẩm bẩm một câu: "Một kiếm tụ lực mấy ngàn dặm này cũng là không phải là hoàn toàn lãng phí."