Tử Linh Khế vẫn luôn nghĩ kiếm kĩ của mình ít nhất có thể xếp trong ba thứ hạng đầu ở Hắc Vũ Kiếm Môn, thậm chí có thể chỉ đứng sau tông chủ Tâm Phụng Nguyệt, cho dù lão ta luôn rất hứng thú với Trung Nguyên kiếm khách một mình khiêu khích Kiếm Môn đó, nhưng cũng không nghĩ mình sẽ thua kém quá nhiều.
Với bản lĩnh của lão ta, cũng có thể giết kiếm khách Trung Nguyên kia.
Nhưng mà khoảnh khắc trước khi chết, lão ta chỉ muốn nhìn rõ mặt của người này rốt cuộc trông như thế nào.
Giây phút vạch máu trên cổ dần dần mở rộng, quả thật lão ta nhìn đã rõ này dáng vẻ của nam nhân trung niên đó, cho nên có một chút thất vọng, vì dáng vẻ của người này quả thật không quá giống một tuyệt thế cao thủ, rất bình thường, không thể nói là khiến người ta nhìn thấy sẽ không quên được.
Lão ta muốn hỏi một câu, ngươi có phải là Sở Kiếm Liên kiếm kỹ thiên hạ vô song trong truyền thuyết đó không.
"Là ta."
Sở Kiếm Liên nhìn về phía người ngã xuống nói hai chữ, sau đó khóe miệng của Tử Linh Khế mỉm cười hài lòng, nụ cười đố hơi phức tạp, hàm nghĩa đại khái là... Chỉ cần là ngươi thì cũng được, chết trong tay ngươi cũng được.
Kiếm khách đến cấp bậc như Tử Linh Khế, cho dù là chết cũng phải chọn người. Thiên hạ này chỉ có chết dưới tay Sở Kiếm Liên thì lão ta mới không cảm thấy tủi thân, cho dù là Tâm Phụng Nguyệt cũng không được, bởi vì vai vế của Tâm Phụng Nguyệt thấp hơn lão ta.
Sở Kiếm Liên nhìn thi thể ngã xuống, trong đầu nhớ lại ba kiếm lúc nãy.
Kiếm thứ nhất là đoản kiếm, nhìn như hư chiêu nhưng có thể thực sát. Kiếm thứ hai là nhuyễn kiếm, cũng hư hư thật thật. Kiếm thứ ba là hai ngón tay của người kia, đây mới thực sự là đòn tất sát.
"Có lẽ Trà Nhi ứng phó sẽ hơi khó."
Sở Kiếm Liên lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Thành Băng Nguyên, binh doanh của người Hắc Vũ.
Bộc Nguyệt đứng ở cửa sổ, khóe miệng mỉm cười. Làm sao y có thể đi giết tướng quân Ninh quốc gì đó, cũng không phải là y không nhìn ra Tử Linh Khế và Tằng Tu Nhi là nhân vật gì. Lúc này quả thật y không quyết định được, bạch kỵ là của Tằng Tu Nhi, đệ tử Kiếm Môn là của Tử Linh Khế. Quyền hạn của y ở trong Kiếm Môn quả thật cao hơn Tử Linh Khế, nhưng trên thực tế thì vai vế chính là vai vế, y kém Tử Linh Khế hai bậc, y không thể nào tùy ý chỉ huy ở trước mặt mọi người.
"Chắc là sắp rồi chứ."
Bộc Nguyệt lẩm bẩm một tiếng.
Y vẫn đang đợi.
Khoảng hai khắc sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, Bộc Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn, cố ý đợi một lát mới nói một câu "vào đi". Sau đó cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, nhìn từ lực độ đã biết người ở bên ngoài rất gấp.
"Thiếu chủ."
Tằng Tu Nhi từ ngoài cửa xông vào, sắc mặt trắng bệch trông hơi đáng sợ.
"Sao vậy?"
Tằng Tu Nhi hỏi một câu dường như rất hời hợt: "Chuyện gì khiến ngươi gấp như vậy?"
"Thiếu chủ, người không xuống dưới núi sao?"
"Ta?" Bộc Nguyệt nói với ngữ khí rất bình thản: "Ta xuống dưới núi làm gì?"
Tằng Tu Nhi lập tức trợn to mắt: "Không phải trước đó ta đã tới thỉnh cầu thiếu chủ xuống núi giết một tướng quân Ninh quốc sao... Ta mới đến cách đây không lâu mà."
"Ồ." Bộc Nguyệt thản nhiên nói: "Ta quên."
Tằng Tu Nhi cảm thấy tim mình sắp nổ tung vì tức, hắn ta cố nén tâm trạng của mình xuống, vẫn có chút khiêm tốn nói: "Nhưng bây giờ bởi vì thiếu chủ không xuống núi, đại cung phụng xuống núi, nhưng mà... đại cung phụng bị giết rồi."
Bộc Nguyệt nheo mắt hơi lại, cười hỏi: "Thật?"
"Thật, thi thể ở ngay ngoài cửa."
"Chết như thế nào?"
"Nhìn giống như là bị người khác giết chết, không phải một kiếm giết chết, bởi vì ngón tay của đại cung phụng cũng bị chặt đứt, cổ bị cắt rách, cho nên chắc hẳn ít nhất là hai kiếm."
"Đừng để quá nhiều người nhìn thấy thi thể, chuyển vào trong."
"Vâng."
Tằng Tu Nhi lên tiếng, vội vàng căn dặn hai gã binh lính bạch kỵ ở bên ngoài đưa thi thể của Tử Linh Khế vào. Bộc Nguyệt ra hiệu bọn họ đóng cửa lại, sau đó ngồi xổm xuống nhìn kỹ vết thương của Tử Linh Khế. Y rất tập trung chú ý, trong nháy mắt giống như rơi vào một cảnh giới vong ngã, tay của y còn không tự chủ được khua khua ở giữa không trung.
"Một kiếm."
Bộc Nguyệt đứng dậy sau đó nhìn về phía Tằng Tu Nhi: "Không có hai kiếm, chỉ có một kiếm."
Tằng Tu Nhi cảm thấy hơi khó tin, ngón tay của Tử Linh Khế bị đứt, cổ bị đứt, nhìn từ tư thế nằm của thi thể, đây không thể nào là vết thương do một kiếm tạo thành. Võ nghệ của hắn ta cũng không thấp, cấp bậc của hắn ta tương đương với đại kiếm sư, thậm chí cũng thuộc dạng nổi bật trong đội ngũ đại kiếm sư, nếu không thì làm sao có thể trở thành tướng quân bạch kỵ.
"Quả thật chỉ có một kiếm."
Tay của Bộc Nguyệt khua khua ở giữa không trung, nhắm mắt lại, trên mặt là một vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
"Một kiếm hoàn mỹ."
Y chậm rãi thở ra một hơi rồi mở mắt, sau đó nhìn về phía Tằng Tu Nhi: "Hiện tại có bao nhiêu người biết đại cung phụng đã chết?"
Tằng Tu Nhi vội vàng nói: "Chỉ có mấy người chúng ta, một khi để nhiều người biết cái chết của đại cung phụng thì sẽ khiến quân tâm dao động, thậm chí sẽ làm cho quân tâm sụp đổ. Vốn dĩ quân Ninh ở bên ngoài trấn áp, các binh sĩ bàng hoàng, nếu cái chết của đại cung phụng bị truyền ra có thể sẽ trực tiếp khiến quân tâm tan rã..."
"Ngươi nói không sai."
Bộc Nguyệt nói: "Đừng nói tin tức về cái chết của đại cung phụng ra ngoài, đừng cho bạch kỵ và các đệ tử biết. Nếu chuyện này truyền đi gây ra bất cứ hậu quả gì, ta đều chỉ có thể hỏi tội ngươi."
Tằng Tu Nhi gật đầu: "Ta cũng biết điều này, cho nên thiếu chủ yên tâm."
Bộc Nguyệt nói: "Càng ít người biết càng tốt."
Tằng Tu Nhi đột nhiên hiểu ra, sau đó hắn ta chú ý tới ánh mắt của Bộc Nguyệt nhìn hai gã thủ hạ của hắn ta, vì thế Tằng Tu Nhi đã hiểu ý của Bộc Nguyệt. Thời khắc này trong lòng Tằng Tu Nhi cũng có chút rối rắm, nhưng hắn ta biết đây là một thái độ, nếu như bây giờ mình không giết hai gã thuộc hạ này, Bộc Nguyệt sẽ cảm thấy hắn ta có ý khác.
"Hai người các ngươi về trước đi, không được nói chuyện này với bất kỳ người nào."
Tằng Tu Nhi căn dặn một tiếng, hai gã bạch kỵ binh lính kia nhìn nhau, sau đó đồng thời khom người cúi đầu, xoay người đi ra ngoài... Phập một tiếng, một đường kiếm quang quét qua, trọng kiếm của Tằng Tu Nhi để lại vết chém qua và vài đốm sáng mờ mờ ở giữa không trung, sau đó tinh quang nhanh chóng biến thành màu đỏ, trọng kiếm quét qua, hai cái đầu người bay lên, máu phụt lên cao, giống như thác nước nho nhỏ.
Bộp bộp bộp bộp bộp...
Bộc Nguyệt vỗ tay, cười có chút đắc ý.
"Ngươi làm không tệ, thức thời."
Bộc Nguyệt đi đến trước mặt Tằng Tu Nhi, giơ tay lên vỗ vai Tằng Tu Nhi: "Ngươi cũng nhìn rõ tình hình hiện tại rồi, đại cung phụng đã chết, tất cả mọi thứ ở đây chắc chắn sẽ là ta làm chủ, cho nên..."
Tằng Tu Nhi lập tức cúi người nói: "Tất cả đều lấy mệnh lệnh của thiếu chủ làm chuẩn. Thiếu chủ bảo ta đi hướng đông ta sẽ đi hướng đông, thiếu chủ bảo ta đi hướng tây ta sẽ đi hướng tây, tuyệt đối không có một chút chần chừ nào. Mời thiếu chủ xem ta thể hiện."
"Ừm, rất tốt, hoàn mỹ."
Bộc Nguyệt thở ra một hơi, chậm rãi đi quanh Tằng Tu Nhi: "Cho nên bây giờ ngươi trả lời ta một câu hỏi... Nếu bây giờ ta hạ lệnh cho ngươi dẫn quân tiến công cung Băng Nguyên, đừng để ý đến trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc gì đó, cũng không cần để ý đến công chúa Ninh quốc gì đó, ngươi có thể làm được không?"
"Ta..." Tằng Tu Nhi im lặng một lát, sau đó gật đầu: "Ta sẽ tuân theo mệnh lệnh của thiếu chủ, nhưng sau khi trở lại Tinh Thành, vẫn mong thiếu chủ nói vài lời tốt đẹp giúp ta ở trước mặt tông chủ đại nhân. Thiếu chủ cũng biết đó, ta không có thân phận tôn quý như thiếu chủ, nếu tông chủ đại nhân trách cứ ta..."
"Ồ." Bộc Nguyệt cười cười: "Ý của ngươi là mặc kệ ở đây xảy ra chuyện gì, có hậu quả gì, đều phải là ta gánh vác đúng không?"
Tằng Tu Nhi còn chưa nói gì, Bộc Nguyệt gật đầu: "Ngươi nghĩ không sai, nếu là ngươi gánh vác thì quả thật rất khó khăn. Ta rất quen phong cách làm việc của sư phụ ta, ngươi gánh vác thì chắc chắn ngươi phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ta cũng không muốn gánh vác những chuyện này lắm, nói cách khác là vẫn chưa đủ thẻ cược để ta gánh vác những chuyện này. Ngay lúc nãy, lời ngươi nói đã nhắc nhở ta, ta bỗng nhiên nghĩ tới một cách tốt hơn, sẽ không để ngươi trách trách nhiệm, vĩnh viễn sẽ không."
Mắt Tằng Tu Nhi sáng lên: "Thiếu chủ, cách gì?"
Phập!
Trên ngực Tằng Tu Nhi có thêm một thanh kiếm, chỉ còn nửa thanh lộ ra bên ngoài. Hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn chuôi kiếm vẫn còn đang đung đưa, sau đó lại từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Bộc Nguyệt, thế là nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rói của Bộc Nguyệt.
"Ngươi xem, bây giờ đủ thẻ cược rồi."
Bộc Nguyệt lại đưa tay lên vỗ vai Tằng Tu Nhi lần nữa, Tằng Tu Nhi chậm rãi quỳ xuống, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
"Thẻ đánh cược, đương nhiên phải càng nặng càng tốt, ngươi muốn ta gánh trách nhiệm, như vậy thì nên hưởng thụ quyền lực tuyệt đối ở đây. Nhưng mà bất kể là ngươi còn sống hay Tử Linh Khế còn sống, ta cũng không có quyền lực tuyệt đối."
Tằng Tu Nhi nhắm mắt lại, người mềm nhũn ngã xuống đất.
Bộc Nguyệt ngồi xổm bên cạnh Tằng Tu Nhi, cười nói: "Con người ta không muốn chia sẻ bí mật gì, nhất là về bản thân ta. Ngươi biết mà, bí mật bị quá nhiều người biết thì còn tính gì là bí mật, nhưng ngươi sắp chết rồi, ta không ngại chia sẻ với ngươi, sau khi ngươi chết có thể đi chia sẻ với người khác ở âm tào địa phủ, nếu vậy thì ta sẽ không để ý... Ta không phải người Hắc Vũ, ta cũng không phải người Ninh, ta là người Sở."
Tằng Tu Nhi đã nhắm hai mắt lại, đâu còn có thể nghe được nữa.
Nhưng Bộc Nguyệt vẫn tự nói một mình: "Ta là người Sở, có thể còn là hậu duệ hoàng tộc Sở cuối cùng trên thế giới này, cho nên chuyện ta mong muốn nhất đương nhiên là khôi phục Đại Sở hùng phong. Nếu ta có thể ngồi lên cái ghế rồng đó, thế giới này sẽ trở nên tốt hơn. Ta sẽ không tái phạm sai lầm mà hoàng tộc Sở phạm phải năm đó, ta sẽ khiến Sở quật khởi một lần nữa, vượt qua Ninh hiện tại, cũng vượt qua Hắc Vũ hiện tại."
Bộc Nguyệt thở dài một hơi: "Nói xong rồi."
Tay của y vỗ vỗ lên mặt Tằng Tu Nhi kêu bộp bộp bộp.
"Cảm ơn sự phối hợp của của ngươi."
Bộc Nguyệt đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài. Ánh trăng ngoài cửa giống như ngân quang chiếu trên mặt đất, không biết khi nào bên ngoài đã có tuyết rơi, nhỏ vụn dưới ánh trăng giống như giấc mộng vỡ vụn, cũng giống như giấc mơ vừa mới bùng cháy.
Bộc Nguyệt đi tới cửa dang hai cánh tay ra, cảm thấy giấc mơ của mình đã giống như màn tuyết bay ngập trời này, che trời phủ đất, không thể ngăn cản.
"Thổi tù và."
Y lớn tiếng hô một câu.
Trong đêm lạnh, binh lính bạch kỵ chạy tới nhìn về phía Bộc Nguyệt, vẻ mặt mờ mịt.
"Ta nói thổi tù và."
Gã binh lính bạch kỵ kia liếc mắt nhìn đích phía sau Bộc Nguyệt theo bản năng, thế là nhìn thấy thi thể trên mặt đất, hình như là tướng quân Tằng Tu Nhi của bọn họ.
Cho nên gã binh lính này liền hiểu ra, lập tức giơ tù và lên thổi.
"Tấn công cung Băng Nguyên."
Bộc Nguyệt cười nói: "Nếu không đánh được, các ngươi sẽ chết hết."